CHƯƠNG : QUẢ THẦN BÍ
Nhìn thấy Lâm Thanh Diện không chuyện gì, Du Ly cũng yên tâm.
“Được rồi, đừng nói nhiều nữa, nếu thực lực của cậu đã tăng lên thì mau củng cố nó đi, cách nâng cao công lực bằng thủ đoạn thế này nhất định phải mau chóng củng cố mới được, tránh ảnh hưởng đến nền tảng của cậu.”
Nghe thấy lời nhắc nhở của Du Ly, Lâm Thanh Diện gật đầu, sau đó khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu tiến hành củng cố, muốn nhanh chóng củng cố công lực vừa tăng lên, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến nền tảng của anh.
Nhìn thấy Lâm Thanh Diện nghe lời như vậy, Du Ly vô cùng hài lòng, vì thế cô ta cũng đứng một bên trông chừng cho Lâm Thanh Diện, để anh không bị quấy rầy, có thể tập trung củng có tu vi của mình.
Vì có Du Ly bảo vệ bên cạnh, Lâm Thanh Diện cũng không lo lắng sẽ có người khác đến đánh lén anh, cho nên Lâm Thanh Diện đã mắt một khoảng thời gian rất lâu để củng có, tiến vào trạng thái không suy nghĩ đến bất cứ chuyện gì, đợi đến khi anh lấy lại tinh thần, thì sắc trời đã hoàn toàn tối đen.
Khi Lâm Thanh Diện mở mắt ra đã thấy bầu trời một vùng tăm tối, nhưng trong màn đêm đen kịt vẫn có một hai ngôi sao đang chiếu sáng, mặt trăng thì đã trốn vào trong tầng mây không dám lộ diện.
Thầy thế, Lâm Thanh Diện lập tức hiểu e rằng mình đã chậm trễ một buổi chiều rồi, nghĩ đến đây, anh lập tức nhìn về phía Du Ly ở bên cạnh, chân thành cảm ơn cô ta, dù sao Du Ly đã bảo vệ anh suốt cả buổi chiều, mới khiến anh củng cố được tu vi, đồng thời trong quá trình cũng chưa từng nói một câu mắt kiên nhẫn nào.
“Sư phụ, cảm ơn người, nếu không nhờ người hộ pháp cho tôi, e rằng tôi đã không thể củng cố được tu vi dễ dàng như vậy.”
Nghe thấy lời cảm ơn chân thành của Lâm Thanh Diện, Du Ly thật sự hơi không quen, cô ta nghiêm mặt, hơi ngại nói: “Không có gì, dù sao cậu cũng là đệ tử của tôi, tôi là sư phụ, đương nhiên phải giúp cậu rồi, bây giờ đừng nói mấy chuyện này nữa, cũng không còn sớm, chúng ta mau về thôi”.
Tuy thung lũng này không có ai qua lại quấy rầy, nhưng tối muộn thật sự sẽ có không ít yêu thú lảng vảng, dù tu vi của Du Ly cao thâm, cũng không ngại những yêu thú kia, nhưng anh cũng không muốn làm khó bọn họ, có lẽ mau chóng trở về là tốt nhất.
Dù sao sau khi trải qua rất nhiều trắc trở, Du Ly cũng hơi mệt rồi, đương nhiên muốn trở về nghỉ ngơi cho tốt để điều chỉnh trạng thái.
Nghe thấy lời của Du Ly, Lâm Thanh Diện lập tức gật đầu đồng ý, vì anh cũng nhìn ra Du Ly đã cực kỳ mệt mỏi, hơn nữa anh cũng hơi mệt, đương nhiên không tiện từ chối đề nghị của Du Ly.
“Vâng sư phụ, vậy bây giờ chúng ta đi về thôi.”
Sau khi nói xong câu này, Lâm Thanh Diện bèn trở về trong hang núi với Du Ly.
Sau khi trở về, trong khoảng thời gian tiếp theo, Lâm Thanh Diện vẫn luôn ở trong hang núi không ra ngoài, vì Du Ly bảo anh ở trong hang núi cố gắng nâng cao tu vi, đừng nghĩ đến những chuyện khác.
Lúc đầu Lâm Thanh Diện cũng nghe lời, nhưng càng về sau anh càng thấy hơi nôn nóng, dù sao là người quen sống đông đúc, đương nhiên anh cũng không muốn ở mãi trong cái hang núi nho nhỏ này.
Đặc biệt là trong hang núi chỉ có hai người anh và Du Ly, thật sự quá vắng vẻ, không phải cuộc sống Lâm Thanh Diện có thể chấp nhận, tuy trong hang núi rất yên tĩnh thích hợp để tu luyện, nhưng Lâm Thanh Diện cũng không muốn bị vây mãi ở chỗ này.
Vì thế sau đó, Lâm Thanh Diện không nhịn được nói với Du Ly suy nghĩ muốn rời khỏi thung lũng.
“Sư phụ, người không cảm thấy ở mãi trong hang núi thật sự quá cô đơn sao? Không bằng hôm nay chúng ta ra ngoài đi, người thấy thế nào?”
Nghe thấy lời của Lâm Thanh Diện, Du Ly hơi nhíu mày, không chút do dự từ chối lời đề nghị của anh.
“Không được, bây giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của cậu là nhanh chóng đề cao thực lực, tạm thời cậu đừng nghĩ đến chuyện ra khỏi hang núi nữa, trước mắt tôi sẽ không cho cậu đi đâu.”
Sau khi bị Du Ly từ chối, Lâm Thanh Diện hơi mắt mát.
“Nhưng tôi không muốn ở trong hang núi mãi, sư phụ, vì sao người không cho tôi ra ngoài? Dù có ra ngoài, tôi cũng sẽ không chậm trễ việc tu luyện mà.”
Vì có thể được Du Ly cho ra ngoài, Lâm Thanh Diện nghiêm túc đảm bảo với cô ta, hy vọng Du Ly có thể thấy anh đủ chân thành mà cho anh ra ngoài.
Đáng tiếc Du Ly lòng dạ cứng rắn, hoàn toàn không cho Lâm Thanh Diện bắt cứ cơ hội nào, khiến Lâm Thanh Diện cực kỳ buồn rầu, vì thế anh chỉ có thể giằng co với Du Ly.
Dù sao anh cũng thật sự không muốn ở lại trong thung lũng này, cho nên vì có thể ra ngoài, anh vẫn luôn làm phiền Du Ly, hy vọng cô ta có thể không chịu được lời cầu xin của anh mà thả cho anh đi, sau đó Du Ly thật sự không chịu nổi anh làm phiền nữa, vì vậy đưa ra một yêu cầu, chỉ cần anh có thể làm được, cô ta sẽ cho anh ra ngoài.
“Nếu cậu cứ muốn ra ngoài cũng được, chỉ cần cậu có thể tìm thấy quả thần bí, tôi sẽ để cậu đi!”
Nghe tháy yêu cầu của Du Ly, hai mắt Lâm Thanh Diện sáng lên, nhanh chóng đồng ý, chỉ cần có thể cho anh ra ngoài, dù là điều kiện gì, Lâm Thanh Diện cũng có thể đồng ý, huống hồ yêu cầu của Du Ly đưa ra cũng không quá khó.
“Sư phụ, người nói thật sao, chỉ cần tôi tìm thấy quả thần bí, người sẽ cho tôi đi à?”
Nghe thấy câu hỏi của Lâm Thanh Diện, Du Ly gật đầu hứa.
“Đương nhiên là thật, tôi có bao giờ lửa cậu không, chỉ cần cậu có thể tìm thấy quả thần bí, cậu muốn ra ngoài lúc nào cũng được, chỉ là nếu cậu không làm được thì sau này đừng nói những lời này nữa!”
Nghe thấy thế, hai mắt Lâm Thanh Diện sáng lên.
“Được, vậy quyết định như thế đi, sư phụ, tôi sẽ mau chóng tìm thấy quả thần bí!”
Sau khi nói xong câu đó, Lâm Thanh Diện cũng không chậm trễ nữa, lập tức đi tìm quả thần bí, hy vọng có thể mau chóng tìm thấy nó, như vậy anh sẽ có thể mau chóng rời khỏi hang núi.
Mà sau khi rời khỏi đây, Lâm Thanh Diện lập tức đi đến trên núi, sau đó xem trên núi có quả thần bí không, lập tức nhìn thấy không ít yêu thú chạy về một hướng, thấy thế, Lâm Thanh Diện hơi ngạc nhiên, sau đó cũng đi theo, muốn xem thử những yêu thú này định làm gì.
Sau khi đi theo, Lâm Thanh Diện mới phát hiện những yêu thú kia đi tới một chỗ, trước một gốc đại thụ chọc trời phát ra ánh sáng vàng.
Lúc nhìn thấy gốc đại thụ chọc trời này, hai mắt Lâm Thanh Diện sáng lên, gần như có thể lập tức xác định quả thần bí đầy trên cây chính là quả thần bí mà sư phụ Du Ly bảo anh tìm!
Sau khi phát hiện điều này, Lâm Thanh Diện gần như mừng phát khóc, thật sự như nắng hạn gặp mưa rào, anh đang muốn tìm quả thần bí, kết quả đã có người đưa thứ anh cần đến trước mặt anh, khiến Lâm Thanh Diện vô cùng kích động!
Nhưng sau nỗi kích động, Lâm Thanh Diện nhanh chóng nhận ra cái gì gọi là hiện thực tàn khốc, vì anh phát hiện không chỉ anh thấy hứng thú với quả thần bí.