CHƯƠNG : ĐOẠT ĐÔ ĂN TRƯỚC MIỆNG HỔ
Rất nhiều yêu thú vừa đến cũng cảm thấy hứng thú với quả thần bí, đặc biệt là những yêu thú hàng đầu có thực lực mạnh hơn anh!
Thực lực của những yêu thú đều mạnh hơn anh nhiều, tuyệt đối không phải Lâm Thanh Diện có thể tranh tài, hơn nữa Lâm Thanh Diện cũng không cho rằng mình có thể đoạt đồ ăn trước miệng hỗ, cướp đi quả thần bí.
Nghĩ đến đây, Lâm Thanh Diện cảm thấy hơi khó xử, không biết mình nên nghĩ cách gì mới có thể cướp quả thần bí đi từ những yêu thú hàng đầu này.
Mà vào lúc Lâm Thanh Diện đang tính toán, đám yêu thú cách đó không xa hình như đã phát hiện ra sự tồn tại của Lâm Thanh Diện, đều nhìn về phía anh, thấy vậy, Lâm Thanh Diện lập tức nhận ra mình bị lộ rồi, vì thế anh không đợi đám yêu thú kia chủ động ra tay đã vội vàng lùi khỏi đây.
Lâm Thanh Diện lập tức chạy trốn, muốn thoát khỏi sự truy sát của đám yêu thú hàng đầu.
Đáng tiếc đám yêu thú hàng đầu kia cũng không định bỏ qua cho anh, sau khi phát hiện Lâm Thanh Diện chạy trốn, đám yêu thú lập tức đuổi theo, muốn bắt Lâm Thanh Diện lại.
Thầy những yêu thú hàng đầu kia đuổi theo, Lâm Thanh Diện giật mình, vội vã muốn chạy trốn, tiếc là tốc độ của anh sao có thể so với đám yêu thú hàng đầu này chứ.
Vì thế anh nhanh chóng bị đám yêu thú kia đuổi kịp, lúc Lâm Thanh Diện sắp bị đám yêu thú này bắt lại, gốc đại thụ chọc trời kia đột nhiên tỏa ra ánh sáng, khiến đám yêu thú đều không thể mở mắt ra, Lâm Thanh Diện thừa cơ hội này vội trốn đi.
Sau khi thoát khỏi phạm vi truy sát của đám yêu thú, Lâm Thanh Diện dừng bước, anh nhìn cây quả thần bí phát ra ánh sáng vàng chói mắt kia.
Lâm Thanh Diện cắn răng một cái xông tới lần nữa, vì anh không cam lòng cứ thế rời đi, dù sao anh cũng đã đồng ý với Du Ly là sẽ mau chóng lấy được quả thần bí, bây giờ nếu cứ thế rời đi, thì sau này đừng hòng có cơ hội lầy được quả thần bí nữa.
Cho nên anh không thể đi, Lâm Thanh Diện quay lại bên cạnh gốc đại thụ, muốn tranh thủ lúc những yêu thú kia đều không thể mở mắt ra lấy quả thần bí đi, vì đây là cơ hội tốt nhất, nếu bỏ qua, sau này anh sẽ không còn cơ hội tốt như vậy nữa.
Vì thế Lâm Thanh Diện cũng nhắm hai mắt lại, đến gần cái cây với tốc độ nhanh nhát, tránh đến khi ánh sáng mắt đi, những yêu thú kia có thể mở mắt ra, anh còn không lầy được quả thần bí, như vậy anh sẽ chết chắc.
Cho nên Lâm Thanh Diện gần như dốc hết sức bình sinh nhanh chóng đến gần gốc đại thụ chọc trời kia, hái một quả thần bí từ trên chạc cây xuống, sau khi làm xong mọi chuyện, Lâm Thanh Diện lập tức rời khỏi hiện trường, hoàn toàn không dám ở lại quá lâu.
Vi gần như yêu thú đều rất thính, nếu bị bọn chúng người thấy mình còn ở gần đó thì sẽ đuổi theo một lần nữa, Lâm Thanh Diện không cho rằng mình có thể chạy thoát.
Hơn nữa anh cũng muốn mau chóng mang quả thần bí này về cho Du Ly, vì thế anh cũng mau chóng rút lui. Nhưng Lâm Thanh Diện vẫn đánh giá thấp năng lực của đám yêu thú kia, sau khi Lâm Thanh Diện trốn ra ngoài không lâu, dường như đám yêu thú kia đã phát hiện anh mang quả thần bí đi, vì thế bèn dựa vào mùi đuổi theo.
Lâm Thanh Diện đi được nửa đường nghe thấy tiếng nổ vang phía sau thì lập tức thấy không đúng, anh vội vàng bước nhanh hơn, chỉ có thể nhanh chóng rời khỏi đây, nhưng tốc độ bây giờ thật sự không thể bằng được những yêu thú kia, dù anh đã chạy được một đoạn, nhưng vẫn bị bọn chúng đuổi kịp.
Con đuổi theo Lâm Thanh Diện đầu tiên là một con diều hâu thiết giáp, con yêu thú này biết bay, vì thế tốc độ của nó là nhanh nhất, nó dẫn đầu đám yêu thú đuổi theo Lâm Thanh Diện.
Sau khi đuổi kịp Lâm Thanh Diện, con diều hâu thiết giáp kia lập tức lao về phía Lâm Thanh Diện, muốn bắt anh lại.
Đương nhiên Lâm Thanh Diện đã nhận ra sự tồn tại của nó, vì vậy sau khi phát hiện diều hâu thiết giáp đuổi theo mình, sắc mặt anh lập tức thay đổi.
Nhưng anh nhanh chóng bình tĩnh lại, vì anh biết lúc này sợ hãi cũng vô dụng, nhất định phải nhanh chóng nghĩ cách giải quyết nguy cơ trước mắt mới được, nếu không anh không chỉ không mang quả thần bí về được, bản thân còn sẽ chết trong tay diều hâu thiết giáp.
Có lẽ là ông trời phù hộ Lâm Thanh Diện, anh nhanh chóng nghĩ ra cách, vì trên đường trở về anh đã nhìn thấy sào huyệt kẻ thù của diều hâu thiết giáp!
Chỉ cần anh dụ diều hâu thiết giáp đến đó, tin rằng sau khi nhận ra sự tồn tại của diều hâu, kẻ thù của nó sẽ đối phó với nó giúp anh, đến lúc đó hai bọn chúng đều bị thương, anh cũng có thể nhân cơ hội chạy trốn.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Thanh Diện nhanh chóng dáy lên hy vọng, khiến anh xông nhanh về phía sào huyệt kia trước khi diều hâu lao xuống.
Diều hâu thiết giáp ở bên kia nhìn thấy hành động của Lâm Thanh Diện thì lập tức khựng lại, vì bây giờ nó hơi do dự, không biết có nên vì đuổi theo Lâm Thanh Diện mà đi sâu vào trong sào huyệt của kẻ thủ không.
Dù sao nó cũng biết nếu nó đi vào trong thì đối phương rất có thể sẽ bị nó thức tỉnh, đến lúc đó nó sẽ không thể đuổi theo Lâm Thanh Diện nữa, nhưng nếu từ bỏ thì nó càng không có hy vọng hơn.
Nghĩ đến đây, diều hâu thiết giáp vẫn quyết định đuổi theo, dù sao rất nhiều yêu thú đều đã chạy đến gần cây quả thần bí, có lẽ đối phương cũng không có ở trong sào huyệt.
Ôm ý nghĩ như vậy, diều hâu thiết giáp tiền vào trong sào huyệt của kẻ thù, sau khi tiền vào, diều hâu mới biết kẻ thù của nó không hề rời khỏi sào huyệt, mà là đang ở đây.
Sau khi nhận ra điều này, diều hâu lập tức cảm thấy không ổn, vì thế nó vội vàng chạy trốn, đáng tiếc lúc nó phản ứng lại thì đã muộn rồi, vì đối phương đã nhận ra hơi thở của nó, gần như tỉnh lại ngay lập tức.
Sau khi tỉnh lại, kẻ đó lập tức muốn liều mạng với diều hâu thiết giáp, dù sao bình thường nó không đi trêu vào diều hâu thiết giáp đã là tốt lắm rồi, bây giờ diều hâu còn dám chủ động trêu vào nó, đúng là tự tìm đường chết.
Lâm Thanh Diện ở một bên thấy bọn chúng tranh đấu với nhau lập tức nở nụ cười hài lòng, anh đã biết chỉ cần mình hành động theo kế hoạch là có thể giải quyết con diều hâu này mà.
Đương nhiên Lâm Thanh Diện cũng không lơ là, sau khi phát hiện bọn chúng đánh nhau, anh cũng không có suy nghĩ ở lại theo dõi, vì anh lo xem tiếp sẽ tai bay vạ gió, đến lúc đó e rằng anh cũng sẽ thê thảm.
Cho nên sau khi phát hiện kế hoạch của mình thành công, Lâm Thanh Diện lập tức rời khỏi đây, nhanh chóng chạy về phía thung lũng.
Ở bên kia diều hâu đang dây dưa với kẻ thù của mình, nó sẽ nhanh bị kẻ thù giết chết, như vậy, Lâm Thanh Diện cũng coi như hoàn toàn nhổ cỏ tận gốc.