Dương Mạnh Sơn nghe thấy lời nói của Lâm Thanh Diện, cũng bật cười, nói: “Anh đừng hiểu lầm, tôi chẳng qua là muốn tặng cho hai người chút quà gặp mặt mà thôi, tôi thấy vợ của anh cũng không có mua được bộ nào, cho nên muốn tặng một bộ, hơn tỷ mà thôi, lấy tài sản tỷ của tôi, không tính là gì.”
Lời của Dương Mạnh Sơn tràn ngấp sự phô trương và khinh thường đối với Lâm Thanh Diện, sau khi biết Lâm Thanh Diện chỉ là một tên phế vật, anh ta cũng không sợ đắc tội với Lâm Thanh Diện nữa.
Hơn nữa anh phải khiến Hứa Bích Hoài nhận ra được sự cường đại của mình.
“Ha ha, không cần nữa, bộ quần áo anh chọn vợ tôi không hề thích.” Lâm Thanh Diện mở miệng.
Lúc đó khi xuất hiện bộ trang phục đắt nhất này, Hứa Bích Hoài không có phản ứng quá lớn gì, mặc dù bộ trang phục được thiết kế lộng lẫy, nhưng Hứa Bích Hoài không thích loại phong cách này.
Dương Mạnh Sơn nhếch môi, nói: “Bộ trang phục này đẹp như vậy, là phụ nữ đều sẽ thích, anh đừng vì giá của bộ đồ này mà phán định vợ của anh không thích bộ đồ này, tôi không phải nói rồi sao, bộ đồ này tôi mua, tặng cho vợ anh làm quà gặp mặt.”
Lâm Thanh Diện thấy Dương Mạnh Sơn nói như thế, sắc mặt lập tức tối sầm, nói: “Tôi mua đồ trước nay không nhìn giá, vợ của tôi có thích hay không, tôi hiểu rõ nhất, một người ngoài như anh, đừng ở đây mà tự đưa ra chủ trương.”
Mọi người mặt mày đều hiếu kỳ nhìn Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài, rất nhanh đều nhìn ra, hai người có loại cảm giác tranh đấu.
Mà hai người bọn họ làm như thế chính là vì người phụ nữ ngồi ở giữa hai người.
“Oa, người phụ nữ đó cũng quá hạnh phúc rồi, vậy mà có đàn ông tranh đoạt muốn mua quần áo đắt tiền tặng cho cô ta.”
“Xem tình cảnh này, là người đàn ông mua bộ đồ đó muốn cướp vợ của người đàn ông này, thế giới của người có tiền, đều kích thích như vậy sao?”
Dương Mạnh Sơn nghe thấy lời của Lâm Thanh Diện trong lòng rất không phục, sau đó muốn đi tìm MC thanh toán, mua bộ đồ này, đến lúc đó không chừng Hứa Bích Hoài sẽ vì sự nghèo hèn của Lâm Thanh Diện mà vứt bỏ anh.
Lâm Thanh Diện cũng đi về phía MC, Hứa Bích Hoài vội vàng hét một tiếng.
“Lâm Thanh Diện, những bộ quần áo này quá đắt, hay là đừng mua nữa.” Hứa Bích Hoài mở miệng nói.
Lâm Thanh Diện mỉm cười, nói: “Không đắt, chỉ cần em thích, anh đều sẽ mua tặng em.”
Dương Mạnh Sơn nghe thấy lời này của Hứa Bích Hoài, lập tức bật cười, nhìn bộ dạng này, bọn họ chắc thật sự không có nhiều tiền, nếu không Hứa Bích Hoài sẽ không đau lòng như thế.
Hai người sau khi đến chỗ MC, Dương Mạnh Sơn trực tiếp rút thẻ ngân hàng của mình ra, đưa cho ông ta, nói: “Gói bộ đồ mà tôi vừa nói lại cho tôi.”
Mặt mày MC tươi phơi phới nhận lấy chiếc thẻ ngân hàng, vội vàng kêu người đi thanh toán.
Lâm Thanh Diện cũng không có ngăn cản, đứng ở một bên đợi MC giúp Dương Mạnh Sơn thanh toán.
Sau khi xem xong, Dương Mạnh Sơn nhìn sang Lâm Thanh Diện, cười nói: “Thật ra không cần thiết đâu, vợ của anh vừa rồi đã nói rồi, những bộ quần áo này quá đắt, anh không cần vì chút mặt mũi này mà tốn tiền oan uổng đâu.”
Lâm Thanh Diện không có để tâm đến anh ta, mà nhìn sang MC.
“Thưa anh, anh cũng nhìn trúng trang phục sao?” MC mỉm cười hỏi.
“Số , số , và số .” Lâm Thanh Diện nói ra ba con số.
Mắt của MC bỗng sáng lên, không ngờ Lâm Thanh Diện vậy mà muốn mua một lần bộ.
Dương Mạnh Sơn cũng không ngờ Lâm Thanh Diện lại nói ra ba bộ, lập tức khinh bỉ nói: “Ba bộ quần áo này cộng lại cũng phải trên tỷ, anh chắc chắn anh thật muốn mua ba bộ này?”
“Thưa anh, anh chờ chút, tôi lập tức cho người đi chuẩn bị ba bộ quần áo này cho anh.” MC sợ Lâm Thanh Diện hối hận, vội vàng mở miệng.
Lúc này Lâm Thanh Diện lại âm trầm nói: “Ông hiểu sai rồi, ý của tôi là, trừ ba bộ này ra, những bộ còn lại tôi lấy toàn bộ.”
“Cái gì?” MC rõ ràng không có phản ứng kịp, hỏi ngược lại Lâm Thanh Diện.
“Cần tôi nói lại một lần nữa sao?” Lâm Thanh Diện nhìn MC, mặt mày bình tĩnh.
MC phản ứng lại, nói: “Không, không cần, tôi nhớ rồi, trừ bộ số số số ra, lấy tất cả các bộ còn lại!”
Dương Mạnh Sơn ở một bên cũng bị lời của Lâm Thanh Diện làm kinh sợ, anh ta trợn to mắt nhìn Lâm Thanh Diện: “Anh đừng đùa ở đây, trừ mấy bộ này ra, các bộ còn lại cộng lại cũng phải hơn tỷ, nói khoác cũng không cần thổi phồng như thế.”
“Hừm, hơn tỷ, không phải chỉ là tiền tiêu vặt mấy ngày thôi sao? Đây có gì mà phải nói khoác?” Lâm Thanh Diện có hơi không hiểu liếc nhìn Dương Mạc Tài.
Dương Mạc Tài bỗng có loại cảm giác ăn mà bị nghẹn, trong lòng nghĩ tên này thật sự quá khoác lác rồi, anh ta lớn từng này, còn chưa từng thấy ai nói khoác như vậy.
“Ông chắc chắn không cần xác nhận tài sản của anh ta trước, mà kêu người ta cầm những bộ đồ này tới?” Dương Mạnh Sơn quay sang nhìn MC, hỏi một câu.
MC lúc này cũng ý thức đến vấn đề này, nếu như Lâm Thanh Diện đang làm loạn, sẽ lãng phí rất nhiều thời gian của bọn họ, cho nên ông ta bèn liếc nhìn Lâm Thanh Diện, nói: “Thưa anh, không phải tôi không tin anh, thật sự đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp phải tình huống này, anh xem...”
Lâm Thanh Diện trực tiếp lấy một chiếc thẻ từ trong ví của mình ra, chuyển cho MC, chiếc thẻ này là ban đầu anh dùng đến thu mua Tô Thành Hải, bên trong tròn trĩnh nghìn tỷ.
“Ông có thể cầm đi thanh toán trước, sau đó lại giúp tôi đem đồ ra, mật mã là số cuối thẻ.” Lâm Thanh Diện mở miệng.
MC vội vàng cầm lấy chiếc thẻ, lập tức cầm lấy chiếc thẻ đi quẹt.
Dương Mạnh Sơn đen mặt nhìn Lâm Thanh Diện, anh ta vốn dĩ còn tưởng có thể dựa vào chuyện mua quần áo này, khiến Hứa Bích Hoài ý thức được sự chênh lệch giữa Lâm Thanh Diện và mình, không ngờ tên này vậy mà mở miệng mua nhiều đồ như thế, nếu như trong thẻ của anh thật sự có nhiều tiền như thế, anh ta hôm nay thật sự có hơi không bước xuống đài được.
tỷ, đối với anh ta mà nói, cũng là một số tiền rất lớn, anh ta mặc dù có tài sản cá nhân lên tới tỷ, nhưng đây là tất cả tài sản của anh ta cộng lại, nếu như tính tiền mặt, anh ta không thể lấy ra được nhiều tiền như thế.
Anh ta không tin Lâm Thanh Diện giẫm phải vận may cứt chó gì mà có thể lập tức lấy ra nhiều tiền như vậy.
“Hừ, tên này chẳng qua đang giả vờ mà thôi, anh ta sao có thể có nhiều tiền như vậy được, lát nữa người ta nếu như nói với anh ta số dư không đủ, xem anh ta hôm nay giải thích thế nào.” Trong lòng Dương Mạnh Sơn hừ lạnh một tiếng.
Không lâu sau, MC bèn cầm chiếc thẻ ngân hàng của Lâm Thanh Diện đi ra, ông ta lúc này mặt mày sáng bừng, hai tay còn hơi run rẩy.
“Thưa anh, đã thanh toán rồi, đây là hóa đơn, mời anh khớp lại con số, tôi bây giờ gói đồ lại cho anh.” Giọng nói của MC trở nên kích động.
Dương Mạnh Sơn trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này, mặt mày không dám tin, mở miệng nói: “Trong... trong chiếc thẻ này của anh ta thật sự có nhiều tiền như vậy sao?”
MC quay sang liếc nhìn Dương Mạnh Sơn, nói: “Phải thưa anh, hơn nữa chiếc thẻ này của anh ta ở chỗ chúng tôi hiển thị là cấp bậc cao nhất, đây là cấp bậc của thẻ vượt quá chục nghìn tỷ mới có được, anh đây chính là phú ông có tư sản lên đến chục nghìn tỷ.”