“Hai người bọn họ thật sự đáng ghét mà.” Hứa Bích Hoài có hơi tức giận mở miệng.
Lâm Thanh Diện mỉm cười, nói: “Cho nên bọn họ nên bị trừng phạt, ít nhất, đến khi xuống thuyền, bọn họ sẽ không tìm chúng ta gây chuyện nữa.”
Hứa Bích Hoài gật đầu, không tiếp tục nghĩ đến chuyện của Hứa Thông nữa, bọn họ lần này ra ngoài là để thư giãn, không thể vì loại chuyện này mà bị phá hỏng tâm trạng được.
Hai người cùng đi đến khu biểu diễn trang phục, đưa vé cho người ở đó xem xong thì có người dẫn hai người bọn họ đi về phía sô pha ở hàng đầu tiên.
Sau khi hai người ngồi xuống, người phụ trách buổi biểu diễn mới vội tuyên bố buổi biểu diễn sắp bắt đầu, kêu tất cả mọi người mau chóng chuẩn bị.
Những người đó mặt mày tràn ngập ngưỡng mộ nhìn về phía Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài đang ngồi ở hàng ghế đầu, buổi biểu diễn hôm nay bị trì hoãn chính là vì hai người bọn họ chưa có đến, khoảnh khắc này, bọn họ đều thấu hiểu sức mạnh của đồng tiền.
“Cuộc đời này của tôi khi nào mới có thể hưởng được đãi ngộ như thế, hừm, tất cả mọi người đều xoay quanh tôi, loại cảm giác này thật sự rất tuyệt.”
“Cô vẫn là mau tỉnh lại đi, có thể mua được vé của tầng cao nhất, ai không phải có tài sản vượt trăm tỷ, có thể ở tầng đã là rất không tệ rồi.”
Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài ngồi xuống không lâu thì Dương Mạnh Sơn cũng đi về phía bọn họ, ngồi ở một chiếc sô pha khác.
“Thật khéo, hai người cũng đến xem biểu diễn trang phục à.” Dương Mạnh Sơn mỉm cười hỏi một câu.
Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài đều quay sang nhìn Dương Mạnh Sơn, chỉ lịch sự gật đầu với anh ta, không có nói chuyện.
Trong đầu của Dương Mạnh Sơn nghĩ đến những lời vừa nãy của Hứa Thông, trên mặt mang theo nụ cười thâm ý, dò hỏi: “Hai người vừa nãy thật bất lịch sự, lại dám bịa chuyện có họ hàng với các người, tôi đoán hai người bọn họ chắc chắn là muốn bắt quan hệ, hai người chắc chắn sẽ không có loại họ hàng như này.”
Hứa Bích Hoài liếc nhìn Dương Mạnh Sơn, nói: “Hai người bọn họ quả thật là họ hàng xa của tôi, chỉ là nói chuyện có hơi quá đáng một chút.”
“Ổ? Nếu anh ta là họ hàng xa của cô, tại sao lại nói lời bôi nhọ hai người chứ, tôi nghe bọn họ đều nói Lâm Thanh Diện là tên phế vật, còn nói hai người là người của địa phương nhỏ, không mua nổi vé nơi này, người họ hàng này của hai người có bản lĩnh bịa chuyện không nhỏ, người có thể được vé của tầng trên cùng sao có thể giống như những gì anh ta nói chứ.” Dương Mạnh Sơn tiếp tục nói.
Lâm Thanh Diện nghe ra được Dương Mạnh Sơn đây là muốn từ trong miệng Hứa Bịch Hoài để xác nhận lời nói của Hứa Thông là thật hay giả, cảm thấy có hơi nhàm chán, bèn nói: “Bọn họ nói cũng không phải sai, chẳng qua đó đều là trước kia, biểu diễn bắt đầu rồi, xem biểu diễn thôi.”
Dương Mạnh Sơn cười gật cười, trong lòng càng đắc ý, xem ra hai người này quả nhiên không phải người có bối cảnh, mà bởi vì đã trúng số hoặc gặp được cơ hội phát tài gì đó, mới có tiền mua vé ở tầng trên cùng.
Nếu như là như thế, anh ta muốn cướp Hứa Bích Hoài từ trong tay Lâm Thanh Diện sẽ càng hơn dễ dàng.
Thế nào đi nữa, tài sản của hai người Lâm Thanh Diện cũng không thể nhiều hơn tỷ của anh ta được.
Hơn nữa anh ta không ngờ Lâm Thanh Diện ở trong mắt họ hàng lại là phế vật, điều này khiến anh ta càng thêm kiên định Lâm Thanh Diện là một tên ăn bám.
Quần áo xuất hiện trong buổi biểu diễn trang phục trên du thuyền Trân Châu đều không phải đắt bình thường, cho dù là bộ rẻ nhất cũng phải hơn tỷ, trang phục đều là của các nhà thiết kế nổi tiếng và người mua là những người có tiền ham cảm giác hư vinh.
Vé tàu, chỉ là một trong thủ đoạn kiếm tiền của du thuyền Trân Châu, những xa xỉ phẩm trên thuyền có thể mang đến cho bọn họ doanh thu khổng lồ.
Lát nữa Dương Mạnh Sơn chỉ cần chọn một bộ tặng cho Hứa Bích Hoài, Hứa Bích Hoài có thể hiểu rõ sự cách biệt giữa Lâm Thanh Diện và anh ta.
Dù sao một kẻ ăn bám, chắc chắn không nỡ tiêu vài tỷ mua một bộ quần áo được.
Biểu diễn rất nhanh được bắt đầu, sau đó từng người mẫu thân hình uyển chuyển, khí chất xuất chúng khoác trên mình đủ loại bộ quần áo tuyệt đẹp đi ra, ở trước mặt mọi người phô ra thân hình của mình.
Mỗi một người mẫu sau khi catwalk xong, MC đều sẽ giới thiệu nhà thiết kế cùng với ý tưởng thiết kế của bộ trang phục, cố gắng nâng cao giá trị của bộ đồ lên, so sánh ẩn dụ chúng, sau đó mới đưa ra giá.
Trừ bộ đầu tiên giá tỷ những bộ phía sau đều rơi vào tầm - tỷ.
Những vị khách của tầng số nhìn thân hình uyển chuyển của các người mẫu, mặt mày đầy sự ghen tỵ, mặc dù bọn họ đều cảm thấy những bộ đồ này đều rất đẹp, nhưng giá cả không mấy lý tưởng, không có ai nỡ bỏ tiền ra mua.
“Ôi mẹ ơi, một bộ đồ mà hơn tỷ, nhà phải có bao nhiêu cái mỏ để có tiền mua, thật sự không hiểu nổi, tại sao lại có người làm ra bộ đồ đắt như vậy, thật sự có người mua sao?” Một người đàn ông mặt mày đầy sự cảm thán.
“Anh hiểu cái gì, đây đã không phải là trang phục nữa rồi, đây là sản phẩm nghệ thuật, mua về không phải dùng để mặc, mà dùng để ngắm, anh thật là người không có tế bào nghệ thuật mà.” Một cô gái đã bị lời thuyết giảng của MC tẩy não rồi, mắt nhìn những bộ trang phục đó cũng phát sáng.
Hứa Bích Hoài cũng bị mấy bộ quần áo mặc trên người của người mẫu làm cho kinh ngạc, vốn dĩ cô tưởng quần áo cô mua đã khá đẹp, nhưng so sánh với những trang phục này, những thứ cô mua thật sự là quê mùa.
Mỗi một người mẫu đi ra, Hứa Bích Hoài đều sẽ khen một tiếng: “Quá đẹp rồi.”
Mà Lâm Thanh Diện ngồi một bên nhìn Hứa Bích Hoài, muốn biết cô thích những bộ này không.
Một lúc sau, những người mẫu đó tổng cộng trình diễn bộ trang phục xong, tất cả xếp thành hai hàng trước mặt người xem, phô ra những tư thế để hấp dẫn ánh nhìn.
MC mỉm cười hỏi một câu có muốn mang những sản phẩm nghệ thuật này về nhà, ánh mắt chủ yếu rơi vào hàng ghế sô pha bên này.
Dương Mạnh Sơn sau khi nghe thấy lời của MC, lập tức đứng dậy, đưa tay chỉ vào một người mẫu trên sàn, nói: “Gói bộ đồ số này lại cho tôi, tôi muốn bộ trang phục này, tặng cho cô gái xinh đẹp này, tôi nghĩ dung mạo của cô ấy xứng với bộ quần áo này.”
Nói rồi, anh ta quay đầu liếc nhìn Hứa Bích Hoài, hoàn toàn phớt lờ Lâm Thanh Diện ngồi bên cạnh Hứa Bích Hoài.
Lời của Dương Mạnh Sơn vừa dứt, tất cả mọi người đều nhao nhao lên, họ đều không ngờ, vậy mà thật sự có người sẽ mua đồ ở đây.”
Hơn nữa bộ đồ mà Dương Mạnh Sơn chọn còn là cái đắt nhất trong bộ trang phục, giá gần tỷ.
“Ôi trời đất, vậy mà có người thật sự mua, hơn nữa còn là bộ đắt nhất, đây cũng quá giàu rồi.”
“Thế giới của người có tiền, quả nhiên không phải tôi có thể hiểu, một bộ quần áo hơn tỷ, cái này còn đắt hơn vé của tầng trên cùng.”
“Quả nhiên, là sự nghèo đói đã hạn chế sức tưởng tượng của tôi.”
...
Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài đều không có ngờ Dương Mạnh Sơn đột nhiên lại mua một bộ tặng cho Hứa Bích Hoài, Hứa Bích Hoài mặt mày nghi hoặc, mà Lâm Thanh Diện lại lộ ra nụ cười khinh khỉnh.
Anh đứng dậy, nhìn về Dương Mạnh Sơn, mở miệng nói: “Cô ấy là vợ tôi, quần áo của cô ấy, tôi mua là được rồi, không khiến anh nhọc lòng.”