A Sơn thấy vậy, tự dưng cảm thấy có chút chua xót nhưng lại không quá rõ, chỉ đề nghị: “ Sớm biết người bọn chúng đang mắng là tiên sinh, ta đã giết hết bọn chúng rồi! Tiên sinh, không bằng sửa thành đại vương đi, đại vương là vị vua lớn nhất, so với ma đế còn lớn hơn! Gọi như vậy rất đáng!”
Quy Hải không cười nói: “ Kệ bọn họ nói đi, những người đó, đã đến kì Đại thừa chưa?”
A Hắc trả lời: “ Chưa có, ngay cả kì Nguyên Anh còn chưa đạt tới nữa.”
Quy Hải bèn cười: “ Vậy lại càng không cần để ý. Ngay cả kì Nguyên Anh còn chưa tới, muốn tới tham gia nghi thức đạo lữ còn không tới được, chỉ dám ăn nói lỗ mãng, càng nói chi đến việc hiểu chứ.”
Tuy nhiên, A Sơn và A Hắc lượn qua lượn lại giữa lĩnh vực Ma đế và Hải đế chi thành để truyền tin, còn xưng hô Quy Hải thành đại vương, tuyên truyền khắp bốn phương Dịch tiên sinh chính là đạo lữ của Ma đế đại nhân. Lúc này các Ma tu mới không dám ho he gì nữa, dù sao các Ma tu ít nhiều cũng đã nhận được sự chỉ điểm của Dịch tiên sinh, nghe qua đại danh của Dịch tiên sinh. Dịch tiên sinh là sư tổ của rùa tiên vạn năm, biết thiên đạo, thông cổ kim, sống không biết bao nhiêu cái vạn năm rồi, lần này ngược lại rõ rang Ma đế đại nhân không xứng với Dịch tiên sinh.
A Hắc chờ đạt được kết quả bèn nói sự thay đổi này cho Quy Hải.
Quy Hải không quá để ý và lí giải việc này, đối với những người cấp độ quá thấp với hắn mà nói, ngay cả tâm lí muốn đối phó hắn còn không có nữa là. Quy Hải cũng có lòng tin, phản diện nhà hắn chỉ nhận hắn mà thôi. Bởi vì, cho dù mười năm không gặp, theo lí mà nói các Tiên tu ngưỡng mộ phản diện có rất nhiều, nhưng phản diện chỉ tìm mình làm đạo lữ, cũng chỉ lúc đối với chính mình mới lộ ra phản ứng tích cực và biểu tình ôn hòa.
Nhưng mà, Quy Hải dù sao vẫn nhớ tới cái tên Bách Lý Bất Phàm ném hắn vào trong lôi kiếp kia, cực kì cảm thấy không thoải mái.
Nếu như các Ma tu ngay từ đầu biết được tin mình sẽ trở thành đạo lữ của Sư Vân Phong, đều rất có ý kiến, như vậy, Bách Lý Bất Phàm mới chính là kẻ có ý kiến nhất, không phục nhất, thì lại đang ở đâu nhỉ? Quy Hải đột nhiên cảm thấy, Bách Lý Bất Phàm cho dù không có tin tức gì, chưa từng lộ diện nhưng lại ẩn giấu một sự uy hiếp không hề nhẹ.
Không nói Bách Lý Bất Phàm đối với mình như thế nào, trong kết cục của, lúc Bách Lý Bất Phàm cầu mà không được, vừa đạt được thực lực có thể sánh ngang với phản diện bèn liên hợp các Ma tu vây công phản diện nhà hắn! Cho dù cuối cùng xác nhận là bị phản diện giết nhưng phản diện cuối cùng vẫn bị thương.
Khi muốn kết thành đạo lữ với phản diện, Quy Hải không nỡ Bách Lý Bất Phàm làm bị thương phản diện nữa. Bách Lý Bất Phàm cái uy hiếp này tới giờ vẫn không có tin tức, Quy Hải trong lòng cũng không chắc lắm, đang suy nghĩ xem làm sao nói với phản diện.
Sau khi A Sơn nhận được tin tức Quy Hải muốn kết thành đạo lữ với Sư Vân Phong, trong lòng càng nghĩ càng thấy không đúng, không hiểu là rốt cuộc có chuyện gì, có một ngày bèn hùng dũng ngăn Sư Vân Phong lại đòi đánh.
Ngày đó Quy Hải vừa hay đang tiếp đón A Hắc và các yêu thú, mà Sư Vân Phong thì lại cùng Nhất Tiếu Ma quân bàn bạc và đại điển phong vị Ma đế. A Sơn đi lại trước cửa, chờ lúc Sư Vân Phong đi một mình thì bèn ngăn đường đi của Sư Vân Phong, không nói gì mà trực tiếp đánh.
Sư Vân Phong đang hay một bụng giận dữ muốn phát ra ngoài, âm thầm lặng lẽ vẽ một cái không gian mà mọi người không nhìn thấy được trong lĩnh vực Ma đế rồi mới bắt đầu khai chiến với A Sơn.
Sư Vân Phong tuy thực lực hoàn toàn thắng được A Sơn nhưng lại không giết hắn. Bởi vì, Quy Hải đã từng nói, A Sơn từng cứu hắn một mạng. Tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng Sư Vân Phong cũng biết, nếu như thực sự giết A Sơn thì tiểu Hải nhà mình sẽ rất buồn. Cũng chính bởi vì như vậy Sư Vân Phong mới vẽ ra không gian kia, không để tiểu Hải biết mình đánh A Sơn một trận.
A Sơn cuối cùng vẫn bị Sư Vân Phong đánh bại, mệt đến không thèm để ý hình tượng mà ngồi bệt dưới đất, uy hiếp: “ Tuy là ta đánh vẫn chưa lại ngươi, nhưng rồi sẽ có một ngày ta sẽ lợi hại hơn ngươi rất nhiều!”
Sư Vân Phong khẽ nhếch mép không thèm để ý: “ Được, vậy ta chờ ngươi.”
A Sơn lại nói: “ Nếu ngươi không tốt với đại vương, Hải đế chi thành của chúng ta sẽ san bằng Ma tu các người!”
Lúc đang xả phẫn nộ bất luận A Sơn có nói cái gì thì Sư Vân Phong cũng không thèm để ý hắn, chuẩn bị ngự kiếm bay đi gặp mặt tiểu Hải nhà mình, cuối cùng chỉ hỏi một câu: “ Sẽ không có cơ hội này đâu, ngươi đã nói xong chưa.”
A Sơn cười thuần khiết, bắt đầu nghiêm túc dặn dò, thành công ngăn lại bước chân của Sư Vân Phong: “ Ngươi và đại vương tách nhau ra lâu như vậy, làm sao biết sở thích của đại vương, làm sao có thể chăm sóc tốt cho đại vương chứ? Lấy ví dụ nha, đại vương thích nằm ngủ trên giường trọng thủy, thích ôm một cái chăn, rồi kê thêm một cái chăn khác, ngươi có biết không?”
Sư Vân Phong nghe xong tức điên người, muốn lập tức giết A Sơn. Trong chớp mắt sự phẫn nộ hóa thành sát khí, khiến cho A Sơn cấm thanh, làm xong công tác phòng ngự.
Sư Vân Phong lại nhìn thấy tiểu Hải nhà mình đã kiểm kê xong quà mừng, hướng về phía mình trên không trung mỉm cười vẫy tay, mới bỏ qua A Sơn, ném lại một câu: “ Đạo lữ của ta, ta đương nhiên tự biết cách chăm sóc.” Rồi bay xuống ôm ngay Quy Hải vào trong lòng.
A Sơn nhìn xuống dưới, nắm tay xiết chặt lại.
Mà Quy Hải nhìn thấy phản diện nhà mình đột nhiên xông tới ôm lấy mình, đối với cái việc phản diện nhà mình lúc thì to gan cuốn lấy lúc thì lại xấu hổ ẩn nhẫn, Quy Hải nhìn vậy cũng không lấy gì làm lạ nữa. Trong lúc này, Quy Hải chỉ nghĩ đến cái tên Bách Lý Bất Phàm trước ném mình vào trong lôi kiếp mà thôi.
Thế là Quy Hải bèn hỏi: “ Đại Phong, Bách Lý Bất Phàm có đến tham gia điển lễ của chúng ta không?”
Sư Vân Phong nãy còn đang tức giận vẫn còn chưa tiêu, lúc này nghe thấy tiểu Hải nhà mình nhắc đến nam nhân khác, trong lòng rất bất bình.
Bách Lý Bất Phàm là tên đầu tiên mà tiểu Hải nhà mình chủ động nhắc tới. Các hải thú ở Hải đế chi thành thì thôi không tính, dù sao cũng là hải thú, nhưng mà – tại sao cái người tên Bách Lý Bất Phàm này lại được tiểu Hải đặc biệt nhắc tới vậy?
Sự phẫn nộ vừa nãy Sư Vân Phong vừa mới ép xuống lập tức lại bị đốt lên, nhưng lại không muốn phát giận trước mặt tiểu Hải nhà y nên chỉ nói: “ Tiểu Hải, ngươi sao lại biết hắn.”
Trong lúc Sư Vân Phong nói chuyện bèn lập tức truyền tin cho thủ hạ muốn thu thiếp mời đưa cho Bách Lý Bất Phàm lại.
Quy Hải chớp chớp mắt, dáng vẻ ẩn ẩn tức giận của phản diện nhà hắn thực sự là đáng yêu quá đi. Quy Hải giả vờ hưng phấn mong chờ hỏi:: Ta đặc biệt ghi nhớ hắn, tướng mạo và dáng dấp của hắn cực kì đẹp, đẹp như Đại Phong vậy. Đại Phong còn khen qua kiếm thuật của hắn rất mới mẻ, trình độ còn cao hơn cả Đại Phong nữa. Đại Phong còn có hẹn luận kiếm pháp với hắn, không phải bạn bè sao?”
Sư Vân Phong nghe xong một nửa đã không nghe được tiếp nữa, không nghĩ ngợi gì mà đáp luôn: “Không có người này đâu, căn bản là không có, là tiểu Hải nhớ nhầm đó.”
Sau đó dù cho Quy Hải có nghe ngóng thế nào đều không thể moi ra thêm chuyện gì từ miệng Sư Vân Phong nữa. Không nghe ngóng được gì trong lòng Quy Hải vẫn có chút lo lắng.
Sau việc đó, Quy Hải lại xác định lại lần nữa các loại tiểu tiết trong đại điển đạo lữ, lục tục đón khách mời tới, làm quen trước với thủ hạ của Sư Vân Phong. Sau khi biết được Quy Hải chính là sư tổ của rùa tiên vạn năm, các Ma tu đều cực kì quy củ, có một bộ phận Ma tu còn cảm ơn trực tiếp Quy Hải, cảm ơn Quy Hải đã giúp bọn họ độ kiếp nạn, cái này khiến cho Quy Hải ngượng không thôi, dù sao, đến tận bây giờ hắn mới thực sự là biết bói toán.
Mà Sư Vân Phong ở một bên cảm nhận được sự biến hóa của Quy Hải, vừa thích thú vừa thổn thức. Hóa ta, tiểu Hải của y đã gặp qua rất nhiều người, nhận được sự kính yêu của rất nhiều người.
Trước ngày cử hành đại điển vào ngày mười năm tháng Chạp, Quy Hải còn nhận được rất nhiều lễ vật mà các Hải thú đã tỉ mỉ chuẩn bị.
Quy Hải đã câu ra không biết bao nhiêu đồ tốt của đám Ma tu, cống hiến lớn lao cho kho tài nguyên tu luyện của Hải đế chi thành, bản thân lại còn là một thần thú, long vương đại nhân và thành chủ đại nhân đều rất ủng hộ hắn. Bởi vậy, các hải thú đều nguyện ý thừa nhận Quy Hải làm đại vương của bọn chúng. Biết đại vương có đạo lữ bèn chuẩn bị rất nhiều linh thảo với hạt giống linh thảo, còn mang theo mấy món quà tặng đặc thù tới nữa.
Có hải thú không thể tới được bèn nhờ một rùa tiên ngàn năm kì Phân thần cùng với bạn lữ của hắn đệ đệ cá heo trắng cùng nhau đến để làm người giới thiệu, giúp giới thiệu tâm ý của bọn hắn đến cho Quy Hải.
Rùa tiên ngàn năm và đệ đệ cá heo trắng một ca một hát, giới thiệu ngắn gọn các món quà của các hải thú xong, bắt đầu ra sức tiến cử món quà đặc thù của mình: “ Đại vương, đây là vài bình ngọc lộ, do Thâm Hải Tuyết Liên cùng với Hàn Đàm linh thủy phối hợp thành, có tác dụng bôi trơn, còn có cảm giác kích thích mát lạnh, chính là món quà mà chúng ta cố ý chuẩn bị cho đại vương, hi vọng đại vương có thể dùng tới nó.”
Rùa tiên ngàn năm nói xong, tinh nghịch nháy mắt. Mà đệ đệ cá heo bên cạnh hắn lại xấu hổ cúi thấp đầu, nhìn xuống dưới chân.
Quy Hải không hiểu rõ lắm: “ Cảm ơn, nhưng rốt cuộc là lấy về để bôi trơn cái gì? A………. các ngươi đều là công à?”( aka đực)
Rùa tiên ngàn năm nhẹ nhàng đưa cho Quy Hải một quyển sách nhỏ, nói: “ Bản thể của chúng ta khá lớn, lúc đạo lữ là người thì hình người có vẻ tốt hơn, nhưng đương nhiên vẫn là kinh mạch của bản thể rồi, cần phải có điển tịch song tu đặc biệt mới được. Đại vương, quyển điển tịch tu luyện đạo lữ này là chúng ta khó khăn lắm mới kiếm được.”
Quy Hải có chút xấu hổ đón lấy quyển sách nhỏ, đặt sách sang một bên, thầm nghĩ sao rùa tiên này còn tích cực hơn hắn vậy.
Rùa tiên vạn năm thấy vậy, thắc mắc hỏi: “ Đại vương sao không xem vậy? À, nhất thời không nghĩ tới, đại vương là sư tổ của chúng ta, có lẽ cần nhiều bí tịch hơn nữa. Liệu có thể truyền thụ một ít không?”
Rùa tiên ngàn năm nói xong rất mong chờ nhìn Quy Hải. Mà đệ đệ cá heo trắng bên cạnh nghe xong cũng không ngại ngùng nữa, khẽ liếc nhìn Quy Hải, thấy rõ là cũng mong chờ sư tổ Quy Hải truyền dạy một chút bí tịch.
Quy Hải nhìn hai đôi mắt mong chờ này, nhất thời có chút xoắn xuýt, nói: “ Ừm….. ta vẫn là thân đồng tử……..” ( aka còn truynh:v)
Rùa tiên ngàn năm nghe xong cực kì kinh ngạc: “ Hơn ngàn hơn vạn cái mùa xuân đại vương sao mà nhịn được vậy?! Không hổ là đại vương, thật là lợi hại quá đi!”
Quy Hải: “………”
Quy Hải hoàn toàn không muốn nói thêm cái gì nữa, mùa xuân đang đến, mình thì đã thành niên, hắn có chút ba chấm.
Quy Hải còn cho rằng cuộc đối thoại của hắn và rùa tiên ngàn năm sẽ không truyền đến tai Sư Vân Phong, bởi vì lúc đối mặt với Sư Vân Phong Quy Hải vẫn miễn cưỡng bảo trì được trạng thái bình thường. Nhưng lĩnh vực Ma đế bị Sư Vân Phong chưởng quản, tất cả mọi việc phát sinh trong lĩnh vực Sư Vân Phong đều có thể nhìn thấy, sao lại không biết Quy Hải xấu hổ và xoắn xuýt chứ?
Sư Vân Phong nhân lúc Quy Hải đi chỗ khác chuẩn bị quà cáp bèn âm thầm đi lấy quyển sách nhỏ mà rùa tiên vạn năm đưa cho tiểu Hải nhà y.
……( còn tiếp)