Rung Động Thêm Lần Nữa

chương 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Rất… men.

Hèn gì mọi người lại có phản ứng đấy

“Này, em thấy sao? Uyển Uyển, bình thường tiêu chuẩn của em cao như thế, lần này đã có người tới hớp em rồi hả?”

Chắc thấy tôi đang ngẩn người, chị Đan huých tay vào người tôi rồi chớp mắt đầy mờ ám.

Tôi: “...”

Công bằng mà nói thì Giang Phong ở trong video, anh xứng với những lời tán dương này.

Con tim đập thình thịch trong lồng ngực, tôi đưa mắt nhìn sang chỗ khác.

“Cũng bình thường thôi.”

Ai cũng ngạc nhiên nhìn tôi: “Không phải chứ Uyển Uyển, đẹp trai như thế mà vẫn không lọt vào mắt xanh của em à?”

Chị Đan ngẩn người rồi bất ngờ “chẹp” một tiếng.

“Thôi được rồi, chị biết em vẫn còn nhớ nhung bạn trai cũ, đẹp trai cỡ nào cũng không sánh bằng anh ta đúng không?”

Chị Đan đang dốc sức làm bà mai, ngày đầu tiên đi làm ở bệnh viện chị ấy đã giới thiệu đối tượng cho tôi làm quen rồi.

Sau cùng bí lắm tôi mới nói là mình vẫn còn thích bạn trai cũ.

Ngày trước tôi thấy lý do này không có vấn đề gì cả nhưng lần này tự dưng tôi lại thấy là lạ.

Đến khi quay người lại rồi nhìn thấy bóng người cao lớn đang đứng trong hành lang tôi mới ý thức được là lạ chỗ nào.

Giây phút Giang Phong đưa mắt nhìn sang ấy, đầu tôi trống rỗng và chỉ có một suy nghĩ.

“ rồi? Anh đã nghe thấy những gì?”

“Đội trưởng Giang.”

Có người đứng sau lưng anh, đang mặc phục.

Giang Phong chuyển dời ánh mắt, anh nói gì đó với người kia.

“...”

Giờ tôi mà chạy tới đó rồi nói chuyện vừa rồi chỉ là hiểu lầm thôi liệu còn kịp không nhỉ.

Mười phút sau tôi mới biết được lý do tại sao anh lại xuất hiện ở đây, con và một cảnh đều bị thương.

“Anh ấy thì sao?”

Nghĩ đến con bén trong đoạn video kia, tôi lại không cầm lòng được mà hỏi.

Chị Đan xua tay rồi nói: “Em yên tâm, đội trưởng Giang không sao đâu.”

Cũng phải, ngay cả một đứa như tôi mà anh còn dạy dỗ được, chắc chắn sẽ rất cừ.

Tôi thở phào.

“Cứ nghĩ góc nghiêng đã đẹp rồi, không ngờ chính diện còn đẹp đến đảo đến thế, Uyển Uyển em thấy sao, rung rinh rồi à?”

Chị Đan không bỏ lỡ bất cứ cơ hội làm mối nào: “Hay là chị đi thăm dò hộ em nhé, xem xem đội trưởng Giang còn độc thân không.”

“...”

Nghĩ tới cảnh tượng đó, tôi từ chối ngay lập tức.

Nhưng tôi từ chối rồi, đằng sau còn có rất nhiều cô gái thích anh.

Có lẽ là do anh quá lạnh lùng, mấy cô gái đỏ mặt rồi xô đẩy nhau nhưng lại không có ai dám bước lên.

Sau cùng tôi bị mọi người đẩy đi.

“Uyển Uyển, cậu đi hỏi wechat của đội trưởng Giang đi.”

?

Tôi không dám tin nhưng lý do họ đưa ra rất thuyết phục: “Chẳng phải cậu đã có người mình thích rồi sao, đừng để thất bại nhé.”

Mấy chữ cuối khiến tôi không sao nói được lời từ chối.

Do dự mãi tôi hít một hơi thật sâu rồi mới bước tới.

“Đội trưởng Giang.”

Vừa mới lên tiếng, Giang Phong quay người lại, bấy giờ tôi mới biết anh đang nghe điện thoại bèn im bặt.

Tôi không biết người ở đầu dây bên kia là ai, anh nhỏ giọng trả lời lại.

Lạnh lùng lại thờ ơ.

Nhìn ngón tay thon dài trắng trẻo của anh, xương cổ tay nổi rõ có thể thấy được cả gân xanh.

Ánh nắng chiếu lên mí mắt Giang Phong tạo thành cái bóng mờ, lúc nói chuyện yết hầu của anh khẽ chuyển động.

Thật ra đây không phải lần đầu tôi tôi thấy anh trong bộ phục, nhưng không thể không thừa nhận rằng, người đàn ông này trong dáng vẻ này trông vừa cấm dục lại vừa gợi cảm.

“Sao vậy?”

Đến khi anh lên tiếng tôi mới bừng tỉnh, xấu hổ đến nỗi muốn tìm cái lỗ nào đó để chui xuống, thế mà vừa rồi tôi lại nhìn anh đến ngẩn người.

“Không có gì, cậu có bị ở đâu không?”

Tôi lúng túng tìm chủ đề, nói xong lại muốn cho xong.

Anh đến đây cũng được một lúc rồi, chẳng phải nhìn một cái là biết có bị hay không sao.

Giang Phong im lặng một hồi, cũng không có ý định làm khó tôi mà trả lời: “Tôi không sao.”

Tôi lẩm bẩm.

Hình như Giang Phong không nghe thấy, anh hơi cúi người rồi sáp lại gần: “Gì cơ?”

Tôi nắm chặt tay: “Cậu cho tôi wechat của cậu được không?”

Giang Phong đứng hình anh quay đầu nhìn sang, đôi mắt đen láy mang theo sự ngạc nhiên và cả thứ cảm xúc tôi không hiểu được nữa.

Tôi giải thích: “Đồng nghiệp trong khoa của tôi rất thích cậu…”

Ánh mắt anh lạnh hẳn đi, anh đứng thẳng người dậy.

“Ngại quá.” Giang Phong bình tĩnh lên tiếng: “Không tiện lắm.”

Lần đầu tôi chủ động đi xin wechat của một người nhưng lại thất bại trong ê chề.

Quan trọng là người kia còn là bạn trai cũ của tôi nữa.

Tôi vô cùng xấu hổ.

“Chị Diệp?”

Có người gọi tôi, quay đầu lại thì nhìn thấy một gương mặt quen quen, đó là cô gái bị chụp ngày ấy.

“Là chị thật ạ.” Đường Điềm vui vẻ nói.

“Em còn tưởng mình nhìn nhầm nữa cơ, hôm nay chị Diệp có bận gì không? Chúng mình cùng đi ăn nhé.”

Bây giờ chỉ cần tôi ra khỏi tình huống xấu hổ này thôi thì chuyện gì tôi cũng đồng ý.

“Được, nhưng sao hôm nay em lại tới ”

“Em bị đau dạ dày nhưng mà không nghiêm trọng lắm.” Đường Điềm nói, sau đó còn ra vẻ thần bí rồi xích lại gần: “Chị Diệp, em hỏi chị chuyện này nhé, giờ chị còn độc thân không?”

Không hiểu tại sao tôi lại vô thức muốn quay sang nhìn Giang Phong, nhưng đã cố dằn lòng mình lại.

“Ừ.”

Tôi còn không xin nổi wechat của người ta, tôi không độc thân thì ai độc thân.

“Đội trưởng Giang.”

Hình như có ai đó đang gọi anh, tiếng bước chân vang lên rồi dần biến mất.

Tôi gật đầu với Đường Điềm: “Vậy thì hẹn em tối nay nhé.”

Lúc đến cửa nhà hàng, nhìn thấy Đường Điềm và chàng trai đang đứng bên cạnh cô ấy tôi lại thấy hơi hối hận.

“Chị Diệp, đây là anh trai em. Anh, đây là chị Diệp.”

Không ngờ cô ấy lại làm việc năng suất như thế, ban sáng mới hỏi mà đến tối đã tổ chức được một buổi xem mắt rồi.

Tôi chỉ đành mỉm cười lịch sự: “Chào anh, tôi là Diệp Uyển Uyển.”

“Chào cô Diệp, tôi là Đường Lập.”

Sau khi đặt chân vào nhà hàng, hối hận trong tôi lại tăng lên theo cấp số , bởi lẽ Giang Phong cũng đang ở đây.

Anh cảnh ngày ấy lấy l//ời kh//ai cho tôi cũng có mặt, có tất cả ba người, hình như đây là buổi tụ họp giữa đồng nghiệp với nhau.

Tôi chưa từng nghĩ thành phố B lại nhỏ đến thế, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà số lần tôi và Giang Phong chạm mặt nhau còn nhiều hơn số lần chúng tôi gặp nhau trong ba tháng lúc còn yêu.

Đang lúc nghĩ xem có cần tránh đi không thì anh cảnh ngẩng đầu lên, trông thấy tôi và Đường Điềm, cậu ấy niềm nở vẫy tay.

“Ê, trùng hợp thật đấy.”

Giang Phong chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt anh ngừng lại trong chốc lát.

Khi ấy tự dưng tôi lại có ảo giác giống như mình đã làm sai chuyện gì đó rồi ngay tại vậy.

Nhưng sau đó anh đã nhanh chóng chuyển dời ánh mắt, như thể không nhìn thấy tôi vậy.

Tôi tự động viên mình: “Diệp Uyển Uyển, bình tĩnh ắt sẽ thắng.”

Nhưng cuộc sống này lại đầy rẫy những điều bất ngờ, quán đông quá nên chúng tôi phải ghép bàn.

Còn ghép trúng bàn của Giang Phong.

Tôi không ngờ mình lại ngồi cạnh Giang Phong trong tình huống này.

Thậm chí tôi còn ngửi được mùi thoang thoảng trên người anh.

Anh cảnh và Đường Điềm đều thuộc tuýp người hướng ngoại, bầu không khí dần nóng lên, ai nhìn vào cũng thấy rất hòa hợp.

Đường Lập là một người nho nhã và chín chắn, anh ấy mang lại cho người ta một cảm giác rất thoải mái.

“Cảm ơn cô Diệp vì chuyện trước đây, tôi nghe Điềm Điềm nói cô rất giỏi, cô học chuyên sao?”

Tôi: “...”

Tôi gượng cười: “Ờ thì… tôi theo học một người bạn.”

Giang Phong lấy đũa ra rồi tráng qua bằng nước nóng.

Đường Lập dừng chủ đề này ở đây rồi nói sang chuyện khác.

“Đây là một quán ăn lâu đời ở thành phố B, món tôm sốt tỏi bằm là món làm nên thương hiệu ở đây đấy, ngon lắm, cô Diệp có thể nếm thử.”

Tôi còn chưa kịp lên tiếng thì người bên cạnh đã lạnh lùng lên tiếng.

“Cô ấy không ăn hải sản.”

Xung quanh đều lặng như tờ.

Đường Lập ngừng lại một chút, anh ấy hết nhìn tôi rồi lại nhìn Giang Phong: “Hai người… thân nhau lắm sao?”

Không thân không thể nói ra câu ấy được sao.

Nhưng nếu nói thân thì…

“Không đâu.” Tôi mỉm cười, nắm chặt tay lại rồi nói: “Hai chúng tôi là bạn cấp ba nhưng lâu rồi không liên lạc, thậm chí tôi còn không có cả wechat của đội trưởng Giang.”

Giang Phong bật cười, tôi nhìn sang thì thấy anh đang tựa lưng vào thành ghế, như thể mọi thứ chỉ là ảo giác.

Bữa cơm này thật sự rất lúng túng.

Vất vả lắm mới đợi được đến lúc tan cuộc, lúc đi ra khỏi nhà hàng tôi đã hít một hơi thật sâu.

Cuối cùng cũng kết thúc rồi.

Đường Lập hỏi tôi địa chỉ nhà: “Cô Diệp sống ở đâu, tôi và Điềm Điềm đưa cô về nhé?”

Tôi không muốn tiếp tục nữa nên cũng không định đi nhờ xe anh ấy.

Tôi nói: “Tôi sống ở Thanh Phong Uyển, ngược đường với hai người…”

Còn chưa kịp nói hết câu thì tôi đã nghe thấy tiếng gió rất mạnh, tôi hoảng hốt còn chưa kịp phản ứng lại thì đã được một vòng tay ôm trọn vào lòng rồi.

Tiếng mô tô biến mất cùng với tiếng còi chói tai, tôi vẫn chưa hoàn hồn được.

“Cái người kia bị sao vậy?”

Tôi nghe thấy tiếng anh cảnh lẩm bẩm, bấy giờ tôi mới nhận ra suýt chút nữa mình đã bị rồi.

Vậy người đang ôm tôi trong lòng là…

Tôi vô thức ngẩng đầu lên thì lại bắt gặp ánh mắt của Giang Phong.

Anh lạnh như băng, giọng nói cũng lạnh lùng như thể đang kìm nén điều gì đó: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, ra đường phải chú ý xe cộ chứ, sao lại quên?”

Có lẽ rất hiếm khi anh thế này, hai anh cảnh cũng ngạc nhiên há hốc miệng.

Tôi mím môi.

Chuyện này đúng là tôi đuối lý, nhưng trước đây anh không nói chuyện với tôi bằng giọng điệu ấy.

“Anh quát tôi làm gì.”

Tôi không chịu nổi cãi lại, nói xong mới ngạc nhiên nhận ra câu nói này chẳng phù hợp tẹo nào.

Dù sao thì đây cũng không phải là giọng điệu nên nói với bạn trai cũ.

“Ờ thì…” Anh cảnh phá vỡ cục diện bế tắc này rồi dè dặt lên tiếng: “Đội trưởng Giang sống ngay gần Thanh Phong Uyển, cũng thuận đường, hay là…”

Đánh tôi cũng không ngờ là, một ngày đầy “phong ba” này lại kết thúc bằng việc tôi và Giang Phong về cùng nhau.

Đường phố về đêm náo nhiệt và phồn hoa, nhưng lại không liên quan đến tôi.

Tôi thật sự không hiểu nổi, lần đầu tiên tôi ở riêng với Giang Phong kể từ khi gặp lại lại trong tình huống này.

Tôi vội vàng cất bước, muốn kéo dài khoảng cách với anh nhưng do anh cao to chân dài, tôi cố gắng mãi cũng chẳng có kết quả.

“Làm phiền cậu xem mắt rồi hả?”

Giang Phong thản nhiên lên tiếng rồi lại quay về dáng vẻ lạnh lùng thường ngày.

Anh bị làm sao vậy, câu nào cũng nhằm vào tôi.

Tôi phản bác: “Tôi không biết cô ấy lại gọi anh trai tới.”

Biết trước tôi đã từ chối không đi rồi.

Anh lại im lặng.

Có cơn gió thoảng qua mang theo mùi thoang thoảng trên người anh.

Con tim lại loạn nhịp, hình như trên cổ tay từng được anh nắm vẫn còn vương nhiệt độ nóng bỏng.

Nhất định là do tôi đi quá nhanh, nhất định là thế.

Nhắm mắt lại, muốn chuyện này nhanh chóng qua đi thế là cố gắng tìm chủ đề để nói chuyện: “ có hại cho sức khỏe, đội trưởng Giang, sau này cậu nên bớt lại đi.”

Giang Phong chợt dừng bước, anh quay sang nhìn tôi.

Tôi không hiểu: “Sao… sao vậy?”

Anh bình tĩnh nhìn tôi rồi chậm rãi lên tiếng: “Trước nay tôi chỉ nghe lời bạn gái thôi.”

Anh cúi người rồi sáp lại gần, đôi mắt anh sâu và lạnh lùng, như đang hỏi mình lại như đang chất vấn.

“Bác sĩ Diệp, hiện giờ… cậu lấy thân phận gì quản tôi?”

_________

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio