Anh bình tĩnh nhìn tôi rồi chậm rãi lên tiếng: “Trước nay tôi chỉ nghe lời bạn gái thôi.”
Anh cúi người rồi sáp lại gần, đôi mắt anh sâu và lạnh lùng, như đang hỏi mình lại như đang chất vấn.
“Bác sĩ Diệp, hiện giờ… cậu lấy thân phận gì quản tôi?”
“A a a.”
Tôi đau khổ: “Tớ thua rồi, tớ thua rồi, vậy mà tớ lại bị câu nói đó của Giang Phong chặn họng.”
Mặt đỏ như quả cà chua rồi chạy biến.
Tô Hiểu ở đầu dây bên kia an ủi: “Không sao đâu, bị thu hút bởi cái đẹp cũng là chuyện thường tình thôi mà.”
Tôi vô cùng đau khổ.
“Trước đây Giang Phong không như thế, mới ba năm không gặp, rốt cuộc cậu ta đã học được bản lĩnh này ở đâu vậy?”
Giang Phong thuộc tuýp người trầm lặng, hướng nội, ngày trước lúc còn yêu tôi luôn là đứa lảm nhảm, chiếm ưu thế.
Ai ngờ bây giờ thời thế thay đổi, tôi không đựng thêm được nữa rồi.
“Cậu có muốn không?” Tô Hiểu hỏi.
Tôi tức giận nói: “Có chứ.”
Tô Hiểu bỗng nghiêm túc hẳn: “Thế thì quay lại làm bạn gái của Giang Phong, phải bắt cậu ta trả giá gấp mười lần cho mọi chuyện ngày hôm nay.”
“...”
Cậu đúng là bạn thân của tớ.
Tôi cúp máy rồi đi tắm rửa, muốn coi như không có chuyện gì xảy ra nhưng lúc nằm trên giường, cảnh tượng ấy lại bất chợt hiện lên trong tâm trí tôi.
Không tài nào chợp mắt được, tôi lại lên mạng tìm đoạn video kia của Giang Phong.
Đã có hơn mười nghìn lượt thích, cứ phát đi phát lại.
Hình dáng, gương mặt anh cũng được khắc họa, dần hiện rõ.
Run rủi thế nào tôi cố dằn con tim đang đập loạn nhịp của mình lại rồi lưu lại đoạn video đó.
Tối hôm ấy tôi đã mơ một giấc mơ, một giấc mơ liên quan đến Giang Phong.
Dường như tôi đã quay về mùa hè sau kỳ thi đại học, tiếng ve kêu inh ỏi cùng với cái nóng oi bức.
Đôi mắt của chàng thiếu niên rất sáng, yết hầu khẽ chuyển động, anh hỏi: “Uyển Uyển, cậu có muốn hẹn hò với tớ không?”
Tôi chớp mắt rồi tò mò nhìn vào yết hầu của anh: “Nếu yêu nhau, tớ chạm vào nó được không?”
Giang Phong không ngờ tôi lại hỏi thế, hai tai anh đỏ bừng.
“Được…”
Giống như mãi lâu sau lại giống như ngay lập tức, anh nhỏ giọng nói: “Giang Phong là người của Diệp Uyển Uyển, vì vậy đều được.”
Sau này lên đại học, anh chạm nhẹ vào xương cổ tay tôi rồi nói: “Không phải, lên trên một chút.”
Tôi giở trò: “Vậy chú cảnh sát có thưởng gì không ạ?”
Anh luồn tay qua kẽ hở giữa các ngón tay, hai bàn tay đan chặt vào nhau rồi hôn tới.
Hơi thở nóng bỏng, con tim loạn nhịp.
Tôi còn ngửi được mùi thoang thoảng trên người anh, là thứ Giang Phong của thời niên thiếu không có.
Rõ ràng là… Giang Phong của hiện tại.
Bừng tỉnh, bên trong căn phòng tối tôi ôm gương mặt nóng bừng của mình.
rồi.
Dù không muốn thừa nhận nhưng hình như tôi lại phải lòng Giang Phong rồi.
Đề nghị của Tô Hiểu cũng không phải không được.
Có điều bây giờ anh… vẫn còn độc thân chứ?
Tôi lướt đọc bình luận trong đoạn video kia, toàn là những cmt xin info.
Sau đó tôi lại tìm được acc đơn vị anh, trong bài đăng mới nhất số lượng bình luận như trên còn nhiều hơn cái kia rất nhiều, tất cả đều nhắm vào Giang Phong.
“...”
Người đàn ông này cũng được chào đón quá nhỉ?
Tôi thấy hơi xót xa, lại có thêm một chút buồn bực ngay cả tôi cũng không hiểu nổi.
Nghĩ nát , cuối cùng tôi cũng tìm được một lý do hợp tình hợp lý để hẹn gặp Giang Phong.
Dù sao thì người ta cũng là ân nhân cứu nửa cái của tôi, ân tình này tôi phải cảm ơn anh đàng hoàng mới được.
Lúc đứng trước cổng đồn cảnh tôi mới ý thức được hành động này của mình ít nhiều cũng có một chút xốc nổi.
Sau hai mươi phút đắn đo cuối cùng tôi vẫn quyết định rời đi, nhưng vừa mới quay người lại tôi lại bắt gặp Giang Phong.
“...”
Giang Phong cũng rất ngạc nhiên, anh hơi chau mày rồi nói: “Sao vậy, cậu có chuyện gì sao?”
Cũng phải, bình thường có chuyện gì rắc rối người ta mới phải đến chỗ này.
Tôi khẽ ho một tiếng: “Ờ thì, không có chuyện gì cả, chỉ là chuyện lần trước… tôi muốn mời cậu một bữa thay cho lời cảm ơn.”
Giang Phong híp mắt lại, anh không từ chối cũng không nói đồng ý mà chỉ lẳng lặng nhìn tôi.
Không biết ai lại rì rầm phía sau: “Ôi chao, mấy cô gái theo đuổi đội trưởng Giang cũng mạnh dạn ghê, chặn cửa luôn rồi.”
Mặt tôi nóng ran.
Ai ngờ người kia lại còn huýt sáo rồi trêu chọc: “Em gì ơi, đội trưởng Giang của chúng tôi khó cưa lắm đó.”
Má.
Giang Phong lạnh lùng nhìn sang đó, người kia biến mất ngay lập tức.
“Xin lỗi đội trưởng Giang, làm phiền đội trưởng Giang rồi.”
Tôi: “...”
Giống như bí mật cất giấu bị người ta biết được, người tôi nóng bừng lên.
Giang Phong sẽ không hiểu lầm chứ?
Haiz, cũng không phải, tôi vốn đến đây với suy nghĩ không muốn ai nhận ra đó mà…
Sao theo đuổi đàn ông lại khó thế chứ?
“Có lẽ hôm nay không được rồi.”
Giang Phong cất tiếng: “Tôi còn có việc, để mai nhé.”
Tôi vội xua tay: “Không sao, cậu cứ bận việc của mình đi.”
Tôi đã lấy hết dũng cảm để tới đây tìm Giang Phong, anh từ chối tôi cũng không dám nói thêm bất cứ điều gì.
Giang Phong híp mắt lại, như muốn nói gì đó nhưng sau cùng anh chỉ nói: “Tôi vẫn dùng số đó.”
Một lúc lâu sau tôi mới hiểu được ý của anh, bèn vô thức gật đầu nói: “Ờ ờ.”
Giang Phong: “Nếu cậu quên thì…”
“Chưa quên..”
Anh bình tĩnh nhìn tôi: “Vậy sao.”
“Là thật.”
Để chứng minh mình không nói dối, tôi lập tức đọc ra một dãy số, vanh vách.
Đọc xong, nhìn vào đôi mắt như cười như không của Giang Phong tôi mới giật mình hiểu ra.
Tôi nhớ rõ như thế, vậy thì hành động xin ngày đó của tôi có hơi… thậm chí vì vụ đó tôi còn nói móc người ta trên bàn ăn nữa.
“Xem ra cậu nhớ cũng nhiều đấy nhỉ.”
…
Tôi không còn gì luyến tiếc nữa.
“Chuyện này không thể trách tớ được, thật đấy. Khi đó Giang Phong bảo tớ học thuộc lòng số điện thoại của cậu ấy, tớ nào biết đã qua lâu vậy rồi mà cậu ấy còn kiểm tra đột xuất vậy chứ.”
Tô Hiểu ở đầu dây bên kia rất ngạc nhiên: “Thật hả? Trước Giang Phong chiều cậu như thế, thế mà bảo cái cậu nghe sao?”
Tôi chột dạ khẽ ho một tiếng.
Giang Phong nói nếu tôi không học thuộc thì anh sẽ không cho tôi sờ cơ bụng nữa, tôi nào dám không cố gắng.
Giờ thì hay rồi, nó lại thành bằng chứng cho việc tôi vẫn còn vấn vương người ta.
Tô Hiểu im lặng: “Giờ cậu cũng có ý với người ta rồi đấy…”
“...”
Cậu nói hay lắm, lần sau đừng nói nữa.
“Nhưng làm cảnh sát cũng bận thật đấy.” Tô Hiểu nói: “Cũng không dành ra được một chút thời gian.”
Tôi gật đầu: “Cũng dễ thở hơn tớ một xíu.”
“...” Tô Hiểu cúp máy.
Cất điện thoại rồi quay về bệnh họp, lúc về đến nhà thì trời cũng đã tối.
Lúc đợi đèn đỏ ở ngã tư, tôi vô tình nhìn thấy một bóng hình quen thuộc.
Giang Phong tựa người vào xe, giống như đang đợi ai đó.
Tôi đứng hình, sau đó lại thấy có người đi đến rồi đứng bên cạnh anh.
Ngô Tuyền.
Xe cộ nườm nượp, hai người họ nói gì đó với nhau, hình như Ngô Tuyền còn đang mỉm cười.
Giang Phong đứng nghiêng người, vì vậy tôi không thấy được vẻ mặt của anh.
Sau đó hai người họ cùng lên xe rồi rời đi.
Bíp bíp…
Tiếng còi chói tai vang lên, tôi bừng tỉnh, bấy giờ mới biết đèn đã chuyển sang màu xanh.
Khởi động rồi lái xe rời đi.
Sau khi về đến nhà, nhìn lên trần nhà bộ não chậm chạp của tôi mới dần hoạt động trở lại.
Ồ, anh nói mình có việc, thì ra thì là chuyện này sao?
Ngồi bật dậy, tôi vô thức ôm chặt lấy chiếc gối, như có thứ gì đó đang nhau trong lồng ngực vậy.
Thật ra đây là chuyện của anh, bạn gái cũ như tôi lấy tư cách gì mà hỏi anh?
Dù cho… dù cho bây giờ tôi đang theo đuổi anh thì điều đó cũng không có nghĩa là anh là của tôi.
Bởi lẽ có rất nhiều người theo đuổi anh.
Anh thích ai, ở bên ai cũng là chuyện bình thường.
Sau ba năm chia tay, lẽ nào tôi vẫn còn vọng tượng anh vẫn còn nhung nhớ tình cũ sao?
Hà cớ gì người ta lại phải đứng ở đó đợi tôi?
Trong căn phòng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức giác quan của tôi đều trở nên nhạy bén.
Tôi xoa dạ dày rồi lại đi lên trên.
Tôi không biết là chỗ nào đau.
Chắc là do buổi tối không ăn cơm nên đói rồi, vốn định về nhà sẽ đặt cơm ngoài nhưng vì mải nghĩ đến chuyện của Giang Phong nên quên béng mất.
Tôi nhắn tin cho Tô Hiểu: “Đi ăn đêm không?”
Lúc nào cần Tô Hiểu cũng có mặt.
Chúng tôi chọn một quán thịt nướng, vô cùng náo nhiệt, tôi đã gọi rất nhiều.
Tô Hiểu vừa ăn xiên nướng vừa hỏi: “Này, sao cậu không ăn mà chỉ uống thôi vậy? Còn không ăn là tớ ăn hết đấy.”
Tôi lại khui thêm một chai: “Tớ ăn cơm tối rồi, giờ chỉ muốn uống chút thôi? Cậu cứ yên tâm ăn đi, chị đây mời.”
Tô Hiểu bỏ que xiên xuống rồi vươn tay bẹo má tôi, vừa thấp thỏm vừa lo lắng hỏi: “Sao vậy Uyển Uyển? Ai cậu à?”
“Không.”
“Cậu nói muốn mời tớ, còn nói không chịu kích gì.” Tô Hiểu vỗ lên đầu tôi: “Gặp rắc rối trong công việc à?”
Tôi lắc đầu.
Tô Hiểu nắm tay tôi: “Diệp Uyển Uyển, cậu còn uống nữa là tớ báo cảnh đó.”
Tôi bỏ chai xuống, vẫn lắc đầu.
“Hiểu Hiểu, không thể gây thêm rắc rối cho chú cảnh được… họ vốn đã rất bận rồi.”
Tô Hiểu nhìn tôi, một lúc sau mới dè dặt hỏi: “Cậu và Giang Phong…”
Bàn bên cạnh bỗng ồ lên, một chàng trai uống thay cô gái, xung quanh chắc hẳn đều là bạn bè của họ, ai cũng cất tiếng reo hò.
Cô gái đỏ mặt nắm chặt tay chàng trai, cậu ấy đặt chiếc cốc xuống bàn rồi hôn lên mu bàn tay cô ấy.
Cuối cùng tôi cũng hiểu, cảm giác bất an và buồn bực trong khoảng thời gian này tới từ đâu.
Tôi là người buông tay Giang Phong trước, ba năm quá dài, dài đến mức tôi cũng không dám chắc mình có còn là người đứng vị trí đầu tiên trong lòng anh nữa hay không.
Có lúc tôi từng không bận tâm đến những lá thư tình người khác viết cho anh, bởi lẽ khi đó tôi biết anh thích tôi, chiều chuộng tôi đến tận trời.
Vòng vèo xuôi ngược lâu như thế cuối cùng tôi cũng hiểu, thì ra thích một người lại thấp thỏm, lo được lo mất đến vậy.
Nhưng anh không còn là của tôi nữa rồi.
…
Tô Hiểu lôi tôi về nhà, lúc đến dưới tầng cô ấy lại đột nhiên dừng bước.
Nhìn thùng rác bên cạnh, tôi ôm chặt cánh tay cô ấy không buông rồi nói: “Đã hứa sẽ đưa tớ về nhà rồi, cậu không thể để tớ ở đây một mình được.”
Tô Hiểu ho to một tiếng.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn cô ấy: “Sao vậy, đau họng hả?”
Tô Hiểu bẹo tay tôi, đau đến nỗi nước mắt lưng tròng: “Cậu làm gì vậy? Giang Phong đã không cần tớ rồi, ngay cả cậu cũng vậy sao?”
Tô Hiểu: “...”
Cô ấy mặt không cảm xúc nói: “Chào đội trưởng Giang.”
?
Tôi chậm rãi ngoảnh đầu lại.
Giang Phong đứng trong màn đêm, anh đang đưa mắt nhìn về phía chúng tôi