Tô Hiểu bẹo tay tôi, đau đến nỗi nước mắt lưng tròng: “Cậu làm gì vậy? Giang Phong đã không cần tớ rồi, ngay cả cậu cũng vậy sao?”
Tô Hiểu: “...”
Cô ấy mặt không cảm xúc nói: “Chào đội trưởng Giang.”
?
Tôi chậm rãi ngoảnh đầu lại.
Giang Phong đứng trong màn đêm, anh đang đưa mắt nhìn về phía chúng tôi
Tôi bừng tỉnh, chưa bao giờ tôi ghét tửu lượng của mình như lúc này.
Nếu như say bí tỉ, tôi có thể quên đi.
Nếu như không say, tôi không thể nói nhảm một cách tùy ý được.
Muốn say nhưng không được, sau cùng lại biến thành tình huống xấu hổ thế này đây.
Tôi vô thức đứng thẳng người dậy: “Về đến nhà rồi, Hiểu Hiểu cậu cũng về sớm đi, tớ không sao đâu.”
Tô Hiểu lập tức nói: “Được.”
?
Tớ bảo cậu đi là cậu bỏ tớ lại đây luôn hả?
Nhìn theo bóng dáng đang vội chạy đi của Tô Hiểu tôi cạn lời, sau cùng hít một hơi thật sâu rồi ép mình bước về phía trước.
Lần này tôi chẳng còn tâm trạng chào hỏi nữa, dù sao thì mặt mũi cũng mất sạch rồi, cũng chẳng sao.
“Diệp Uyển Uyển.”
Giang Phong gọi tên tôi, tôi vờ như không nghe thấy nhưng một giây sau cổ tay đã bị ai đó nắm lấy.
“Chúng ta nói chuyện đi.”
Tôi vùng ra nhưng không được, cuối cùng đành từ bỏ: “Nói chuyện cũng được nhưng cậu buông tay trước đã.”
“Đi đâu uống rồi?” Giang Phong bình tĩnh hỏi.
Giang Phong biết tửu lượng của tôi chẳng ra sao cả thế nên anh không cho tôi uống bên ngoài. Nếu muốn uống nhất định phải uống lúc có anh ở bên.
Nhưng đã là trước kia rồi.
Có thứ gì đó như muốn thoát khỏi lồng ngực, tôi không khống chế được lực ở bàn tay: “Cậu là gì của tôi? Cậu lấy tư cách gì quản tôi?”
Giang Phong vẫn không chịu buông tay, anh quay đầu tôi lại, nhìn thẳng vào đôi mắt tôi rồi khẽ hỏi: “Sao lại khóc.”
Giọng điệu này giống như đang dỗ dành tôi vậy.
Hệt như vô số lần trong quá khứ.
Tôi nhắm nghiền mắt, hàng phòng thủ tôi duy trì suốt buổi tối hôm nay đã hoàn toàn sụp đổ.
“Giang Phong, cậu đừng thế này nữa được không?”
Tôi quay mặt đi, cố lơ đi nhiệt độ và lực trên cổ tay nhưng giọng vẫn hơi run run.
“Đúng vậy, tôi hẹn cậu ra ngoài ăn cơm là muốn theo đuổi cậu. Nhưng nếu cậu đã có người mình thích rồi, vậy thì tôi… tôi không làm phiền cậu nữa.”
Giang Phong buông tay.
Tôi hụt hẫng, cảm thấy đau đớn và xót xa.
Sợ mình khóc trước mặt anh, tôi quay người định rời đi.
Một giây sau, Giang Phong lên tiếng: “Người tôi thích đang ở đây. Diệp Uyển Uyển, cậu bảo tôi phải đi đâu?”
Tôi dừng bước nhưng không dám quay đầu lại.
“Gần đây đang vướng một , cường độ làm việc cao, sau khi rời khỏi tôi đã đến đây đợi cậu.” Giang Phong ngừng lại một chút: “Chẳng phải cậu nói muốn mời tôi ăn cơm sao?”
Vô số cảnh tượng hiện lên trong tâm trí tôi.
Vừa rồi không dám nhìn kỹ, trên ấn đường Giang Phong hiện rõ sự mệt mỏi, mùi trên người anh cũng nồng hơn trước.
Anh đã đứng đợi ở đây… bao lâu rồi?
Tôi hoảng hốt, vô thức nói: “Hẹn nhau mai mà…”
“Tôi không đợi thêm được nữa.”
Giang Phong mỉm cười tự giễu: “Lỡ mai cậu hối hận, không muốn theo đuổi tôi nữa thì sao?”
Một lúc lâu sau tôi mới tìm lại được giọng nói của mình: “Tôi say rồi. Giang Phong, người say rất dễ ảo giác, cậu không biết sao.”
Một giây sau eo tôi đã bị người nào đó ôm chặt lấy.
Giang Phong nắm cằm tôi, và rồi một nụ hôn lành lạnh và nóng bỏng ập tới.
Nụ hôn của Giang Phong rất mạnh bạo, thậm chí tôi còn cảm nhận được sự nhói nhói trên đầu môi, tôi nức nở chống tay lên lồng ngực anh.
Bấy giờ Giang Phong mới giảm bớt lực rồi lại dịu dàng mút.
Từng cái từng cái một, giống như dùng hết sự kiên nhẫn trong anh vậy.
Những nơi tiếp xúc với anh giống như bùng lên, từ tai cho đến gò má.
Không biết đã trôi qua bao lâu cuối cùng anh cũng chịu dừng lại, ngón tay mân mê đôi môi tôi mang theo sự ấm áp và thô ráp.
Giọng anh vừa trầm vừa khàn: “Như vậy đã rõ chưa?”
Con tim loạn nhịp, hơi men cùng mùi quyện vào nhau như biến thành một tấm lưới chắc chắn, không thể trốn thoát.
Mọi thứ diễn ra chỉ trong tích tắc, tôi vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác, lắp bắp hỏi: “Vậy là… vậy là… vậy là hiện giờ… tớ đã theo đuổi được cậu rồi hả?”
Giang Phong im lặng: “Giang Phong là của Diệp Uyển Uyển.”
Tôi rung động, cầm lòng chẳng đặng ngước mắt lên nhìn anh.
Gương mặt anh tuấn, trùng khớp với dáng vẻ thời niên thiếu.
Hai bàn tay đan chặt vào nhau: “Vẫn luôn là thế.”
…
Giang Phong nắm tay tôi còn đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn về nhà.
Ngồi một lúc trên sô pha, nhìn anh đang đứng trong phòng bếp nấu canh giải cho mình, bấy giờ trái tim nhẹ bẫng của tôi mới dần lấy lại được trọng lượng, quay về vị trí ban đầu của nó rồi bình tĩnh lại.
Tôi đi tới kéo áo anh.
“Giang Phong.”
Anh quay đầu lại: “Ừ.”
Tôi chỉ tay vào bồn rửa: “Thôi không cần đâu, rắc rối quá.”
“Uống rồi mai sẽ không bị đau đầu.”
Rõ ràng đã chia xa lâu như thế, rõ ràng Giang Phong cũng đang rất mệt nhưng anh vẫn chu đáo săn sóc tôi như thế.
Như thể giữa chúng tôi chưa từng có khoảng thời gian ba năm xa cách kia vậy.
“Giang Phong.” Ngập ngừng mãi, cuối cùng tôi cũng lên tiếng hỏi anh: “Anh… anh từ khi nào vậy?”
Giang Phong rót cho tôi một bát canh giải rồi thản nhiên nói: “Sau khi chia tay.”
Tôi bưng bát, trái tim như bị ai đó chặt.
Thật ra tôi vẫn luôn cho rằng chúng tôi chia tay trong hòa bình.
Chuyện tình yêu xa kéo dài suốt bốn năm, dù cho nồng nhiệt hay yêu nhau cỡ nào thì cũng sẽ bị bào mòn.
Khoảng thời gian cuối lúc còn yêu cả hai đều bận việc của mình, các cuộc gọi và tin nhắn cũng chẳng thấm vào đâu.
Tôi mệt mỏi, anh cũng thế.
Vì vậy sau khi sức cùng lực kiệt tôi vẫn nói ra câu chia tay ấy.
Tôi cứ nghĩ đây là kết quả tốt nhất, nhưng giờ xem ra không phải vậy.
Tự dưng tôi lại không dám hỏi Giang Phong ba năm qua anh đã sống thế nào, dường như tôi đã xem nhẹ quá nhiều thứ.
“Anh thế này không được đâu Giang Phong.” Tôi cụp mắt xuống: “Anh dễ theo đuổi quá, rất dễ gặp phải gái đểu, thế nên cần nhiều thử thách hơn để thử cô ấy.”
Giang Phong cúi người xuống rồi nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Diệp Uyển Uyển, Là em nên anh mới dễ theo đuổi như thế. Đã hiểu chưa?”
Tôi cứ nghĩ đêm nay mình sẽ mất ngủ nhưng có thể là do hơi men cộng thêm tác dụng của giải nữa nên tôi đã có một giấc ngủ rất ngon.
Sáng hôm sau tôi lại bị tin nhắn của Tô Hiểu đánh thức.
“A a a a, Uyển Uyển, quả nhiên cậu giỏi nhất.”
?
Tôi rời giường, trông thấy bữa sáng Giang Phong chuẩn bị trên bàn ăn, bên dưới còn có thêm một tờ giấy nhớ.
Tối qua Giang Phong lo tôi say nên không rời đi, anh vẫn luôn ở bên tôi.
Lúc ăn cháo tôi tranh thủ thời gian nhắn tin cho Tô Hiểu: “Sao vậy?”
Tô Hiểu liến thoắng: “Tớ biết cậu sẽ cua được Giang Phong mà? Không hổ là bạn tớ? Khoe khoang kiểu này được lắm.”
Tôi nghe mà không hiểu gì cả?
Khoe khoang gì cơ.
Tôi cua được bạn trai còn chưa đến mười hai tiếng, khoe khoang chỗ nào chứ?
Bắt được từ khóa trong lời nói của Tô Hiểu, tôi lên mạng tìm acc của đơn vị Giang Phong.
Ở phần bình luận trong video ghim đầu trang, nửa tiếng trước acc đơn vị anh đã cmt trả lời: “Các bạn ơi, đội trưởng Giang là hoa đã có chậu rồi.”
Bên dưới ai cũng than khóc.
“Người nào? Người phụ nữ nào mà nhanh tay thế.”
Tôi chột dạ, lướt xuống phía dưới thì đọc được cmt trả lời thứ hai: “Không phải, đội trưởng Giang theo đuổi người ra rất nhiều năm rồi, vất vả lắm mới theo đuổi được đấy.”
Anh…
Tôi đỏ mặt lấy điện thoại ra, tính nhắn tin cho anh nhưng lại không biết mở lời thế nào.
Trông thấy số điện thoại của Trương Lâm, tôi ngẩn người.
Sau đó nhắn tin cho cậu ấy: “Trương Lâm, tôi có chuyện này muốn hỏi cậu, cậu có rảnh không?”
Ba phút sau, Trương Lâm gọi điện thoại tới.
Sau khi bắt máy tôi lại không biết nói gì.
Ngày ấy sau khi chia tay với Giang Phong, tôi cũng tự giác tránh xa bạn bè của anh.
Thế nhưng ba năm nay tôi lại không biết gì về Giang Phong, hỏi Trương Lâm là thích hợp nhất.
Không ngờ Trương Lâm lại mở lời trước: “Cậu với anh Phong tái hợp rồi à?”
Tôi xấu hổ trả lời lại: “Ừ. Thật ra cũng không có chuyện gì khác, chỉ là… chỉ là tôi muốn hỏi cậu, ba năm nay Giang Phong đã…”
Trương Lâm im lặng một lúc rồi mới thở dài nói: “Mọi chuyện cũng qua cả rồi. Nếu anh Phong đã không nhắc đến thì tôi nói ra cũng chẳng có nghĩa lý gì. Có điều, chị dâu à, sau này cậu nhớ đối xử tốt với anh Phong nhà tôi một xíu nhé. Hứa rồi đấy.”
Tôi há miệng, sau cùng khẽ đáp: “Ừ.”
Hôm nay vẫn phải đi làm, tôi sửa soạn đơn giản rồi ra ngoài.
Bận rộn ở khoa suốt một ngày dài, gần đến lúc tan làm tôi đã nhắn tin cho Giang Phong, hẹn anh tối nay cùng nhau đi ăn.
Giang Phong trả lời: “Anh phải tăng ca, có lẽ sẽ rất muộn. Em cứ ăn trước đi, ngoan chờ anh về nhé.”
Tôi rep lại “được” rồi đến đơn vị anh ngồi ở quán trà sữa đối diện chờ anh tan sở.
Lúc trời tối đen như mực tôi mới thấy một nhóm người đi ra.
Tôi đứng dậy đi qua đó, còn chưa kịp đi tới thì lại nghe thấy có người gọi tên Giang Phong.
Ngô Tuyền chào tạm biệt đồng nghiệp rồi đi đến bên Giang Phong.
Tôi dừng bước.
Ánh đèn chiếu xuống kéo dài bóng của hai người họ, cũng chiếu lên gương mặt đầy vẻ lo lắng và bất an của của Ngô Tuyền.
“Giang Phong.” Cô ấy mím môi nói: “Chúng ta nói chuyện được không?”
Giang Phong nhìn đồng hồ: “Vậy thì nói nhanh một chút, bạn gái còn đang đợi tôi.”
Ngô Tuyền tái mét mặt mày.
Một lúc sau cô ấy mới nói: “Cứ phải là cô ấy sao?”
Giang Phong im lặng.
Ngô Tuyền hít một hơi thật sâu, có vẻ đang rất kích động: “Rốt cuộc cô ấy có điểm gì tốt? Khi đó cô ấy đá cậu không chút do dự, lúc cậu say mèm phải vào cô ấy ở đâu? Ba năm nay, vì muốn được điều chuyển đến đây, cậu đã liều hành hạ bản thân thế nào, cô ấy biết được bao nhiêu. Cô ấy chẳng biết gì cả…”
“Cô ấy không cần biết những chuyện này.”
Giang Phong bình tĩnh cất tiếng cắt ngang lời Ngô Tuyền: “Giang Phong thì có gì tốt? Suốt bốn năm trời, lúc cô ấy gặp rắc rối tôi không ở bên. Lúc cô ấy mệt mỏi, tôi không ở bên. Lúc cô ấy buồn, tôi cũng không ở bên.”
Giang Phong hơi cụp mắt xuống, giọng anh rất khẽ.
“Lo cô ấy gặp phải người phải làm sao, lo cô ấy không nhìn đường bị phải làm sao, lo cô ấy thích người khác phải làm sao, lo cô ấy có tủi thân rồi lén khóc. Tôi cũng… không biết gì cả.”
Ngô Tuyền hít một hơi thật sâu: “Giang Phong, trên đời này chẳng có ai rời xa ai mà không thể sống được.”
“Tôi biết, vì vậy suốt ba năm rời xa cô ấy tôi vẫn sống rất tốt.”
Cơn gió thoảng qua thổi bay vạt áo anh, bóng lưng yếu ớt cao thẳng, giọng nói lạnh lùng bị gió cuốn bay.
“Nhưng ngoài cô ấy ra, hình như tôi không thể thích ai khác.”
…
Lúc ra về Ngô Tuyền có vẻ mặt gì tôi cũng không nhìn rõ nữa.
Giang Phong quay người lại, mới đi được hai bước đã trông thấy tôi rồi, anh hơi sững người.
“Chẳng phải đã bảo đợi anh ở nhà rồi sao?”
Anh bước tới.
Tôi nhào vào lòng Giang Phong: “Tới đón bạn trai tan làm mới là bạn gái kiểu mẫu.”
Giang Phong bật cười, lồng ngực anh rung lên.
“Vậy sao?”
Im lặng một hồi, Giang Phong mới cảm nhận được điều gì đó: “Sao thế?”
“Nhớ anh.”
Tôi nhắm mắt lại lắng nghe trái tim anh, ngón tay nắm chặt, cầm lòng chẳng đặng giọng nói vẫn có chút nghẹn ngào.
“Ba năm nay, Giang Phong ngày nào em cũng nhớ anh.”
Anh đứng hình, hơi buông tôi ra rồi giơ tay đỡ lấy mặt tôi.
“Anh biết.”
Yết hầu Giang Phong khẽ chuyển động, anh đặt lên môi tôi một nụ hôn.
“Thế nên, anh về rồi đây.”
Hết.