Dịch giả: Tiểu Băng
Biên: An Yên
Quả nhiên, sáng thứ hai, Cảnh Trừng mang theo một đôi mắt gấu trúc đi học.
Đã học đến năm thứ ba nhưng đây là lần đầu tiên cô đi học muộn, vội tới mức tóc cũng không kịp chải.
Vì xấu hổ do tới muộn, hôm nay cô không dám ngang nhiên chơi điện thoại di động ở trong lớp nữa, mãi tới giờ ăn trưa mới dành thời gian liên lạc với Đàm Dật.
Cảnh Trừng: Xin lỗi >_
Đàm Dật: Sao lại đi học muộn?
Cảnh Trừng: Ngủ quên ạ >__