Đồng hồ chỉ chín giờ tối.
Triển Chiêu một tay cầm ly kem dâu, một tay cầm cái muỗng, đang híp mắt nhìn thẳng cánh cửa ở phía trước.
Mọi người ở phía sau đang tiệc tùng vui vẻ.
Dương Dương được giải vô địch, SCI bởi vì chuẩn bị phải đi xa nên quyết định mở tiệc chúc mừng Dương Dương.
Mọi người đều rất vui, duy chỉ có Triển Chiêu là híp mắt ngồi trên ghế sô pha, nhìn chằm chằm cửa lớn.
Nửa tiếng trước, Triệu Tước ăn điểm tâm xong, đột nhiên lôi Bạch Ngọc Đường đi, bảo là muốn anh giúp một chuyện.
Triển Chiêu muốn đi chung, Triệu Tước lừa Triển Chiêu đi mua đồ ăn nhẹ, khi Triển Chiêu quay về, hai người đã đi xa.
Triển Chiêu gọi điện cho Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường nói Triệu Tước muốn mình đi giúp một tay, nói Triển Chiêu đừng lo, sẽ về nhanh thôi.
Triển Chiêu nhẫn nhịn về nhà đợi, cứ giây lại nhìn đồng hồ một lần — Lâu quá!
Mà lúc này, Bạch Ngọc Đường theo ý của Triệu Tước lái xe tới một tòa nhà — Cục cảnh sát cũ của thành phố S. Trụ sở SCI bây giờ được xây ở cục mới, còn ở đây xem ra rất cũ, bỏ hoang đã lâu, có mấy chỗ đã bị phá, chuẩn bị xây trường cảnh sát. Đêm xuống, ở đó tối đen như mực, Bạch Ngọc Đường dừng xe, khó hiểu nhìn Triệu Tước, “Tới đây làm gì?”
Triệu Tước khẽ cười, “Tìm bảo bối.”
Bạch Ngọc Đường nghe xong cảm thấy rất mơ hồ, nhưng vẫn xuống xe. Anh cầm đèn pin, cùng Triệu Tước bước vào tòa nhà cũ nát.
Triệu Tước tìm được cầu thang, Triệu Tước theo con đường, đi xuống lòng đất.
Thanh âm va chạm với cầu thép vang lên, tầng hai ở bên dưới, từng là nhà xác của cục cảnh sát ngày xưa.
Bạch Ngọc Đường nhìn tấm bảng hiệu gỉ sét, hai từ nhà xác thật sự làm người ta rợn da gà.
Triệu Tước bước mấy bước, xoay đầu lại nhìn, thấy Bạch Ngọc Đường khí định thần nhàn đi bên cạnh, trong tay cầm đèn pin rọi trái rọi phải, “Cũng hủy nhiều lắm rồi nhỉ.”
“Cậu không thấy âm trầm đáng sợ à?” Triệu Tước híp mắt hỏi.
Bạch Ngọc Đường nhìn ông, “Có gì đáng sợ? Đâu phải tôi chưa từng tới.”
Triệu Tước bĩu môi, chỉ Bạch Ngọc Đường, “Cái này người ta gọi là thiếu hụt cảm giác sợ hãi.”
Bạch Ngọc Đường bó tay, ngẩng đầu… thấy nóc nhà tróc sơn, hỏi Triệu Tước, “Nửa đêm nửa hôm chú dẫn tôi tới đây làm gì?”
“Hê hê.” Triệu Tước híp mắt nói với Bạch Ngọc Đường, “Cậu phải đảm bảo nha, đừng nói cho con mèo kia biết, ta khổ cực lắm mới bỏ được nó ở lại.”
Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày, “Vậy tôi không thể đảm bảo.”
“Sợ nó à?” Triệu Tước chơi phép khích tướng.
Bạch Ngọc Đường da mặt dày, thờ ơ nói, “Đương nhiên.”
“Cậu thừa nhận cậu sợ nó?” Triệu Tước kinh ngạc, “Cậu thật là con cháu nhà Bạch gia á?”
Bạch Ngọc Đường cảm thấy buồn cười, cũng không trả lời, thấy Triệu Tước bước tới một căn phòng kế bên phòng nghiệm thi, đưa tay nắm tay cầm tựa hồ muốn mở cửa.
Thử vài lần, Triệu Tước “Sách” một tiếng, “Mở không được! Khóa rồi!” Vừa nói vừa nhìn Bạch Ngọc Đường, “Đá văng nó đi!”
Bạch Ngọc Đường khâm phục nhìn ông, “Chú kêu tôi tới đây chỉ để đạp cửa? Vậy sao chú không dẫn Lạc Thiên theo đi, xem ra còn thiết thực hơn.” Nói xong, đưa đèn pin cho Triệu Tước, móc chìa khóa ra, trên chìa khóa có hai dây thép con.
Triệu Tước cầm đèn pin, chỉa vô mặt mình, giả ma nói, “Cảnh sát mà có công cụ cạy khóa mới ghê chớ.”
Bạch Ngọc Đường mở cửa ra, lấy lại đèn pin, “Cảnh sát tất nhiên có rồi.”
“Nhàm chán.” Triệu Tước vào kho, mới vừa bước một chân vào, bụi bay tùm lum, Triệu Tước ho khan một cái, dùng tay vẫy bụi, “Không ai quét dọn hết, thiệt là.”
“Nhắc mới nhớ.” Bạch Ngọc Đường hơi ngạc nhiên, “Cái kho này từ đó tới giờ không có ai vào hết, còn một mực khóa lại, tôi còn tưởng là bỏ.”
“Bởi vì hai mươi năm trước có người chết ở đây.” Triệu Tước thờ ơ trả lời.
Bạch Ngọc Đường cau mày, “Hai mươi năm trước? Ai chết?”
Triệu Tước nheo mắt lại, quan sát Bạch Ngọc Đường, vươn tay chỉ trần nhà.
Bạch Ngọc Đường không rõ, ngẩng đầu nhìn… sửng sốt. Trong nháy mắt đó, hắn thật sự sợ hết hồn.
Trên trần nhà được gắn một chiếc gương ma thuật. Hơn nữa đêm, không bật đèn, ngẩng đầu nhìn liền thấy một cái gương ma thuật. Mấu chốt là nhìn rồi mới biết là gương ma thuật, cảm giác đầu tiên khi nhìn thấy là phía trên xuất hiện một cái đầu vặn vẹo, còn là mặt của mình…
“Há há!” Triệu Tước cười phá lên, “Chơi vui không?”
Bạch Ngọc Đường nhìn ông, “Cái gương này kì lạ quá.”
“Lúc nhìn lên có phải… thấy cái mặt mình vặn vẹo?” Thanh âm của Triệu Tước vang lên bên tai.
Bạch Ngọc Đường xoay mặt sang, nhìn thẳng vào mắt ông, “Triển Chiêu đã thử thôi miên tôi không biết bao nhiêu lần, đều thất bại, cho nên chú khỏi tốn công phí sức.”
Triệu Tước hơi sửng sốt.
Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ mặt gương, “Đó là khẩu lệnh của ám chỉ, có đúng không?”
Qua hồi lâu, Triệu Tước hừ một tiếng, “Chả dễ thương gì hết!”
Bạch Ngọc Đường hỏi ông, “Rốt cuộc là chú muốn tìm cái gì?”
“Phía sau tấm gương.” Triệu Tước chỉ tay, cầm cái ghế đặt ở trước mặt, “Leo lên đi, mở gương ra, bên trong có một quyển tài liệu, lấy xuống.”
Bạch Ngọc Đường đưa đèn pin cho ông, leo lên cái ghế, vặn đinh ốc ra. Quả nhiên, đằng sau tấm gương có một lỗ hổng. Hắn lấy túi nilon từ bên trong xuống.
“Đây là cái gì?” Bạch Ngọc Đường tò mò.
“Lên máy bay rồi xem.” Triệu Tước vỗ vỗ lớp bụi đóng trên túi, “Tài liệu quan trọng!”
Bạch Ngọc Đường thấy ông không chịu nói, nên cũng không nhiều lời, hai người lên xe, trở về nhà.
Nửa đường thì nhận được điện thoại của Triển Chiêu, nói bọn họ đã ra phi trường tư nhân, nói hai người mau tới nhanh, bay sang thành phố T.
Bạch Ngọc Đường cúp điện thoại, phát hiện Triệu Tước đang nhìn mình, liền hỏi, “Chú nhìn cái gì?”
“Ân… Cậu có nhớ người lần trước không?” Triệu Tước hỏi.
“Chú nói người nào?”
“Cái người giống cậu ý.”
Bạch Ngọc Đường nhịn không được nhíu mày, “Người đó là ai?”
“Là người rất giống cậu.”
“Câu trên với câu dưới y chang nhau.”
“Hắn cũng không thể bị thôi miên.” Triệu Tước nhấc chân, “Thật ra cậu có nghĩ tới một vấn đề không?”
“Vấn đề của chú rất nhiều.” Bạch Ngọc Đường đánh tay lái, phía trước chính là phi trường.
“Nếu một người muốn thống trị thế giới, nên bồi dưỡng toàn bộ hay theo hình thức chiến sĩ tiến công, hay là phòng ngự không để đao thương chạm vào?”
“Vậy có gì khác dĩ tử chi mâu, công tử chi thuẫn ()?” Bạch Ngọc Đường dừng xe, “Nếu là tôi, tôi sẽ chọn một nửa tiến công, một nửa phòng ngự.”
“Có giáo cũng có lá chắn a.” Triệu Tước cười cười, vẫn như cũ, ý nghĩa không rõ ràng.
Mới vừa xuống xe, đã thấy Triển Chiêu chạy ào tới, kéo Bạch Ngọc Đường qua kiểm tra một phen, mắt nhìn chăm chú Triệu Tước.
Triệu Tước giơ túi nilon quơ quơ, “Có muốn xem đồ quan trọng không?”
Triển Chiêu sửng sốt, nhìn Bạch Ngọc Đường, “Thứ gì vậy?”
Bạch Ngọc Đường nhún vai, “Giấu trong kho ở cục cảnh sát cũ, cái phòng từ đó tới giờ cũng không mở ý!”
Theo miêu tả của Bạch Ngọc Đường, mắt Triển Chiêu bắt đầu sáng lên, chuyển sang Triệu Tước, “Cho tôi coi một chút.”
Mọi người thuận lợi lên phi cơ, Triển Chiêu thành công cướp được cái túi, mở túi nilon ra, bên trong là một cuốn ghi chép vụ án.
“Vụ án gì mà thần bí vậy chứ?” Triển Chiêu buồn bực.
“Túi màu xanh da trời?” Công Tôn tựa hồ có chút thất vọng, “Túi màu đen là vụ cực kì bí mật, túi màu đỏ là vụ án quan trọng, màu vàng là vụ án có người chết, màu xanh da trời chẳng qua chỉ là vụ hình sự nhẹ, màu xanh lá là án dân sự, màu trắng là liên quan đến thuốc.”
“Mấy vụ hình sự bình thường không có chết người, chú giấu hồi nào vậy?” Triển Chiêu cầm cái túi lên nhìn, phát hiện không phải vụ án của hai mươi năm trước, mà là án ba năm trước.
“Tài liệu này ở đâu ra vậy!” Triểu Chiêu hỏi ông.
Triệu Tước nhướn mày, đặt ngón tay lên môi, “Bí mật!”
Triển Chiêu đọc tài liệu bên trong, chỉ thấy đây là mấy vụ bắt cóc, tổng cộng có ba vụ.
“Bắt cóc bình thường thôi mà.” Triển Chiêu liếc nhìn, cau mày, “Kẻ bắt cóc này thật kì lạ, bắt cóc người bình thường, thậm chí là con của một gia đình không có điều kiện, lại đòi tiền chuộc hơn một trăm vạn?”
Triệu Tước khẽ mỉm cười, gật đầu.
“Tại sao?” Bạch Ngọc Đường nghĩ không ra, “Nhà họ được nhận tiền trợ cấp hay tiền bảo hiểm?”
Triệu Tước lắc đầu, “Hình như đều không có.”
“Cái gì?”
Triển Chiêu kinh ngạc hô lên, “Tên bắt cóc gọi một lần sau đó không gọi nữa? Cũng không giết con tin hay tới nhận tiền, cứ thế biến mất?”
Triệu Tước chỉ chỉ phía dưới, ý bảo hắn đọc tiếp.
Tất cả đều châu đầu vào đọc tài liệu — Mấy đứa bé bị bắt, sau đó cũng không thấy đâu, cha mẹ phải chịu đựng bao nhiêu thống khổ. Ba vụ án, đều là những bé gái từ đến tuổi, cùng một thủ pháp, kết cục cũng biến mất y như nhau.
“Nếu chỉ có vậy, có khi nào bắt lầm người không?” Bạch Cẩm Đường đang đọc báo, xoay đầu hỏi.
“Nhưng đã ba vụ rồi…” Bạch Ngọc Đường hơi lắc đầu, “Kì lạ!”
“Ba vụ án đều xảy ra vào ba năm trước.” Công Tôn liếc nhìn tài liệu, “Lúc đó vừa lúc chuyển cục cảnh sát, tài liệu này là tồn kho à?”
Triệu Tước cầm chiếc bánh chocolate Bạch Trì vừa lấy từ tủ lạnh ra, vừa ăn vừa gật gù khen bánh ngon.
“Ba vụ án này có gì đặc biệt?” Triển Chiêu hỏi.
Triệu Tước hơi cười cười, ngoắc ngoắc Bạch Cẩm Đường, “Cậu có tiền, tôi hỏi cậu một vấn đề.”
Bạch Cẩm Đường xoay đầu lại.
“Nếu nói thế này, có người bắt cóc em của cậu, đòi cậu triệu, cậu có báo cảnh sát không?”
Bạch Cẩm Đường rút khóe miệng, “Trực tiếp giết chết cho rồi.”
Triệu Tước bó tay, “Giả thiết, cậu là triệu phú thậm chí là tỷ phú, là một thương nhân bình thường, trong nhà chỉ có duy nhất một đứa con gái nhưng lại bị bắt cóc, tên bắt cóc đòi tiền chuộc, cậu có sẵn sàng đưa tiền không? Hay là báo cảnh sát, hay là xài một số biện pháp phản chế? Nếu như con tin bị giết, cậu có trả thù không?”
Mọi người nhìn nhau, Triển Chiêu nhướn mày, “Tôi hiểu rồi, những đứa bé này là vật thay thế.”
Triệu Tước bĩu môi gặm bánh, “Quả nhiên người thông minh không dễ chọc!”
Triển Chiêu hiểu, nhưng mọi người không hiểu, Triệu Trinh hỏi, “Vật thay thế là gì?”
“Nói ví dụ như, mấy đứa trẻ sống trong gia đình giàu có không bị ai bắt cóc, nhưng đứa bé hay chơi với tụi nó lại bị bắt. Tên bắt cóc gửi quá trình gây án ấy gia đình giàu có, nói với bọn họ, nếu không muốn con mình gặp chuyện không may, vậy thì lấy tiền mang tới một nơi theo lời của chúng.”
Bạch Ngọc Đường cau mày, “Mấy đứa bé kia quả nhiên là vật thay thế, thật sự có người ngoan ngoãn làm theo?”
“Theo góc độ tâm lý học mà nói, đây là hành vi tránh khỏi thương tổn, nó đã thuộc về bản năng, cho nên sẽ có nhiều người lựa chọn.” Triển Chiêu phân tích, “Nếu lựa chọn để vụ bắt cóc xảy ra, như vậy thương tổn sẽ phát sinh, rất nhiều người sẽ chọn đối mặt, tiếp nhận, hoặc là chống cự. Mà hành động bắt cóc người khác để thay thế, thuộc về hành vi cảnh cáo và thị uy, đại đa số sẽ chọn cách tránh khỏi thương tổn, cho ít tiền dàn xếp ổn thỏa, chỉ cần con mình sau này không sao là được. Hơn nữa, còn khống chế được kết cục bi thảm phát sinh, có tác dụng ngăn chặn. Muốn cho đối phương biết, đừng chi phối, kết quả là sẽ không biết có chuyện gì xảy ra!”
“Thật quá đáng!” Bạch Trì bất mãn, “Mấy đứa trẻ làm vật thay thế rất đáng thương, ai sẽ tới bảo vệ quyền lợi cho chúng nó? Đã giao tiền chuộc sao còn không chịu thả? Hơn nữa còn biến mất?”
“Đây là án chú muốn tra?” Triển Chiêu hỏi.
Triệu Tước khẽ mỉm cười, “Gần đây có chút nhớ chuyện ngày xưa.”
“Chú có ý gì?”
“Trên đời này có không ít người thích sưu tập mấy con búp bê cũ, có biết nó tốt ở chỗ nào không?” Triệu Tước lại bắt đầu đặt câu hỏi.
Nhưng mà chỉ có mình Triển Chiêu là nghe ông nói nhảm, hai người đều có mô thức suy nghĩ cổ quái y chang nhau nên hắn rất nhanh đã hiểu, “Hiểu rồi, chấm dứt cuộc sống đầu tiên, bắt đầu lại cuộc sống thứ hai, đùa giỡn một người so với hình thành một người thú vị hơn.”
“Bingo!” Triệu Tước nhét miếng bánh cuối cùng vào miệng, “Còn nữa.”
Tất cả mọi người nhìn Triệu Tước.
Chỉ thấy ông đút tay vào túi sờ sờ, lấy ra một tấm hình, đưa cho Triển Chiêu.
Trong hình là một bé trai dễ thương.
“Đây là ai?” Bạch Ngọc Đường không hiểu.
“Nó tên là Trần Tân.” Triệu Tước nói, “Năm nay bảy tuổi.”
“Thằng bé này xảy ra chuyện gì?” Lạc Thiên dù sao cũng đã làm cha, đặc biệt chú ý tới những vụ liên quan tới con nít.
“Hai ngày trước, nó bị bắt cóc.” Triệu Tước nói, không quên bổ sung, “Nó mồ côi cha từ nhỏ, mẹ nó dựa vào tiền bảo hiểm với tiền phúc lợi, còn làm công cho người ta để nuôi nó, điều kiện gia đình có thể nói là rất nghèo.”
“Tên bắt cóc đòi bao nhiêu?”
“Năm triệu.” Triệu Tước nâng cằm, “Vấn đề là, trong lớp của nó, bạn bè đều là con nhà giàu có.”
Bạch Ngọc Đường cau mày, “Nó học là trường nào vậy?”
“Trường quý tộc tư nhân.”
Triển Chiêu nghe không hiểu, “Lúc nãy chú nói nhà Trần Tân rất nghèo, sao lại vào trường mắc như vậy chứ?”
“Vật bổ sung và thử nghiệm.” Triệu Tước bắt chéo chân, “Tuyển học sinh nghèo vào chỗ còn trống, là ý tưởng gần đây của mấy trường quý tộc, mục đích là để mấy đứa học sinh nhà giàu cảm thấy mình rất ưu việt. Dĩ nhiên, ở bên ngoài thì nói là muốn mấy đứa con nít ở hai tầng lớp khác nhau có thể cùng chung sống.”
“Còn chưa lớn mà đã phân giai cấp rồi à?” Triển Chiêu giận dữ ném tài liệu, “Hỗn láo!”
Bạch Ngọc Đường hỏi Triệu Tước, “Lúc trước không phải chú nói bắt Ghost ư? Án bắt cóc này có liên quan gì tới Ghost?”
“Không liên quan a.” Triệu Tước nhún vai.
“Cái gì?” Mọi người nhìn ông.
“Bắt Ghost đúng là nhiệm vụ lần này của mấy đứa.” Triệu Tước trả lời, “Cái này là thuận tiện làm luôn.” Vừa nói vừa giơ ngón tay nhẹ nhàng làm hành động bắn súng, “Giúp người khác là sở thích của ta!” Nói xong, quấn lấy Bạch Trì đòi hắn pha trà sữa.
Bạch Ngọc Đường không tài nào hiểu được Triệu Tước rốt cuộc có chủ ý gì.
Mà lúc này Triển Chiêu lại để ý tới một việc — Triệu Tước vừa rồi bắn hai phát, so với lần ở sân tennis hơi tương tự nhưng cũng không giống lắm… Có hàm nghĩa gì đây?
() Dĩ tử chi mâu, công tử chi thuẫn: Câu này lấy ra từ cuốn sách “Hàn Phi Tử”.
Ngày xưa, nước Sở có người bán thuẫn (lá chắn) và mâu (giáo), người đó khen: “Thuẫn của tôi rất chắc chắn, không gì có thể đâm thủng được.” Lại khen mâu của mình: “Mâu của tôi rất sắc nhọn, không gì là không thể đâm thủng được.” Có người hỏi: “Lấy mâu của anh đâm thuẫn của anh thì thế nào?” Người đó không biết trả lời làm sao.
Giải thích sâu hơn: Đầu tiên, bởi vì nguyên nhân công kích, loài người tạo ra cây giáo, bởi vì còn cần phòng ngự, cho nên tạo thêm lá chắn. Cho nên, vô luận là công kích hay phòng thủ, giáo và lá chắn là quan trọng như nhau. Sau đó khi mọi người kiểm nghiệm giáo và lá chắn cái nào chiếm ưu thế hơn, mới xảy ra suy nghĩ dùng giáo của mình đâm lá chắn của mình. [Baike]
Đại khái Bạch Ngọc Đường muốn nói Triệu Tước đang tự làm khó mình.
Triển Chiêu cúi xuống khẽ cau mày, động tác này của Triệu Tước, tựa hồ mang theo một ám hiệu gì đó.