Triển Chiêu đang ngủ, đột nhiên cảm thấy mình bị cái gì đó đè, còn nghe thấy một thanh âm kì lạ. Lúc thấy bản thân sắp hít thở không thông, Triển Chiêu mở mắt… Mặt một con mèo hiện ra ngay trước mặt.
Triển Chiêu chớp mắt mấy cái, thấy Lỗ Ban nằm trên ngực mình, móng vuốt đặt lên bả vai hắn, híp mắt ngủ, trong miệng phát ra tiếng gừ gừ đặc biệt của mèo.
Triển Chiêu cả kinh ngồi dậy, hắn thấy mình vẫn còn trên máy bay, Bạch Ngọc Đường đang xem tài liệu bên cạnh, còn mình thì nằm trên ghế sô pha.
“Ân…” Triển Chiêu bế Lỗ Ban xuống đất, “Hô, sao nó lại ở đây?”
Bạch Ngọc Đường không ngẩng đầu, vươn tay chỉ bên góc.
Bạch Trì đang ở bên đó ột đám mèo to nhỏ ăn, Lilya và sư tử con cũng ở đó, đang nằm trong lòng Lisbon lim dim ngủ.
“Cũng đâu bỏ tụi nó ở nhà được.” Bạch Trì cỡ nào cũng không thể bỏ rơi đám gia đình mèo này được.
Triển Chiêu ngáp một cái, “Mấy giờ rồi?”
“Chưa tới hai giờ.” Bạch Ngọc Đường nhìn đồng hồ đeo tay, “Sắp tới rồi.”
Triển Chiêu cầm cái ly, chạy vào bếp định rót cà phê uống. Vừa vào cửa, liền thấy Triệu Tước đang tựa bên cửa, xuyên qua lớp thủy tinh, nhìn cảnh đêm bên dưới.
Triển Chiêu thấy cà phê đã được pha, đưa tay sờ… nóng! Vội vàng rót ra ly, uống một hớp… thoái mái hít một hơi, quả nhiên Bạch Trì pha cà phê là ngon nhất!
Ngẩng đầu, thấy Triệu Tước tựa vào cửa nhìn mình, vừa rồi Triển Chiêu không để ý tới, trong tay Triệu Tước cũng có một ly cà phê.
Triểu Chiêu bước tới, “Cà phê này chú pha?”
Triệu Tước cười cười, “Nhóc cứ uống thế không sợ ta bỏ độc à?”
Triển Chiêu cầm ly cà phê nhìn ông, “Chú còn biết nấu cà phê, đúng là nghĩ không ra.”
Triệu Tước càng thêm vui vẻ, cầm ly nhẹ nhàng cụng vào ly của Triển Chiêu, sau đó tiếp tục dựa vào cửa sổ ngắm phong cảnh.
“Buổi tối ở thành phố T thật ít đèn.” Triển Chiêu cũng bước tới.
“Đây cũng chẳng phải thành phố tấp nập.” Triển Chiêu nhấc mi, “So với thành phố S, ở đây có thể xem là vùng ngoại ô.”
“Tại sao trường quý tộc lại xây ở nơi này?” Triển Chiêu mở miệng hỏi những nghi vấn vẫn tồn trong lòng, “Trường quý tộc xây ở vùng ngoại ô thì tôi có thể hiểu, nhưng bình thường phải xây ở thành phố hiện đại, to lớn, tại sao lại xây ở một nơi vắng vẻ thế này?”
“Đó là một trường học đặc biệt.” Triệu Tước hơi mỉm cười, “Bọn nhỏ sẽ được học cái gọi là cá lớn ăn cá bé.”
Triển Chiêu khẽ cau mày, “Xã hội vốn đã là cá lớn ăn cá bé, dạy cho bọn nhỏ cũng không phải chuyện gì xấu. Nếu bảo vệ quá mức, tụi nhỏ sẽ nghĩ thế giới bên ngoài giống như truyện cổ tích, một khi chân chính đối diện mới phát hiện chỉ là ảo tưởng thôi, vậy thì càng thêm tổn thương.”
Triệu Tước cười, “Bình thường, dạy cho bọn nhỏ là chuyện cần thiết, nhưng nói cho cùng, một con dê đợi làm thịt với một con sói đi bắt dê, là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.”
Triển Chiêu ngẩn người, “Ý chú là, trường học kia cố ý bồi dưỡng học sinh trở thành sói ăn thịt người?”
“Xác thực mà nói, là một vài học sinh.” Triệu Tước uống một ngụm cà phê, “Một số đứa, ít thôi, rất đặc biệt. Người đặc biệt, bình thường sẽ dễ làm ra kỳ tích, lịch sử sẽ vì nhóm người đặc biệt làm ra mấy chuyện đặc biệt, hơn nữa còn chú ý tới những chi tiết đặc biệt mà tạo thành!”
“Cho nên mới phải “bổ sung” học sinh nghèo, dùng để làm con mồi?” Triển Chiêu cảm thấy buồn cười, “Đó là trường gì? Trường dạy sát thủ à?”
Triệu Tước chỉ cười, không nói gì.
“Nhưng tôi cảm thấy không phải đứa nào cũng giống nhau.” Triển Chiêu nghiêm túc nói, “Con người là động vật dễ thay đổi, sẽ chẳng phải là sói hay dê đơn giản như vậy. Nói ví dụ như, sau khi sói tới gần dê, nó sẽ biến thành dê, sau khi dê đến gần sói, nó cũng sẽ càng thêm hung hãn giống như sói. Sinh vật là dạng luôn bảo vệ sinh mạng của mình bằng mọi cách hơn nữa còn tiến hóa không ngừng.”
“Ân!” Triệu Tước tán thưởng gật đầu, “Ta chính là thích điểm này của nhóc.”
Triển Chiêu thuận tay rót một ly cà phê, hướng về phòng khách. Ngồi xuống bên cạnh Bạch Ngọc Đường, đưa ly cà phê cho hắn, thuận tay ôm lấy Lỗ Ban, vuốt vuốt lông.
Bạch Ngọc Đường cũng xem xong tài liệu, đặt văn kiện xuống, thần sắc trên mặt không tốt.
“Thế nào?” Triển Chiêu tò mò.
“Trường học này phải nói là địa ngục trần gian, tôi mà có con, có chết cũng không cho nó vào đó học!” Bạch Ngọc Đường lắc đầu.
Triển Chiêu cầm văn kiện lên, mở ra, bên trong là xấp giới thiệu ngôi trường hoa lệ.
“Đây là trường học?” Triển Chiêu vô cùng kinh ngạc, “Kiến trúc rất đẹp, giống bảo tàng hơn.”
“Trường đẹp a, sao lại không cho con vào đây học?” Lạc Thiên cảm thấy hứng thú, bước tới xem.
“Lạc Thiên, cậu định để Dương Dương học trường tư?” Công Tôn hỏi.
Lạc Thiên lắc đầu, “Không, tôi tôn trọng quyết định của Dương Dương, nhưng mà Dương Dương rất hiểu chuyện, biết học trường tư sẽ rất áp lực về phương diện kinh tế.”
“Tôi có thể giúp.” Bạch Cẩm Đường nói.
“A.” Lạc Thiên khoát tay, “Thật ra tôi muốn Dương Dương học trường công, tôi muốn nó sống đơn giản một chút.”
“Đơn giản a…” Bạch Cẩm Đường như có điều suy nghĩ, gật đầu, nhưng cũng không nói gì, tiếp tục xem tài liệu.
Công Tôn nằm trên ghế sô pha, nhìn giấy giới thiệu về trường học trong tay Triển Chiêu, “A, đúng là một nơi rất đáng sợ.”
“Nơi nào đáng sợ?” Triệu Trinh tựa hồ cũng sinh ra hứng thú với xấp tài liệu.
Bạch Ngọc Đường nhìn mọi người, chợt phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng, “Nhắc mới nhớ, mọi người đâu phải cảnh sát, đi theo làm gì?”
Mọi người nhìn nhau, chỉ mũi mình, “Người thân a!”
Bạch Ngọc Đường bó tay, quyết định đi nằm một lát.
“Trường học này cái gì cũng có, chỉ là… ách, không có sự ngây thơ.” Công Tôn suy nghĩ cách dùng từ, hai từ kia vừa phát ra, Bạch Cẩm Đường nhịn không được, cười một tiếng, cặp song sinh chống cằm.
“Em cũng thấy vậy.” Triển Chiêu lại lật tài liệu, đột nhiên có một phần giới thiệu về trường khác rơi ra.
Triển Chiêu mở ra xem, phát hiện là bảng giới thiệu một trường đại học còn cặn kẽ hơn, chắc chắn có liên quan đến ngôi trường tiểu học kia.
Triển Chiêu nhìn tên của ngôi trường, buồn bực, “Trong nước có cái trường nào sao?”
“Trường này chỉ dạy ba năm, năm cuối sẽ được đưa sang nước khác.” Triệu Tước khẽ mỉm cười, “Hoặc chỗ khác.”
“Ví dụ đi.” Triểu Chiêu bắt đầu hiểu ra tại sao ngay từ đầu Triệu Tước đã nói “mùa xuân rất thích hợp để khai giảng”, cảm tính cho hắn biết lần này có dính tới trường học.
“Nói ví dụ nhu chiến trường, thương trường, hoặc nhà hỏa táng.” Triệu Tước trả lời.
“Chú muốn chúng tôi tới trường học bắt u linh?” Bạch Ngọc Đường vốn chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ Triệu Tước lại nghiêm túc gật đầu, “Không sai.”
“Chú vừa mới nói vụ bắt cóc chỉ là nhân tiện…” Bạch Ngọc Đường vừa nghĩ tới trường liền có hai suy nghĩ, một là bọn họ sẽ phải giao thiệp với đám nhóc trong đầu chứa cả trăm thậm chí cả ngàn quỷ kế, hai là phần lớn thời gian sẽ bị giam chung với đám con nít.
“Tiểu học là nhân tiện làm luôn, cái ta nói là đại học.” Triệu Tước nở nụ cười vô hại.
Triển Chiêu nhìn ông, “Rốt cuộc chú muốn chúng tôi tra cái gì?”
Triệu Tước nâng cằm, nháy mắt với hắn, “Ghost!”
Triển Chiêu bỏ tài liệu lại vào túi, “Thôi bỏ, tôi đi ngủ.”
Mọi người không thể làm gì khác hơn là đem một bụng chứa đầy nghi ngờ đi nghỉ ngơi, Triệu Tước ngồi xuống, ôm Lỗ Ban, nắm lỗ tai của nó nhỏ giọng nói vào, “Mèo có phải có thể thấy hồn ma? Vậy mày thấy gì vậy? Có phải đẹp mê người không? Rất dễ thương! Rất hoàn mỹ.”
…
Không đợi Triển Chiêu đi ngủ giấc thứ hai, máy bay đã đáp xuống phi trường.
Có Bạch Cẩm Đường đi theo, phương tiện giao thông cũng chẳng phải chuyện cần lo lắng, chẳng qua… Ở thành phố T, chẳng có nhân vật làm ăn nào, biết đi đâu đây? Đang lúc Bạch Cẩm Đường đang suy nghĩ nên ở khách sạn hay nhà dân, Triệu Tước đã đề nghị, “Có muốn tới căn cứ bí mật của ta không?”
Triển Chiêu bọn họ nhìn nhau, “Căn cứ bí mật?”
Triệu Tước thần thần bí bí dẫn mọi người tới một nơi — Trạm xe lửa bỏ hoang.
“Trạm xe?” Bạch Cẩm Đường cũng cảm thấy ngạc nhiên.
“Nơi này cũng liên quan tới một người.” Lúc Triệu Tước nói lời này, ông xoay người ra sau, nhìn Mã Hán đang ngáp.
Triển Chiêu chú ý tới động tác này của Triệu Tước, nhấc mi hỏi, “Eleven?”
Quả nhiên, Mã Hán tỉnh lại, ngẩng đầu.
Triệu Tước có chút bất đắc dĩ lắc đầu, dẫn mọi người đi tiếp, trong miệng lầm bầm, “Ghét nhất là đụng phải mấy đứa thông minh!”
Triển Chiêu đắc thắng giơ hai ngón tay hình chữ “V” với Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường không biết rõ vụ này nên cũng không đoán được độ khó của nó, nhưng lần này phá án rất náo nhiệt, Triển Chiêu với Triệu Tước thì hay giận dỗi như con nít, tất cả mọi người đều biết, sau này sẽ chẳng được sống yên bình đâu, khẳng định cả ngày sẽ ồn ào cho coi.
“Chú biết hắn?” Mã Hán nhịn không được hỏi Triệu Tước.
Triệu Tước xoay đầu nhìn, suy nghĩ một lát, ngoắc ngoắc.
Mã Hán đi tới, Triệu Tước bắt đầu kéo cổ áo mình xuống.
“Á!” Triển Chiêu giữ tay ông lại, “Chú định làm gì vậy!”
Triệu Hổ cũng gật đầu, “Đúng vậy, Tiểu Mã ca có bạn gái rồi!”
Bạch Ngọc Đường đỡ trán, cách suy nghĩ của đám người này đúng là có vấn đề.
Triệu Tước không thể làm gì khác là dùng sức kéo cổ áo xuống, ở vị trí ngực trái có một vết sẹo. Vết thương hình tròn rõ ràng… là vết đạn bắn.
Triển Chiêu kinh ngạc quên cả giữ tay ông, dần dần thả ra, chỉ ngực Triệu Tước, “Chỗ này không phải tim sao?”
“Cách tim cm.” Triệu Tước trả lời rất tùy ý, “Nhưng mà vẫn làm ta phải nằm trên giường nửa năm.”
“Sao chú lại bị bắn?” Triển Chiêu bội phục ông cũng tỏ ra lo lắng cho tính mạng của ông, “Eleven?”
“Ừ.” Triệu Tước gật đầu, “Đối thủ của ta, mướn hắn tới giết ta, ta dám nói, đây là chuyện đúng đắn nhất mà hắn từng làm.”
“Trên thực tế, chúng tôi quan tâm tới đối thủ của chú nhiều hơn.” Bạch Ngọc Đường sắc bén nói.
“Thả lỏng, thả lỏng đi.” Triệu Tước nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai hắn.
“Eleven thì sao?” Mã Hán có một dự cảm không hay, muốn mạng của Triệu Tước, lấy tính cách của ông mà nói, không thể nào không báo thù. Tưởng tượng bản thân nếu như đi đắc tội với Triển Chiêu, bị Triển Chiêu đuổi giết, vậy sẽ rất đáng sợ.
“Sao hắn lại không kiên trì đuổi giết chú?” Bạch Ngọc Đường không hiểu, “Không phù hợp với tính cách của một sát thủ chuyên nghiệp, hay là nói, chú giết hắn?”
“Không phải chứ!” Mã Hán có chút khẩn trương.
“Ân, thao tác cụ thể không phải ta làm, cho nên ta cũng không rõ, nhưng có một người nhiều chuyện tìm được hắn, vốn là muốn báo thù, nhưng lại phát hiện ra đối thủ của ta đang đuổi giết hắn, vì vậy hành động báo thù liền biến thành cứu người.” Triệu Tước nhún vai, “Dĩ nhiên, sau khi cứu hắn, người kia liền bắn hắn, bắn ngay vị trí hắn từng bắn ta, hơn nữa cũng làm hắn nằm trên giường nửa năm.”
Triển Chiêu chớp mắt, quả nhiên là ăn miếng trả miếng!
“Nửa năm sau đó?” Tất cả nhìn ông.
“Cứ như vậy… biến mất.” Triệu Tước buông tay, “Giống như một đám mây vậy.”
“Đứng đắn chút đi.” Triển Chiêu cau mày.
“Ta rất đứng đắn nha!” Triệu Tước dẫn mọi người, cầm đèn pin, bước về phía đường ray, trên đường ray có một chiếc xe lửa. Xác thực mà nói, là có một đầu xe, với hai buồng xe, chẳng qua, đó chỉ là ngụy trang.
“Cool!” Công Tôn kinh ngạc nhìn chữ viết quỷ dị trên thành xe, khóe miệng Triển Chiêu giật giật… cảm giác biến thái quá nha, nhưng mà cool ghê!
Triệu Tước mở cửa xe, ở đó có một cái máy phân biệt dấu tay, với một cái máy phân biệt giọng nói. Sau khi xác nhận, cửa lớn mở ra.
Triệu Tước dẫn mọi người vào… bên trong buồng xe, cũng không phải không có gì, mà là có rất nhiều người, nào là phục vụ, đầu bếp, công nhân vệ sinh các loại, đều là do Triệu Tước thuê.
“Vào đây, có gì cần phân phó thì cứ nói với bọn họ.” Triệu Tước vừa nói vừa vươn tay chỉ phía sau, “Buồng xe cuối cùng là khu làm việc, ở đây là khu sinh hoạt.”
Thiết kế bên trong xe lửa vô cùng hiện đại, mặc dù cách đây không lâu, bọn họ vừa tới phòng phẫu thuật sang trọng dưới lòng đất, nhưng khi vào đây, vẫn cảm thấy sợ hãi không dứt.
Bạch Ngọc Đường hỏi Triệu Tước, “Sao chú có nhiều tiền quá vậy?”
Triệu Tước chớp mắt mấy cái, chỉ Bạch Cẩm Đường, “Hắn cho ta.”
Mọi người kinh ngạc nhìn Bạch Cẩm Đường, Triển Chiêu hỏi, “Hồi nào vậy anh?”
Bạch Cẩm Đường suy nghĩ, nhìn cặp song sinh.
“Đại khái khoảng hai tháng trước.” Cặp song sinh học dáng vẻ của Triệu Tước, chỉ Bạch Cẩm Đường, “Ta vừa thấy một miếng đất rất vừa lòng! Ta muốn mua!”
Tất cả chuyển sang nhìn Công Tôn, bởi vì ai cũng muốn hỏi nguyên nhân Bạch Cẩm Đường giúp Triệu Tước, nhưng không biết mở miệng thế nào, người thích hợp nhất để làm chỉ có mình Công Tôn thôi.
Công Tôn ngược lại không có vấn đề gì, từ trước tới nay hắn không hề can thiệp vào chuyện làm ăn của Bạch Cẩm Đường, tiền là do Bạch Cẩm Đường kiếm, xài thế nào thì tùy hắn.
“Tới phòng làm việc đi.” Triệu Tước bước tới cánh cửa sắt ở bên vách tường, mở ra, mọi người nhìn vào trong, ai cũng há mồm trợn mắt.
Trong phòng có rất nhiều màn hình, trên đó là hình bản đồ chi tiết cặn kẽ, bên trên có rất nhiều điểm sáng đủ màu, một số còn đang di chuyển.
“Má ơi!” Tưởng Bình há to miệng.
Bạch Ngọc Đường bước tới trước bàn làm việc, thấy trên đó có đầy nút với mấy thiết bị, có chút buồn cười, hỏi Triệu Tước, “Gần đây chú làm gì vậy? Phóng tên lửa hay phát động chiến tranh?”
Triệu Tước không giận, cười cười, khích lệ hắn, “Gần đây cậu rất hài hước nha!”
Lúc nói chuyện, Tưởng Bình mở máy chủ gõ vài cái, đồng thời, từ trên cao rơi xuống mấy màn hình màu đen, che bốn bức tường, sau đó, có vô số cửa sổ khoảng inch, hiện lên chằng chịt.
Triệu Hổ cảm thấy có chút ghê tởm, giống như bị say xe, vội vàng đi kiếm nước uống.
Nhìn Triệu Hổ chạy đi, Triển Chiêu cùng Triệu Tước đồng thanh, “Hắn có chứng sợ những thứ chằng chịt!”
Nói xong, hai người nhìn nhau, sau đó đồng thời quay mặt đi.
Sau khi Tưởng Bình cẩn thận kiểm tra thiết bị, hắn kinh hãi hỏi, “Ba ngàn điểm, chú giám thị cả thành phố ư?”
Triệu Tước vươn tay vỗ Bạch Trì, “Nhóc làm được đó, khai phá đại não nha, giám thị mấy màn hình này đi.”
Bạch Trì chết lặng, nhiệm vụ này cần mấy trăm người lận! Một mình hắn sao mà làm nổi?!
Triển Chiêu rốt cuộc không còn nhẫn nại nữa, hỏi Triệu Tước, “Chú rốt cuộc muốn làm gì?”
Nụ cười trên mặt Triệu Tước dần biến mất, “Bắt Ghost! Ta vẫn luôn nói như thế mà.”
Bạch Ngọc Đường nhìn mấy màn hình, “Ghost thật sự đang ở thành phố T?”
“Không sai!” Triệu Tước chậm rãi híp mắt lại, “Ta nhất định phải bắt được hắn!”
“Một mình chú bắt không nổi à?” Triển Chiêu đã hỏi tới trọng điểm.
Triệu Tước lắc đầu, “Bảo thạch càng lớn càng đắt tiền, trò chơi càng lớn càng vui! Nếu đã tới đây rồi thì coi như nghỉ phép đi, chơi trò săn Ghost với ta.”