Sa Vào Tình Yêu Cuồng Nhiệt Của Chúng Ta

chương 34: lần thứ hai, gặp mặt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cậu cảm thấy như thế nào về quan hệ tình dục trước hôn nhân?

Trần Lộ Chu vào cục cảnh sát, đại khái là lần thứ hai của kỳ nghỉ hè năm nay. Lần đầu là mấy ngày sau khi thi xong, cậu đi dạo chợ hoa với ông nội, ông cụ tùy tiện hất váy của một cô gái, còn bị người ta quay video lại, đối phương có công phu ngoạm của sư tử, mở miệng đòi tiền. Nhưng ông cụ nói rằng cô gái kia bảo ông hất, nói dưới váy có cái gì đó kêu ông lấy ra, nhưng không có chứng cứ, bằng chứng ông cụ hất váy người ta rõ rành rành, cuối cùng còn ồn ào nháo vào tận đồn cảnh sát. Dù nhóm ăn vạ kia không nói rõ, ông cụ cũng không chịu bồi thường tiền, tố cáo bọn họ là lũ ăn vạ, không gọi điện thoại cho bà Liên Huệ được, ông cụ ngoan cố y hệt con trâu, Trần Lộ Chu thậm chí còn không thèm khuyên, ở đồn cảnh sát suốt đêm với ông cụ.

Cậu không ngờ, chỉ có mấy ngày ngắn ngủi, cậu lại phải vào. Trần Lộ Chu cảm thấy sau khi theo ý kiến của Chu Ngưỡng Khởi tới phòng khám nam khoa, chuyện kỳ quái nào cậu cũng có thể gặp phải. Mẹ nó nói phúc họa tương y vào bất kể thời điểm nào đều có thể thích ứng, mọi việc quả nhiên không nên đắc ý.

Chuyện là thế này, cô gái làm thủ tục ở quầy lễ tân đã bất cẩn xử lý sai phòng cho cậu, trên thực tế, tầng đó quả thực không cho người ngoài dùng. Trước vài ngày Trần Lộ Chu đến nhận phòng, quầy lễ tân có nhận được thông báo rằng mấy ngày nay có người mới đến ở, yêu cầu bọn họ mở mấy phòng trên tầng chín.

Cô gái ở quầy lễ tân thấy Trần Lộ Chu đẹp trai như nam chính, nghĩ chắc cậu cũng là một trong các diễn viên nên thuận miệng hỏi một câu, là nhóm phải không? Khi ấy Trần Lộ Chu đang gọi điện thoại với Chu Ngưỡng Khởi, căn bản không nghe rõ, nghĩ rằng cô ấy hỏi có phải cậu cùng nhóm với bọn Phùng Cận hay không, liền ừ một tiếng.

Ngày hôm sau Trần Lộ Chu từ tầng chín xuống lầu ăn bữa sáng, nhóm diễn viên cũng không hoài nghi, ai cũng cảm thấy diễn viên mới lần này rất đẹp trai, đoán chừng sau này sẽ rất hot nên nghĩ cách đi qua xin số Wechat. Nào ngờ đúng lúc gặp nhà sản xuất trong thang máy, liếc mắt một cái đã nhận ra Trần Lộ Chu không nằm trong nhóm diễn viên, không nói hai lời lập tức gọi người lại, trực tiếp gọi điện thoại bảo quầy lễ tân giải thích rõ ràng. Sau đó mới biết được đầu đuôi sự việc cuộc náo loạn.

Vốn dĩ chỉ cần giải thích rõ ràng là được, Trần Lộ Chu cũng muốn trả phòng ngay lập tức. Nhưng không ngờ, lúc trả phòng đối phương thấy cậu còn mang theo cả camera, bên người còn có những thiết bị chuyên nghiệp, lập tức cảm thấy chuyện này thật kỳ lạ, nghi ngờ có thể cậu là paparazzi hoặc chụp lén, vì thế đã tìm lý do để giam giữ cậu, yêu cầu kiểm tra nội dung bên trong camera. Đương nhiên là Trần Lộ Chu không chịu, nhưng đối phương kiên quyết cho rằng cậu chụp lén, liền báo cảnh sát.

Vì thế, Trần Lộ Chu lại được mời đến đồn công an.

“Tôi giải thích rất nhiều lần rồi, tôi chỉ đến đây ghi hình giúp đội xe thôi, bạn của tôi ở tầng . Dù là nghi ngờ một cách hợp lý, bọn họ cũng không có tư cách điều tra camera của tôi.”

Cảnh sát đã gọi điện và xác nhận với quầy lễ tân, đúng là ở tầng có mấy người bạn của cậu, đối chiếu đúng tên, nhưng sáng nay bọn họ đã trả phòng rồi.

Cậu vẫn không liên lạc được, chắc đám Từ Chi chờ không nổi nên đã thuê xe đi về trước. Lúc này sự kiên nhẫn của Trần Lộ Chu đã mất hết, giọng điệu khó chịu nói với cảnh sát: “Có thể trả lại điện thoại cho tôi trước không?”

Cảnh sát ghi chép là người tốt, tuổi tác cũng không lớn, trông ưa nhìn, chắc là mới thực tập không lâu, biết đoàn phim này có tiếng khó chơi, thấy Trần Lộ Chu vẫn còn là học sinh nên cũng không làm khó cậu, tùy tiện hỏi hai câu đã biết đầu đuôi sự việc, đoàn phim này lâu lâu lại báo cảnh sát, bọn họ sớm đã thành thói quen.

“Để tôi hỏi đồng nghiệp xem ai đã cầm điện thoại của cậu.” Cảnh sát còn đang ăn mì gói, cũng chưa ăn được mấy miếng, nói rồi đứng lên tìm người giúp cậu.

Trần Lộ Chu thấy anh ta như vậy thì cũng không nhẫn tâm, thở dài, hoàn toàn nhận mệnh: “Thôi, anh ăn trước đi.”

Vừa dứt lời, Trần Lộ Chu nghe thấy phía sau có người gọi mình, cậu còn đang nghĩ là ảo giác, không để ý lắm quay đầu lại, thấy một bóng hình quen thuộc. Cậu sửng sốt, bởi vì Cốc Nghiên đang mặc trang phục phim cổ trang, để kiểu tóc, chắc là đang đóng phim.

“Đúng là cậu rồi.” Cốc Nghiên thoải mái đi về phía cậu, trong mắt là niêm vui bất ngờ, “Sáng nay ở nhà ăn tôi thấy có người rất giống cậu, không dám đi qua chào hỏi, tôi còn tưởng là người giống người thôi, sau đó nghe bọn họ nói nháo đến tận đồn cảnh sát, tôi mới nghĩ có lẽ là cậu thật.”

“Ừ, trùng hợp vậy sao.” Cậu lạnh lùng đáp lại.

Cốc Nghiên là nữ số ba của bộ phim này, một bộ phim trực tuyến có kinh phí nhỏ, tại sao nhà sản xuất lại sợ bóng sợ gió như vậy? Trần Lộ Chu không biết, nhưng Cốc Nghiên biết. Bởi vì nam chính và nữ số hai của bộ phim là người yêu ngoài đời, tối hôm qua hai người họ củi khô bốc lửa lén gặp nhau trong phòng, bị người đại diện bắt gặp, nhưng phòng của nữ số hai đúng lúc ở ngay bên cạnh phòng của Trần Lộ Chu xui xẻo, sự nghiệp của nam chính đang trong thời kỳ đi lên, người đại diện nghe vậy thì nhất quyết không chịu bỏ qua, sợ bị người ta ghi âm lại.

Cốc Nghiên nhìn thấy đó là Trần Lộ Chu thì biết đây là chuyện hiểu lầm, liền gọi điện cho nhà sản xuất, làm sáng tỏ sự việc thay cậu, “Là hiểu lầm thôi, Hứa tổng. Trần Lộ Chu là một người bạn ở Nhất Trung của tôi, thành tích của cậu ấy rất tốt, có khi sẽ là thủ khoa đại học, sao có thể làm paparazzi được. Hơn nữa bố mẹ cậu ấy đều là nhân vật có danh dự uy tín, mẹ cậu ấy là nhà sản xuất đài truyện hình thành phố Khánh Nghi, bố cậu ấy kinh doanh, chương trình tạp kỹ lần trước Vương Thiến tham gia chính là của công ty bố cậu ấy, bố cậu ấy là doanh nghiệp địa phương, đầu tư rất nhiều hạng mục, dạ vâng, biết rồi.”

……

Rốt cuộc Cốc Nghiên cũng là người trong giới giải trí, am hiểu sâu sắc những đắn đo trong lòng ông chủ này, phải biết rằng nếu lão Trần và bà Liên Huệ dễ bỏ qua như vậy, thì cậu cũng sẽ không ngồi đây như kẻ ngốc chờ người ta điều tra camera của cậu.

Khi Trần Lộ Chu lấy lại hết đồ của mình, cậu cũng không vội rời đi mà kéo vali hành lý của mình đặt trước đồn cảnh sát, uể oải ngồi trên vali, như thể ăn không ngồi rồi, đôi chân dài chống trên mặt đất, cầm máy ảnh nghiêm túc cúi đầu kiểm tra xem máy ảnh của mình có bị thiếu mất ảnh chụp nào không.

Thời điểm cậu cúi đầu, cổ áo trên cổ hơi lệch đi, sống lưng phía sau gồ lên rõ ràng, đường cong lưu loát cứng rắn, phong cảnh phía sau cổ áo như ẩn như hiện, rộng rãi cân đối, giống như một đường nét tinh xảo do thiên nhiên tạo ra, đường cong đẹp đẽ như một ngọn núi thần bí, làm người ta muốn vuốt ve, thậm chí tưởng tượng tới dáng vẻ khi đổ mồ hôi vì cô của cậu.

Cốc Nghiên nhìn cậu, nói: “Trần Lộ Chu, coi như tôi vừa giúp cậu đúng không.”

Trần Lộ Chu ngẩng đầu nhìn cậu ta, cũng không phủ nhận, giây tiếp theo lại cúi đầu, đáp ừ, “Khi nào về Khánh Nghi liên lạc với tôi, gọi theo Chu Ngưỡng Khởi, mời cậu ăn một bữa.”

“Nhất định phải gọi Chu Ngưỡng Khởi sao? Không thể chỉ có hai chúng ta sao?”

Trần Lộ Chu không thèm ngẩng đầu, đường cong gáy lộ ra rõ ràng, mảnh khảnh cuốn hút, cúi đầu lướt ảnh chụp, phì cười, lười biếng ừ một tiếng, “Không thể.”

“Tại sao?” Cốc Nghiên hỏi.

Trần Lộ Chu dường như không nghe thấy, bởi vì máy ảnh tình cờ lướt thấy tấm ảnh chụp sao băng đêm hôm đó, bức ảnh Từ Chi quay đầu lại nhìn kia, vẻ mặt cô gái vừa ngạc nhiên vừa kinh ngạc, nhưng có vẻ đẹp lười biếng mơ hồ. Ngón tay cậu khẽ khựng lại, nhanh chóng lướt qua mà không hề đổi sắc mặt, dường như không có điểm khác thường, nhưng trong lòng vẫn tiện thể mắng câu…. Đồ chó này, không thèm đợi tôi.

Cốc Nghiên lại hỏi thêm lần nữa, “Tại sao thế Trần Lộ Chu?”

Trần Lộ Chu nghĩ thầm, nếu đổi là Từ Chi, chắc chắn cô sẽ không hỏi tại sao thế Trần Lộ Chu, cô chỉ biết à thôi. Suốt ngày ngoại trừ à ra, cô sẽ không nói được gì khác, vừa lướt ảnh xong, tay Trần Lộ Chu tiện thể lướt tới lịch sử trò chuyện của hai người, đại khái trong khoảng mấy chục bản ghi trò chuyện, một nửa đều là “à”.

Đồ chó này, thực sự không thèm đợi cậu.

“Nói như thế này nhé,” Trần Lộ Chu gọi xe, mắt nhìn vào biển số rồi nhét điện thoại vào trong túi, lúc này mới ngồi trên vali hành lý, bình tĩnh nhìn lướt qua Cốc Nghiên, vẫn chứng nào tật nấy nói ra những lời sát muối gây tổn thương, “Tôi không có cảm giác gì với cậu, hơn nữa, tôi đã nói rồi, hiện tại tôi không có ý định yêu đương.” Cậu ý vị thâm trường nhìn Cốc Nghiên, cố ý lấy lời nói đả kích cậu ta, con người cậu luôn biết điểm yếu của đối phương ở chỗ nào, “Hay là cậu muốn từ bỏ giấc mơ làm diễn viên để sang Liverpool cùng tôi? Không thể nào, Cốc Nghiên, cậu thức dậy từ giờ sáng để luyện công vất vả như thế nào, toàn thân trên dưới không có khớp xương nào là không đau, không danh không phận đi theo tôi thì mệt lắm. Cậu đóng phim cho tốt đi, có thể lấy được giải thưởng danh giá cho đất nước, tôi sẽ càng thưởng thức cậu, chứ đừng ở đây phóng mấy loại tín hiệu vô dụng với tôi nữa, rất nhàm chán. Thật sự.”

Lời này nghe có vẻ cặn bã, nhưng Cốc Nghiên biết Trần Lộ Chu chính là người không biết ăn nói, nhưng vòng xã giao của cậu rất trong sạch, ba năm cấp ba chưa từng mờ ám với bất kỳ một cô gái nào, đừng nói là bạn gái, nếu không phải có chuyện của cậu ta, e rằng ngay cả đối tượng tin đồn cũng không có, hay nói đúng hơn là, chưa từng thấy cậu thân thiết với cô gái nào. Xung quanh cậu đều là đám con trai, cậu rất biết giữ khoảng cách với bạn nữ… Chẳng hạn như lúc trước có cô bạn lớp bên thích cậu, cô bạn ấy cũng rất xinh đẹp, học mỹ thuật âm nhạc. Mỗi lần Trần Lộ Chu đi qua lớp bọn họ tìm Chu Ngưỡng Khởi, đám con trai lớp bên liền điên cuồng ồn ào, ban đầu cậu không biết nguyên nhân, sau này biết thì không đi qua cửa lớp đó nữa.

Cốc Nghiên nhớ Chu Ngưỡng Khởi đã từng nói lý do chính khiến Trần Lộ Chu bị mắng, chính là nhờ cái miệng có thể khiến “zombie cũng bị cậu lừa đi lên hai bước”, cùng với tính cách không giống người kia của cậu.

“Ông nói xem thằng chó đó còn là người không?”

Từ Quang Tễ uống một ngụm nước Tiểu Bạch, ăn hết đậu phộng, trong lòng như bị thiếu cháy đến hoảng hốt, ngay cả ý nghĩ muốn bóp chết thằng nhóc kia cũng có.

Thái Tân Hồng ngồi một bên cắn hạt dưa nghe ông lải nhải cả hai giờ đồng hồ, cuối cùng cũng nghe hiểu: “Ông nói Từ Chi đang yêu Trần Lộ Chu, còn cái gì mà….?”

Hai người ngồi ở đầu ngõ chị Đan ăn bữa khuya, gò má Từ Quang Tễ ửng hồng, ông không say mà là do uống rượu. Chuyện của Trần Lộ Chu đã chữa hết chứng sợ xã hội của ông, dám trực tiếp đưa đĩa không bảo bà chủ cho thêm một đĩa đậu phộng nữa, nếu đổi lại là trước kia, ông truyện đối sẽ không làm vậy. Sau đó nói chắc như đinh đóng cột, nghiến răng nghiến lợi nói với Thái Tân Hồng: “Tám phần là đang yêu đương rồi, có lén nếm thử trái cấm hay không thì tôi không biết. Ông cũng biết đấy, hai chúng ta đều nuôi con gái, phận làm cha, có mấy lời nói không tiện như mẹ chúng.”

Thái Tân Hồng ném viên đậu phòng vào trong miệng, nói: “Từ Chi nói như thế nào?”

“Con bé nói nó không tự nguyện, là Trần Lộ Chu lừa con bé.”

“Đệch!” Thái Tân Hồng không thể ngồi yên, “Mẹ nó sao ông còn không mau báo cảnh sát đi! Từ Chi bây giờ mới có mấy tuổi chứ!”

“Đúng không, lúc ấy tôi lấy ngay con dao trong phòng bếp ra, chuẩn bị đi chém thằng nhóc kia.” Từ Quang Tễ lại rót một chén nước Tiểu Bạch, cảm giác nóng rát lan tràn trong dạ dày, lúc này mới chậm rãi bổ sung, “Nhưng Từ Chi nói là, Trần Lộ Chu lừa con bé đi lạy Quan Âm, ông nói xem thằng bé này thiếu đạo đức hay không thiếu đạo đức?”

“Ông nói chuyện có thể đừng thở dốc lâu như vậy được không?” Thái Tân Hồng hét lớn, trái tim già lại được nhét vào trong bụng, “Không phải là ý hai chúng ta hiểu, nhưng có phải hai đứa nó tiếp xúc khá thường xuyên không?”

“Nếu không, sao tôi lại nghi ngờ thằng nhóc đó?” Từ Quang Tễ nói, “Con gái của tôi từ trước tới nay có việc gì đều không giấu tôi, nhưng gần đây chỉ cần nhắc đến Trần Lộ Chu với con bé, con bé sẽ luôn yên lặng lảng sang chuyện khác.”

Viện trưởng Thái nói: “Thế thì thật mờ ám, nếu như chúng nó thật sự yêu đương, ông nên đề phòng, bây giờ có mấy thằng nhóc không có giới hạn gì cả, lừa chút tiền còn chưa tính, gặp phải mấy đứa lừa tiền lừa sắc, ông chỉ có nước mà khóc thôi. Con gái nuôi lớn bằng từng này, lại xinh đẹp, ông phải đề phòng bầy sói bên ngoài.”

“Phải phòng như thế nào, tôi đâu thể suốt ngày bám theo Từ Chi được?”

Viện trưởng Thái nghĩ cách giúp ông, “Ngu ngốc, ôngg có thể xuống tay từ chỗ Trần Lộ Chu kia mà. Dù sao thằng bé cũng phải tới chỗ ông kiểm tra định kỳ không phải sao? Ông cứ nhìn chằm chằm nó là được.”

“Cũng phải,” Từ Quang Tễ nghĩ cũng đúng, đột nhiên nhớ ra, “Sắp có điểm rồi, thuốc cao huyết áp của ông đã có chưa? Ông phải chuẩn bị đi, bây giờ tôi không có ý định tìm vợ, ông là người bạn duy nhất của tôi.”

Viện trưởng Thái thoải mái tự đắc, “Không ôm hy vọng sẽ không thất vọng, dù sao tôi đã nói với Thái Oánh Oánh rồi, mặc kệ con bé, nó thích đi học đại học ở đâu thì học, dù sao tôi cũng không quản. Còn Từ Chi thì sao?”

“Từ Chi nói muốn đi Bắc Kinh, lần đầu tiên con bé đề cập tới muốn đi nơi khác, trước kia chưa bao giờ nghĩ như vậy, mặc dù tôi biết mình không thể giữ con bé mãi bên mình, nhưng bây giờ cũng cảm thấy thời gian thật sự trôi qua rất nhanh. Trước khi con bé mới có chút xíu, không hài lòng liền khóc, nói liên hồi, như cái vòi nước, tắt đi cũng không được.”

“Từ Chi muốn đi nơi khác sao? Chẳng phải con bé luôn muốn ở bên cạnh chăm sóc ông sao?” Viện trưởng Thái cũng thấy hoảng hốt, nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Từ Quang Tễ, lại lập tức an ủi, “Nhưng mà, lũ trẻ đều đã trưởng thành, sẽ có suy nghĩ riêng của mình.”

“Không, Từ Chi bắt đầu thay đổi từ khi gặp Trần Lộ Chu, hai ngày nay ông không thấy đâu, thất thần bơ phờ ôm điện thoại cả ngày, tôi cũng không biết con bé đang nghĩ cái gì, nói không chừng là đang nghĩ đến thằng nhóc đó.” Từ Quang Tễ nói đến đây, cầm lấy bình nước Tiểu Bạch bên cạnh uống một hơi cạn sạch, như thể nhai máu nói, “Nếu thằng bé nghiêm túc với con gái tôi, hai đứa nó thích yêu đương thì cứ việc, còn nếu nó dám lừa gạt tình cảm của con gái tôi, để xem tôi có hành chết nó không!”

……

Tửu lượng của Từ Quang Tễ chỉ ở mức trung bình, uống hai chai Tiểu Bạch đã suýt bị lên tin tức xã hội, gương mặt phình lên như màu gan heo, ngày hôm sau tỉnh dậy thấy cả đầu choáng váng, vẫn chưa tỉnh táo, nên khi thấy Trần Lộ Chu đứng trước cửa phòng khám bệnh còn chưa kịp phản ứng lại, cảm thấy có thể là ảo giác của bản thân. Chờ thằng nhóc đó ngồi xuống trước mặt ông, thấy rõ ràng là gương mặt anh tuấn kia, ông mới hoàn hồn, đây tuyệt đối không phải là ảo giác, là con sói nhỏ tự mình đưa tới cửa rồi.

Từ Quang Tễ nhận lấy số khám bệnh của cậu, xác nhận tên, đúng là Trần Lộ Chu không sai.

“Khôi phục chưa?”

“Vâng, cháu tới làm… Kiểm tra.” Không biết vì sao, hom nay thằng nhóc này trông thuận mắt hơn nhiều, ánh mắt cũng ngoan hơn, không giống như ngày đó, kiêu ngạo vô cùng, rõ ràng là không được còn nói bản thân vẫn được.

Từ Quang Tễ hỏi theo phép, liếc nhìn cậu: “Cảm giác mấy ngày nay thế nào? Có từng sinh hoạt không?”

“Không,” Trần Lộ Chu ho khan, hiển nhiên hai người họ còn chưa đâm thủng tầng cửa sổ giấy này, nhưng Trần Lộ Chu biết Từ Quang Tễ đã nhận ra cậu, bằng không thái độ của ông sẽ không tệ như vậy, dù sao cũng là bạn khác giới bên cạnh con gái rượu của mình, cậu có hiểu hiểu được tâm tư người cha già của Từ Quang Tễ. Nhưng nghĩ thầm hay là vẫn nên nhấn mạnh một chút, vì thế thuận miệng nói thêm một câu, “Cháu là xử nam.”

“…. Tôi có hỏi cậu cái này không?” Từ Quang Tễ muốn đập hồ sơ bệnh án lên mặt cậu, cảm thấy cậu nhấn mạnh quá mức, “Thế kỷ rồi, lấy đâu ra xử nam, tư tưởng của cậu sao lại phong kiến như thế hả? Hay là cậu có tâm lý ở phương diện này?”

Trần Lộ Chu hết đường chối cãi, ngả người vào ghế, không hề phản ứng lại. Dẫu sao cũng là lần đầu tiên gặp mặt người lớn, bị một câu của ông làm cho sững sờ, yết hầu nặng nề lăn lộn, cạn lời nở nụ cười, “…. Không phải, ý cháu là, cháu vẫn còn, đương nhiên người khác có phải hay không không quan trọng, hơn nữa, cháu hoàn toàn không ngại bạn gái cháu có còn hay không.”

Vì thế, Từ Quang Tễ lại thuận miệng hỏi: “Vậy cậu cảm thấy như thế nào về quan hệ tình dục trước hôn nhân?”

Trần Lộ Chu ngồi nghiêm chỉnh, lời lẽ chính đáng nói, “Tuyệt đối ngăn chặn!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio