Dạo gần đây tôi bị Chu Ngưỡng Khởi bắt được nhược điểm.
Giữa hai người có cảm giác hiểu rõ trong lòng mà không nói ra, Từ Quang Tễ không vạch trần, vì không biết hai người họ đã tiến triển tới bước nào rồi, Trần Lộ Chu không vạch trần là vì cậu nghĩ bản thân chỉ là một người bạn khác giới bình thường, nếu như chủ động chào hỏi, người ta sẽ cảm thấy cậu quá lỗ mãng, có mưu đồ gây rối.
Cho nên mãi đến khi cậu làm xong xét nghiệm tng trùng, hai người đều không mở miệng nhắc đến Từ Chi một câu nào.
Từ Quang Tễ nhìn báo cáo của cậu, trong lòng không kiềm được mà cảm khái một câu, đúng là người trẻ tuổi, tố chất cơ thể của thằng nhóc này không tệ.
Vì thế vỗ báo cáo lên bàn, bảo cậu đúng hẹn tới kiểm tra, xong rồi có thể cút đi.
Trần Lộ Chu à một tiếng, không hiểu rõ ý của Từ Quang Tễ lắm, “Sao phải đúng hẹn kiểm tra lại?”
Từ Quang Tễ liếc nhìn cậu một cái, “Có phải cấm dục rất lâu rồi không?”
Trần Lộ Chu mặt biểu cảm “bác già này nghe không hiểu tiếng người sao”, ngả người vào ghế, chậc một tiếng, vừa mới nói cậu vẫn là…
“Chậc cái gì mà chậc, nói chuyện với người lớn bằng thái độ này hả?” Đúng là gừng càng già càng cay, Từ Quang Tễ mặt vô cảm nói, “Tôi nói cấm dục, bao gồm cả việc cậu dùng tay.”
Trần Lộ Chu: “…”
Từ Quang Tễ chỉ tay vào trong báo cáo, ung dung nói thêm: “Nói như thế này, mức độ hoạt động công việc của cậu rất cao có đúng không, nhưng mà tỉ lệ dị dạng tng trùng của cậu cũng rất cao, có hai tính khả thi, một, khả năng là do câu đã cấm dục quá lâu, hai là do gien di truyền của gia đình cậu, nên tôi mới hỏi có phải lâu rồi cậu chưa làm không.”
Trần Lộ Chu dù có mặt dày đến đâu cũng không thể giả bộ được nữa, vẫn ngả người vào ghế, ho khan, ánh mắt có chút ngượng ngùng nhìn sang nơi khác, cò cưa kéo dài ậm ừ, “…. Cũng lâu rồi.”
Từ Quang Tễ hỏi một câu, “Đã quá ngày chưa?”
“Quá rồi.”
“Ừ, cấm dục hơn một tuần thì khi kiểm tra sẽ có vấn đề này, lần sau qua đây kiểm tra, tốt nhất nên duy trì từ ba ngày đến năm ngày, ít quá cũng không được, lượng tng trùng không đủ.” Từ Quang Tễ đẩy hồ sơ bệnh án và báo cáo qua, “Được rồi, về đi, tháng sau tới đây kiểm tra lại.”
Trần Lộ Chu: “…”
Tuy nhiên, trên đường về, tâm tình của Trần Lộ Chu cũng thật phức tạp, không biết có phải là do Từ Quang Tễ uy hiếp cậu hay không, nhưng uy hiếp cậu để làm gì chứ, cậu đâu phải là bạn trai của Từ Chi, cậu cũng sẽ không cướp con gái của ông. Vậy chắc đa phần là chuyện này rất nghiêm trọng rồi.
Không thể trách cậu suy nghĩ bậy bạ được, có lẽ đây cũng là nguyên nhân khiến bố mẹ ruột vừa bỏ cậu chăng.
Bởi vì gien dị dạng?
So với những đứa trẻ khác ở viện phúc lợi, thực ra Trần Lộ Chu không có quá nhiều ký ức về việc bị vứt bỏ. Từ lúc bắt đầu có trí nhớ, cậu đã ở viện phúc lợi, hay nói cách khác, có lẽ vừa mới sinh ra cậu đã bị người ta ném tới đây. Bản thân cậu lại không có khiếm khuyết gì, nghĩ như vậy, khả năng mà bố Từ Chi nói cũng có thể xảy ra.
Nhưng như thế thì có gì ghê gớm đâu, không sinh con là được mà. Cậu đã rất may mắn so với đứa trẻ kia.
Đứa trẻ kia là bạn ở viện phúc lợi của cậu, nhưng thật ra bây giờ cậu không còn nhớ tên và dung mạo của đối phương nữa, chỉ mơ hồ nhớ được, đứa trẻ ấy luôn đứng canh trước cửa viện phúc lợi mỗi ngày, Trần Lộ Chu tò mò đi qua hỏi cậu ta đang nhìn cái gì, cậu ta nói chờ bố.
Trần Lộ Chu cảm thấy buồn cười, nói thẳng, bố cậu không cần cậu nữa đâu.
Đứa trẻ kia lại kiên trì nói, không phải vậy, bố nói bố chỉ đi mua bánh kém cho tớ, lát nữa sẽ về.
Đại khái là chờ đợi trong mong mỏi suốt sáu năm, cuối cùng đứa trẻ kia cũng chấp nhận sự thật rằng mình bị cha ruột vứt bỏ. Cậu ta trở nên tự bế, dễ giận cáu kỉnh, lo được lo mất, cuối cùng không thể thoát khỏi bóng tối ấy, bánh kem trở thành thứ cấm kỵ suốt cả đời cậu ta, nhìn thấy hoặc là nghe thấy những vật tương tự, cậu ta sẽ bắt đầu điên loạn đập đồ. Nghe nói sau này vì tội cố ý gây thương tích mà phải vào trại quản lý thanh thiếu niên.
Ở một mức độ nào đó, trực tiếp chia lìa còn dễ làm con người tiếp nhận hơn những lời nói dối dông dài. Vì thế con người Trần Lộ Chu vẫn luôn như vậy, có chuyện thì nói thẳng, dù là chuyện không đúng chuẩn mực cậu cũng có thể chấp nhận. Dẫu sao khi còn nhỏ, nhóm viện trưởng từng lừa cậu là củ sen nhỏ, nói là mẹ viện trưởng đào cậu từ trong củ sen lên, cậu cũng tin luôn. Mỗi lần nhìn thấy củ sen trên bàn, nội tâm cậu vỡ ra thành từng mảnh, nhưng lại cảm thấy ăn rất ngon, vừa ăn vừa khóc.
— Thật xin lỗi, hu hu hu ăn ngon quá, mẹ viện trưởng, cho thêm một bát nữa.
Hồi đó chắc tầm ba bốn tuổi.
Khi lớn hơn một chút, biết mình tới bằng cách nào thì rất khó dỗ, nói gì cũng không chịu nghe, thỉnh thoảng cũng muốn về tìm bố mẹ. Ngay khi cậu đang khát vọng về tình thương của bố mẹ nhất, lão Trần và Liên Huệ tới đón cậu đi, cho cậu đầy đủ sự quan tâm và bảo vệ, Trần Lộ Chu mới lớn lên như bây giờ.
Buổi tối, cậu đi chơi bóng với Chu Ngưỡng Khởi ở sân vận động. Hai hôm nay thành phố Khánh Nghi mưa như nghẹt thở, giống như gương mặt đứa trẻ được năm, sáu tháng khóc không ngừng, lúc mưa lúc nắng.
Sân bóng ngoài trời ẩm ướt, Chu Ngưỡng Khởi tìm người chiếm sân vận động trước, rồi lại phát hiện nhóm các bà dì đã nhanh chân hơn, đồng loạt chiếm một nửa sân, nhảy nhót tung tăng. Tiếng loa phát ra tiếng Phượng Hoàng Truyện Kỳ khá có tiết tấu và âm thanh xuyên thấu vang vọng khắp sân vận động vắng vẻ.
Bọn họ chơi ba chọi ba, đánh nửa trận thì có tiền đặt cược, thua một trận, bình quân đầu người mất một bữa thịt nướng kiểu Nhật, gần đây có một quán ăn mới mở, Chu Ngưỡng Khởi và Khương Thành đánh cược với nhau, ai thua người đó mời. Trần Lộ Chu, Chu Ngưỡng Khởi và Phùng Cận một nhóm, Khương Thành, bạn gái của Khương Thành, còn có một người bạn học cùng lớp mỹ thuật với Chu Ngưỡng Khởi, tên là Đại Thuyên, ba người họ một nhóm.
“Khương Thành, cậu chơi nghiêm túc đấy hả? Hay bảo bạn gái cậu đổi chỗ với tôi đi, để Trần Lộ Chu dẫn theo cô ấy, chứ nếu không đánh thế nào được?” Chu Ngưỡng Khởi không đành lòng nói.
Khương Thành và bạn gái cậu ta mỗi người đeo một chiếc khuyên tai hình cái đinh, vóc người cao gầy, trai xinh gái đẹp nhìn thấy mà thích, cậu ta khinh thường nói: “Bạn gái tôi ở trong tỉnh đội đó, một chọi ba các cậu, chấp tất.”
Nói vậy làm ý chí chiến đấu của Chu Ngưỡng Khởi sôi sục, vẻ mặt đóng cửa thả chó nói, “Được, Trần Lộ Chu làm cậu ta đi, làm cậu ta đến mức không tìm được mẹ đi.”
Chu Ngưỡng Khởi chưa từng đánh với họ, nhưng Trần Lộ Chu đã đánh với nhóm Khương Thành nhiều lần rồi. Ở trong tỉnh đội là Khương Thành chém gió, nhưng mà trình độ cũng khá tốt, Chu Ngưỡng Khởi là người nghiện đồ ăn, cậu cũng lười phản ứng, “Đánh chó còn phải cho cái chày gỗ đấy, cậu nói hai câu là tôi phải bán mạng cho cậu rồi?”
Chu Ngưỡng Khởi lại không sợ chết mà nói nhỏ bên tai cậu, “Cậu không bán mạng cho tôi thì bán cho ai, Từ Chi sao? Hai ngày hôm nay nóng tính như vậy, chắc mấy ngày rồi người không liên lạc với cậu chứ gì?”
Trần Lộ Chu đứng dưới giá bóng rổ, nhìn cậu ta, mang theo ý định trả thù mà ấn bóng rổ vào trong ngực Chu Ngưỡng Khởi, còn nhéo hai cái, “Muốn gây chuyện hả, được thôi, hôm nay bốn đánh hai.”
Bốn chọi hai, trên cơ bản thì Chu Ngưỡng Khởi không có sức phản công, bị người ta lôi lên mà đánh, Trần Lộ Chu còn chẳng cho cậu ta được chạm vào bóng tí nào.
Chu Ngưỡng Khởi mắt thấy bữa ăn hôm nay phải do cậu ta mời, cuối cùng vẫn khuất phục dưới uy quyền của cậu, trong lúc nghỉ ngơi đã nghiến răng nghiến lợi nói bên tai Trần Lộ Chu: “Cậu chơi cho tốt đi, chơi tốt tôi sẽ nói cho cậu biết hôm nay Từ Chi đi chơi ở đâu.”
“… Ai thèm.”
Một giây sau, vừa dứt lời.
Loảng xoảng, ba điểm….
Khương Thành phát hiện tình thế đã thay đổi, lập tức ân cần gọi Trần Lộ Chu: “Thảo, đã nói là bốn đánh hai cơ mà!”
Có lẽ đã tới mức muốn mắng chửi người rồi, nhưng Khương Thành vẫn chỉ một mực gọi cậu duy nhất một chữ Thảo.
Thú vị, thú vị. Tam giác thần kinh của Chu Ngưỡng Khởi bắt đầu hưng phấn, xoa tay nhắc nhở Phùng Cận: “Lão Phùng chú ý, trận đấu chính thức bắt đầu!”
Toàn trường đại khái chỉ có mình Phùng Cận là đầu óc mơ hồ, “Gì cơ? Tôi tưởng sắp xong rồi chứ.”
Khương Thành không tin Trần Lộ Chu trở mặt nhanh như vậy, giành lại giỏ bóng rổ vẫn chưa bỏ cuộc, vừa hoang mang đập bóng vừa muốn xoay chuyển lòng Trần Lộ Chu, “Thảo ơi, làm người không thể làm cỏ đầu tường như vậy đâu.”
Trần Lộ Chu ném xong ba điểm liền đứng bên ngoài vạch ba điểm, mặt không hề có vẻ xấu hổ mà lười biếng siết chặt cổ tay, dường như chán ghét chính tay của mình, thở dài nói: “Dạo này bị Chu Ngưỡng Khởi bắt được… cái chuôi rồi, chờ qua trận này đi, qua trận này rồi, tôi với cậu cùng đập chết cậu ta.”
Gần sân vận động Khánh Nghi mới mở một phố chợ đêm, náo nhiệt nhất là vào lúc chín mười giờ tối, cả con đường đèn đuốc sáng chưng, gian hàng bày kín kẽ, la liệt, người xem đến hoa cả mắt, thứ gì cũng có bán.
Trần Lộ Chu đi dọc theo con đường, qua mỗi gian hàng đều liếc nhìn thử. Từ ăn, mặc, xe lăn của người già và đồ chơi của trẻ nhỏ, xe moto, đồ chơi điện tử cùng các loại máy gắp thú, ném vòng, bắn súng. Ngoài ra còn có người mở sạp bói toán, xem mắt, tư vấn quản lý tài sản ngân hàng, quan tài, đồ khâm liệm. Cậu tổng kết được đại khái, ngoại trừ không được phép buôn bán người ra, về cơn bản ở đây cái gì cũng có thể làm. Còn có người mặc quần soóc bốn góc, sống dở chết dở nằm vật vờ ven đường.
Bên cạnh còn có một tên đàn ông đểu thích khua môi múa mép lừa dối cô gái.
“Cô đã từng nghe câu này chưa?”
Đây đoán chừng là một buổi xem mắt khó chịu, nhà trai vừa gặp mặt đã nhắc tới sau này cưới sẽ ở chung với mẹ anh ta, hơn nữa còn cần cô gái gánh vác tất cả việc nhà, mỗi tháng phải nộp bao nhiêu tiền hiếu kính mẹ già của anh ta. Liên tiếp một mạch, hai người có quá nhiều quan điểm trái ngược, cô gái cho rằng người này cũng không phù hợp với mong đợi về hôn nhân của cô ấy, sự kiên nhẫn với anh ta dường như cũng đã đến cực hạn, bèn hít một hơi, dường như còn muốn xem anh ta có bao nhiêu trò bịp bợm nữa, “Anh nói đi.”
Nam thanh niên lẻo mép lúc này đang đứng trước một gian hàng nail, tình cờ thấy trong gian hàng còn vài hộp hạt giống hoa, anh ta tiện tay cầm một túi lên, tiếp tục đắc chí nói với cô gái về quan điểm của mình, “Giống như hạt giống hoa này, đời người cũng có lúc như vậy, thực ra không có người quy định lớn lên cô nhất định phải là hoa hồng, hoa hướng dương cũng có sự kiêu ngạo thuộc về nó, có đúng không, chỉ cần chúng ta đều có chung một mục tiêu, nhất định có thể tạo nên một gia đình tốt đẹp.”
Cô gái: “Nói là nói vậy…”
Trần Lộ Chu đột nhiên cảm thấy nói đời này thế hệ của họ khó tìm bạn gái không phải là không có lý, có một số người đàn ông quả thực một lời khó nói hết. Nhất là vị phía trước này.
“Nhưng đây là hạt giống hoa hồng.” Một âm thanh giết phong cảnh vang lên sắc bén, giống như một thùng nước lạnh đổ xuống, sạch sẽ trong trẻo, cùng sự không kiên nhẫn qua loa lấy lệ thuộc về cô, “Nó không lớn lên thành hoa hồng thì có thể thành cái gì? Bốc phét với người ta cũng phải có tí logic chứ.”
“…”
Từ Chi cũng không thể nhịn được nữa, vị nam đồng chí này mỗi ngày lại đổi một đối tượng hẹn hò dạo tới dạo lui trên con đường này, mỗi lần đi qua còn táy máy tay chân với hạt giống hoa hồng của cô, sau đó dùng dáng vẻ lẻo mép của mình mà tranh luận không hề suy nghĩ, muốn khuyên phái nữ từ bỏ tư tưởng và ước mơ của mình để phục vụ anh ta, ban nãy còn khuyên người ta từ chức, làm vợ của anh ta nữa.
Từ Chi không thích lo chuyện bao đồng, chủ yếu là không muốn gây phiền phức cho lão Từ, hồi bà Lâm Thu Điệp còn sống, cô cũng được coi là một cô gái can đảm thích làm việc trượng nghĩa, nhìn thấy chó đánh nhau còn đi ra khuyên can, giúp bằng cả mạng sống thì không nói, bây giờ cô không làm như vậy. Chủ yếu là do lão Từ quá sợ rồi, cái gì cũng đổ hết cho bản thân, mắc chứng sợ xã hội nghiêm trọng còn nghiêm mặt run rẩy co ro đi đến cửa nhà người ta xin lỗi, dáng vẻ ấy, cô thực sự không dám nhìn.
Cho nên cô tận lực biến mình giống như một con chim bồ câu hòa bình, không tức giận với người ta, cũng không can thiệp.
Nhưng mà nói thật, khuyên cái gì cô cũng có thể nhịn, nhưng khuyên người ta từ chức, đừng kiếm tiền thì cô nhịn không nổi. Cái này có thể bị năm loại sét đánh [] rồi.
[] Thời xa xưa đã lưu truyền một câu nói rằng kẻ làm điều ác sẽ bị năm loại sét đánh vào đầu.
Còn may là ban ngày hôm nay trời mưa, nên không có người đi dạo chợ đêm, cũng không có cô gái nào muốn làm nail cả, nếu không lúc này đã bị dọa sợ. Từ Chi đang dán cho Thái Oánh Oánh một miếng dán móng tay chơi, vừa ngẩng đầu lên, Trần Lộ Chu đã xuất quỷ nhập thần nghiêng người dựa vào cột điện ở đối diện.
Hôm nay cậu vẫn mặc cả cây đen, đường cong trên người vẫn lưu loát sạch sẽ, vì không đội mũ nên ngũ quan nhìn cực kỳ rõ ràng anh tuấn, có lẽ là vừa đi đánh bóng với Chu Ngưỡng Khởi, trên trán còn buộc sợi dây buộc tóc màu đen, nổi bật trên làn da trắng sạch sẽ là mồ hôi nhễ nhại, mái tóc bết bát đâm bên nọ chẹo bên kia, trên trán toàn là mồ hôi, nhưng nhìn rất tươi mới, gân xanh trên hai bàn tay khanh trước ngực nhìn thấy rõ ràng, giống như cây bạch dương mạnh mẽ vươn lên.
Luôn có thể cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo và nhễ nhại trên người cậu. Vì trên cơ thể cậu luôn có hoocmon như có như không cùng với vẻ ung dung, chị gái chủ sạp bên cạnh cũng đang nhìn cậu, dường như không có ai nghĩ cậu mới chỉ là một học sinh tốt nghiệp cấp ba.
Bên cạnh có tiếng nói chuyện mơ hồ và vài tiếng xôn xao không thành thật, giống như gió xuân làm loạn trước đầu cành, và tiếng kêu của mèo con, máu tựa như đang sôi trào, tim đập cũng nhanh hơn.
Trong phút chốc, Từ Chi đối diện với ánh mắt của cậu, trong lòng hơi bị kiềm hãm, siết chặt.
Đã mấy ngày không gặp.
Anh chàng lẻo mép hình như cảm thấy thật mất mặt, trông thấy cô và Thái Oánh Oánh chỉ là hai cô nhóc con nên mặt liền biến sắc, lộ ra hình xăm trên cánh tay. Thái Oánh Oánh nhìn bắp thịt trên tay anh ta, bị dọa sợ nhưng vẫn rất cứng miệng, tiếp tục gả vờ, cứng cổ lắp bắp nói lớn tiếng, “Sao sao… Sao hả, anh muốn đánh chúng tôi sao. Chúng tôi chỉ là hai cô gái thôi đấy.”
Từ Chi đang định nói, anh trai à, tính tình anh nóng nảy quá đó. Không hề văn vẻ một chút nào.
Kết quả Từ Chi nhìn thấy bóng hình phía đối diện rót cuộc cũng đứng thẳng dậy, đi về hướng các cô.
Không đợi anh chàng lẻo mép nói gì, Trần Lộ Chu chỉ mất hai ba bước đã đi tới phía sau anh ta, “Nhường một chút, được không?”
Nam thanh niên văn vẻ quay đầu lại, “Sao hả, cậu có chuyện gì?”
“Tôi tìm các cô ấy làm ăn.”
“Đây là sạp làm nail đấy, soái ca.” Anh chàng lẻo mép cười.
“Thì sao, không cho người ta có sở thích đặc biệt à?” Trần Lộ Chu không thèm nhìn anh ta, vô cùng thản nhiên, nhưng ánh mắt kiềm nén, chỉ có thể dùng vẻ mặt lãnh đạm nói với cô, “Cứ vẽ đi, người sắt hay người nhện, người khổng lồ xanh của nước Mĩ cũng được, tôi không chọn.”
“À, người khổng lồ xanh không được [].” Cậu còn có nguyên tắc bổ sung thêm.
[] Người Trung Quốc quan niệm rằng màu xanh lá cây là ám chỉ người đan ông đang bị cắm sừng.
Từ Chi: “…”