Trì Cửu vừa rút ra, nước lập tức ùa vào cái động nhỏ. Nó bị hiếp đáp quá bạo lực nên không thể khép lại được, y chang chiếc miệng bé xinh đang tham lam uống nước.
“Đáng yêu quá đi.” Trì Cửu thơm nó một cái.
“Đừng nghịch.” La Kế ngáp dài, “Không tắm cho anh thì biến ra ngoài, nhanh anh còn phải đi ngủ nữa.”
“Em tắm!”
Ngón giữa và ngón trỏ của Trì Cửu tiến vào, nhẹ nhàng rửa sạch toàn bộ tinh dịch mình bắn ra. Lúc làm xong, anh đã thiếp đi trong lòng cậu rồi.
“Tiêu hao quá nhiều sức lực.” Trì Cửu thì thầm, “Chúng ta ngủ thôi.” Phong Nguyệt…
Trì Cửu lấy khăn lau khô cả hai rồi bế La Kế lên giường.
Cậu đắp chăn, tự sạc điện, ôm anh ngủ.
Trì Cửu nằm mơ.
Cậu mơ về lúc đang ở Điện Điện đứng ngoài trời xếp hàng cùng các anh để nạp năng lượng. Đột nhiên, một bóng đen khổng lồ che khuất thái dương. ẦM! Tiếng nổ kinh hoàng, tiếng la hét chói tai, tiếng gào khóc vô vọng… Mưa thiên thạch!
“Cửu, chạy mau!” Cậu vẫn ở trạng thái sạc được anh Bát lôi ra chạy trối chết. Nhưng có thể trốn ở đâu chứ? Hành tinh này sắp vỡ vụn rồi, không ai có thể tránh thoát!
“Sang bên này với anh!” Một người hô to.
Tiếng ai vậy? Nghe thật quen. Trì Cửu nhìn bốn phía, hoàn toàn lặng ngắt. Anh Bát vỗ đầu cậu, quát: “Chạy mau còn đờ ra làm gì?!”
Trì Cửu vừa quay đầu lại, cảnh vật biến đổi, anh Bát đâu mất, một mình cậu ở giữa hư không. Cậu hoảng hốt nhìn mình càng ngày càng chìm xuống. Ngay lúc này, một người kéo lấy cánh tay cậu!
“Trì Cửu, tỉnh lại đi!”
Trì Cửu đột ngột mở to hai mắt. Thứ đập vào trước tiên là khuôn mặt lo lắng của La Kế. Cậu hít thở thật sâu, ôm đối phương hôn ngấu nghiến.
“Em sao vậy?” La Kế sờ trán cậu, “Gặp ác mộng à?”
“Ừm.” Trì Cửu buồn bã, “Mơ em với các anh chạy trối chết, chạy mãi chỉ còn một mình em. Em sợ lắm.”
“Giờ an toàn rồi.”
“Là anh đã cứu em, cảm ơn anh.”
La Kế mỉm cười, “Anh đem em từ… quán về. Cần gì phải ơn huệ, anh không mua cũng có người khác mua mà.”
“Thật may mắn đó là anh.” Trì Cửu tươi cười trở lại, “À mà, sao anh đi mua ciu giả thế? Với điều kiện của anh tìm người yêu đâu khó?”
“Không muốn tìm.” La Kế chưa nghĩ đã đáp, “Phiền phức, mệt.”
“Vậy à?” Trì Cửu dừng lại rồi cười, “Thế em thành con ciu tri kỉ rồi đúng không?”
“Ừ, em rất tiện.” La Kế gật đầu đồng ý.
Nụ cười đẹp đẽ trên môi Trì Cửu cứng lại, không biết vì sao trong lòng cứ thấy khó chịu. Shim (`A´)