Trì Cửu cảm thấy mình bệnh rồi. Cuộc sống trước mắt rõ đẹp, có thể tha hồ sạc điện, có mười mấy củ sạc dự phòng, còn siêu kích thích, nhưng cậu lại cứ không vui lắm.
Cậu chẳng rõ tại sao mình lại không vui nữa. Nghĩ tới nghĩ lui chỉ còn lí do mình sống tốt như vậy nhưng các anh trai ở đâu, thế nào không biết. Nếu như có thể liên lạc với họ là có thể yên tâm, lại vui vẻ tiếp được rồi. Nhưng phải tìm họ sao đây?
Một ngày La Kế đi làm, Trì Cửu trở về tiệm đồ tình thú lúc trước, cậu muốn hỏi thăm ông chủ về các anh. Phong
“Cậu nói cái nào cơ? Mỗi ngày chỗ tôi bán ít nhất… mười mấy cái. Tôi sao biết cậu bảo cái nào.” Nguyệt
“Chính là con ciu rung lớn nhất ở đây ấy, rao bán đã lâu mà không ai mua.” Các
“À nó hả?” Ông chủ suy nghĩ một lát, “Con ciu kia được bày trên kệ rất lâu, rõ nhiều người thích mà không ai hỏi mua, chắc sợ không chịu nổi, dù sao nó cũng to vậy kia mà. Nhưng sau đó được một người đàn ông mua đi rồi. Sao thế? Cậu muốn mua nó hả?”
“Không phải.” Trì Cửu thầm nghĩ, chính tôi chứ ai. “Tôi muốn hỏi một hàng các con ciu giả ở cạnh nó bị bán đi đâu rồi?”
Ông chủ nhìn cậu như thằng điên, “Tôi đây làm sao biết được? Mua đồ ở đây đâu cần đăng kí. Khách đến mua sex toy đều kín mít như ninja, ai lại để lộ danh tính chứ?”
“À, cảm ơn ông.” Trì Cửu thất vọng rũ đầu.
Không có tung tích các anh, Trì Cửu càng kém vui.
Cậu rầu rĩ, biểu hiện cũng không tích cực khiến La Kế bực bội đá luôn xuống giường.
“Không muốn làm thì đừng cố.” La Kế mặc đồ vào, “Em bị sao thế?”
“Xin lỗi.” Trì Cửu bò lên giường, ôm La Kế, “Em nhớ các anh em.”
“Họ cũng đều là trym giả hết hả?”
“Đúng vậy, bọn em ở chung một cửa hàng tình thú. Em đã đi hỏi ông chủ nhưng ông ta cũng không biết các anh bị bán đi đâu.”
“Không biết mới là yên ổn.”
Trì Cửu mím môi.
La Kế xoa tóc cậu, “Các anh của em đều là những chú trym xuất sắc. Không ai nỡ vứt bỏ họ đâu.”
Lông mi Trì Cửu lay lay, “Ý anh là anh cũng không nỡ bỏ em đi hả? Cho dù sau này anh có bạn trai cũng sẽ không vứt phải không?”
Nhảy một mạch sang chuyện này làm La Kế sửng sốt, “Tạm thời anh không có ý định tìm bạn trai.”
“Vậy sau này?”
“Chuyện sau này để sau này nói.”
“Tại sao phải đợi sau này mới nói? Anh có bạn trai rồi có bỏ em hay không rất đơn giản mà?”
La Kế đẩy Trì Cửu ra, “Rốt cục xảy ra chuyện gì thế?”
Trì Cửu bị mắng ngẩn người, đáng thương đáp: “Xin lỗi, em cũng không biết em bị sao nữa.”
“Không việc gì thì ngủ đi, không được suy nghĩ vớ vẩn nghe chưa?”
“Vâng.”
Trì Cửu ủ rũ. shim_sunsee
Các anh không ở bên, tương lai không gì đảm bảo, cậu sắp bị năng lượng tiêu cực ép vỡ rồi có ai biết không?