Lúc này Lý Thiên Ngọc vẫn đang ở phụ cận Vô lượng sơn, cũng qua được vài ngày rồi, hắn bên cạnh một con suối dựng nên một căn nhà lá, dù sao phong cảnh chỗ này cũng rất đẹp, cũng yên tĩnh.
Thu nhi,Mục Niệm Từ còn có Anh cô cũng theo ra, tam nữ cũng được hắn giảng giải hoàn cảnh nơi này, hơn nữa Lý Thiên Ngọc cũng chỉ dạy cho các nàng Lăng ba vi bộ, còn về phần Bắc minh thần công hắn cũng không dạy, cũng không phải là hắn không muốn dạy mà là không dám dạy.
Bắc minh thần công muốn luyện trước hết phải tán công, vì khi luyện Bắc minh thần công sẽ sản sinh ra một loại chân khí tạm gọi là Bắc minh chân khí, có đặc tính thôn phệ luyện hóa các loại chân khí khác cho nên nếu không phải là chủ tu Bắc minh thần công mà tu luyện sẽ có hiện tượng chân khí bài xích gây ra phản phệ, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng thì kinh mạch đứt đoạn.
Lý Thiên Ngọc có thể không quan tâm đến điều này vì hắn có hệ thống, nhưng các nàng thì không được, cho nên hắn chỉ dạy các nàng Lăng ba vi bộ mà thôi còn các nàng tu luyện song tu công pháp Hoàng đế nội kinh đẳng cấp còn cao hơn Bắc minh thần công đạt tới Địa cấp như vậy cũng đủ rồi.
Dung hợp ba loại công pháp, giờ đã biến thành Thôn thiên quyết, bất quá đồ phổ Bắc minh thần công và Lăng ba vi bộ hắn vẫn còn, được hắn giữ trong rương chứa đồ.
Mà kể cũng lạ một điều là bất kỳ một môn công pháp, võ kỹ hay thân pháp chỉ có thể một lần học được thông qua hệ thống, cho nên sau khi dung hợp ba loại công pháp, Bắc minh thần công biến thành Thôn thiên quyết đã biến mất.
Giờ Lý Thiên Ngọc muốn học lại thì phải tự lực cánh sinh, tự mày mò, hắn cũng không rảnh mà tốn thời gian học tập lại Bắc minh thần công cho nên dứt khoát vứt xó môn công pháp này.
Còn về vị tiểu cô nương Chung Linh kia mặc dù hắn không biết tình cảnh nàng lúc này như thế nào, tuy nhiên hắn cũng đã chuyển lời với hai nữ tử của Linh Thứu cung, suy nghĩ một chút chắc tiểu cô nương Chung Linh kia cũng được thả ra thôi.
Mấy ngày nay ở lỳ một chỗ mặc dù có tam nữ bồi bạn, hương diễm có đủ, nhưng hắn cũng có chút chùn chân, cũng hơi buồn chán cho nên sau khi chỉ dạy cho các nàng tập luyện xong hắn chậm rãi chọn đại một hướng bước đi, dự tính đi dạo một hồi.
Bất ngờ một tiếng “Đinh!” vang lên, Lý Thiên Ngọc có chút sửng sốt, mở ra thông báo của hệ thống, hắn có chút ngạc nhiên.
- Đinh! Hệ thống ban phát nhiệm vụ.
- Đinh! Nhiệm vụ : bắt và thuần phục Mãng cổ chu cáp.
- Đinh! Phần thưởng: Mở ra chức nghiệp tuần thú sư, đẳng cấp tăng lên một cấp, vạn hối đoái điểm.
Đọc xong, Lý Thiên Ngọc có chút vô ngữ, hắn cảm giác hệ thống đây là chơi xỏ hắn.
Mẹ kiếp! Bắt hắn đi thuần phục Mãng cổ chu cáp mới mở ra chức nghiệp, khác quái nào bảo ngươi đi bắt cá đi, bắt xong thưởng cho cái cần câu, không phải hố cha thì là con mẹ gì!?
Bực mình đóng lại thông báo, Lý Thiên Ngọc vừa đi vừa suy nghĩ nên làm thế nào thuần phục con ếch này mới được, bắt hoặc giết thì dễ chứ thuần phục sao!? Chỉ một chữ khó!
Mãng cổ chu cáp tuy nói xếp vào hàng độc thú, còn là độc trung chi vương nhưng cũng chỉ là một con ếch bình thường có chút độc thôi, chứ chẳng phải linh thú, dã thú bình thường nếu không có chức nghiệp tuần thú sư, muốn hàng phục còn có tỷ lệ thất bại chứ nói gì đến hàng phục một con ếch.
Có chút đau đầu, Lý Thiên Ngọc mở ra bảng thuộc tính nhân vật. Lướt nhìn một lượt lại có chút rối rắm vì vẫn chưa nghĩ ra nên làm thế nào, Lý Thiên Ngọc chuẩn bị đóng lại bảng thuộc tính nhân vật.
Đột nhiên khi nhìn đến chỗ sủng vật, hắn có chút dừng lại, nghĩ nghĩ một hồi, khóe môi chợt nhếch lên.
Hắn đã nghĩ ra nên làm thế nào mới có thể thàng phục Mãng cổ chu cáp, chính là thông qua Bạch Tuyết.
Con hổ này cũng đã Thành niên kỳ từ hồi hắn ở Xạ điêu thế giới, lúc trước khi nhìn thấy lượng kinh nghiệm cần thiết để trưởng thành của con hổ này lên đến .., hắn muốn văng tục chửi bậy, nhưng mười năm trong Xạ điêu thế giới, hắn giết vô số người, điểm kinh nghiệm tích lũy của hắn lên đến mấy chục triệu, mà hắn nhận được kinh nghiệm thì Bạch Tuyết cũng nhận được cho nên giờ Bạch Tuyết đã thành niên kỳ rồi.
Lúc mới đầu thì thấy .. điểm kinh nghiệm có vẻ như rất nhiều nhưng khi tính toán, ngươi chỉ mất thời gian kiếm .. điểm kinh nghiệm mà có được một con Thánh thú sơ kỳ, tốc độ tiến hóa phải nói rất nhanh.
Phải biết .. kinh nghiệm đối với hắn chỉ mới đầy có nửa thanh kinh nghiệm mà thôi, ấy vậy mà chỉ với ngần đấy kinh nghiệm mà có thể khiến cho Bạch Tuyết từ ấu niên kỳ trưởng thành tới thành niên kỳ như vậy xem ra quá có lời.
Kỹ năng thứ nhất, Bạch hổ chấn nhiếp có hiệu quả chấn nhiếp thú loại, trước đó vì còn ở ấu niên kỳ chỉ có thể chấn nhiếp từ địa cảnh trở xuống, giờ thành niên kỳ, thánh cảnh sơ kỳ cũng phải chịu ảnh hưởng, hơn nữa đẳng cấp thú loại càng thấp, tác dụng càng mạnh.
Mãng cổ chu cáp chỉ là dã thú, đẳng cấp cao lắm cũng không đạt đến Huyền cảnh, đối mặt với Thánh thú chỉ có một con đường là thần phục.
Lý Thiên Ngọc lúc này không nói hai lời triệu hồi Bạch Tuyết, vẫn vòng tròn phép toàn nòng nọc, chỉ chớp mắt thân ảnh Bạch Tuyết đã xuất hiện, vẫn hình dáng của một con mèo trắng vẻ mặt thì dường như còn ngái ngủ, bất quá Lý Thiên Ngọc không có buồn cười, ngưng trọng cảm nhận được từ thể nội Bạch Tuyết nguồn năng lượng khiến hắn thấy cực độ uy hiếp kia.
Lý Thiên Ngọc hô hấp hơi ngừng, cũng không phải hắn sợ hay gì cả vì chính tay hắn ấp nở Bạch Tuyết, hắn đây là đang xem xét thực lực của nó.
Hắn vì có khế ước với Bạch Tuyết, chính là chủ nhân của nó, khi không chăm chú cảm nhận nguồn năng lượng khủng bố trong cơ thể nó, hắn cũng không cảm thấy gì, đây là hệ thống tự động loại bỏ uy áp do hắn là chủ nhân của nó, nhưng nếu là người khác, đẳng cấp chênh lệch quá lớn, chỉ đứng gần thôi cũng bị uy áp của nó dọa cho ngất xỉu là nhẹ.
Đợi Bạch Tuyết tỉnh hẳn, hắn mới lên tiếng nói:
- Bạch Tuyết, thu hồi uy áp lại đi.
- Đã biết! Chủ nhân! - Bạch Tuyết nhẹ nhàng đáp.
Cũng hơi bất ngờ, mặc dù hắn biết Bạch Tuyết là giống cái, cũng biết khi Linh thú tiến hóa đến Thánh thú có thể mở miệng nói tiếng người, thế nhưng hắn có thể khẳng định hắn chưa bao giờ nghe thấy giọng nói nào giống như vậy, quá ngọt ngào, quá mị hoặc.
Chỉ nghe giọng thôi mà khiến Lý Thiên Ngọc có chút say, bất quá nhìn hình dáng của Bạch Tuyết cũng không phải mỹ nữ mà vẫn là một con mèo trắng nhỏ cho nên hắn cũng không dậy lên bất cứ ham muốn hay dục vọng gì cả, có lẽ khi nào có cơ hội giúp nàng tiến hóa đến Thần thú, có thể biến hóa thành người, lúc đấy tính sau đi a!
Đợi Bạch Tuyết thu hồi uy áp, giống như một con mèo trắng nhỏ bình thường, Lý Thiên Ngọc tiến đến ôm lấy, tay nhẹ nhàng vuốt ve, lại bật lên bản đồ tìm kiếm vị trí của Mãng cổ chu cáp.
Cũng không lạ khi con ếch này ở gần đây, vì nếu không hệ thống đã không phát nhiệm vụ cho hắn, cho nên cũng không tốn quá nhiều công phu hắn đã tìm được.
Chỉ thấy lúc này trước mắt hắn là một con ếch toàn thân một màu đỏ tươi, da ngoài bóng loáng, cảm giác như con ếch này được điêu khắc từ ngọc đỏ chứ không phải ếch thật.
Hoàn toàn không có chút xấu xí nào của một con ếch nên có, da dẻ cũng trơn bóng chứ không có xù xì hay mụn cóc gì đó, Lý Thiên Ngọc vừa chỉ vào nó vừa nói với Bạch Tuyết.
- Bạch Tuyết ta muốn thu phục nó!
- Đã biết, Chủ nhân! Xem ta!
Nói xong Bạch Tuyết nhảy xuống dưới đất, cũng không biến thân thành hình thái chiến đấu, vẫn là hình dáng của con mèo nhỏ, bất quá lúc này cơ thể nhỏ bé của Bạch Tuyết chợt phát ra một luồng sát khí, sau đó há miệng phát ra một tiếng gầm.
Mãng cổ chu cáp từ lúc Lý Thiên Ngọc tiến đến đã cảm nhận được sự uy hiếp, bất quá cũng không bằng một góc của con mèo trắng trước mặt, nó phùng mang trợn má tạo ra vẻ ngoài dữ tợn muốn đuổi đi con mèo này bất quá không như nó mong muốn, chỉ thấy một luồng âm ba đi kèm sát khí dày đặc đánh úp hướng của nó.
Cũng không phải Mãng cổ chu cáp không thể phun ra nọc độc của nó mà là nó không dám, vừa chuẩn bị há mồm ra thì bị ăn một phát kỹ năng Bạch hổ chấn nhiếp, con ếch này không nói hai lời liền ngậm mồm, cả thân nằm rạp xuống dưới đất, co đầu rụt cổ, hai mắt nhắm chặt, cũng không dám phùng mang trợn má nữa, nếu để ý sẽ thấy cơ thể nó có chút hơi run rẩy.
Bạch Tuyết lại hướng nó gầm gừ một hồi, Mãng cổ chu cáp cũng “Ộp Ộp!” đáp lại như thể đang trao đổi điều gì đó, sau một lúc liền nhảy về phía Lý Thiên Ngọc, đến dưới chân hắn, nó liền ngước đầu kêu lên: “oa..ộp ộp…ộp….”. Lý Thiên Ngọc không hiểu bất quá hệ thống cũng đúng lúc.
- Đinh! Mãng cổ chu cáp muốn trở thành sủng vật của ký chủ!
Lý Thiên Ngọc trước mắt cũng xuất hiện hai lựa chọn “yes”, “no” hắn không do dự lựa chọn “yes”, một luồng sáng từ mi tâm Lý Thiên Ngọc phát ra chiếu thẳng vào Mãng cổ chu cáp, chỉ chớp mắt, Mãng cổ chu cáp liền bị hệ thống thông qua cơ thể hắn thu vào.
Trong cột sủng vật cũng hiện lên hình một con ếch đỏ nho nhỏ, chưa kịp xem chi tiết thì hệ thống lại thông báo:
- Đinh! Ký chủ hoàn thành nhiệm vụ: Thu phục Mãng cổ chu cáp!
- Đinh! Ban thưởng: Tuần thú sư chức nghiệp, ký chủ đẳng cấp tăng một cấp, vạn hối đoái điểm.
- Đinh! Ký chủ trở thành Tuần thú sư cấp .
- Đinh! Ký chủ đẳng cấp tăng lên Hoàng cấp viên mãn (Lv.), toàn thuộc tính tăng lên, điểm kỹ năng +.
- Đinh! Ký chủ nhận được vạn hối đoái điểm.
Lý Thiên Ngọc: - Mở ra bảng thuộc tính nhân vật.
Nhân vật: Lý Thiên Ngọc
Cấp: (Hoàng cảnh viên mãn) (kinh nghiệm: /..)
Công pháp: Thôn thiên quyết, Cửu âm chân kinh.
Thân pháp: Kinh lôi truy tinh bộ - Tiểu thành, Lăng ba vi bộ - Tiểu thành.
Võ công: Liêu âm cước, Đại thiên tịch diệt chỉ pháp - Tiểu Thành, Thủy vân trảm - Tiểu thành, Hàng long thập bát chưởng - Viên mãn, Tiêu Dao du quyền pháp - Viên mãn, Đả cẩu bổng pháp - Viên mãn,
Nghề nghiệp: Trù sư cấp , Đan sư cấp , Y sư cấp , Đoán tạo sư cấp , Tuần thú sư cấp .
Danh hiệu: Đồ tể giết heo
Vũ khí: Dao phay, Bạch ngọc tiêu, Hoàng phong nhuyễn giáp.
Sủng vật: Bạch Tuyết
Tọa kỵ: Không
Điểm kỹ năng:
Hối đoái điểm: ..