Sau khi thu phục Mãng cổ chu cáp, trong cột sủng vật ô trống thứ hai được thay thế bằng hình ảnh một con ếch nhỏ màu đỏ toàn thân sáng bóng như ngọc.
Bất quá đẳng cấp có chút thấp, lúc đầu hắn nghĩ dù gì cũng phải đạt tới lv. tức ngang ngửa hắn là Hoàng cảnh viên mãn, nhưng sau khi thu phục xem lại thì hóa ra mới chỉ có lv., tương đương Hoàng cảnh nhị trọng, suy nghĩ một chút, con ếch này cũng không mạnh lắm, người khác kiêng kị là bởi độc tính của nó chứ không hẳn là do thực lực, dù sao cũng mang danh độc trung chi vương, cho nên Lý Thiên Ngọc cũng không thất vọng.
- Hệ thống! Làm thế nào mới có thể tăng lên đẳng cấp của Mãng cổ chu cáp!?
- Đinh! Do Mãng cổ chu cáp là sủng vật của ký chủ cũng như thánh thú bạch hổ, ký chủ chém giết nhận được kinh nghiệm thì Mãng cổ chu cáp cũng nhận được kinh nghiệm.
- Đinh! Ngoài ra Mãng cổ chu cáp được xếp vào hàng độc thú cho nên ký chủ có thể tìm tới những loại độc dược, độc vật cho nó ăn để tăng cường độc tính.
Nghe vậy, Lý Thiên Ngọc cũng gật đầu, sau này có cơ hội thì hắn sẽ đi tìm kiếm một số loại độc vật cho nó.
Đóng lại thông báo, hắn nghĩ ngợi một chút liền quay về chỗ tam nữ, lúc này các nàng đang làm một vài món dã thực, thịt thỏ, thịt nai, nấm rừng,…Lý Thiên Ngọc hít một hơi, thử ăn một miếng, lại tấm tắc khen ngợi thủ nghệ của các nàng.
Không thể nói bao nhiêu năm qua đi theo hắn, tuy hầu như toàn là các nàng vào bếp, hắn cũng không mấy khi động thủ nhưng mọi người đều biết thủ nghệ của hắn rất tốt, cho nên thường xuyên nhờ hắn chỉ giáo, tam nữ tay nghề cũng theo đó mà tăng lên.
Lại lôi ra một vò rượu trong số hàng trăm vò chính tay hắn cất chứa trong sáng thần không gian từ lúc còn ở Xạ điêu thế giới, bốn người vừa ăn vừa uống.
Xong xuôi đâu đó, lại bồi tiếp tam nữ một phen, sau đó hắn đứng lên đi ra ngoài, bật lên bản đồ hướng phía Đại lý quốc, Thiên long tự mà đi, mục đích của hắn quá rõ ràng rồi, chính là muốn lấy được vào tay Lục mạch thần kiếm đồ phổ.
Dù sao trước đó hắn đã đoạt kỳ ngộ của Đoàn Dự, không lý nào lại buông tha bỏ sót lại bộ kiếm phổ này, trong Thiên long thế giới ngoài võ công Tiêu Dao phái ra, cũng chỉ có Hàng long thập bát chưởng của Tiêu Phong và Lục mạch thần kiếm - võ công tối đỉnh cấp của Đại lý Đoàn thị.
Không mất thời gian nhiều lắm, hắn đã tìm được Thiên Long tự, vận khởi Kinh lôi truy tinh bộ, thân ảnh của hắn lóe lên, để lại phía sau từng đạo tàn ảnh lướt vào.
Tìm kiếm vị trí của Khô vinh thiền sư, Lý Thiên Ngọc biết Lục mạch thần kiếm chính là ở chỗ này, bất quá phía trong ngồi tính cả Khô vinh thì chính là năm lão hòa thượng.
Bây giờ hắn mà đi vào thì cho dù thân pháp cao đến mấy cũng sẽ làm kinh động năm lão hòa thượng này, dù sao hắn cũng mới chỉ Hoàng cảnh viên mãn lv., thân pháp đẳng cấp cao đến mấy mà bị cảnh giới bản thân thấp kéo chân cũng phát huy không được mấy phần uy lực, tất nhiên so với năm người cũng là tốc độ thiên nhân rồi.
Trong năm người kia, bốn người đều là Hoàng cảnh ngũ trọng lv., riêng Khô vinh lão hòa thượng thì đã đạt tới Hoàng cảnh bát trọng Lv..
Đẳng cấp dù thấp hơn hắn, thực lực thì càng là kém xa tít tắp, hắn hoàn toàn có năng lực làm cho họ không phát ra tiếng động mà chết đi.
Bất quá mấy vị này tuy tính tình hắn cũng không ưa cho lắm, nhưng cũng không phải hạng ác nhân, hắn nếu không bất đắc dĩ sẽ không giết người vô tội.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nếu không thể âm thầm mà đoạt, để cho năm lão hòa thượng này biết là hắn lấy lại kiếm phổ mà hắn tha mà không giết đi thì kiểu gì về sau cũng là dây dưa không ngừng.
Hắn cũng không phải một thân một mình, còn có ba người nữ nhân, các nàng tuy đẳng cấp cũng không thấp nhưng cũng không thể nào đối kháng hàng trăm hàng vạn người được, không lẽ luôn luôn bắt các nàng ở trong sáng thần không gian hay sao!?
Hắn trong lòng đã có ý muốn từ bỏ, dù sao thiếu một môn võ kỹ cũng không ảnh hưởng quá lớn, các ngươi cũng đừng hỏi ta rằng tại sao không đợi khi không có người mà đoạt tới tay? Ta lại hỏi các ngươi một câu là Lục mạch thần kiếm - một môn trấn tự võ học của Thiên Long tự sẽ không có người trông coi sao? Ngươi thông minh người ta cũng không ngu ngốc.
Lý Thiên Ngọc lúc này có chút rối rắm chuẩn bị từ bỏ mà rời đi thì bất thình lình:
- Đinh! Hệ thống ban phát nhiệm vụ.
- Đinh! Nhiệm vụ : Giết Khô vinh thiền sư, Bản Nhân, Bản Tham, Bản Quan, Bản Tướng, học được Lục mạch thần kiếm.
- Đinh! Nhiệm vụ hoàn thành ban thưởng: Đẳng cấp tăng lên một cấp, hai trăm vạn hối đoái điểm.
Nhìn hệ thống phát ra nhiệm vụ, Lý Thiên Ngọc nghĩ thầm:”Hệ thống càng lúc càng có ý tứ, đây là bắt ta phải lựa chọn sao!? Thôi, dù sao tay ta dính máu còn ít sao!?”
Tự giễu một trận, Lý Thiên Ngọc con ngươi lãnh quang lập lòe, sát ý nổi lên, hắn vận lên Kinh lôi truy tinh bộ, thân hình như thiểm điện lướt vào để lại từng đợt tàn ảnh.
Lúc này năm người từ tiếng gió mà phát hiện ra hắn, bất quá còn chưa kịp lên tiếng, Lý Thiên Ngọc song chỉ duỗi ra, liên tục điểm vào huyệt đạo của năm người.
Bốn người kia không kịp phản ứng đã bị hắn điểm huyệt toàn thân cứng ngắc không thể cử động dù chỉ một đầu ngón tay, miệng cũng không thể nói chuyện, còn Khô vinh thiền sư thì khá hơn chút, vừa nghe tiếng gió đã toàn thân chân khí lưu chuyển, tăng bào căng phồng, ngón tay hắn điểm đến liền bị đánh bật ra.
Lý Thiên Ngọc cũng hơi bất cẩn vì quá tự tin vào tốc độ của mình, cho nên hai đầu ngón tay hoàn toàn không dùng tới chân khí điểm tới, bởi vậy mới bị phản chấn.
Có chút kinh ngạc, bất quá cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi, Lý Thiên Ngọc tiếp tục vận lên sáu thành công lực, xử ra nhất chưởng, chính là một chiêu trong Hàng long thập bát chưởng.
Thấy vậy, Khô vinh thiền sư bàn tay co lại ngón tay duỗi ra, toàn lực đánh ra nhất chỉ hòng đối kháng chưởng lực của hắn đánh tới.
Tất nhiên chỉ phí công, chưởng lực của hắn va chạm với chỉ lực của Khô vinh.
- Bồng…Oanh….!!!!
Ngón tay Khô vinh bị dư ba chân tới hất tung, chưởng lực của Lý Thiên Ngọc tiếp tục thừa thắng xông tới.
- Oành!!!
Chân khí hình rồng lao tới thế không thể đỡ đụng thẳng vào ngực, Khô vinh thân hình ăn trọn một chưởng bay thẳng ra ngoài, từng tiếng xương ngực gẫy nát vang lên, phía sau lưng áo đánh “Toạc..!!!” một tiếng cũng theo đó phá toái.
Miệng phun ba thước huyết vụ, Lý Thiên Ngọc hơi bất ngờ một chút, không nghĩ ăn trọn sáu thành chưởng lực của hắn vậy mà Khô vinh vẫn còn chưa chết.
Khô vinh lúc này tuy chưa chết nhưng cũng thoi thóp, hít vào thì ít thở ra thì nhiều, đôi mắt mờ đục nhìn hắn, miệng run rẩy nói:
- Tại…sao!?
Lý Thiên Ngọc có chút im lặng, sau đó hắn mở miệng nói:
- Xin lỗi! Ta cần Lục mạch thần kiếm!
- Thì …ra …là thế…thì ra là thế! - Khô vinh đứt quãng nói.
Lại tiếp tục hộc ra một miệng máu tươi kèm theo mảnh vụn nội tạng, Khô vinh cũng dầu hết đèn tắt mà chết đi.
- Đinh! Ký chủ giết Khô vinh thiền sư x, đạt được Huyền cấp kinh nghiệm đan x, Hoàng cấp cao cấp công pháp bí tịch Khô vinh thiền công x, .. điểm kinh nghiệm.
Lý Thiên Ngọc thở ra một hơi sau đó quay lại đi tới hướng bốn người Bản Nhân, Bản Quan, Bản Tham, Bản Tướng.
Nhìn một hồi, ánh mắt kiên định lại lạnh lẽo, hắn nắm lấy cổ từng người sau đó phát lực, từng tiếng “Rắc..!!” vang lên, hắn chính là dùng tay bẻ gẫy cổ bốn người.
- Đinh! Ký chủ giết chết Bản Nhân, Bản Quan, Bản Tham, Bản Tướng.
- Đinh! Ký chủ nhận được Hoàng cấp kinh nghiệm đan x , nhận được .. điểm kinh nghiệm.
Tiếp đó hắn đi tới phía đồ phổ treo trên giá, cầm xuống đồ phổ, hệ thống cũng phát ra thông báo.
- Đinh! Phát hiện bí tịch võ kỹ Huyền cấp trung cấp Lục mạch thần kiếm!
Hắn liền học tập, môn võ kỹ này, Lục mạch thần kiếm có thể phát ra sáu đạo kiếm khí, rất thích hợp viễn công, bao gồm Thiếu trạch, Thiếu trung, Quan xung, Trung xung, Thương dương và Thiếu dương kiếm.
Đồng thời hệ thống cũng thông báo rằng hắn hoàn thành nhiệm vụ, Lý Thiên Ngọc đã đạt tới Huyền cấp nhất trọng Lv., cũng nhận được vạn hối đoái điểm.
- Đinh! Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ : Giết Khô vinh thiền sư, Bản Nhân, Bản Tham, Bản Quan, Bản Tướng, học được Lục mạch thần kiếm.
- Đinh! Ban thưởng đẳng cấp tăng lên một cấp, vạn hối đoái điểm.
- Đinh! Ký chủ tăng lên lv., toàn thuộc tính tăng lên, điểm kỹ năng +.
- Đinh! Ký chủ nhận được vạn hối đoái điểm.
Hắn tuy thông qua hệ thống mới đạt tiểu thành nhưng với cảnh giới Huyền cảnh nhất trọng của hắn, tiểu thành cũng có thể giây sát Huyền cảnh nhất trọng cao thủ, khi đạt đại thành thì Huyền cảnh ngũ, lục trọng cũng phải đi đường vòng, đến viên mãn thì Huyền cảnh bát trọng cũng hoàn toàn không phải đối thủ.
So sánh với Hàng long thập bát chưởng Hoàng cấp cao cấp mặc dù đã đạt viên mãn, nhưng với thực lực của hắn cũng chỉ có thể ngang tay với Huyền cảnh nhị trọng, như vậy mới thấy một bộ võ kỹ Hoàng cấp và một bộ võ kỹ Huyền cấp chênh lệch như thế nào.
Đáng nói là Lục mạch thần kiếm đẳng cấp còn cao hơn Bắc minh thần công một chút, hắn cũng không biết đây là hệ thống đánh giá thế nào, suy nghĩ một hồi thì hắn cũng nhận thấy Bắc minh thần công ngoại trừ có đặc tính hút chân khí của người khác luyện hóa thành của mình thì cũng không có gì đặc biệt, hơn nữa tệ đoan là một lần không hút được quá nhiều vì nếu hút nhiều bản thân chân khí không chấn áp và luyện hóa được thì cuối cùng chỉ có thể là toàn thân kinh mạch đứt đoạn.
Tất nhiên tệ đoan là với người khác, còn với hắn, thân mang hệ thống còn sợ không luyện hóa được sao!?
Lại học tập luôn Hoàng cấp cao cấp công pháp Khô vinh thiền công, cũng nuốt viên hoàng cấp kinh nghiệm đan, mỗi viên tăng .. điểm và viên huyền cấp kinh nghiệm đan, mỗi viên tăng .. điểm, tổng cộng .. điểm kinh nghiệm.
- Mở bảng thuộc tính! - Lý Thiên Ngọc nhẩm nói.
Nhân vật: Lý Thiên Ngọc
Cấp: (Huyền cảnh nhất trọng) (kinh nghiệm: ../..)
Công pháp: Thôn thiên quyết, Khô vinh thiền công, Cửu âm chân kinh.
Thân pháp: Kinh lôi truy tinh bộ - Tiểu thành, Lăng ba vi bộ - Tiểu thành.
Võ công: Liêu âm cước, Đại thiên tịch diệt chỉ pháp - Tiểu Thành, Thủy vân trảm - Tiểu thành, Hàng long thập bát chưởng - Viên mãn, Tiêu Dao du quyền pháp - Viên mãn, Đả cẩu bổng pháp - Viên mãn, Lục mạch thần kiếm – Tiểu thành.
Nghề nghiệp: Trù sư cấp , Đan sư cấp , Y sư cấp , Đoán tạo sư cấp , Tuần thú sư cấp .
Danh hiệu: Đồ tể giết heo
Vũ khí: Dao phay, Bạch ngọc tiêu, Hoàng phong nhuyễn giáp.
Sủng vật: Bạch Tuyết
Tọa kỵ: Không
Điểm kỹ năng:
Hối đoái điểm: ..
Mặc dù hơi tiếc vì giết năm người đẳng cấp trong thế giới này cũng coi là cao, bất quá đối với hắn thì chẳng đáng, được có chút xíu kinh nghiệm, may mắn còn bạo ra kinh nghiệm đan, chứ không cứ với cái đà này thanh kinh nghiệm cứ từng cấp mà x, giết đến ngày tháng năm nào mới lên được cấp còn là vấn đề.
Mãng cổ chu cáp cũng theo việc hắn giết chết năm người mà tăng lên đến lv., cũng phải nói khá là nhanh.
Lý Thiên Ngọc không kinh động tăng nhân trong chùa mà lặng lẽ rời đi, mất chút thời gian hắn liền về đến chân núi Vô lượng sơn.
Vài ngày tới hắn liền một mực ở lại với chúng nữ, cũng truyền thụ Lục mạch thần kiếm cho họ.