Đi qua đường núi mất gần nửa tiếng lái xe, khoảng phút là trở về biệt thự.
Đường Chi sau khi giám sát các nhân viên lắp đặt camera xong, cô tắm rửa đổi giày sandal rồi đi xuống lầu, nằm trên ghế sofa ở phòng khách.
Căn phòng của cô và Giang Chi quá nhỏ, buổi tối ngủ thì không sao, ban ngày ở lại cũng cảm thấy nhàm chán.
Đường Chi rất thích phòng khách của biệt thự, các tầng đều cao, thông thoáng, thoải mái, ánh nắng có thể chiếu vào từ cửa sổ sát đất đến trong nhà, mang lại cảm giác cực kỳ dễ chịu.
Đường Chi đang nằm, liền bắt đầu tưởng tượng, nếu bây giờ mà có một cây kem thì tốt biết mấy. Dưa hấu ướp lạnh cũng được. Có thêm một chiếc TV ở phía trước nữa, quá là hoàn hảo.
Nghĩ đến đây, hai mắt Đường Chi sáng lên, ngồi lên, chuẩn bị đi tìm đạo diễn Trương, vừa cùng mình trở về.
Trương Minh Liên vốn dĩ trốn trong phòng khác để nghỉ ngơi, lúc này khi mọi người nói Đường Chi đang tìm anh ta khắp phòng, anh ta đột nhiên cảm thấy mình thật Alexande.
Alexande: Tên này thường dùng để chỉ những người đàn ông lịch thiệp, hào hoa, luôn quan tâm đến mọi người,... là một quý ông thực sự, và thời xưa là tên dành cho gia đình hoàng tộc.
Không biết lại chuyện gì nữa... Hay lại muốn thêm yêu cầu kỳ quái gì nữa?
Anh hít thở ba hơi thật sâu trước khi ra ngoài gặp Đường Chi.
"Chuyện gì vậy? Nghe nói cô tìm tôi khắp biệt thự."
Đường Chi nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Không có phần thưởng nào cho nhóm của bọn tôi khi là người đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ sao?"
"Tôi muốn nhận phần thưởng vì chúng tôi là nhóm đầu tiên hoàn thành nhiêm vụ, nếu không có tôi sẽ cảm thấy tổ chương trình đang bạc đãi chúng tôi."
"Anh nghĩ xem, không phải chỉ có tôi, còn có Giang Chi, ông không nghĩ sắp xếp như vậy có phải có chút không đúng không? Tôi ủy khuất một chút còn chưa tính, nhưng ông làm sao có thể đối xử với Giang Chi như thế?..."
Cô vừa nói, vừa liếc mắt nhìn xem phản ứng của Trương Minh Liên.
Trương Minh Liên thầm nói nói tổ tông này, nói cái gì không nói, tại sao nhất định phải nói về fans của Giang Chi.
Vừa nhìn thấy đôi mắt to sáng ngời của Đường Chi, anh ta liền cảm giác mọi chuyện sắp không ổn rồi.
"... Cô muốn phần thưởng gì?"
Đường Chi cười tủm tỉm: "Hôm nay nóng như vậy, một cây kem cũng không quá đáng lắm, đúng không!"
Trương Minh Liên: "... không quá đáng."
Đường Chi còn nói thêm: "Có thể thêm một quả dưa hấu ướp lạnh không?"
Trương Minh Liên: "...có thể."
"Biệt thự lớn như vậy, vậy mà lại không có TV?"
Như thế nào còn một tấc lại muốn tiến một thước?!
Như thế nào còn một tấc lại muốn tiến một thước: ý nói kiểu được voi đòi tiên ấy.
Trương Minh Liên lập tức nhảy dựng lên: "Vậy tổ tiết mục có nên chuẩn bị bữa trưa cho cô không?"
Đường Chi vô tội mà xoa xoa tay: "Cái này là anh nói đó, tôi không có hỏi anh. Nếu như anh bằng lòng, tôi nhất định sẽ không cự tuyệt!"
Cô lớn lên nhìn thanh thuần, cười rộ lên càng thêm trong sáng và vô hại, thoạt nhìn trông rất xinh xắn và dễ thương.
Nhưng không ai biết rằng ẩn dưới vẻ ngoài trong sáng và xinh đẹp này là một ác ma đâu?
Trương Minh Liên cảm thấy trên đầu Đường Chi dường như có hai cái tai nhọn của ác ma.
"Cô......"
Trương Minh Liên liền đau đầu.
Anh ta không thể nhượng bộ như thế này được. Nếu không, về sau ghi hình sẽ bị rối loạn kỷ cương mất?
Nghĩ xong, anh ta trong cái khó ló cái khôn: "Cô có thể yêu cầu những thứ này, nhưng phải dùng cá hôm nay câu được để trao đổi."
"Kem là con, dưa hấu con, TV con."
Đường Chi tức muốn hộc máu: "Ông định ăn cướp à?" Hai con cá đổi một que kem, tổ đạo diễn buôn bán thật có lời.
Trương Minh Liên thầm phản bác, cô không phải cũng là...!
"Luật là như vậy, cô xem có muốn đổi không."
"Đổi chứ, tôi nhất định phải đổi."
Dù sao thì có nhiều cá quá, ăn cũng không hết được.
Đường Chi và Trương Minh Liên đang mặc cả, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng xe, một lúc sau, Giang Chi mở cửa bước vào.
Đường Chi đang nói như bay, khi nhìn thấy Giang Chi, liền nói lắp bắp.
"Giang Chi, sao anh về sớm như vậy?"
Hơn nữa, trạng thái của Giang Chi hoàn toàn khác so với tưởng tượng của cô.
Đáng lẽ phải người đang phải đổ đầy mồ hôi, giờ phút này sạch sẽ, thoải mái nhìn không có chút chật vật nào.
Giang Chi chỉ lặng lẽ bước vào phòng, ánh mắt lướt qua cô không mặn không nhạt mà nói: "Đi ô tô."
Vì cái gì anh cũng có xe ngồi?
Cô cố nén sự hoang mang trong lòng, chạy tới xum xoe: "Tổ đạo diễn nói chúng ta là người hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, sẽ được thưởng. Có thể đổi cá lấy vật tư, con cá thì lấy kem, con lấy dưa hấu và con cá cho TV. Anh có muốn đổi TV để xem không? "
Giang Chi mím môi dưới nói: "Tùy cô."
Giọng nói của anh rõ ràng và lãnh đạm, không có cảm giác xa cách vạn dặm, nhìn có vẻ như là một người nhẹ nhàng dễ chịu.
Đường Chi sửng sốt, nhanh chóng đưa ra quyết định: "Vậy tôi sẽ chọn TV!"
Lúc anh đi tắm vào buổi tối, cô có TV để xem, cô sẽ không còn cảm thấy xấu hổ khi nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm nữa.
Trương Minh Liên xác nhận lại với Đường Chi: "Cô có chắc muốn đổi con cá không?"
"Chắc chắn."
Trương Minh Liên chạy đến đếm số cá của cô, khi anh ta quay lại cười hả hê, "Không đủ. Cô chỉ có con cá thôi."
Đường Chi không tin, chạy lại đếm.
Thật sự chỉ có con cá!
"Còn ba con nữa mà?" Cô nhìn sang một bên không thể giải thích được.
Bạch Bạch giải thích: "Chúng tôi không thể bắt thêm cá được. Nên tôi đã trao đổi với Giang lão sư và sử dụng giá vé khứ hồi để đổi lấy ba con cá."
WTF?
Chẳng trách Giang Chi lại trở về nhanh như vậy! Hóa ra là đem đổi ba con cá?!
Đường Chi quay đầu lại nhìn bóng lưng của Giang Chi với vẻ mặt nghi hoặc, nhưng người đàn ông này dường như không cảm nhận được ánh mắt như lửa của cô, bình tĩnh bước lên lầu.
Cô nhìn anh suốt nửa phút, anh cũng không có ý định quay đầu lại.
Ah!
Giang Chi, tên khốn này! Khó trách lại bảo tùy cô, thì ra là anh ta chột dạ!
Trương Minh Liên che miệng cười trộm, "Vậy cô vẫn muốn đổi sao?"
Đường Chi nghiến răng nghiến lợi: "Đổi, tại sao lại không đổi?"
Đường Chi đổi hai con cá để lấy lại cảm giác bình thản ngắn ngủi trong lòng.
Kem ăn vào sảng khoái, vào là lạnh, hết nóng.
Một quả dưa hấu lớn trị giá sáu con cá được đặt bên cạnh cô, cô đợi mọi người trở về rồi mới cắt ra ăn.
Nhưng cảm giác bình thản này cũng chỉ kéo dài khi cô ăn được một nửa que kem.
Cô càng ăn, càng nghĩ, càng cảm thấy...
Không, Cao, Hứng.
Ngay cả cây kem trên tay cô, ăn cũng không còn ngon nữa.
Cô đã cố gắng rất nhiều để nhờ tổ đạo diễn quay xe trở lại, nhưng anh ấy... Dễ dàng lấy cá của cô và đổi xe.
Không thể không tức giận được. Ngay cả ăn kem cũng cảm thấy nuốt không trôi!
Đường Chi ăn xong cây kem, tức giận đi lên lầu, muốn hỏi Giang Chi tại sao lại tự ý quyết định như vậy. Cho dù là có hai con cá do anh câu, nhưng những con các khác là do cô làm nhiệm vụ mới có được. Trước khi anh và tổ đạo diễn trao đổi, thì ít nhất cũng phải hỏi ý kiến của cô trước chứ.
Cô đi dọc theo đường hành lang, đi nhanh tới mức gió cũng muốn nổi lên, trong lòng đã định chuẩn bị sẵn những gì mình muốn nói...
Liếm cẩu nhưng cũng phải có tôn nghiêm.
"Giang Chi, em có chuyện muốn nói với anh!"
Đường Chi hùng hổ mở cửa, bước vào phòng. Cô cảm thấy cần phải điều chỉnh lại tâm thái của mình.
Là một người liếm cẩu độc lập trong thời đại mới, cô phải làm cho Giang Chi nhận ra rằng—
Cái gì cô cũng sẵn sàng cho anh, cái gì anh cũng có thể tuỳ anh chọn. Nhưng cô không muốn cho ...
Anh động cũng đừng mong động vào.
Giang Chi đang đứng bên giường nhìn điện thoại, vừa ngước mắt lên đã thấy Đường Chi hùng hổ bước vào phòng.
Anh hơi nhướng mày, còn chưa kịp mở miệng.
Đường Chi đang đi hình như vấp phải thứ gì đó, loạng choạng, cả người liền ngã về phía trước, nhào vào trong vòng tay của Giang Chi, hai tay tự động vòng qua eo anh, ôm lấy anh.
?
Cái này còn chưa xong.
Lực của cô ngã quá mạnh, anh dùng hết sức cũng không đứng vững được, khiến cho cả cũng ngã trên chiếc giường nhỏ.
Đường Chi chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, khi nhìn rõ ràng, cả người cô đã đè lên trên người anh, hai tay đặt ở trên ngực anh.
Đại não của Đường Chi bị gián đoạn trong một phút.
Trong lòng bắt đầu điên cuồng gào thét như một người điên.
Sự im lặng khiến cho không khí càng thêm bối rối, đến nỗi âm thanh cô nuốt nước miếng có vẻ lớn đến lạ thường.
Lúc này cô xấu hổ nói mình không cố ý.
Ngày hôm qua một lần hôm nay lại một lần, ngày nào cũng vô tình ngã vào ngực anh?
Và điều nguy hiểm hơn thế này là ...
Có phải anh sẽ suy nghĩ là cô cố tình lớn tiếng gọi anh, để thu hút sự chú ý của anh, sau đó đem anh bá ngạnh thượng cung.
Nghĩ đến đây, Đường Chi không dám nhìn vào mắt của Giang Chi.
Cô không muốn sống nữa.
Cô sẽ nhảy khỏi cửa sổ ngay bây giờ và rời khỏi hành tinh xinh đẹp này!
Thấy cô không nhúc nhích, yết hầu của Giang Chi lên xuống, anh lạnh lùng nói:
"Em định nằm đến bữa trưa à?"
Nội tâm Đường Chi đang giao chiến với nhau, cân nhắc xem có nên lấy lý do là tại cô ham muốn sắc đẹp của anh không...
Cho đến khi Giang Chi chống tay ngồi dậy, cô mới sững sờ phát hiện tư thế của bọn họ có chút thân mật, thậm chí qua lớp vải mỏng, cô còn có thể cảm nhận được hơi ấm trên người anh..
Sợ rằng cô đã quên những gì cô đã nghĩ ra vừa rồi.
Cô nhanh chóng leo xuống khỏi người anh.
Đang di chuyển thì vô tình đạp chân vào vách tường, rồi tự nhiên "Ầm" một tiếng rồi ngã xuống giường.
Đau quá.
Hình như mấy cái mụn nước bị vỡ ra rồi.
Đường Chi đau đến nhe răng trợn mắt, một giọt nước mắt rơi xuống khóe mắt, cô lặng lẽ lấy gối che mặt, thầm nghĩ cô và Giang Chi bát tự thật sự không hợp nhau.
Nếu không thì tại sao? Mấy cái mụn nước kia tự nhiên lại bị vỡ ra như vậy?! Tất cả đều là tại Giang Chi.
Cô cuộn người thành một khối, khí thế của cô lập tức giảm đi rất nhiều.
Vừa rồi còn là một bà cô hung dữ, kiêu ngạo lợi dụng người khác, bây giờ nhìn cô giống như một con mèo nhỏ đáng thương.
Giang Chi chỉ để ý đến những ngón chân căng cứng của cô, thấp giọng hỏi: "Chân làm sao vậy?"
Đường Chi núp dưới gối không để ý đến anh.
Thời điểm cô không nói lời nào rất có tính lừa người, giống như một con thỏ nhỏ ngoan ngoãn đến lạ thường.
Do dự một lúc, anh đi tới kéo chiếc gối mà cô đang che trên đầu.
Đánh chết Đường Chi cũng không muốn anh nhìn thấy bộ dạng của cô bây giờ, nhưng sức lực nam nữ khác nhau, dù cô có liều mạng ôm gối nhưng cuối cùng vẫn bị Giang Chi kéo ra.
Gối đã bị lấy đi, cô đành lại lấy tay che mặt mình.
Giang Chi lại kéo cánh tay của cô: "Khóc?"
Ban ngày thì tính tình kỳ quái, bây giờ thì lại cứng đầu rồi.
Tay Giang Chi nhẹ nhàng đẩy bả vai của cô hai lần, cánh tay cô trông gầy gò, đẩy mạnh sợ cô đau.
Nước mắt Đường Chi ứa ra vì đau. Khi anh hỏi như vậy, tâm tình không thể kiểm soát được, trong lòng uỷ khuất của cô nổi lên như bong bóng.
Người này hôm nay không bình thường. Sao tự nhiên anh lại quan tâm đến cô? Làm như bọn họ thân lắm vậy... Mặc dù vừa rồi có chút thân mật.
Giang Chi một tay cầm tay cô, một tay nâng cằm của cô lên, bắt cô phải ngẩng đầu lên nhìn mình.
Khuôn mặt cô gái nhỏ đỏ bừng bên chiếc gối, đôi mắt đẫm lệ, trên lông mi vẫn còn một chút ẩm ướt.
Anh không biết phải làm thế nào.
Người ôm anh là cô, bây giờ người uỷ khuất khóc trước cũng là cô.
"Cởi giày để tôi nhìn xem."
Đường Chi có chút khó chịu, sau khi tháo quai giày sandal, cô đá nó văng ra xa.
Sớm biết vậy đã không đi đôi giày này.
Mụn nước vỡ ra thật sự rất đau!
Giang Chi nhìn thấy chiếc giày đáng thương vẽ một đường parabol xinh đẹp trên không trung, lộp bộp rơi xuống đất, giọng điệu trở nên có chút lạnh lùng, mang theo chút cảnh cáo: "Còn làm?"
Đường Chi hít hít mũi, quay mặt đi chỗ khác.
Giang Chi hỏi: "Tại sao khóc?"
Đường Chi lau khóe mắt, nhỏ giọng làu bàu:
"Anh còn thiếu em một con cá."