Giang Chi sửng sốt.
"Cá gì?"
Đường Chi càng tức giận.
Nhìn kìa, wow, người này lấy cá của cô, mà còn không biết...
"Em hoàn thành nhiệm vụ được tặng cá!"
Cô ngồi dậy, khoa tay múa chân giải thích, trong giọng nói bực bội còn có chút đắc chí: "Là em hoàn thành nhiệm vụ thổi bong bóng nên mới được tặng cá!"
Đôi mày đang nhíu lại của Giang Chi đột nhiên buông lỏng, anh nở một nụ cười.
"Vì cái này?"
Lúc ấy tổ đạo diễn mấy người thật sự không thể câu cá được nữa, mới thương lượng với qnh, đưa ra rất nhiều điều kiện hấp dẫn, không có lý do gì lại không đổi cả.
Không ngờ cô lại vì chuyện này mà tức giận.
Đường Chi quả quyết nói với anh: "Chính là cái này."
Nói đến đây, Đường Chi mới có ra mục đích của mình khi lên đây.
Không phải chỉ để nói với anh về điều đó sao?
Thực tế thì chuyện này cũng không có gì to tát, chỉ là một con cá.
Nhưng Đường Chi cố tình làm lớn chuyện lên, trên đường đi cô đã nghĩ, không phải vì con cá này, là vì thái độ của Giang Chi nên cô mới tức giận.
Cảm thấy bản thân mình có lý, khí thế vừa rồi biến mất lại trở về, nói lớn tiếng hơn.
"Không có sự đồng ý của em mà anh đã đổi cá, anh một chút cũng không tôn trọng em!"
Giang Chi xuống giường, mở vali, rất nhanh đã tìm thấy một tuýp thuốc mỡ và tăm bông, ra hiệu cho cô duỗi chân qua.
"Chân."
"Em đang nói chuyện với anh."
Đường Chi có chút khó chịu, nhưng lại ngoan ngoãn đưa chân về phía anh, tức giận muốn đá anh một cái: "Nếu anh nói cho em biết, em sẽ không đồng ý với anh sao?
Nhưng anh không có, anh không nói gì. Anh không tôn trọng em."
Giang Chi bôi một ít thuốc mỡ lên tăm bông, hạ mắt xuống.
Những ngón chân nhỏ, trắng mượt mà của cô gái đang cuộn lại thật chặt, ngón chân ửng hồng, như thể cô đang xấu hổ khi gặp người khác...
Anh ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm vào lòng bàn chân cô.
Cô vừa mới tắm xong, toàn thân thơm mùi sữa tắm, bàn chân trắng nõn mềm mại, lòng bàn chân sưng đỏ, mụn nước vỡ ra, lộ ra thịt đỏ mọng.
Chẳng trách hôm nay khi bước đi, động tác của cô luôn có chút kỳ lạ.
Hình như cô cảm thấy xấu hổ khi bị anh nhìn chăm chú, liền rụt chân lại.
Giang Chi vươn tay nắm lấy mắt cá chân của cô, bàn tay hơi thô ráp còn dính trong ống thuốc mỡ, lạnh lẽo dính vào làn da của Đường Chi, khiến cô giật mình, hít một hơi, muốn rút chân ra.
Làm gì vậy...
Cô lo lắng chớp mắt, lông mi khẽ động.
Giang Chi giữ chặt cô, "Đừng nhúc nhích."
Đường Chi ngẩn người, không dám nhúc nhích nữa.
Bôi thuốc mỡ vào lòng bàn chân, lành lạn, cơn đau ở lòng bàn chân giảm đi rất nhiều.
Xuỳ! Vì việc anh bôi thuốc cho cô... Tạm thời tha thứ cho anh vậy.
......
Nửa tiếng sau, bốn người còn lại cũng trở về.
Hạ Thu Thu cùng Phó Hoàn Chi cầm trên tay hai bình rượu hoa quế. Giỏ của Nhan Vô Ưu và Thẩm Trác Sắt đầy khoai tây.
Tổ bọn họ hái rau không dễ dàng, đi một chuyến đến bờ ruộng, quần và giày dính đầy bùn, tất cả bình luận đều cười hahaha.
Nhan Vô Ưu đem giỏ rau đặt lên bàn, nhìn xung quanh không thấy hai người Đường Chi và Giang Chi, liền hỏi: "Đường Chi và Giang Chi còn chưa về sao?"
Hạ Thu Thu chắc chắn đáp: "Bọn họ câu cá mà, nên về trễ."
"Câu cá thực sự không dễ đâu, chúng ta phải thật kiên nhẫn. Đợi cá cắn câu."
Khi cô ấy nói điều này, tiếng bước chân từ cầu thang vang lên.
Mọi người đều nhìn thấy, liền thấy Đường Chi và Giang Chi cùng nhau đi xuống dưới.
Rõ ràng là bọn họ đã trở về từ lâu, cả hai người đều đã thay quần áo.
Đường Chi mặc một chiếc áo phông ngắn tay màu trắng và một chiếc quần short ngắn, lộ ra làn da tinh tế của trắng nõn và đôi chân thon dài miên man.
Cô vẫn là yêu cái đẹp, đôi giày sandal đó thật sự rất đẹp, không thể vì cái mụn nước đó mà giận chó đánh mèo với nó, cuối cùng cô đứng lên nhặt lại.
Giang Chi đứng bên cạnh cô, thay chiếc áo sơ mi trắng lúc sáng, bằng một chiếc áo màu đen, anh đứng bên cạnh Đường Chi càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cô, mềm mại đáng yêu.
Phòng phát sóng trực tiếp của "Giang Đường" đã sớm đóng cửa, người hâm mộ chỉ có thể tìm thấy bóng dáng hai người trong phòng phát sóng trực tiếp của hai nhóm còn lại, lúc này không thể không nhìn thấy cảnh này từ camera trong phòng phát sóng trực tiếp aaaa....
[Tại sao Chi ca và Chi Chi đều thay quần áo?]
[Họ đã làm gì trong thời gian trước đó vậy?]
[Muốn xem Chi ca và Chi Chi thật không dễ dàng.]
[Tổ đạo diễn, tôi ra lệnh cho anh hãy phát lại hình ảnh lúc trước của hai người họ, đừng bắt tôi phải cầu xin anh!]
Khi mọi người tập trung đầy đủ trong phòng khách, tổ đạo diễn công bố quy tắc của Nhiệm vụ nấu đồ ăn Trung Quốc: "Nguyên liệu ăn trưa của các bạn sẽ được người dân ở đây cung cấp bằng cách trao đổi với người dân thành quả lao động của các bạn ngày hôm nay."
"Nhất định phải dùng nguyên liệu đã đổi để nấu. Sau khi nấu xong, người dân ở đây sẽ bình chọn bữa ăn Trung Quốc từ ba sao đến năm sao!"
Việc xếp hạng sao này rất quan trọng, nó liên quan đến việc ưu tiên chọn phòng cho kỳ sau.
Và trong nhiệm vụ của ngày hôm qua...
Hai cặp đôi còn lại hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, tích lũy lần lượt sao và sao.
Đường Chi và Giang Chi chọn nhiệm vụ sao nhưng không có lấy được vì nhiệm vụ thất bại.
Nếu họ lại thua, thì kỳ tiếp theo của chương trình, khi chọn phòng vẫn sẽ rơi vào thế bị động, có khả năng rất lớn là bị phân vào phòng kém nhất.
Sau khi nghe xong quy tắc này, Đường Chi mới phát hiện ra mình bị lừa!
Cô dùng con cá để đổi kem và dưa hấu. Cô và Giang Chi có con cá, bây giờ chỉ còn duy nhất con cá!
Tổ tiết mục đúng là thiên vị cô mà!
Đường Chi nhìn Trương Minh Liên với một ánh mắt chết chóc.
Trương Minh Liên giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt cô, nhìn lên bầu trời rồi nhìn vào bàn tay của mình, và thầm nói...
Đây là cô tự muốn đổi mà.
Nhan Vô Ưu ở một bên cũng than thở: "Mấy người thật là tốt, chúng tôi xách khoai về đã vất vả rồi. Bây giờ mấy người còn bắt chúng tôi mang khoai đi đổi lấy nguyên liệu nấu ăn. Tổ đạo diễn thật thật là biết làm khó người khác. Tôi quên mất, chẳng lẽ hơn ngàn vạn mua bảo hiểm cho bàn tay này, giờ vào đây chỉ để đào đất, trồng khoai đúng không! "
Một tràng cười hahahaha xuất hiện trên màn hình.
Hạ Thu Thu và Phó Hoàn Chi cũng lo lắng.
Họ chỉ mang về hai bình rượu, dùng hai bình rượu này để đổi lấy một bữa cơm trưa thực sự rất khó.
Chỉ có Giang Chi là vẫn cũ bình tĩnh, cho dù có khó khăn thế nào thì trong anh đấy cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Anh nghiêng người nhìn về phía Đường Chi, khuôn mặt cô gái tràn đầy bất mãn vì bị tổ tiết mục tính kế, đôi môi hồng khẽ mím lại, nhưng trong mắt lại lóe lên tia bực bội và ý chí chiến thắng.
Đạo diễn: "Được rồi, các bạn hãy chuẩn bị đi! Trước giờ , các bạn phải nấu xong và mang đến trước cửa thôn để nhận phiếu bầu của dân làng!"
Vừa nói xong, cặp đôi "Nhan sắc" và "Cuối mùa thu" cùng nhau vội đi trước, thời gian không còn nhiều, phải chạy đua với thời gian để chớp lấy cơ hội.
Cuối cùng chỉ còn có Giang Chi và Đường Chi vẫn đang đứng tại chỗ cũ.
Đường Chi không vội. Cô bị đau chân nên không muốn đi lại, mụn nước đã bị vỡ ra nếu cô cứ thế đi mà để ý chân, dẫm phải đá hay vật gì đó thì rất có thể chân của cô sẽ bị chảy máu.
Tính cách Giang Chi vốn dĩ chính là không nhanh không chậm, anh đi bên cạnh cô, tự nhiên cũng chậm lại.
Rất nhanh liền đi ngang qua khu nấu ăn do tổ chương trình chuẩn bị từ sớm.
Đường Chi không biết nấu ăn, cô nghĩ một lúc rồi dừng lại: "Em đi đổi là được, anh ở lại chỗ này chuẩn bị!"
Từ quan điểm hoàn thành nhiệm vụ, một kế hoạch phân chia như vậy là hiệu quả nhất.
Giang Chi còn nghĩ rằng cô bị đau chân nhất định sẽ lôi anh theo cùng, không ngờ cô lại chủ động nói ra câu này, anh nhướng mày không rõ hỏi lại: "Em đi một mình được không?"
Đường Chi gật đầu, "Nghĩ đến có người chờ em, em làm gì cũng được!"
Vừa rồi cô còn bị một con cá làm cho tức giận, lúc này cảm xúc của cô tốt hơn, nụ cười của cô sống động, rực rỡ hơn ánh mặt trời, lúm đồng tiền nhỏ trên má cũng nông, ai nhìn vào cũng cảm thấy dễ chịu.
Giang Chi vừa như bị cô chạm vào, khóe môi cong lên, nói được.
Anh nhìn cô xách thùng cá đi về phía trước bước từng bước một, mỗi bước đi cô đều không dám đi mạnh, mà cẩn thận đặt chân xuống.
Cô không quay đầu nhìn lại, cũng không kêu đau nữa.
Nhan Vô Ưu là người trở về đầu tiên. Trước đó thì cặp của họ đã có khoai tây, giờ chạy ra ngoài tìm người dân để đổi lấy ớt, nên bọn họ trở về sớm nhất làm khoai tây bào sợi chua cay. Sự phân công lao động giữa Nhan Vô Ưu và Thẩm Trác Sắt cũng rất rõ ràng, Thẩm Trác Sắt có tính khí linh hoạt phụ trách làm sạch nguyên liệu nấu ăn. Nhan Vô Ưu nấu ăn cũng không tồi, nên cô ấy phụ trách nấu.
Nhan Vô Ưu lo lắng nhìn Giang Chi hai tay trống không, sau đó lại nhìn về phía Đường Chi đang chầm chậm đi đổi đồ, lo lắng nói: " Giang Chi, cậu không vội sao?"
Giang Chi thu hồi ánh mắt, nhẹ giọng nói: "Vội vàng cái gì?"
Cho dù Đường Chi không làm được, thì anh cũng có biện pháp để làm được.
Nhan Vô Ưu không hiểu ý của anh, nghĩ rằng anh đang nói về khả năng trò chơi khủng khiếp của Đường Chi, lo lắng cũng vô ích.
Lắc đầu thông cảm, "Xem ra số phận của cậu là ở trong phòng nhỏ. Không sao. Ở chật chội trong phòng nhỏ cũng tốt, dễ gia tăng tình cảm."
Giang Chi không tỏ ý kiến.
Anh nghĩ đến tư thế ngủ của Đường Chi, cảm thấy cần phải thay đổi tư thế ngủ cho cô.
Lúc này, Hạ Thu Thu và Phó Hoàn Chi cũng đã quay trở lại.
Bọn họ cùng đi với nhau, lúc về thì người rửa rau, người cắt rau, ngọt ngào đến mức thu hút toàn tiếng la hét của các fan trong phòng phát sóng trực tiếp.
"Cánh Diều" cuối cùng cũng nhìn thấy Giang Chi một mình trong phòng phát sóng trực tiếp.
Cặp của Nhan Vô Ưu đã làm xong khoai tây chua ngọt, nhưng trên chiếc thớt của Giang Chi thì lại không có nguyên liệu nấu ăn nào.
[Đường Chi đâu rồi?]
[Trời ạ, chỉ cần cách màn hình thôi cũng nhìn thấy nỗi khổ của Chi ca, sẽ không phải lần này lại thua nữa chứ?]
[Ahhhhhhhhh, Đường Chi vẫn chưa tìm thấy nguyên liệu nấu ăn sao?]
"Cánh Diều" đã rất nôn nóng, khi thấy "Sự kết hợp tốt đẹp" đầu tiên của Hạ Thu Thu và Phó Hoàn Chi đã hoàn thành, và bên kia Thẩm Trác Sắt cũng đã nhận lại được làn sóng nguyên liệu thứ hai, hận không thể chui qua màn hình để thăm dò tình hình tại hiện trường.
[Thật là đau lòng, cảm giác Đường Chi chắc chắn sẽ không đổi được nguyên liệu nấu ăn.]
[Cô ấy như vậy, chắc chắn người dân ở dấu cũng sẽ không thích cô ấy, và sẽ không trao đổi với cô ấy.]
[Liệu có thuyết âm mưu, có phải Đường Chi cố ý không? Như thế thì cô ta với Chi ca có thể tiếp tục ngủ trong căn phòng nhỏ...]
Đường Phấn không phục, cái gì mà khẳng định không đổi được? Cái gì mà cố ý?
Nếu ai mà thật sự nghiệm túc coi thì người đó chắc chắn sẽ không nói ra lời này!
Khả năng chơi game của Đường Chi rõ ràng không tốt!
Vừa định bảo vệ thì đúng lúc này, giọng nói của một cậu bé lọt vào tai của tất cả mọi người trong phòng truyền hình trực tiếp——
"Anh Giang Chi, bạn gái anh nhờ em đưa cho anh."
[???]
Sau đó, là tiếng của đứa trẻ này đến đứa trẻ khác—
"Anh Giang Chi, tiểu tiên nữ của anh nhờ đưa cho anh."
"Anh Giang Chi, cục cưng của anh nhờ em đưa cho anh."
"Anh Giang Chi, cục cưng của anh nhờ đưa cái này cho anh."
[Đệt, cái này được gọi là ...]
[Hahahahaha ngọt đến nỗi ngón chân tôi khuỵu xuống đất.]
[Đúng như dự đoán, chỉ có Chi Chi mới có thể như vậy .]
Người trong phòng phát sóng trực tiếp vừa mới tiêu hoá xong được mấy cái danh hiệu ngọt ngấy này, đột nhiên nhận ra trên bàn của Giang Chi và Đường Chi đã đầy đủ nghiều nguyên liệu khác nhau, nào là rau củ, trái cây.
[Đệt, làm sao có thể làm được?]
[Trời ơi, nguyên liệu đầy đủ quá!]
[Nếu chỉ so sánh về nguyên liệu, thì cặp của Chi ca và Chi Chi thắng tuyệt đối.]
Giang Chi nhìn những nguyên liệu trên bàn, mà vẫn còn những đứa trẻ khác tiếp tục chạy đến đây, anh sững sờ, bật cười thành tiếng.
Cô thật thông minh.
Nhan Vô Ưu đã làm xong món thứ hai, đang chờ Thẩm Trác Sắt tiếp tục đưa nguyên liệu nấu ăn.
Nhan Vô Ưu trợn mắt ngạc nhiên khi nhìn bọn trẻ từng đứa, từng đứ một đặt một đống nguyên liệu đủ loại bên cạnh Giang Chi.
"... Đường Chi đã làm gì vậy?"
"Này, cô ấy ở đâu?"
......
Lúc này, người duy nhất nắm chắc nhất cử nhất động của Đường Chi, chính là anh trai camera đi theo cô.
Buổi trưa là thời điểm nóng nhất.
Đường Chi ngồi dưới gốc cây cổ thụ đầu làng để tránh nắng, một bên trò chuyện với cụ bà bên cạnh.
Cô vốn dĩ lớn lên ngọt ngào, tinh nghịch, khi trò chuyện cùng cũng không buồn chán, để làm bà cụ vui, cô còn hát một bài hát.
Camera: "...". Cầu xin cô đừng hát.
Đường Chi hát mang theocảm xúc chân thật, cụ bà ngồi bên cạnh cô có thể được xem là người nghe mẫu mực nhất trong lịch sử. Cụ bà từ đầu tới cuối không hề chê một từ nào, vẫn vỗ tay mỉm cười.
"Rất tốt!"
"Cô gái nhỏ, hát thật hay!"
Đường Chi được khen ngợi, lập tức hăng hái tiến về phía bà, muốn khoe khoang bản thân.
Chợt nhìn thấy máy quay, lời nói đến bên miệng chuẩn bị nói ra, quay độ