Trời bắt đầu tối, trên xe an tĩnh đến mức làm người ta hít thở không thông.
Giang Chi không nói lời nào, ngồi bên cạnh Đường Chi, giống như một Diêm Vương sống.
Đường Chi ngồi nghiêm chỉnh hai tay đặt ngay ngắn lên đùi, giống như một học sinh ngoan.
Ly nước đậu xanh được đặt trên tay vịn, cô hít một hơi thật sâu cố gắng xoa dịu bầu không khí: "Cái kia... Em có thể giải thích..."
Nói được nửa câu, khi quay đầu lại đối diện với khuôn mặt tối sầm của Giang Chi, thoáng chốc khí thế của anh lộ ra, làm cô lập ngậm chặt miệng lại.
Cô lừa anh, không phải cô vừa uống nước đậu xanh sao?
Đến nỗi tức giận như vậy sao?
Quên đi, vẫn nói xin lỗi thì hơn.
"...Em sai rồi, anh đừng tức giận nữa."
Giang Chi có chút bực bội.
Anh không nên quan tâm đến cô ngay từ đầu mới phải.
Ngay cả khi anh bỏ rơi cô ở lại, những người trong ê-kíp chương trình cũng sẽ mang cô trở lại.
Nghĩ thế này mà mình quay lại quay về tìm cô ấy, thật nực cười.
Anh giễu cợt: "Sai gì."
Não của cô chết máy.
Sai gì...
Sao...gì...
Anh trai à, tôi đã lễ phép xin lỗi anh, anh sao lại nghiêm túc thế?
Nhìn anh có vẻ đang thật sự tức giận, cô lúng túng một lúc và ngoan ngoãn tự kiểm điểm: "Em không nên nói dối anh và chạy đi mua đồ uống lạnh."
Cô thoáng nhìn qua thấy anh trai camera quay mình đang nhịn cười, bả vai run run, đột nhiên cô cảm thấy không còn hi vọng, liều mạng nháy mắt ra hiệu với anh ta——
Tôi đã rủ anh đi uống nước đậu xanh, anh đừng cười nữa, mau nói gì đó để giảng hoà đi.
Vốn dĩ Giang Chi đã không còn tức giận nữa, nhưng khi nhìn thấy cô cùng camera nháy mắt làm mặt quỷ cười với nhau, lửa giận trong ngực anh càng lúc càng dâng cao.
Mặc dù hình phạt của nhiệm vụ này là dành cho anh...
Nhưng điều khiến anh khó chịu nhất là cảm xúc lo lắng khi trở về tìm cô.
"Còn gì nữa không."
Anh lạnh giọng nói, Đường Chi tưởng như mình đang ở trong lớp học, bị giáo viên bắt viết kiểm điểm khi gây ra lỗi.
Cô đã bao nhiêu tuổi rồi!
Mà giờ còn phải kiểm điểm!
Còn cái gì mà còn?
Không chờ anh sao?
Chẳng lẽ anh quay lại tìm cô? !
Đôi mắt Đường Chi lấp lánh, cô ngồi thẳng lưng hỏi: "Anh đi tìm em à?"
Giang Chi mím chặt môi không nói lời nào.
Đây là đi tìm nhưng không thấy?
Đường Chi tranh đấu trong lòng một lúc, mới ngập ngừng hỏi: "Không phải anh, thật sự trở về tìm em chứ?!"
Giọng nói của cô ngập tràn không tin tưởng, giống như việc anh quay lại tìm cô là chuyện không thể nào xảy ra.
Giang Chi rất muốn chất vấn cô, chính cô đã hứa gì với mình nhưng không thực hiện.
Những điều cô hứa với anh, cô chưa bao giờ nghiêm túc làm.
Sắc mặt anh khó coi, im lặng không nói.
Cho đến khi cánh tay anh bị một ngón tay mảnh khảnh chọc vào.
"Này, anh thật sự tức giận sao."
"Thật xin lỗi, em sai rồi, em vẫn luôn đợi, nhưng thấy anh không trở lại, em tưởng anh bỏ em lại..."
Đường Chi, càng giải thích, càng không tự tin.
Giang Chi đáp lại, trong giọng nói vẫn không kìm nén sự tức giận: "Đúng vậy."
"Tôi nên bỏ cô lại."
Cái kia, anh cũng không thể nói như vậy ...
Đường Chi đành phải tiếp tục kiểm điểm, đồng thời giải thích cho mình: "Vậy thì anh nghĩ xem, em là một cô gái dễ thương như vậy, ban đêm ở trên núi một mình, nguy hiểm biết bao."
Giang Chi không trả lời.
"Anh nghĩ xem, tổ chương trình tịch thu điện thoại di động, em muốn gọi thông báo cho anh cũng không được, nên trách anh ta, không cho em mượn điện thoại, tất cả là lỗi của anh ta!"
Đường Chi nhanh chóng ném cái nồi cho anh trai camera: "Không có điện thoại, lại không thấy anh trở về, nên em cũng không còn biện pháp nào nữa."
Anh trai camera ngây người khi nghe Đường Chi nói.
Không phải tôi, tôi không có!
Đường Chi nháy mắt nhìn anh ta——
Anh trai à, anh nên đội cái nồi này trước, chờ tôi qua được ải này rồi sẽ đền bù cho anh sau!
Cô cho rằng hành động của mình không ai phát hiện, nhưng mỗi động tác của cô đều vào cửa kính của xe.
Giang Chi ngực phập phồng lên xuống, sắp bị cô chọc tức chết.
Tức giận với cô ấy, cũng chỉ mình mình chịu khổ.
Ánh mắt anh chợt lạnh đi, bầu không khí trong xe trở nên nghiêm túc.
Đường Chi thấy anh như vậy, dè dặt lấy tay chọc chọc anh.
Lần này Giang Chi lại phớt lờ.
Cô lại chọc mạnh hơn.
Vẫn không phản ứng gì.
Tôi đã giải thích rồi mà, tại sao anh vẫn còn tức giận?
-
Sau khi xuống xe, vẫn phải đi bộ phút mới trở về biệt thự.
Đường Chi đói đến mức ngực dán vào lưng, trong lòng nghĩ rất hối hận, vừa rồi mình nên mua cái gì đó để ăn lót dạ.
Cô không đi nhanh như Giang Chi, lại đói, vì vậy cô đã cách xa anh một đoạn.
Đường Chi mệt mỏi đi theo sau, không nhịn được lôi kéo anh trai camera nói: "Anh nói một người như anh ta, làm sao có thể có bạn gái?"
Trong lòng, cô âm thầm cho anh một điểm trừ.
Còn kéo cô từ vách đá nhảy xuống thì trừ điểm.
Vừa rồi ở trên xe thái độ không tốt nên trừ thêm điểm.
Khi xuống xe, anh không hề cân nhắc đến cảm xúc của cô mà tự mình về trước.
Trừ điểm!
Cô chỉ mới thất thần một tí, đã không thấy Giang Chi đâu.
Đường Chi ngơ ngác chạy về phía trước hai bước, khi đi tới ngã ba, nhìn mọi phương hướng đều không thấy bóng anh, cô hoàn toàn ngây người.
"Vừa rồi anh nhìn thấy Giang Chi đi hướng nào không?!"
Anh trai camera:"......"
Cho dù có nói, tôi cũng phải đợi nửa tiếng sau mới nói cho cô biết, nếu không sẽ bị trừ lương.
A...
Trừ điểm!
Tên này đi nhanh vậy làm gì, sau lưng có hổ đuổi theo à?
Một giờ sau, Đường Chi cuối cùng cũng về tới biệt thự.
Rõ ràng chỉ cần phút là tới nơi, nhưng cô lại nhầm đường, cuối cùng anh trai camera không đành lòng cũng phải nhắc nhở cô, bây giờ cả người cô đều mệt mỏi rã rời.
Nhan Vô Ưu và Thẩm Trác Sắt đang chạy bộ tập thể dục ở phòng khách, nghe thấy động tĩnh ở cửa, hai người đồng thời quay đầu nhìn: "Đường Chi, em đi đâu thế, sao về muộn vậy?"
Đường Chi cởi giày, vô tình nhìn thấy Giang Chi đang ngồi ở bàn ăn cơm, tức giận đến xương gò má cũng căng lên.
"Lạc đường rồi đi một vòng." Cô nói nhẹ nhàng bâng quơ, Nhan Vô Ưu cùng Thẩm Trác Sắt liếc nhau, không nói lời nào.
Mối quan hệ của Đường Chi và Giang Chi không phải là một bí mật, bọn họ là người ngoài cũng không thể khuyên được.
Hạ Thu Thu đi tới chào hỏi Đường Chi: "Đường Chi, sao cậu về muộn quá vậy! Nhưng mà Phó lão sư vừa mới làm cơm, cô mau đến ăn cơm đi!"
Đường Chi thật sự rất đói, vừa nghe thấy ăn cơm hai mắt liền sáng lên.
"Tốt quá! Phó lão sư cũng thật tốt quá đi!"
Hạ Thu Thu cười đến ngọt ngào.
Trên bàn cơm, chỉ Giang Chi nhẹ nhàng ngồi ở đó, những người khác đều đã ăn tối rồi, Phó Hoàn Chi chủ động làm trứng xào cà chua và một bát canh rau cho hai người về muộn.
"Hôm nay muộn quá rồi, nguyên liệu trong biệt thự cũng hết, nên chỉ có thể nấu mấy món đơn giản này thôi."
Phó Hoàn Chi đưa bát đũa cho Đường Chi.
Đường Chi cảm ơn anh ta rồi cầm lấy bát đũa, ngồi ở vị trí cách Giang Chi xa nhất .
Bàn ăn dành cho sáu người, hai người ngồi đối diện nhau, người này bên trái , người kia bên phải, giống như có một vách ngăn ngăn ra ở giữa. Vừa nhìn là biết, buổi ghi hình ngày hôm nay cũng không vui vẻ gì.
Buổi chiều Hạ Thu Thu lén lút vào phòng phát sóng trực tiếp của hai người bọn họ xem.
Ngoại trừ bình luận mắng Đường Chi tâm cơ, cũng có một vài bình luận khen họ ngọt ngào lướt qua, còn có một số người thành lập siêu thoại "Giang Đường CP".
Cô ta lại đi xem siêu thoại "Giang Đường CP", trong đó toàn là những người hâm mộ chân thành:
"Wow wow wow, hôm nay có chị em nào đã lọt hố này chưa"
"Ngọt quá, ngọt quá! Cảnh Chi ca ôm Chi Chi xuống, tôi đã tạo ra rất nhiều fmv cho cảnh này !"
"Thật tuyệt! Tôi cảm thấy Chi ca với Chi Chi rất đẹp đôi. Tôi luôn cảm thấy Chi ca ở trên cao và không bao giờ với tới. Nhưng hôm nay tôi đã nhìn thấy rất nhiều biểu cảm của Chi ca! [Ảnh x]"
"A a a a, biểu cảm bất lực cùng buồn cười này thật sự rất đáng yêu! Đánh chết tôi! Đánh chết tôi!"
Mặc dù chỉ có vài trăm người trong siêu thoại CP này, nhưng việc nhìn thấy nhiều dấu hiệu ngọt ngào như vậy, đối với Hạ Thu Thu như là sét đánh giữa trời quang!
Cô cùng Phó Hoàn Chi đi lên được là do đè Đường Chi và Giang Chi mà đi lên...
Hạ Thu Thu nép vào vòng tay của Phó Hoàn Chi, Đường Chi cũng cố gắng nắm lấy tay của Giang Chi, nhưng tay lại bị Giang Chi ném ra một cách không thương tiếc.
Hạ Thu Thu trừng mắt nhìn Phó Hoàn Chi, Đường Chi chớp mắt một cách điên cuồng với Giang Chi, lại bị Giang Chi cho rằng mắt của cô bị gì.
Ngược lại, CP "Cuối mùa thu" giữa Hạ Thu Thu và Phó Hoàn Chi lại đặc biệt ngọt ngào.
Hạ Thu Thu háo hức muốn xem lần này Đường Chi và Giang Chi sẽ ở chung với nhau thế nào, đột nhiên phòng phát sóng trực tiếp tối đen.
Chuyện này luôn ảnh hưởng đến tâm trạng của cô ta, cuối cùng Phó Hoàn Chi cũng đã hoàn thành nhiệm vụ viết . lời yêu thương chân thành cho cô ấy.
Hiện tại nhìn thấy tình hình hai người như thế này, thực ra trong lòng Hạ Thu Thu cực kì vui vẻ.
Hạ Thu Thu chủ động ngồi xuống bên cạnh Đường Chi, ngập ngừng hỏi: "Đường Chi, cậu có chuyện gì vậy? Cậu không vui sao?"
Đường Chi gắp một miếng trứng bỏ vào miệng: "Không có đâu, tôi rất vui!"
Trứng rán bên ngoài nhìn mềm mịn bên trong ăn rất ngon, hai mắt Đường Chi sáng lên: "Này, tay nghề của Phó lão sư rất tốt, ăn rất ngon!"
Hạ Thu Thu mỉm cười và thể hiện tình cảm ân ái đúng lúc: "Đúng vậy, trách tôi ngu ngốc, làm việc gì cũng không tốt, lại luôn quên ăn cơm đúng giờ. Phó lão sư đau lòng cho tôi nên mới học nấu ăn đấy, ai biết được trù nghệ nấu ăn của anh ấy lại ngon như thế, chắc là có thiên phú. "
Đường Chi ăn ké nên chột dạ, gật đầu đồng ý: "Phó lão sư thật giỏi quá!"
Phó Hoàn Chi ngồi cạnh Giang Chi mỉm cười khi nghe câu nói đó: "Nếu cô tiếp tục khoe khoang, tôi sẽ trôi dạt đi đâu mất. Đúng là học nấu ăn chủ yếu là vì Thu Thu. Tùy tiện học vài món, đàn ông không nên để phụ nữ của họ đói."
Hạ Thu Thu cười ngọt ngào, nhéo nhéo một chút thịt trên bụng, nói: "Đều trách anh, em lại tăng cân rồi!"
Hai người anh tới tôi đi mà khen nhau một hồi, Hạ Thu Thu bắt đầu khen ngợi Giang Chi: "Giang Chi cũng rất tốt, có chuyên môn về lĩnh vực nghệ thuật, tài năng ca hát cũng không thua kém chúng ta."
Nói đến đây, Đường Chi liền muốn hừ lạnh một tiếng.
Hát hay thì sao? Từ giờ trở đi cô ghét nhất là ca sĩ!
Nhưng trên mặt cô vẫn nở nụ cười hoàn hảo: "Đúng, anh ấy, siêu, siêu, tốt."
"Tôi hôm nay leo núi thất bại, chính là vì anh ấy ôm tôi xuống, quả thực bạn trai của tôi rất khoẻ mạnh ~"
Đường Chi nghiến răng nghiến lợi khoe khoang.
Nghe vậy Giang Chi để đũa xuống, anh nhấp nháy môi dưới, trực tiếp đáp lại.
"Cô cũng tốt."
Giọng điệu trong lời nói của anh không mặn không nhạt, lại lọt vào tai Đường Chi thật mỉa mai làm sao!
Đường Chi không chịu thua mà nói: "Giang Chi của chúng ta, rất đáng tin cậy. Cho dù một ngày nào đó đem tôi cùng anh ấy bỏ lại ở đảo hoang, cũng không cần lo lắng phải chết. Giang Chi nhất định sẽ không mặc kệ tôi!"
Câu cuối cô cắn răng trịnh trọng nói.
Lời này nói ra làm vẻ mặt Hạ Thu Thu cùng Phó Hoàn Chi đều mờ mịt, Hạ Thu Thu ở trong lòng điên cuồng than thở, tại sao lại có thể thể hiện tình cảm như vậy?
Giang Chi lại bị câu nói này chọc cười.
Chỉ là nụ cười lạnh lùng không tới mắt.
"Đúng không."
Đường Chi cảm thấy cổ quái, cho dù cô đắc tội Giang Chi cũng không có vấn đề gì, chờ đến khi chương trình quay xong, cô và Giang Chi trở về phòng tắm rửa, mới phát hiện ra vấn đề gian nan nhất...
Cho nên——
Buổi tối cô làm sao có thể ngủ trên giường này được?