Giang Chi khi về đến phòng liền đi tắm.
Anh thích sạch sẽ, đây thực sự là thói quen tốt của một người bạn cùng phòng.
Đường Chi nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm, cảm thấy rất căng thẳng, cúi đầu nghịch điện thoại.
Vào buổi tối, nhân viên công tác đã trả lại toàn bộ điện thoại di động cho khách mời. Đường Chi mở điện thoại lên, thấy rất nhiều thông báo, tới hơn + thông báo.
Bạn thân nhất của nguyên chủ là Tần Miểu gửi nhiều tin nhắn nhất, hơn tin nhắn. Khung chat đầy dấu chấm than. Đường Chi kéo lên vài cái, buổi chiều Tần Miểu như biến thành con gà gáy rất nhiều.
[Giang Chi thật sự là đưa cậu xuống sao, bỏ bốn lên năm chính là anh ấy đang ôm cậu đó! Anh ấy ôm cậu! Chi Chi phải cố gắng lên!]
[A A A, tuy cậu thua nhưng đổi lại cậu được ôm Giang Chi. Cậu có ôm eo của anh ấy không? Tay anh ấy cầm có sướng không?]
[Có chuyện gì với chương trình vậy? Màn hình phát sóng tối thui, ngày hôm nay cũng xem là khá tốt. Rất nhiều người đã tham gia vào siêu thoại Giang Đường CP, cậu hãy vui vẻ lên nhé!]
Không biết tại sao, cô luôn cảm thấy quen thuộc với những người xung quanh nguyên chủ.
Cô còn có thể tưởng tượng ra biểu cảm đáng yêu của Tần Miểu khi cô ấy nói những điều này.
Đường Chi: [... Thật ra là anh ấy xách tớ xuống.]
Mọi người xem truyền hình trực tiếp có thể không thấy được, nhưng để miêu tả chính xác nhất tư thế của Giang Chi chính là xách cô xuống.
Nói đến đây, Đường Chi liền tức giận: [Anh ấy không quan tâm đến cảm xúc của tớ một chút nào!]
Nếu biết trước anh dùng cách này đưa cô xuống, đánh chết cô cũng không nhờ anh giúp đỡ.
Tần Miểu nhanh chóng nhắn tin lại: [Chi Chi, cậu phải biết hài lòng và hạnh phúc chứ. Cậu và Giang Chi có quan hệ như thế, nếu anh ấy quan tâm đến cảm xúc của cậu, thì cậu không còn yêu đơn phương nữa, mà là hai người lưỡng tình tương duyệt.]
Lưỡng tình tương duyệt: ý chỉ hai người đều có tình cảm với nhau.
Đường Chi cầm điện thoại, cảm thấy Tần Miểu nói vậy cũng có lý.
Tuy có lý, nhưng cô vẫn điên cuồng nói những khó chịu mà cô đã kiềm chế cả buổi chiều cho Tần Miểu biết.
Tần Miểu nghe cô xả giận liền nhắn lại n biểu cảm cười to, nhưng lại chỉ ra trọng điểm: [Đây là hình phạt của nhiệm vụ năm sao, sao cậu có thể dễ dàng lên xe như vậy.]
Đường Chi: [Tớ không biết. Có lẽ những cô gái hay cười như tớ thường hay may mắn.]
Tần Miểu: [Mợ nó, gì mà cô gái hay cười, cậu bớt ảo tưởng đi. Chắc chắn Giang Chi đã đi làm nhận hình phạt khác mà cậu không biết!]
Đường Chi: [Có khả năng không?]
Tần Miểu: [Với kinh nghiệm nhiều năm xem phim thần tượng của tớ, thì có khả năng lắm! Bây giờ các cậu đang làm gì?]
Đường Chi: [Anh ấy đang tắm, còn tớ đang nằm trên giường.]
Tần Miểu: [! ! !]
Tần Miểu: [? ? ?]
Tần Miểu: [Đây là tớ không cần trả phí cũng có thể nghe đúng không? ]
Vốn dĩ Đường Chi không cảm thấy câu này có vấn đề.
Nhưng phản ứng của cô bạn thân lại cực trì khoa trương, mãi sau cô mới hiểu ra, vừa rồi mình trả lời có ý nghĩa rất khác.
Đường Chi: [... là ý trên mặt chữ! Cậu đừng có suy nghĩ lung tung! ]
Tần Miểu: [Cậu tưởng tớ nói cái gì, "Cánh Diều" nói cho ngươi biết, đừng tưởng bở!]
Đường Chi: [......]
Những người hâm mộ của Giang Chi được gọi tên khác là "Cánh Diều", và Tân Miểu cũng là người hâm mộ của anh.
Mối quan hệ giữa Đường Chi và "Cánh Diều" rất căng thẳng, gần như hầu hết các " Cánh Diều " đều ghét Đường Chi, sợi dây tuyến mười tám ràng buộc với anh trai nhà mình.
Đường Chi cũng không chịu thua: [... Tớ là bạn thân nhất của cậu, cậu không lo anh ấy sẽ gì với tớ sao?]
Tần Miểu: [Tiểu thuyết lãng mạn tuy hay nhưng cũng nên bớt xem đi chị hai. ]
Đường Chi: [......]
Có vẻ như chỉ mình cô lo lắng, cô chỉ là bia đỡ đạn nữ phụ, Giang Chi là nam chính, phải giữ gìn thân thể trong sạch của mình trước khi gặp nữ chính, anh ấy thà qua đêm trong phòng tắm còn hơn ở cùng cô trên một chiếc giường.
Tần Miểu: [Trước khi đi ngủ tớ phải phải chứng minh cho cậu biết, nam thần của mình, anh ấy siêu siêu tốt! ]
[chuyển tiếp-Chi ca thật sự rất tốt. ]
Đường Chi click mở video đó.
Ngay khi video phát, là tiếng gào thét chói tai, hô to tên của Giang Chi.
Đây là video về buổi biểu diễn của Giang Chi.
Hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, ánh đèn chiếu vào người nhẹ nhàng, khói trắng bay đầy xung quanh sân khấu, nhìn về phía xa, giống như anh đang ở trong một giấc mộng mà cô không thể chạm vào.
Giang Chi đang ngồi trước đàn, hơi tiến lại gần micro, giọng nói lạnh lùng truyền từ micro đến mọi ngóc ngách của khán đài.
"Bài hát cuối cùng, dành tặng cho tất cả mọi người."
Đường Chi mới tiếp xúc với anh một ngày, chưa từng thấy anh cười thế này bao giờ.
Khiêm tốn và lễ độ, nhẹ nhàng như gió xuân, có một đôi mắt đào hoa hơi cong lên, vừ xa cách vừa dịu dàng.
Tiếng gào thét của Cánh Diều gần như lật úp toàn bộ sân vận động.
Đường Chi nghe thấy tiếng hát của anh, giọng nam trong trẻo, có ma lực hấp dẫn, rõ ràng đây là một bài hát có khúc dạo đầu hơi dài và bằng phẳng, nhưng khi anh vừa mở miệng, giọng nói từ tính đã thu hút sự chú ý của cô, cô không thể không nghe.
Thì ra anh ấy vẫn có một mặt như vậy.
Đường Chi chỉ cho rằng, những đoạn miêu tả đó chỉ có trong sách, toả sáng không chân thực.
Mãi cho đến khi phòng tắm mở khóa truyền ra tiếng mở cửa, Đường Chi như người mới vừa tỉnh dậy từ trong mơ tắt video, lương tâm có chút cắn rứt mà giấu điện thoại sau lưng.
Giang Chi mặc áo ngủ màu trắng quần ngủ màu đen đi ra ngoài, giống như ban ngày đứng ở đó sấy tóc.
Đường Chi đột nhiên nghĩ tới ban ngày vô tình mình ôm anh, liền cảm thấy xấu hổ.
Giang Chi sấy tóc xong đi tới, Đường Chi toàn thân căng chặt hỏi anh: "Giang Chi, buổi tối chúng ta cùng ngủ trên giường sao?"
Giang Chi nhếch miệng trào phúng: "Không phải chính là ý muốn của cô sao?"
Đường Chi ở trong lòng mắng một cái!
Tên này còn rất tự luyến.
"Nếu anh không thích, em có thể ra ngoài ban công ngủ."
Cô ôm gối ôm rùa nhỏ trên giường, giả vờ rộng lượng nói, nhưng lại cố làm ra vẻ đáng thương, thủ đoạn này là kết hợp lui để tiến và khổ nhục kế, cô không tin Giang Chi thật sự sẽ để cô ra ban công ngủ.
Đường Chi vùa nói xong, liền cảm nhận được ánh mắt dò hỏi của Giang Chi.
Trong đôi mắt đen của người đàn ông không che dấu sự dò hỏi, điều này làm cô cảm thấy như thể anh có thể nhìn thấu tâm tư của cô lúc này.
Cô vô thức siết chặt lấy con rùa nhỏ, lấy hết can đảm để đón lại ánh mắt của anh, nhưng đột nhiên nghe anh nói.
"Có thể."
Đường Chi suýt chút nữa cho rằng bản thâm nghe nhầm.
Có thể?!
Cô ôm cái gối trong một tay, tay kia ôm con rùa, và di chuyển ra ban công, trong lòng cô muốn chửi anh đến khàn cả giọng...
Giang Chi, anh có biết như thế nào là phong độ của một người đàn ông không?
Để cô ấy một cô gái đáng yêu như tôi ngủ ở ngoài ban công vào ban đêm?!
Đường Chi đi tới gần ban công, "Em đi đây?"
"Ừm."
Giang Chi chỉ gật đầu.
Đường Chi: @ ¥% ...... &
Cái miệng hại cái thân, cô vừa mở cửa, làn gió mát của đêm thu tạt vào mặt cô giống như một bàn tay đang hung hăng tát vào mặt cô.
Đầu mùa thu, thời tiết hay thay đổi, ban ngày vẫn còn dấu vết của mùa hè, không thua gì cái nóng của mùa hè, ban đêm nhiệt độ sẽ giảm xuống, đứng ở đây lạnh nhưng cũng thật thoải mái, chắc ngủ một đêm cũng không sao.
Đây là chuyện mà nam chính có thể đồng ý?!
Anh sẽ không như vậy đâu, chắc là cố ý chọc cô.
Cô ở cửa ban công, chưa từ bỏ ý định mà quay đầu lại, tiếp tục xác nhận với Giang Chi...
"Em thật, thật ... ngủ ngoài ban công!"
Tầm mắt Giang Chi rơi vào chân cô đã lâu không bước ra ngoài, trong lòng lạnh lẽo.
Đúng vậy, ngủ ở ngoài, sương đêm dày đặc lạnh đến mức đóng băng, xem cô có thể tiếp tục làm chuyện này không.
"Cô muốn ngủ, tôi có thể ngăn cản cô sao?"
Lời này ý tứ thật rõ ràng.
Anh chính là cố ý.
Đường Chi có chút khó chịu, cô muốn đóng sầm cửa lại, ngủ ở ngoài ban công.
Nhưng trong đầu cô lại nghĩ lại, cô đóng cửa ban công.
Giả vờ ngây thơ, khịt mũi giải thích với anh: "Bên ngoài lạnh lắm, em nghĩ ngủ trong nhà vẫn tốt hơn".
Khóe môi Giang Chi cười như không cười.
Đường Chi đang cưỡi trên lưng hổ nên khó leo xuống.
Cô rốt cục phản ứng kịp, người này tính toán cô, có phải muốn độc chiếm giường không?
Tên này đang đào hố cho cô ấy nhảy đây mà, đúng là đồ lòng dạ ác độc!
Nhưng cô vừa mói nịnh nọt xong, giờ cô lại nói muốn ngủ trên giường, thì có vẻ không được lắm, Đường Chi nhìn xung quanh, trong căn nhà chật hẹp không có một chỗ nào dư thừa .
Ngoại trừ......
Là ngủ trên đất.
Quên nó đi, chỉ trên mặt đất.
Kết quả là có thể chấp nhận được.
Cô đặt chiếc gối con rùa nhỏ lên đầu giường, giả vờ ngoan ngoãn nhìn Giang Chi: "Không sao, em ngủ dưới đất là được rồi."
Nói xong, cô mở vali của nguyên chủ mang theo, tìm ra bộ đồ giường thay đổi làm mệm.
Khi hai người gần nhâu, tim Đường Chi đập loạn nhịp.
Khi cô còn cách Giang Chi gần một mét, người đàn ông đột nhiên giúp cô một tay.
"Đừng làm vậy."
Trong lòng cô "lộp bộp" một cái, trái tim nhỏ bé đập thình thịch suýt chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực, ngẩng mặt lên rồi mở to hai mắt giả bộ khó hiểu: "Hả? Không được sao?"
Đèn màu cam trong phòng không quá sáng.
Nửa khuôn mặt Giang Chi ẩn trong bóng tối, từ góc độ của cô, chỉ có thể nhìn thấy đôi lông mày hơi cau lại của Giang Chi, cũng như ánh sáng xa lánh và lãnh đạm trong đôi mắt kia.
Giang Chi cầm lấy chiếc gối trong tay cô.
"Để tôi ngủ dưới đất."
Đường Chi khó nhịn được cong môi.
Cô quay lưng lại không cho anh nhìn thấy vẻ mặt của mình, cô giả vờ thuyết phục: "Như vậy không tốt, lỡ anh ngủ dưới đất mà bị cảm thì sao? Để em ngủ cho!"
Tuy nói vậy nhưng căn bản cô không hề động đậy.
Giang Chi đi đến tủ lôi ra một tấm ga trải trên mặt đất.
Lối đi này cũng hẹp và nhỏ, chiều ngang chỉ cm.
Nghĩ đến sau này sẽ ngủ ở đây, người đàn ông vai rộng chân dài bị giam trong không gian nhỏ bé này, Đường Chi nghĩ thế nào cũng cảm thấy buồn cười.
Giang Chi vừa trải ga giường ra, khẽ liếc nhìn cô.
"Đi tắm rửa rồi ngủ đi."
"Ồ."
Đường Chi liều mạng khắc chế bản thân không cười, giả vờ nũng nịu: "Thật ra, em không ngại cùng anh ngủ chung giường."
Giang Chi chỉ mặc kệ cô.
Đường Chi xoay người đi lấy quần áo, vùi mặt vào quần áo, thật là buồn cười.
Phong thái lịch lãm, hoàn hảo của nam chính đây à.
Tuy muộn nhưng vẫn có.
-
Đường Chi vui vẻ đi ngủ sau khi tắm xong.
Sau một ngày mệt mỏi, đầu cô chạm vào gối và rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Giấc ngủ của Giang Chig không sâu.
Vì vậy, khi có một thứ lông ở trên đỉnh đầu anh, khiến anh không còn cảm giác buồn ngủ.
Cái gì thế này.
Giang Chi mở mắt ra và nhìn thấy hai con mắt đen bằng nhựa.
Trong một căn phòng tối với một chút ánh sáng, chiếu sáng quỷ dị.
Theo phản xạ anh lùi lại, thứ trên mặt rơi xuống rơi vào tay anh.
Đó là con búp bê rùa trên giường của Đường Chi.
Anh bỗng thấy tức giận và buồn cười.
Trước khi đi ngủ, cô nói phải giữ thứ này ở bên cạnh, nói rằng cô cảm thấy an toàn như khi ở bên anh, loại chuyện này hơi vô lý, nên anh không để ý cô nó.
Bây giờ anhnắm lấy đuôi con rùa, và chế nhạo.
Có chuyện gì vậy, nửa đêm rồi, cảm giác an toàn không còn nữa?
Anh đặt con rùa sang một bên và nằm xuống, không lâu sau nhắm mắt.
"Lạch cạch."
Chăn cũng không phụ sự mong đợi của mọi người mà bị đá rơi xuống.
Phủ trên đầu anh, vẫn mang theo hương thơm nhàn nhạt của thân thể thiếu nữ.
Giang Chi: "..."
Rốt cuộc cả đêm, cô có thể đạp bao nhiêu thứ rơi xuống?
Cơn buồn ngủ bị gián đoạn hai lần, anh dút khoát đứng dậy.
Rèm cửa trong phòng chỉ là lớp vải mỏng màu trắng, ánh trăng xuyên qua nhẹ nhàng chiếu rọi cả căn phòng.
Phần lớn giường trống, và một cái gối cũng đang nghiêng ngả trên mép giường chuẩn bị rơi xuống.
Cô gái trên giường nằm cuộn tròn, ngủ ở mép giường.
Cô cảm thấy lạnh, cứ cuộn mình thật chặt, ôm lấy mình hết mức có thể.
Cảm thấy lạnh mà còn đá chăn.
Giang Chi lạnh nhạt ném cái chăn lên người cô.
Một chiếc chăn bông điều hòa có độ dày vừa phải, thoạt nhìn có chút đè nặng ở trên người cô, Đường Chi thấy không thoải mái, đôi mày thanh tú nhăn lại, miệng khẽ lầm bầm, không biết trong lúc ngủ say nói gì, một lát sau cô kéo chăn và trở mình, ngủ tiếp.
Giang Chi đã không còn buồn ngủ một lúc nữa.
Trăng trong như nước, anh đứng bên giường, suy nghĩ thật kỹ về những gì đã xảy ra ngày hôm nay.
Một suy đoán không thể giải thích được tràn ngập trong lòng anh.