Di Thiên đẩy những dụng cụ làm vườn bị bụi bám đầy qua một bên, tiếng va đập vang lên đặc biệt rõ ràng. Hai tay chà sát vào nhau, phủi phủi đi lớp bụi, tránh mặt sang một bên để không phải hít trúng không khí bẩn, mắt cô sáng lên nhìn một cây thương được giấu sau đống dụng cụ kia. Với tay cầm lấy, ờ không nặng lắm, dùng kĩ năng đã học xoay cây thương một vòng theo cánh tay, tốt, rất vừa tay.
Đã qua ngày từ khi gây ra vụ chấn động oanh tạc giới báo chí kia rồi, không biết vì lí do gì mà lũ người kia bị chậm trễ việc đi tìm vũ khí, chắc hẳn phải kể đến hai thanh niên dũng cảm, chiến đấu quên mình kia rồi. Hiện tại trong tay cô có một khẩu súng, một cuộn dây cước khá là dài, một đoản kiếm cùng một cây thương mới tìm ra, chưa kể cái vòng tay giấu kim độc cùng một bộ đai lưng đầy ám khí mà cô mang theo nữa.
Hắc hắc- bà đây chắc chắn là siêu cấp nhân vật phản diện chính. Bàn tay vàng đâu đâu cũng có. Boss cuối trong truyền thuyết a~. Nhìn xem nhìn xem, vũ khí nhiều như thế này, bà đây quyết tâm đi đổi tên thành- Độc Cô Cầu Bại!!!
Tiếng bước chân nặng nề vang lên, Di Thiên đang nâng khả năng ảo tưởng cùng tự luyến lên chín tầng mây cũng phải tạm dừng lại, ánh mắt cảnh giác phóng về phía phát ra âm thanh nhưng chân cũng không hề di chuyển, một bộ dáng chờ giặc tới. Tiếng bước chân càng ngày càng lớn, mà ngả rẽ đó không có một chút ánh sáng nào, Di Thiên trấn định nhìn chằm chằm nơi bóng tối đó, tiếng bước chân có gì đó rất lạ...nói sao nhỉ, nó không đồng đều, chẳng lẽ người này bị tật?
Thân ảnh bước dần ra ánh sáng, Di Thiên từng chút từng chút thấy được ngoại hình của người tới, không khỏi một trận hít khí. Đây chẳng phải là hình tượng em gái trong các phim kinh dị sao, trời ơi! Váy ngắn bị rách, tóc dài rối tung, khuôn mặt đẫm máu, mắt trợn trắng, cánh tay gãy, lỏng lỏng lẻo lẻo chỉ còn dính chút ít trên vai, chân ngoặc trái quy luật, máu theo những bước chân tạo thành một vệt dài. Cô thề, cô còn thấy rõ từng giọt máu nhỏ xuống.
Chết tiệt! Máy quay phim đặt ở đâu vậy hả? Cái này cũng quá sống động đi! Các người tới đây quay phim được cấp phép chưa? Đm, đạo diễn đâu, chúng ta cần ngồi uống trà luận bàn về vấn đề mĩ quan đô thị một chút!!
Cô gái kia dùng đôi mắt trắng dã nhìn Di Thiên, cái này là Di Thiên đoán thôi chứ ai mà biết đôi mắt trắng kia nhìn thấy cái gì chứ? nhưng sát khí kia không thể nhầm được, phần sát ý nhắm thẳng vào cô. Bốn mắt nhìn nhau ( trào máu họng) được một lúc, cô gái kia mở khuôn miệng đầy máu, khó khăn nói thành lời:
-Mày...mày...giết...Nguyên...Kỳ...phải không?
Giọng nói rất khàn, rất trầm hệt như một người đàn ông.
Đây là qua Thái Lan nửa đường hết tiền hay sao mà không làm cho nốt đi vậy?
-Phải.
Di Thiên bình tĩnh trả lời, đây là sự thật, muốn nói dối cũng không được. Cô gái kia thấy Di Thiên thừa nhận không chút lo sợ thì tức giận, nghiến răng ken két, giọng nói gấp hơn vài phần:
-Cậu...ta...bây giờ...ở đâu?
Di Thiên sửng sốt, nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, mới thở dài trả lời " Không biết a". Ở đâu ra cái chân lí mình giết xong còn nhất quyết phải đem chôn vậy? Lúc đó cô còn chưa tới nửa cái mạng, Sở Ngạo không cứu vớt thì chắc hắn tốn công đem chôn hộ luôn rồi. Tuy biết Sở Ngạo dùng xác Nguyên Kỳ cho Mục Hàn Dương nghiên cứu cái gien biến dị ấy nhưng cô không có lòng tốt nói cho người trước mắt này biết đâu, hơn nữa, cô ta cũng là một thể biến dị. Với cái tình trạng đó mà còn sống thì xin mời đứng im để nhận của bà đây một lạy đi!!!
Cô gái kia nghe Di Thiên trả lời không chút cảm tình, tức giận gào lên, xen lẫn với tiếng gào thét chói tai kia là cảm xúc hỗn độn, có hối hận có thương cảm, đột nhiên biến thành tiếng khóc thê lương...
-Tại sao... Tại sao...mày...lại ...giết cậu ấy...Tại sao...Đáng chết...Đáng chết!!!
Cô gái ngồi xuống, thân mình run rẩy, những giọng nước mắt rơi xuống đất làm sậm màu một mảng. Di Thiên đứng một bên, không biết nói gì cho phải, dù sao Nguyên Kỳ cũng là do cô giết, giờ nói gì cũng vô dụng. Nguyên Kỳ làm chuyện quá thừa thải, trả thù làm gì cơ chứ? Chẳng phải còn có một người đau lòng vì cậu ta sao? Quan tâm cậu ta sao? Rơi những giọt nước mắt thật lòng vì cậu ta sao? Đúng là ngu ngốc!!!
Di Thiên chờ đợi cho cô gái kia bình tĩnh trở lại, cô cũng thừa biết sau đó sẽ phát sinh chuyện gì, nhưng cô chẳng quan tâm, cái này chẳng phải là chuyện tất yếu sao. Trước sau gì cũng xảy ra thà rằng bây giờ đối mặt giải quyết một lần luôn đi. Giết người rồi sẽ bị người khác giết, đây là nhân quả. Y như rằng, cô gái kia đứng dậy, hướng cô phát ra âm thanh đe dọa :
-Mày ...nên...chết...đi. Tao sẽ giết mày, giết mày...trả thù...
...
-Cái thứ vật thí nghiệm thất bại đó đang làm trò quỷ gì vậy?bg-ssp-{height:px}
Lão nhị một bên quan sát camera, một bên gặm táo rất độ lượng mà nêu ra ý kiến, giọng nói thập phần khinh thường. Lão đại ngồi phía trước hắn âm thầm thở dài, cô ta rất yêu quí Nguyên Kỳ, nhưng là...Nguyên Kỳ là sản phẩm thành công, còn chết dưới tay Di Thiên,chưa kể lúc đó cô còn không có vũ khí. Cô ta có nhận ra mình ngu ngốc thế nào không vậy? Lão tam bộ dáng bên ngoài xem kịch, mở giọng đầy hứng thú :
-Tôi cũng muốn xem, người giết được Nguyên Kỳ thân thủ thế nào? Phải biết cô ta đúng là phế vật nhưng ra tay thì không vừa đâu...- nhất là đang mang trên mình hai chữ "báo thù".
...
Cô gái kia xông tới hướng đầu Di Thiên nhắm thẳng vào, Di Thiên xoay người, thành công tránh sang một bên, nhìn mảng tường bị một kích kia dở bỏ dễ dàng, Di Thiên nuốt nước bọt "Mẹ nó, dị biến gì đó quả nhiên nên chết hết đi. Như thế này hỏi sao thân thể nhân loại mỏng manh như cô chịu nổi". Cầm cây thương mới lụm được, Di Thiên cầm chặt, đâm thẳng vào vai cô ta. Dị biến phát giác, tốc độ cô ta nhanh hơn Di Thiên, hiển nhiên nè được một kích kia. Sau lại nhảy lên, giơ chân thẳng ra, từ bên trên bổ dọc xuống. Di Thiên nghiêng người, dùng thương dựng đứng, canh chuẩn ngay chân cô ta, thành công làm chân cô ta ghim vào cây thương. Máu màu đen kì lạ bắn lên mặt, cổ cùng vai Di Thiên.
Chân bị kìm trụ làm di chuyển khó khăn, dị biến tức giận dùng tay quào tới, Di Thiên tay cố gắng giữ vững cây thương, tay còn lại mò xuống bên hông, rút ra ám khí, xoay một vòng trong lòng bàn tay, đâm thẳng vào mắt dị biến. Không chờ thêm một giây để cô ta phản ứng, Di Thiên rút ra, đâm vào bên còn lại, khi rút ra còn mang theo con mắt bên đó. Biến dị không biết có cảm nhận đau hay không, móng vuốt cào lên tay Di Thiên, sau lại bấu chặt vào cánh tay. Di Thiên đau đớn, lập tức rút cây thương ra, đâm vào tay đang bấu chặt trên người cô, dị biến phát giác, buông ra, cả hai cùng lùi về sau ba bước.
Di Thiên nhìn cánh tay đã thấy xương của mình, khổ não không thôi. Mục Hàn Dương mới đe dọa không được xảy ra chuyện tương tự Nguyên Kỳ nữa, thời gian của hắn không phải để chơi, hắn rất bận không rãnh cùng cô mất một năm nhìn mặt nhau a. Cũng may là chưa có gãy, vẫn còn dùng được. Dị biến sau khi lùi bước thì đứng bất động quan sát cô, chắc là cô ta đang lên kế hoạch cho đợt tấn công tiếp theo. Bây giờ đã nhận ra Di Thiên không dễ chơi như vậy, đã có phòng bị rồi.
Di Thiên thở hồng hộc, dị biến này mỗi là ra tay là muốn đòi mạng cô, không như Nguyên Kỳ chỉ là đùa giỡn cùng hành hạ. Đôi mắt chuyển một vòng, xem ra để thắng phải hi sinh một phen rồi. Không nói hai lời, Di Thiên dùng sức ném thẳng cây thương vào đầu dị biến, cây thương phóng đi nghe vút vút, dị biến cả kinh, nhanh chóng tránh qua một bên, còn chưa kịp cười nhạo Di Thiên thì thấy thân ảnh của cô bay vụt trước mặt rồi. Dị biến hai tay nhanh chóng bấu chặt vào chân cô, máu bắn ra, ào ào chảy xuống, nhưng Di Thiên không quan tâm, dùng chân kìm lại hai tay của cô ta, cô đã chuẩn bị sẵn hai ám khí trông như hai cái xoắn ốc, hướng đầu của dị biến đâm xuống. Tiếng máu phụt ra, Di Thiên còn định xoắn hai cái đó để nó đâm vào sâu hơn, hai tay của dị biến cũng đã buông ra, nắm lấy hai tay cô, bây giờ dù cho hai tay bị gãy cô cũng phải giết được cô ta.
Đột nhiên một tiếng xé gió từ bên trái tới, nó rất nhanh, Di Thiên giật mình, đá vào mình dị biến, còn mình thì mượn lực bật ngược lại, một tiếng "đùng" vang lên, là tiếng thứ gì đó va chạm với tường. Chân đã đứng vững dưới đất, máu khắp mình vẫn còn đang chảy, Di Thiên một tay chống tường, mắt nhìn bức tường trước mặt bị nứt một mảng, có một đám người đang đến.
Dẫn đầu là một nam nhân tai đeo headphone, ánh mắt lười nhác quét qua cô một cái, trên tay hắn còn cầm một sợi xích dài. Sau lưng hắn là một nam nhân mặc áo sơ mi trắng, đôi mắt lạnh như băng nhìn tới biến dị.
Hai người này...có mùi nguy hiểm.
Di Thiên lùi lại, với tình trạng của cô bây giờ mà ra chiến thì... chúc bạn may mắn lần sau a. Dị biến cũng đồng dạng, cô ta mục đích là giết Di Thiên, kế hoạch bị gián đoạn, bây giờ vẫn là nên tránh đi thì hơn.
-Ai là sói?- Nam nhân tai đeo headphone hỏi.
Di Thiên trầm mặc, trong đầu như có một đàn quạ bay qua, anh trai à, nhìn tôi dù gì cũng ra dáng một con người được không, bị đánh đống với nữ chính trong phim kinh dị kia tôi thật sự bị tổn thương đó nha!!!
-Thôi, khỏi quan tâm đi. Cứ giết hết là được.- Không chớ ai trả lời, hắn nói tiếp.
Song sợi xích kia giống như một con rắn mà lao tới dị biến, còn nam nhân mặc áo sơ mi kia thì từ đằng sau lấy ra một cây súng liên thanh, hướng Di Thiên xả đạn. Di Thiên dùng chân đá cây thương nằm dưới đất lên tay, cầm lấy, để trước thân, dùng sức xoay gióng hệt một cái quạt. Như vậy dù cho không cản được hết đạn nhưng cũng cản được phấn nào. Những viên đạn bị văng ra, rơi đầy trên đất. Nam nhân mặc áo sơ mi nhìn cô đầy kinh ngạc, Di Thiên vừa cản vừa lùi, một vài viên đạn đã xuyên qua cánh quạt mà xẹt qua chân, cùng tay cô, nếu ở lại chết là cái chắc. Lùi về trong bóng tối, nam nhân kia định đuổi theo nhưng bị cản lại, trừng mắt nhìn Di Thiên biến mất trong bóng đêm.
Sau đó hắn quay sang tấn công dị biến đang chật vật chiến đấu với dây xích giống hệt một con rắn kia. Từ phía sau dị biến cũng bị bao vây, cô ta không may mắn như Di Thiên, cuối cùng mắt mở to nhìn dây xích từ trên bổ xuống, dây xích đè xuống hai ám khí Di Thiên lúc nãy đâm vào, thành công làm cho đầu dị biến vỡ nát, mặt mũi vặn vẹo, hàm cũng bị bung ra ngoài, máu đen phun khắp nơi, cái xác nhanh chóng ngã xuống, tạo thành một màu đen loang lổ.
-Sao lúc nãy cản tôi.
Mạnh Giang Hàn ánh mắt tức giận nhìn về phía Lâm Hân Vương đang còn thu thập dây xích, thấy hắn lơ mình, y càng phát hỏa, đi về phía Lâm Hân Vương, dùng tay kéo vai hắn. Lâm Hân Vương vẫn là một bộ dáng lười nhác, nhìn y một cái song ngoắc ngoắc tay bảo Mạnh Giang Hàn đi theo mình. Đi về phía đạn y bắn về phía Di Thiên, chỉ chỉ xuống đất. Mạnh Giang Hàn nhìn một lúc, trên đất chỗ này không có đạn, cách những viên đạn bị văng ngược ra khá xa, y nhớ đây là chỗ Di Thiên đứng lúc nãy. Nhưng chỗ này có những viên đạn bị rớt xuống, theo hướng tay Lâm Hân Vương chỉ, y nhặt lên hai viên đạn, quả nhiên là hai loại khác nhau. Nhìn sang bên trái, có một ngả rẽ nhỏ nằm ở đó.
-Lúc nãy có người giúp cô ta?- Không thể tin được, vậy mà có thể bắn trúng một viên đạn đang lao tới. Người này...
Lâm Hân Vương lười biếng gật đầu, sau lại ngáp một cái, xoay lưng rời đi.