Vĩ Mặc đứng dựa vào cửa, cúi đầu xuống như đang suy nghĩ gì đó. Âm thanh ái muội cách một bức tường vẫn có thể nghe rõ ràng. Tiếng thở dốc xen lẫn với rên rỉ vang lên cũng không mảy may gây chú ý với hắn. Cuối cùng âm điệu hoan ái kết thúc bằng một tiếng gầm nhẹ của nam nhân cùng với tiếng "a" thoải mái của nữ nhân. Trưởng nhóm đẩy cửa đi ra, tay còn đang bận kéo khóa quần, mắt thấy Vĩ Mặc đứng ở cửa thì vỗ vỗ vai hắn, cười đầy thỏa mãn :
-Tới lượt chú em đấy.
Vĩ Mặc giật mình, bộ dáng hoảng sợ lắc đầu, mồ hôi từ trên trán bao lấy đường nét khuôn mặt, trưởng nhóm thấy hắn hệt như thiếu nữ, phá lệ cười to :
-Haha. Chú mày là trai tân đó hả? Ngại ngùng cái gì chứ? Chưa biết sống chết ra sao thì cứ hưởng thụ đi.
Nói rồi đẩy hắn một cái, cười hắc hắc bỏ đi. Vĩ Mặc nhìn theo bóng lưng hắn, ánh mắt lóe lên rồi nhanh chóng biến mất. Cố gắng điều chỉnh tâm tình sao cho trông có vẻ nhu nhược, hắn bước vào phòng. Mộ Dung Tuyết đang tẩy sạch những vết dơ bẩn thì thấy Vĩ Mặc vào, khuôn mặt trắng bệch, chật vật lùi vào trong góc giường, miệng không ngừng cầu xin:
-Tôi...tôi không thể nữa...Làm ơn!!!
Vĩ Mặc nhìn Mộ Dung Tuyết , thở dài, sau lại ném một cái khăn qua cho cô ta :
-Đi tắm đi, tôi không làm gì cô đâu.
Mộ Dung Tuyết trừng mắt nhìn hắn, thấy vẻ mặt đỏ ửng cùng không đành lòng thì hiểu ra, nam nhân này chưa từng làm chuyện "người lớn".
-Nhanh đi đi, tôi ở đây chờ, trưởng nhóm kêu tôi vào đây, giờ đi ra cũng không được.
Vĩ Mặc quay đầu sang một bên, giọng nói có phần gấp gáp cũng có chút run rẩy, vành tai đã đỏ một mảng. Mộ Dung Tuyết nhìn hắn mới nhận ra là hắn thấy cơ thể trần như nhộng của mình, trong lòng cảm động, nhanh chân chạy vào nhà tắm. Tai nghe tiếng nước chảy, Vĩ Mặc trầm mặc,đáy mắt xuất hiện một mảnh ngoan lệ, Mộ Dung Tuyết là một quân cờ quan trọng trong kế hoạch của hắn, hắn cũng không ngại đối xử tốt một chút.
Dành cho người khác hi vọng càng nhiều, thì thất vọng sẽ đau đớn càng nhiều, không phải sao?
Quách Linh Di Thiên...
---Ta là phân cách tuyến ~------
Di Thiên chậm rãi đi về phía phòng của mình, đây là căn phòng bí mật của cô, nơi này là căn phòng sâu trong góc khuất, màu cửa của nó giống như màu tường, nếu không nhìn kĩ sẽ không phát giác ra nó. Nhìn những vệt máu lưu lại trên đất, cô khẽ nhíu mày, không cần nghĩ ngợi mà rẽ vào một căn phòng gần căn phòng của cô, vào trong đó né đi pháp trận cô bày ra, sau đó dùng grap giường lau đi vết máu. Trước khi đóng cửa, nhìn lưới nhện bằng dây cước, mỉm cười hài lòng. Nếu như đi vào không đúng trình tự hoặc như lao vào mà không chuẩn bị thì xác định là...lên chảo em nhá, em rất tốt nhưng chị rất tiếc!!!
Bước ra từ phòng tắm, dùng khăn lau đi mái tóc ướt đẫm, Di Thiên sơ cứu tạm thời một lượt tất cả các vết thương, ngả thân thể mệt mỏi lên trên giường, cảm thụ chăn bông mềm mại, cô thoải mái thở ra một hơi, nhớ lại những tình cảnh lúc nãy, Di Thiên trầm mặc, hai người đó quá nguy hiểm, nhất là nam nhân mang dây xích kia, nghĩ nghĩ một chút liền nhớ ra tên hắn... Lâm Hàn Vương? Không, hình như không đúng...Lâm Hân Vương? Còn người còn lại hình như tên Mạnh Giang Hàn. Bọn chúng xem ra không phải lần đầu tiên cầm tới vũ khí, giống như rất thuần phục, nhớ lại sợi xích giống hệt một con mãng xà kia, Di Thiên âm thầm cảm tạ trời đất vì người tấn công cô là Mạnh Giang Hàn, nếu không thì...
Trò này không dễ chơi như vậy, nhất là có hai tên hung thần kia, chưa kể nam chủ số cô còn chưa kịp bắt sóng não của hắn đâu, ai biết được hắn có ham thích giết người rôi đem cô với Vĩ Mặc sẵn tiện tiễn một đường luôn không chứ?
Thù trong giặc ngoài gì đó, quả thật quá nguy hiểm a~~.
Nam nhân quả là sinh vật khó hiểu!!!
---Ta là phân cách tuyến ~-----
Trình Viễn tụ tập mọi người trong nhóm lại, nhìn hàng người tụm lại thành một vòng tròn, ngồi ổn định, ông ta mới sẵn giọng lớn tiếng:
-Tôi nghĩ chúng ta phải tìm ra các đội khác, chúng ta đã mất nhiều thời gian nhưng một chút thành quả cũng không có. Đông người nhưng không có vũ khí cũng vô dụng.
bg-ssp-{height:px}
Mọi người im lặng không ai phản đối, ông ta nói đúng, cũng không biết vì lí do gì mà bọn họ không tìm ra một món vũ khí nào, con sói đầu tiên đã lộ diện, hơn nữa cô ta còn có súng. Số đông hay không cũng chả ảnh hưởng gì, còn chưa chạm được đến móng chân cô ta nữa là. Mạc Quân Ly ánh mắt tôn sùng không chút che giấu nhìn về phía Trình Viễn làm ông ta cũng có cảm giác thành tựu. Thằng nhóc này quá ngu ngốc, chuyện đơn giản như vậy ai chẳng có thể nghĩ ra, còn sùng bái cái gì? Nghĩ đến việc ban đầu hắn còn la lớn lên mình là thỏ, Trình Viễn một trận đau trứng...
Mạc Quân Ly âm thầm khen ngợi Trình Viễn một trận, tốt nhất là tụ họp hết lũ người làm hắn hứng thú lại, đỡ mất công tìm kiếm, còn về cô gái kia, giết sau cũng được. Lại nghĩ đến Vĩ Mặc cũng là sói, hắn lại thở dài tiếc hận. Tại sao lại là đồng đội cơ chứ?
---Ta là phân cách tuyến ~---
-Lâm Hân Vương, chúng ta làm gì kế tiếp đây?
Như Ý đi sau lưng Mạnh Giang Hàn thắc mắc, cô ta rất bài xích thái độ đứng một bên xem kịch của Lâm Hân Vương, giống như không có gì ảnh hưởng được đến hắn vậy, kể cả mạng sống của bọn họ... Nhưng không thể phủ nhận hắn thực sự rất mạnh, hơn nữa hắn lại là con người. Đi theo hắn cũng không phải lo lắng, nếu thỏ mà chết hết thì hắn cũng sẽ chôn theo.
Lâm Hân Vương vươn vai, vận động một chút cũng không thèm quay lại nhìn Như Ý một cái, lười nhác trả lời :
-Sống chết mặc bây!
-Cái gì?
Cả đám phía sau ngạc nhiên, sau đó phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn, đây là thái độ kiểu gì vậy?
-Anh nói như vậy là thế nào? Anh định mặc kệ sống chết của người khác sao? Đừng quên chúng ta phải bảo vệ thỏ.
Mạnh Giang Hàn ánh mắt sắc lạnh quét về phía Lâm Hân Vương, hắn quá ngạo mạn, quá ngông cuồng thật làm người khác chịu không nổi.
-Những nhóm khác cũng sẽ bảo vệ thỏ của bọn họ thôi. Chỉ cần một con còn sống, chẳng phải sẽ được rồi sao?
Mạnh Giang Hàn nghẹn họng, tức giận nghe Lâm Hân Vương nói tiếp:
-Chưa kể, tại sao tôi phải quan tâm sống chết của các người. Bản thân yếu kém thì cũng phải biết trước cái kết của mình đi chứ?
Cả đám phía sau cứng họng, không thể phản bác được. Lâm Hân Vương nhìn qua một lượt những khuôn mặt trắng bệch phía sau, cuối cùng dừng lại trên người Mạnh Hàn Giang :
-Cậu cũng nên lo cho mình đi. Không thể tin bất cứ ai. Làm sao biết được trong đám người phía sau không có sói ?
Mạnh Giang Hàn im lặng nhìn Lâm Hân Vương, sau một lúc thì phì cười:
-Nếu thật có sói ở đây. Tôi nghi ngờ anh nhất đó.
Lâm Hân Vương không nói gì, hắn cũng đang thắc mắc tại sao mình không phải là sói đây này, ở với đám người này chán muốn chết, song quay người lại bỏ đi. Mạnh Giang Hàn vẫn như cũ theo chân hắn. Mọi người tuy có chút không ưa Lâm Hân Vương nhưng cũng chỉ có thể chịu đựng, biết thân biết phận mà đi theo hai người.
-Chúng ta sẽ tìm ra con sói kia trước.
Lâm Hân Vương đột nhiên bỏ lại một câu. Bởi vì người chỉ có thể ra tay với sói, mà cô gái kia xem ra cũng có chút bản lĩnh. Nếu đánh một trận cũng sẽ không quá nhàm chán.