Một ngày nắng đẹp trời, khuôn viên trường tôi phủ lên một lớp áo muôn sắc màu, trong lớp học ấy-a, lớp tôi,...đang làm bài kiểm tra...và rất may...tôi đã học bài. Đang làm bài trong sự điên cuồng, tôi cảm thấy kế bên tôi đang lục đục gì đó khiến tôi vô cùng khó chịu. Định quay qua quát cho hắn-Duy tiếng thì bắt gặp hắn đang...: -Nè, tên điên cậu làm gì thế hả? Học sinh giỏi xuất sắc toàn diện mà dám lén coi tài liệu là sao?-tôi nói giọng cho cả trường xí lộn cả lớp nghe.
Bất giác cả lớp đồng loạt nhìn về phía tôi và Duy, rất nhanh sau đó cô giáo dạy sử-giáo viên đang cho chúng tôi làm bài kiểm tra, bước xuống vị trí phía cuối lớp-vị trí tôi đang ngồi, nghiêm mặt hỏi:
-Có chuyện gì?
Tôi không ngần ngại mà xổ tràng, nói cho tới khi không còn gì để nói, cả lớp và cô cũng theo đó mà nghe say sưa (chưa nói tôi còn thêm chút gia vị vào bài thuyết trình của mình nữa). Sau phút tường thuật+minh họa, phút để tôi thở, phút còn lại là thời gian để lớp ngẫm lại những gì mà tôi nói
--------------------------------------------------------------------------------------------------------Tổng cộng phút trôi qua------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tôi không ngừng cười đắc ý, ngước qua nhìn hắn thì tôi được đáp lại bằng nụ cười vô cùng dịu dàng, nhẹ nhàng như nắng mai, tôi thoáng giật mình nhưng nhìn kĩ lại thì nụ cười đó hình như có nét gì đó không được bình thường.
Không thèm suy nghĩ tào lao nữa tôi ngó sang xem sắc mặt của cô. Đúng như tôi đoán cô đang cau chặt đôi mày nhìn chăm chú vào hắn. Tôi định nói thêm câu nữa để nhất điểm luôn thì chợt bên tai tôi vang lên giọng nói rất ư là hút hồn người nghe (riêng tôi thì lạnh vai gáy):
-Cô ơi...em bị oan...
câu nói ấy của hắn thôi là đủ để tôi thấy được nét mặt của cô đang dần dần thay đổi, bây giờ ánh mắt của cô đã đổi hướng từ hắn sang tôi rồi cất giọng:
-Là em làm đúng không Hằng?
Câu nói ấy của cô làm cả người tôi bị tê cứng lại, không chần chừ tôi ra sức biện minh cho mình nhưng vô vọng. câu của tôi không bằng câu của hắn. Cuối cùng, bài kiểm tra của tôi bị đánh dấu, còn tôi thì bị cô mời ra khỏi lớp. Trước khi bước ra khỏi chỗ tôi lườm hắn cái đầy sự phẫn nộ lẫn vào đó là nguồn sát khí cực mạnh thay cho lời cảnh cáo rằng:"Tôi nhất định sẽ trả cho anh món thù này, nhưng không phải chỉ có vậy mà là gấp bôi"
--------------------------------------------------------------------------------------------------------- phút sau-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Bên cạnh tôi xuất hiện tờ giấy rất "xinh đẹp" với dòng chữ to đùng:"ĐỒ ĐIÊN DUY , ANH LÀ ĐỒ DU KHỐNG, VÔ DUYÊN, XẤU XA, ÁC ĐỘC,...blah...blah...". Trang bên kia thì ghi nhỏ hơn tí "Đồ bà già Sử hám trai, bất công với học sinh, xấu xúc phạm người nhìn, blah...blah...". Chủ nhân của tờ giấy đó không ai khác chính là tôi. Tuy đã rủa thậm tệ tới mức đó rồi nhưng lòng tôi vẫn thấy chưa hả dạ.
"Đồ tiểu nhân bỉ ổi, dám động vào Trần Lệ Hằng này tôi thề sẽ cho cậu tan xương nát thịt, tôi sẽ giết cậu TRƯƠNG BẢO DUY!!!"-Tôi uất ức thầm nghĩ.
Sau hồi, chuông tan học vang lên. Mấy đứa trong lớp bước ra ngoài không ngừng đưa con mắt nhìn về phía tôi. Nhưng tôi không thèm ngước lên nhìn lại mấy đứa nó (nói đúng hơn là tôi đã chìm vào giấc ngủ từ lúc nào rồi nên không rảnh mà thức dậy để nhìn đáp trả lại mấy đứa nó):
-Hằng, Hằng,...HẰNG!!
Cộp...Ây...Đau quá...
-Tên điên tên khùng, tên nào dám phá giấc ngủ của bà...
Từ đâu có tên nào đáng ghét xông tới chỗ tôi, hét tên tôi như điên làm tôi giật mình mà đập đầu xuống đất. Ấy vậy mà tôi vẫn nằm lăn ra đất, không buồn mở mắt mà rủa xả hắn. Thế rồi hắn cũng lên tiếng:
-Cô định nằm chết ở đây sao?
-...(không lên tiếng)
-Chết ở đây cũng được, nhưng có điều cô làm xấu phong thủy quá
-...
-Tôi nói rồi không nghe thì thôi, đợi tới khi "xuống dưới đó" rồi ma hiền không gặp toàn gặp ma dữ thì đừng cò trách tôi không dặn trước
-...(đôi tay tôi bắt đầu nắm chặt lại)
-Nhắc mới nhớ...ái chà tôi nghe nói ở đây nhiều ma lắm đó...Hằng...cô muốn chết thì ở lại mình nha, tôi về trước đó
Tôi vội tỉnh dậy, chộp ngay t;ờ giấy lúc nãy mình đã xả stress vò lại cục rồi ném thẳng vào hắn. Đúng như tôi đoán, cái tên vô duyên xúc phạm người chơi chung vừa mới kích thích lòng nhẫn nại của tôi không ai xa lạ-chính là Duy
-Cậu chán...sống...rồi...sao?-Tôi lắp bắp từng chữ khi phát trước mặt mình là ....con ma
Á...!!!
Tiếng la kinh hãi mà "líu lo" của tôi khiến cho con ma mang tên...Duy phải quì xuống tay ôm lấy tai của mình, mà kêu rên cách đau đớn:
-Oh,...Duy hả? Hóa ra là cậu-Vâng đó là câu nói ngây thơ nhất từ khi quen hắn tới giờ mà tôi đã thốt ra.
Rõ là tôi đã biết hắn giả ma hù tôi ngay từ đầu, thế mà tôi vẫn cứ trơ trơ mặt ra mà thử hắn. Bây giờ có thể thấy rõ ánh mắt của hắn đang bừng bừng lửa giận mà nhìn chăm chăm vào tôi. Ngoài mặt tôi vẫn tỏ ra bình tĩnh thế mà ai ngờ được trong tâm thức thì tôi cười chẳng khác gì con khùng vô phương cứu chữa
Hắn hậm hực không thèm nhìn qua tôi nữa mà nhìn sang chỗ khác và thật tình cờ là mắt hắn đã để ý tới tờ giấy được tôi vón cục chọi qua chỗ hắn. Tôi cũng hướng mắt tới cái thứ đã thu hút ánh nhìn của hắn thì lòng tôi chợt dâng lên cảm giác bất an, sợ hãi khi biết cái thứ hắn đang nhìn là...lá bùa của tôi-tờ giấy mà tôi ếm hắn với bà cô Sử. Tôi hoàng hồn định giật lấy "sinh mạng" của mình lại thì thật không may mắn hắn đã nhanh tay chộp trước.
Khi đọc tôi thấy hắn hiện rõ vẻ bực tức nhưng từ từ cơ mặt dấn dãn ra và đột nhiên xuất hiện nụ cười...ác ma (tôi biết mình sống không được bao lâu nữa rồi)
-Bà cô Sử hám trai, xấu xúc phạm người nhìn, bất công,...Ái chà...cái này không phải là cô viết đó chứ Hằng...?
Mặt tôi cắt không còn giọt máu khi nghe hắn nói bằng chất giọng nhẹ nhàng mà đáng sợ. Thấy tôi mặt mày tái xanh, miệng lại không thể mở, hắn biết ý mà nói tiếp:
-Không biết...nếu chính tay tôi dâng nộp cho bà Sử tờ giấy này thì...cô sẽ ra sao ha Hằng?
-Nè tên kia, tôi viết vậy có gì sai chứ? Rõ ràng cậu đã giăng sẵn cái bẫy chỉ đợi tôi nhảy vào để trả thù tôi vụ lúc nãy chứ gì?
Hắn khẽ nhếch mép khi nghe những lời đó của tôi, bật cười thành tiếng mà khinh bỉ:
-Oh...vậy sao...ha ha cô thông minh thật đó, biết trước mắt là cái bẫy mà vẫn nhảy vào,...hay là...cô đã phải lòng tôi chăng?
Nghe xong câu ấy, tôi trợn tròn mắt nhìn hắn, tự hỏi bản thân mình có nên đi khám tai không? Không ngờ cái đầu hắn lại có thể nghĩ ra được những sự kiện lạ lùng như vậy. Tôi định thần nhìn thẳng vào mắt hắn nhẹ nhàng lên tiếng:
-Thật ra anh muốn gì?
Hình như tôi đã đoán trúng ý hắn nên sau khi tôi dứt lời cũng đồng thời trên khuôn mặt xảo trá của hắn nhếch lên nụ cười "khả ố". Khỏi phải hỏi, tôi cũng thừa biết hắn đang vui sướng tới mức nào khi đã đạt được mục đích của mình. Sau hồi lâu, vang bên tôi là câu nói:
-Tôi muốn gia nhập nhóm của tôi!
What's! Cái gì cơ? Tôi bị ung thư tai thời kì cuối rồi sao? "Tôi muốn gia nhập nhóm của cô"? Thốt ra từ miệng anh ta? Ơ hơ...dễ sợ thật, ở bên cạnh hắn nhiều quá chắc tôi sẽ hóa điên mất:
-Làm gì chứ? Định ám sát tôi sao?
-Phải ! Thì sao ?
câu nói vỏn vẹn ấy của hắn thôi khiến hồn tôi lập tức rời bỏ cái xác thân yêu mà ngày nào " đứa" vẫn kề vai sát cánh". Thấy tôi không có ý định phản kháng lại thì hắn quay mặt rồi thong thả bước đi
Khoảng khắc ấy rất tĩnh lặng tưởng chừng chỉ có tôi và hắn thế mà chẳng ngờ ở góc nào đó có tổng cộng cặp mắt đang nhắm thẳng về vị trí tôi đầy sự nham hiểm còn ai khác ngoài bọn nó chứ-lũ bạn đáng ghét của tôi
Khi biết bọn đó đứng đó rình tôi , ngay từ giây phút đó-giây phút mới mở màn, bằng ánh mắt đó, nụ cười đó thì tôi đã biết câu trả lời dành cho hắn là gì rồi (phũ phàng quá đi mất)
Thật không ngờ đứng xem kịch hay không chỉ có mấy đứa nó
Sáng hôm sau...Grầm!!! Cùng tiếng động, cùng tiếng la, cùng người đau chỉ có điều khác địa điểm
Quay lại ' trước, tôi đang chạy hộc hơi trên hành lang cùng với chồng sách đang cầm trên tay. Lo chạy vội quá mà tôi bị cái đống bùi nhùi gì đó chặn chân mà không biết. Kết quả cho thấy tôi té ngã đè xuống cô bạn gần đó, chưa xong ở đó bạn gái ấy còn bị chồng sách của tôi đè đầu (tội bạn ấy, có gì xuống dưới đó cho mình gửi lời thăm bà tổ của mình)
Tôi vội ngồi dậy rồi đỡ bạn đó dậy luôn thì phát hiện trên khuôn mặt xinh đẹp rạng ngời ấy xuất hiện cục u. Mới đầu tôi hơi thấy áy náy. lát sau nghe loáng thoáng bên tai cái gì mà:"Trời ơi hội phó hội học sinh,... Con nhỏ này chết chắc rồi,...Gan nó lớn thật đó,...Nhìn mắt nó to lắm mà sao đi không để ý gì hết vậy?...Nó cầm chồng sách khủng bố như vậy mà...Ờ, tội nhỏ đó thật,...Thôi vậy nè có gì góp tiền lại làm đám tang cho nó..."
Tôi nghe mà mặt đần ra phải lúc sau tôi mới tiêu hóa xong mớ thơ văn mà nãy giờ xóm nhà lá ấy "buôn dưa lê" (có nghĩa là tám ấy)
lúc sau tôi dập đầu xuống đất mà quì lạy mà van xin sự lượng thứ từ phía đối phương bằng đôi mắt đáng thương vô (số) tội. Giá mà lúc ấy có thêm bông cúc, vạn thọ, nải chuối, con gà+ nén nhang, thế là đã ra... cái bàn thờ chỉnh chu, hoành tráng (tự nghĩ lại sao tôi thấy mình ít có ác lắm)
Thật nằm ngoài dự tính, tôi cứ tưởng cô gái ấy sẽ cho tôi bài học nhớ đời bằng cách đại khái như:rạch mặt, móc mắt, tạt axit, hỏa thiêu,...(tôi đã công nhận cái biệt danh quỉ đội lốt người mà đám bạn đặt cho mình rồi) Nhưng ai mà ngờ cô gái ấy không những không chửi tôi nửa lời ngược lại còn giúp tôi lượm sách và hỏi han tôi nữa. Song, lại tặng tôi cụ cười rạng rỡ như nắng ban mai:
-Bạn có rảnh không?-Giọng cô gái ấy vang lên cách nhẹ nhàng, dịu dàng hút hồn người nghe và đã vô tình chạm đến trái tim tôi. Rồi tôi cũng không ngần ngại mà đáp lại:
-Mình rất rảnh là đằng khác-miễn phí thêm là nụ cười hết sức dễ thương không kém, chúng tôi cười qua cười lại mà không biết rằng chúng tôi đã và đang góp phần làm cho đám con trai gần đó phải chết ngất
Nghe thấy câu trả lời của tôi, bạn gái ấy liền kéo tay tôi chạy thẳng xuống sân sau không màng tới thái độ của tôi khi vừa chạy cuồng nhiệt vừa phải ôm chồng sách nặng nề trên tay...híc...đau khổ
Tưởng rằng cô bạn ấy nhờ tôi giúp chuyện gì thì ra chỉ là vì thiếu bạn tám chuyện nên thấy tôi là con gái lại chụp được cơ hội nên bây giờ tôi mới phải ngồi ở đây mỏi mồm mỏi miệng đây. Nhưng như vậy cũng tốt, như vậy có lẽ tôi sẽ thấy đỡ áy náy hơn
Đào Khả Vy-cô bạn ấy: là hội phó hội học sinh, với học lực đứng hạng nhì của toàn trường (hạng nhất cũng biết ai rồi). TÍnh cách dịu dàng, đáng yêu vóc dáng lại chuẩn nên có nhiều trai bu là chuyện bình thường chứ đâu có như tôi
Sau hồi, chuông reng vào học, tôi và Vy tạm chia tay. Và lại lần nữa tôi vận hết nội công chạy mạch về lớp. Chưa nghỉ được giây nào thì tôi đã bị người lớp trưởng đáng kính của tụi kia thăm dò:
-Cô đi đâu giờ này mới về?
-Tôi đi đâu cần nói với cậu sao?
-Được...vào lớp trễ không có lí do chính đáng, tôi sẽ ghi nhận vào sổ kỉ luật vậy
-Ok, cứ việc ghi nhận dù sao tên tôi cũng là "bạn thân" của cuốn sổ thân yêu của cậu rồi
Hắn khẽ chau mày rồi lại trở nên bình thản, bây giờ tôi mới là người cười nhếch mép, không ngờ chiến công đầu tiên của tôi-chiến công tôi cãi lộn thằng hắn lần đầu tiên được công nhận
Bạch từ đâu bay ra hỏi nhỏ tôi:
-Thật ra nãy giờ bà đi đâu?
-Không có gì chỉ là đi mượn mấy quyển sách thôi mà
-Nói dối! Mượn mấy quyển sách thôi việc gì phải lâu như thế chứ?
-Haizz...Tại vì sách của bà nhờ tui mượn khó tìm quá thôi
Tôi trả lời bình thường như không có chuyện gì xảy ra rồi đưa quyển sách cho Bạch. Phút chốc tôi chợt nhận ra xuất hiện trên khuôn mặt Bạch là sự tò mò trẻ con lẫn vào đó là sự lo lắng cho tôi. Lòng tôi chợt cảm thấy ấm áp rồi nhoẻn miệng cười thật tươi, nụ cười khiến cho mí mắt tôi cong lên đường trăng khuyết và trở nên đáng yêu hơn bao giờ hết
Và cũng nụ cười ấy khiến cho Bạch cảm thấy nhẹ nhỏm đi phần, phần khác lại làm cho trái tim của người lỗi mất nhịp
Dẫu đã biết cuộc gặp mặt của tôi và Vy là quang minh chính đại nhưng tôi lại không muốn nói sự thật ra cho Bạch biết. Thực ra...chỉ vì... câu nói của bạn ấy...:"Đừng cho ai biết cuộc gặp gỡ hôm nay của mình và bạn!"