Chừng h tối, hôm ấy là ngày tôi đi học thêm. Giờ ấy, bụng tôi đã kêu la rên rỉ rồi nên tôi định chạy vào chợ tìm gì đó bỏ bụng cho đỡ đói. Gần đi tới chợ, tôi chợt nghe thấy tiếng cãi lộn từ phía nào đó. Vì tính tò mò bẩm sinh nên tôi bỏ mặc cái bụng đang bò lăn bò lết mà lạy lụt van xin, mà đi tìm hiểu Haizz, chẳng qua là đám lưu manh đang ì xèo vì vụ...oẳn tù tì (...).Mặt tôi cứng đơ lại, cổ họng không thốt nên lời, nước mắt giàn giụa trong tim, híc...híc... biết vậy tôi thà nghe "lời thỉnh cầu" của em dạ dày cho xong (trớ trêu quá đi mà...)
Đang định quay đầu xe lại để chạy đến siêu thị (đối diện)-nơi tôi chết đi sống lại thì thất thanh bên tai tôi là giọng la có sự...quen nhẹ:
-Hằng ơi! Hằng ơi! Có phải Hằng không?....Cứu mình với!
Tôi vội quay đầu xe lại, đập thảng vào mắt tôi là cảnh cô bạn mới-hội phó hội học sinh-Đào Khả Vy đang bị đám lưu manh mặt mày bặm trợn ăn hiếp:
-Ái chà, hội phó hội học sinh là thánh à? Chui ở lỗ nào ra vậy?...-Thật may là câu nói ấy chỉ đủ cho tôi nghe
Quăng chiếc xe đạp qua bên và với tính anh hùng nghĩa hiệp có sẵn, tôi chạy như chưa từng được chạy đến đấy nhưng không biết từ lúc nào à không mà là từ lúc tôi đá chiếc xe đạp yêu quí của mình và cách đó s thì đột nhiên ngan ngát bên mũi tôi là mùi hương hơi bị quen thuộc, nếu tôi đoán không lầm thì đó chính là mùi thuốc mê. Tôi cố gắng vùng vẫy để thoát ra khỏi sự khống chế của tên đứng sau. Nhưng có lẽ...đã quá muộn rồi, thuốc đã ngấm sâu vào cơ thể tôi, bây giờ mập mờ bên tôi...là hình bóng của Vy đang la lớn tên tôi trong sự sợ hãi nhưng thật tiếc mọi thứ xung quanh tôi như trở nên tĩnh lặng cách bất ngờ và rồi...tất cả trở nên tối đen
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------- Grầm!!!
Bất công quá đi mất, sao lần nào tôi ngủ chưa được bao lâu thì lại bị đánh thức bởi âm thanh quen thuộc này. Tôi nửa tỉnh nửa mê mở mắt ra thì xuất hiện trước mặt tôi là cô bé mặt mày tươi tắn với bộ đồ karate, sau đó tôi lại tiếp tục nhìn ra xung quanh. Cảnh tượng hãi hùng thật!-Đám lưu manh lúc nãy...gục hết dưới đất (tôi hiểu hết mà...)
Tôi cùng cô bé đó tay trong tay bước ra khỏi cái xó đó. Dĩ nhiên hai đứa con gái đi cùng với nhau, trên con đường, không ngừng tám chuyện:
Trần Châu Nguyệt: học lớp a, cùng trường với tôi. Tính cách hết sức dễ thương, ánh mắt lại ngây thơ, đáng yêu rất dễ lấy lòng người và đặc biệt là tôi
Híc...xe đạp của tôi...đã bỏ tôi mà đi rồi. Đau lòng quá... bụng thì đói mà xe thì mất...cuộc đời của tôi sao lại đen đủi đến thế cơ chứ. Thế là tôi phải đi bộ vè nhà mình (và rất hên nhà tôi gần đó) vì tôi và Nguyệt đã chia tay từ lúc nào rồi
Về tới nhà, tôi vận công lực cuối cùng mà chạy mạch lên phòng để tránh bị ba mẹ hỏi chuyện (không thì phiền lắm)
Sau khi tắm rửa xong, tôi tiến đến bàn học, tay chống cằm mà suy tư còn miệng thì không ngừng lẩm bẩm:
-Bọn kia là ai thế?
-Sao lại bắt mình nhỉ?
-À phải, sao Nguyệt lại nói là không nhìn thấy cô gái nào khác ngoài mình chứ?
-....v...v
-Ghét thật! Thật ra thằng nào dám lấy chiếc xe đạp của mình?