Sát Nhân Vô Xá

quyển 1 chương 25: nan ngôn (khó tả)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ta nghiêng nghiêng ngả ngả bị Tiểu Thành kéo ra khỏi khuê phòng Ngân Nhi cô nương, thấy nàng một đường đi đến Trầm Hương Các, ta vội hỏi, “Tiểu Thành, ngươi là Nhị tiểu thư Mộ Dung phủ!”

Tiểu Thành hướng ta cười, “Tiểu Phi, rốt cuộc ngươi cũng không phải quá ngốc!”

Ta liếc mắt, ngươi đều một mực kêu mình là Mộ Dung Thành, hơn nữa Ngân Nhi cô nương đối với ngươi khách khí như vậy, ta có ngốc hơn nữa cũng có thể nghĩ ra.

“Tiểu Phi, gần đây không gặp được ngươi, lúc đầu ta tưởng bên trù phòng kia bận rộn nên ngươi không đi được, sau đó phái người hỏi một chút, mới biết ngươi như thế nào lại đắc tội Tứ ca, bị hắn điều đến làm tiểu tư cho thị thiếp của hắn, tiểu thiếp kia của hắn nổi tiếng hỉ nộ vô thường, ta lo lắng ngươi sẽ bị khi dễ, cho nên mới cố ý chạy tới xem, không nghĩ rằng nữ nhân kia lại ngược đãi ngươi như vậy… Tức chết ta!”

Ngày hôm nay bị đánh cũng chưa coi là gì, Tiểu Thành, kinh khủng hơn ngươi còn chưa được nhìn thấy đâu.

“Tiểu Thành, ngươi định mang ta đi đâu? Nếu để Tứ công tử biết, hắn nhất định sẽ không tha cho ta.”

“Yên tâm, Ngân Nhi kia sẽ không tự vác đá đập chân mình, làm lớn chuyện đối với nàng cũng không hay ho gì, ta dẫn ngươi đến chỗ Tam ca ta, như vậy sau này Tứ ca ta biết chuyện của ngươi, tức giận cũng vô ích, không làm gì được nữa.”

“Tam ca của ngươi?”

“Chính là Trí ca ca ngươi ngày đêm mong nhớ a, ngươi thật là ngốc, đến bây giờ vẫn không biết Trí ca ca rốt cuộc là ai.”

“A…”

Đầu óc ta một mảng hỗn loạn, nhất thời cả người đều ngây dại.

Trí ca ca chính là Tam công tử? Điêu này sao có thể?

Bất quá nghĩ lại bình thường cử chỉ lời nói của hắn đều có chút giống người bề trên. Hơn nữa dung mạo hắn và Nhị công tử có mấy phần tương tự, chỉ là hai người một lạnh lùng nghiêm nghị, một ôn hòa, ta cư nhiên ngốc nghếch cho rằng hắn là hộ viện trong phủ, còn cả ngày đùa giỡn càn rỡ trước mặt hắn.

Tiểu Phi, vì sao ngươi hồ đồ như vậy, hắn đều nói hắn tên là Mộ Dung Trí, ngươi thế nào lại không nghĩ tới hắn là Tam công tử.

Nguyên lai hắn là Tam công tử, là chủ tử cao cao tại thượng của ta, là hình bóng ta vĩnh viễn không thể chạm tới…

Tiểu Thành kỳ quái nhìn ta ngây người.

“Tiểu Phi, Tam ca của ta hôm nay ở nhà đó, ngươi lập tức có thể nhìn thấy hắn, ngươi không sao chứ? Mặt ngươi thật trắng a.”

“Tiểu Thành, ngươi có thể giúp ta quay về làm việc ở trù phòng không? Ta muốn quay về trù phòng ở bên kia.”

Bộ dạng của ta bây giờ chắc chắn rất tiều tụy, bộ dạng này sao có thể gặp Trí ca ca, nhất định sẽ bị hắn chê cười…

“Tiểu Phi, ngươi không lầm chứ? Ngươi quay về trù phòng không sợ Ngân Nhi lại tìm ngươi gây phiền phức sao?” Tiểu Thành liếc ta trắng mắt, nàng không nói gì nữa nắm tay ta đi về phía trước.

“Tiểu Thành, ngươi buông tay ra đã.”

“Ta không buông, không phải ngươi muốn gặp Tam ca của ta sao? Ngươi có biết không, trong khoảng thời gian không có ngươi, hắn nhớ ngươi biết bao nhiêu…”

Lời này làm lòng ta khẽ run lên.

Trí ca ca nhớ ta sao? Nhớ một gã tiểu tư xuất thân thấp hèn là ta… điều này sao có thể?

Nhưng bất kể nói thế nào, Tiểu Thành nói khiến ta rất vui, mặt của ta liền đỏ lên, nhẹ giọng hỏi, “Hắn có hỏi qua ta sao?”

“Khụ khụ, có…A… Đi theo ta.”

Không chú ý tới thần sắc có chút do dự của Tiểu Thành, ta vừa nghĩ tới được gặp Trí ca ca, liền bắt đầu hưng phấn, tim cũng đập thình thịch liên tục.

Thế nhưng Tiểu Thành, ngươi cũng không cần đi nhanh như vậy, tay của ta bị ngươi kéo đến đau, cổ tay ta bị phỏng chưa khỏi mà.

Chúng ta rất nhanh đi qua Trầm Hương Các và rừng trúc nơi Trí ca ca thường hay luyện công, đi tới trước phòng khách của một gian nhà sáng sủa tĩnh mịch, trong sân nhà cũng trồng thật nhiều trúc đan xen lẫn nhau, dưới hành lang, trên bàn dài còn bày một cây cổ cầm, trong lư hương bên cạnh đàn còn có khói nhẹ lượn lờ bay lên, xem ra Trí ca ca vừa ở đây đánh đàn.

Tiểu Thành chưa vào đến nhà đã gọi lớn, “Tam ca, ta mang Tiểu Phi tới.”

Nghĩ đến ngay lập tức sẽ được gặp Trí ca ca, trong lòng ta có chút thấp thỏm bất an, ta theo Tiểu Thành đi vào nhà, lại đi qua hành lang rẽ vào trong phòng, vừa vào nhà liền nhìn thấy Trí ca ca đang ngồi trước bàn đọc sách, hắn thấy chúng ta tiến vào, mày kiếm không khỏi nhăn lại, trong ánh mắt kinh ngạc còn hiện lên vẻ không vui.

“Trí… Tam công tử…”

Lời ra đến miệng đành phải sửa lại, thần sắc lãnh đạm của Trí ca ca khiến ta nhớ lại thân phận của mình, cũng hiểu xưng hô thân thiết như vậy có bao nhiêu đường đột.

Tiểu Thành vừa rồi chỉ nói cho ta hài lòng ha? Trí ca ca căn bản không muốn gặp ta, sau khi nhìn thấy ta trên mặt hắn không thấy vui vẻ, kỳ thực mỗi lần chúng ta gặp mặt, hắn đối với ta luôn là biểu tình nhàn nhạt, vẫn luôn chỉ có một mình ta vui vẻ hài lòng, ta nhảy nhót như thằng hề, liều mạng biểu hiện mình trước mặt hắn, muốn sự chú ý của hắn, mà Trí ca ca thỉnh thoảng mới trả lời đôi ba câu, ta vốn cho rằng tính cách của hắn như thế, hiện tại mới hiểu được kỳ thực đây chẳng qua là ta không đáng để nói chuyện cùng mà thôi, bởi vì ta chỉ là một tên tiểu tư bị bán vào trong phủ.

Ngực không tự chủ được có chút khổ sở, lần đầu tiên ta phát hiện ra khoảng cách giữa ta và Trí ca ca lại xa đến vậy, ta căn bản cũng không có khả năng tới gần hắn…

Mộ Dung Trí không nghĩ tới muội muội lại đột nhiên mang Tiểu Phi tới, nhìn sắc mặt có chút tái nhợt còn có vài phần sợ hãi của hài tử, Mộ Dung Trí hoài nghi rốt cuộc y có phải là Tiểu Phi hơn mười ngày trước còn vui cười nói trước mặt mình hay không.

Hắn cũng thấy lúc vào cửa trong mắt hài tử chợt lóe lên vui sướng và kích động, nhưng trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn chợt tái xuống, kêu một tiếng Tam công tử xong lại sợ hãi nhìn hắn không nói được lời nào nữa, điều này làm tâm Mộ Dung Trí chợt thắt lại.

Trong khoảng thời gian này hài tử không được tốt sao? Vì sao khuôn mặt nhỏ này tràn ngập ủ rũ và uể oải so với dáng vẻ điềm đạm đáng yêu trước đây khiến Mộ Dung Trí lần đầu có loại xung động thương xót.

“Tam ca, ta mang Tiểu Phi từ chỗ Ngân Nhi qua, sau này để hắn theo huynh, dù sao bên cạnh huynh cũng không có tiểu tư.”

Mộ Dung Trí đè lại tâm phiền ý loạn, có chút không vui liếc nhìn muội muội, lạnh lùng nói, “Ai cho muội tự ý mang hắn tới?”

Nếu như có thể mang Tiểu Phi đến, hắn đã sớm làm vậy, hà tất phải khiến muội muội ra tay? Tiểu Thành làm như vậy không khôn ngoan chút nào, cũng không nghĩ tới hậu quả?

Vô duyên vô cớ mang Tiểu Phi từ chỗ thị thiếp của Mộ Dung Viễn đưa về chỗ hắn, điều này hắn làm sao giao phó cùng Mộ Dung Viễn? Hơn nữa Tiểu Phi cũng biết thân phận của bọn họ, cho nên mới có loại thần tình sợ hãi này, thần tình này khiến Mộ Dung Trí có chút bực bội càng thêm không hài lòng.

Ta kinh ngạc nhìn Trí ca ca, ta thấy hắn quay đầu về phía Tiểu Thành, không liếc mắt nhìn ta, giọng trách cứ Tiểu Thành băng lãnh như vậy, thậm chí có phần mất kiên nhẫn, khiến ta đột nhiên cảm thấy mình thật ngốc, cư nhiên tin tưởng những gì Tiểu Thành nói, theo nàng chạy tới khiến cho người không vừa ý, Trí ca ca sẽ nghĩ ra sao, người ta cao quý như vậy, làm sao có thể để ta ở trong lòng?

Chỉ nghe Tiểu Thành bên cạnh vội vàng nói, “Tam ca, ngươi không biết chứ, lúc ta đi qua, nhìn thấy Ngân Nhi cô nương đang ra sức đánh Tiểu Phi, nha hoàn phía dưới muốn cản cũng không cản được…”

Ta không muốn Tiểu Thành khó xử, vội vàng ngắt lời nàng nói, “Là ta làm việc không tốt khiến tiểu thư tức giận, không liên quan đến tiểu thư, Tam công tử, xin lỗi, ta không phải cố ý tới quấy rầy công tử… Ta đây liền trở về…”

Không dám nhìn Trí ca ca, ta cúi đầu xoay người rời đi.

“Tiểu Phi, Tiểu Phi…”

Không để ý đến Tiểu Thành đang vội vàng gọi phía sau, ta nhanh chân chạy về phía trước, nhưng ống tay áo vẫn bị giữ lại, khí lực Tiểu thành thật lớn, kéo một cái khiến ta lảo đảo.

“Đau…”

Bị lực mạnh kéo lại cánh tay truyền đến một trận đau đớn, khiến ta không nhịn được nhíu chặt mày, Tiểu Thành bị biểu tình của ta làm hoảng sợ, vội vàng buông tay ra nói, “Tiểu Phi, không phải ta cố ý, ngươi không sao chứ?”

“Ta không sao, không có việc gì…”

Đau đớn và quá đói khiến ý thức của ta trở nên mơ hồ, thân ảnh Tiểu Thành trước mắt ta đung đưa ngày càng lợi hại, rốt cục trước mắt tối sầm, ta ngã xuống đất.

Lúc ý thức mất đi, ta cảm giác được không phải là phiến đá lạnh lẽo dưới chân, mà là mội cái ấm áp, một cánh tay hữu lực nâng ta dậy, đem ta gắt gao ôm vào lòng.

Hết chapter

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio