Sát Nhân Vô Xá

quyển 1 chương 26: thu lưu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Tam ca, Tiểu Phi thực sự không sao chứ?”

Mộ Dung Thành ở trong phòng đi qua đi lại, nàng không vui ngồi đối diện giường Mộ Dung Trí nói, “Đều tại huynh không tốt, không cho ta đi tìm Tiểu Phi, nếu như ta đến sớm một chút, hắn cũng không bị đánh thành như vậy, mệt cho Tiểu Phi còn quan tâm huynh như vậy, huynh một chút cũng không để ý tới hắn.”

Mộ Dung Trí nhìn hài tử còn đang mê man trên giường, với trách cứ của muội muội không nói một câu.

Kỳ thực không phải không để đứa bé này ở trong lòng, khoảng thời gian gần đây, ánh mắt sáng sủa không vương bụi trần của Tiểu Phi cứ hiện lên trước mắt hắn, hài tử kia rất thích kéo tay hắn, cùng hắn tỉ tê nói chuyện trên trời dưới đất, hài tử kia tuy rằng không sợ hắn chút nào nhưng gặp phải ánh mắt hắn lại e lệ mà cười, chẳng biết từ lúc nào liền đi vào trong tâm hắn.

Thế nhưng chỉ như vậy so với tứ đệ lại quan trọng hơn sao? Mộ Dung Trí rất rõ tính cách của tứ đệ cùng cha khác mẹ kia, âm trầm nội liễm mà sắc sảo, hai người xưa nay chỉ duy trì biểu hiện hòa bình mà thôi, Mộ Dung Trí biết, chỉ cần có cơ hội đối phương tùy thời cho hắn một kích trí mạng, hắn mỗi ngày đều cẩn thận xử lý chuyện trong phủ, tận lực làm việc không để sai sót, hắn đã mệt chết rồi, không muốn chỉ vì một tiểu tư mà khiến cho hai người bất hòa.

Hắn biết Tiểu Phi đụng phải tứ đệ nên mới bị điều đi, đứa bé này dính dáng quá nhiều tình cảm với hắn, hắn phải thừa cơ hội đó mà phân rõ giới hạn với hài tử này, không để cho hắn cùng tứ đệ trở mặt.

Nhưng lúc mới nhìn thấy thân thể nhỏ bé ngã xuống, Mộ Dung Trí không khống chế được chính mình, tung người qua đoạt lấy hài tử trước muội muội ôm vào trong ngực.

Thân thể Tiểu Phi lành lạnh, nhẹ đến dọa người, gương mặt nho nhỏ rũ xuống trong ngực hắn, giống như con mèo nhỏ lặng yên không một tiếng động, điều này làm Mộ Dung Trí lần đầu tiên trong đời cảm thụ được tư vị đau lòng, loại đau này cứ từng chút từng chút một lan ra trong lòng hắn, khiến cho hắn hốt hoảng không biết làm sao, một khắc đó hắn chỉ muốn đem thân thể nhỏ bé này ôm chặt trong ngực, cho y ấm ấp, cho y âu yếm.

Tại sao đột nhiên lại té xỉu, đứa bé này thế nào mà không biết tự mình chiếu cố cho tốt?

Lúc chờ muội muội gọi đại phu tới khám cho Tiểu Phi, Mộ Dung Trí mới phát hiện trên thân thể đơn bạc của hài tử này có vô số vết thương chồng chéo lên nhau, này bị phỏng, đâm bị thương, đụng bị thương, còn có máu đọng do bị vật nặng đập vào, hiện lên trên cơ thể trắng nộn, mang vẻ chói mắt kinh người, khiến Mộ Dung Trí hầu như không thể ức chế lửa giận trong lòng.

Chỉ mới hơn mười ngày, nữ nhân kia đến tột cùng có chuyện gì mà đem một đứa trẻ hành hạ đến vậy?

Mộ Dung Thành ở một bên cũng tức giận kêu to, “Ngân Nhi tại sao lại ác độc như vậy, ta không nên bỏ qua cho ả dễ dàng như vậy, trở về ta nhất định phải để cho tứ ca bỏ ả!”

Đại phu sau khi xem bệnh xong chỉ nói là do mệt nhọc và đói quá độ, hơn nữa bị ngược đãi cho nên mới ngất đi, chỉ cần điều dưỡng thêm một chút là có thể bình phục, sau khi đại phu đi Mộ Dung Thành lập tức cho người đem điểm tâm mang lên, đặt ở đầu giường, nhưng Tiểu Phi vẫn còn ngủ mê man, ngay cả điểm tâm bình thường y thích ăn nhất, lúc này cũng không còn hấp dẫn y.

“Tam ca, có muốn kêu đại phu tới xem một chút không? Tiểu Phi đã ngủ vài canh giờ rồi, không có lý nào lại không tỉnh lại.” Sau khi Mộ Dung Thành vòng vo hơn chục vòng nói với Mộ Dung Trí vẫn đang im lặng.

“Không cần, Tiểu Phi chỉ là quá mệt mỏi, lát nữa hắn sẽ tỉnh.”

Mộ Dung Trí đưa tay lướt nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, hài tử vẫn còn đắm chìm trong mộng, lông mi thật dài theo hô hấp nhẹ nhàng mà khẽ rung động, đôi môi nhỏ nhắn đỏ mọng nay lại khô khốc lợi hại, môi hơi mở, lộ ra hàm răng xinh đẹp bên trong.

Hài tử đáng thương, ngươi đáng yêu như vậy, nữ nhân kia thế nào mà cam lòng ra tay ác như vậy?

Sao còn có thể nghĩ như trước sẽ phân rõ giới hạn với Tiểu Phi, đưa y trở về? Mộ Dung Trí biết mình không thể, lần này cho dù phải trở mặt với tứ đệ, hắn cũng sẽ đem đứa bé này về phía mình.

Mộ Dung Thành cầm một khối hoa quế cao tiến đến trước mặt Tiểu Phi, đưa qua đưa lại trước mũi hắn, trong miệng còn nói, “Tiểu Phi, Tiểu Phi, nhìn xem đây là cái gì? Ngươi thích hoa quế cao nhất a, có muốn ăn không? Muốn ăn thì mau mau tỉnh dậy đi.”

“Không được ở chỗ này làm phiền Tiểu Phi, muội nếu rảnh rỗi không có việc gì làm thì đi qua nói với Lâm quản gia một tiếng, ta bên này thiếu một thư đồng, để Tiểu Phi qua làm, chủ tử bên kia cũng đồng ý rồi.”

Mộ Dung Thành bị tam ca đột nhiên nói như vậy làm sợ hết hồn, nàng lập tức vui vẻ nói, “Tam ca, huynh rốt cuộc cũng chịu chiếu cố Tiểu Phi rồi.”

Thấy Tam ca cười nhưng không nói, lại nói tiếp,” Ta biết, huynh cũng rất quan tâm đến Tiểu Phi, Tiểu Phi, ngươi mau tỉnh lại, ngươi nghe tam ca nói gì chưa?”

Thật ầm ĩ a…

Ta nhíu mày một cái, muốn dùng chăn che đầu lại, nhưng thân thể giống như bị trói lại, cứng ngắc không nhúc nhích được, ta sốt ruột nhúc nhích người, tiếp theo cả người bị bao trong một cái ôm ấm áp, đồng thời một thanh âm êm ái bên tai gọi, “Tiểu Phi, Tiểu Phi…”

Cố sức mở mắt, trong mắt in lại chính là khuôn mặt lo lắng của Trí ca ca.

Thì ra ta đang trong ngực Trí ca ca, thơm quá, thật là ấm áp, cái loại an tâm thoải mái này khiến thân thể của ta rất tự nhiên tựa vào ngực hắn, phập phồng nhẹ nhàng theo hô hấp của hắn.

Chỉ nghe Tiểu Thành ở một bên vui vẻ nói, “Tiểu Phi, ngươi rốt cuộc đã tỉnh, ta biết ngươi đối với điểm tâm không có sức đề kháng, có muốn ăn gì không? Ta đã chuẩn bị cho ngươi thật nhiều điểm tâm ngon đó.”

Mở mắt thấy Tiểu Thành nhảy nhót kêu lên vui mừng, ta đây mới nhớ lại mình vừa rồi té xỉu.

Không xong, có phải ta đã hôn mê thật lâu? Ngân Nhi cô nương kia còn muốn ta làm rất nhiều việc, ta không thể ở đây nữa.

“Trí… Tam công tử, Tiểu Thành, xin lỗi, ta không cố ý té xỉu, ta lập tức đi ngay!”

Ta tránh khỏi ôm ấp của Trí ca ca, ngồi dậy, tay lướt qua đệm chăn trên người, là loại trơn mềm ta chưa từng thấy, giường chiếu cũng rất lớn, màn trướng trên giường rủ xuống thêu tơ vàng chỉ bạc, mơ hồ ẩn hiện một mùi thơm ngát, đây là giường của Trí ca ca, ta cư nhiên lại ngủ trên giường của Trí ca ca.

Tiểu Thành cầm hoa quế cao kín đáo đưa cho ta, “Ngươi không cần trở về chỗ của nữ nhân hung ác đó, Tam ca nói muốn lưu ngươi lại chỗ này, làm thư đồng cho huynh ấy.”

Muốn lưu ta lại? Ta sửng sốt ngẩng đầu nhìn Trí ca ca.

Vừa rồi ta thấy hắn rõ ràng chán ghét ta, bởi vì Tiểu Thành cầu xin nên mới lưu ta lại sao? Kì thực Trí ca ca có thể cho ta nghỉ ngơi ở chỗ này ta đã rất vui rồi, thế nào còn không biết ngại, mặt dạn mày dày lưu lại.

“Tam… công tử, kỳ thực ta ở chỗ Ngân Nhi cô nương cũng không sao, ta đây liền trở về, công tử đừng nóng giận, ta sẽ không tới tìm khiến cho công tử phiền toái, chuyện trước kia xin lỗi, là ta ngu ngốc không biết công tử là chủ tử, còn đối với công tử bất kính như vậy, sau này ta sẽ không ngốc nghếch như vậy nữa.”

Tiểu Thành ở một bên cười nói, “Tiểu Phi, bệnh ngốc không sửa được đâu, chỉ cần Tam ca của ta không chê ngươi là được, ngươi có biết không, vừa rồi ngươi đột nhiên té xỉu, Tam ca lo lắng cho ngươi biết bao nhiêu.”

Tiểu Thành lại đang gạt người, Trí ca ca sẽ không lo lắng cho ta đâu.

Ta cúi thấp đầu nói, “Xin lỗi, ta chỉ là đói bụng quá.”

Chỉ nghe Trí ca ca nói với Tiểu Thành, “Ở đây dông dài làm gì, chuyện ta giao cho muội còn không mau đi làm?”

TIểu Thành hướng ta le lưỡi một cái cười nói, “Tiểu Phi, ngươi nghỉ ngơi trước, ta xong xuôi sẽ trở lại tìm ngươi chơi.”

Thấy Tiểu Thành chạy ra ngoài, ta càng không dám chống lại cái nhìn của Trí ca ca, ta cầm hoa quế cao trong tay, nhỏ giọng nói với hắn, “Ta đã hai bữa không được ăn gì, Tam công tử thưởng cho ta khối cao này đi.”

Không muốn để cho Trí ca ca thấy ta không có tiền đồ như vậy, thế nhưng bụng ta thực sự rất đói, dạ dày đau dữ dội, trong lòng ta tính toán nếu Trí ca ca không cho, ta sẽ đi uống chén nước là được rồi, có lẽ vẽ cho ta cái bánh cũng được, Tiểu Thanh kể cho ta nghe cố sự “họa bính sung cơ”, ta nghĩ Tiểu Thanh nói hẳn là hữu dụng.

(Họa bính sung cơ: ăn bánh vẽ cho đỡ đói lòng)

Hơn nửa ngày không thấy đáp lại, đầu của ta cúi thấp đến lợi hại, cũng hiểu thỉnh cầu của mình buồn cười đến cỡ nào, ta lưu luyến bỏ lại hoa quế cao, chuẩn bị rời giường.

Đột nhiên một bàn tay vòng qua ta, đưa cả người ta rơi vào một cái ôm, ta giật mình ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt xinh đẹp thâm thúy của Trí ca ca.

Hết chapter

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio