Editor: Mai_kari
Beta: Kaorikawa
Nguyệt Thần Đảo, căn cứ Nam Đảo, trong một căn phòng lớn với bốn bức tường kiên cố.
Ngay khi có vài tên đàn ông cao to mặc quân phục mê màu bước vào, cấp cho mỗi người một bộ quần áo thống nhất kiểu vận động bảo mọi người thay, rồi báo với họ rằng, ngày mốt khi bắt đầu làm việc, thì tất cả mọi người liền có chút bất ngờ.
“Nhanh như vậy đã bắt đầu là rồi, không phải đã nói sẽ có kỳ huấn luyện kín trước đó hay sao?” Có người hỏi.
Người đàn ông đùa cợt liếc mắt nhìn người đó: “Cái này, chính là kín. Còn kỳ huấn luyện? Thì anh còn có ngày đêm đó, có thể tự mình huấn luyện đi.”
Nói xong cái câu kỳ quái đó, gã để lại cái rương lớn, sau đó cùng đồng bọn đi ra ngoài. Cánh cửa sắt lớn ở phía sau lưng của bọn chúng đóng lại vang lên tiếng lớn.
Một gã thanh niên da đen liền chạy đuổi theo, bối rối đấm mạnh vào cửa sắt: “Khóa lại rồi!” Gã gọi lớn: “Mẹ nó, bọn chúng không thể cứ thế mà bắt nhốt chúng ta thế này, đây là giam cầm phi pháp đó.”
“– Kín? Nhóc, rốt cục cậu có hiểu được từ này không vậy hả?” Một gã da trắng dưới cằm có chồm râu ngắn liếc mắt nhìn gã, ngữ khí bất thiện mà nói: “À, tao quên nói, bọn quỷ đen thì không có tới trường, tụi nó chỉ thích ở ngoài đường tranh đoạt phá cầu cùng xoay mông thôi.”
Người thanh niên da đen tức giận mà xông lên trước, một quyền đánh thẳng vào mặt của tên kia: “Mày nói cái quái gì thế hả, fck!”
Đối phương không cam lòng mà bắt đầu nhào lên cùng với gã đánh lộn. Một số người thích náo nhiệt cũng bắt đầu chen vào vòng chiến, tự theo màu da mà bắt đầu chia thành phe — một bên là da trắng, một bên là da đen cùng da màu. Cũng có khá nhiều người vây quanh cổ vũ, đổ thêm dầu.
“Buồn chán.” Lạc Ý nói, đồng thời mở cái rương, lấy ra hai miếng sandwich cùng một chai nước khoáng.
Neal ngồi bên cạnh hắn, cũng bắt đầu mà cắm cúi ăn: “Một đám ngu tràn đầy tinh lực,” gã chẳng đáng mà bình luận. “Đánh thắng thì sao chứ, bộ có tiền thưởng sao?”
“Phật tranh một nén nhang, người tranh một hơi thở mà.” Lạc Ý với miếng thịt bò không có chút hứng thú, liền rút ra bỏ vào tay của Neal, sau đó cầm lấy đùi gà ở trong miếng sandwich của đối phương, nhét vào ổ của mình, cuối cùng mà tổng kết một câu: “Bỏ chó mèo vào chung cái lồng, luôn luôn sẽ có trận chiến phân thắng bại — chúng nó trời sinh chính là đối đầu tới chết.”
Vị đại ca xã hội đen lỗi thời kia khoan dung mà ngầm đồng ý hành vi đánh cướp của người thanh niên châu Á, ghét bỏ mà gặm miếng thịt bò, đồng thời cười lạnh: “Nếu có người chịu trả thù lao, thì tôi có thể đem toàn bộ bọn chúng đánh nằm sấp.”
Gã đã không nhận được ánh mắt đầy sùng bái của thanh niên châu Á như mong đợi, nhưng vẫn hấp dẫn được ánh mắt của thằng nhóc gầy yếu miệng gặm một đống đồ ăn đang ngồi chung quanh. Đó là một cậu nhóc da trắng dáng người nhỏ con, mái tóc màu đỏ loạn thất bát tao, mũi tràn đầy tàn nhang nâu, thoạt nhìn tối đa cũng chỉ . “Thật à, anh bạn, anh mạnh tới mức đó à? Không phải khoác lác đó chứ?” Mắt của cậu nhóc kia sáng lấp lánh mà chồm người tới hỏi. “Tôi tên là Zeller, anh tên gì?”
Neal giận chó đánh mèo trừng mắt liếc nhìn cậu, lạnh giọng nói: “Bộ tao đang nói chuyện với mày sao? Cút!”
Luồng khí tràn đầy máu tanh cùng lấy mạng người đầy ám khí tràn ngập khiến cho cậu nhóc đáng thương như bị kim đâm nhảy dựng lên, liền né tránh xa vài mét.
Đám người kia rốt cục ý thức được việc ăn quan trọng hơn đánh nhau, liền ùa lên tranh giành đò ăn, Lạc Ý sờ lấy chai nước đang đặt bên cạnh mình, thấy thế nói với Neal: “Không có việc gì hù dọa gà con làm chi, rảnh thì đi đập cái tên da đen kia đi, gã vừa sờ mông tôi đó.”
Neal biết gã da đen trong miệng của hắn là ám chỉ ai, chính là cái tên ở chung ký túc xá tối hôm qua, nhớ tới tên đó đã từng sờ qua đùi của hắn, hôm nay lại chẳng thèm để ý đến uy hiếp của mình, nhất thời trong cơn giận dữ, ánh mắt ác độc xuyên qua đoàn người, nhìn thẳng vào tên da đen đang ngồi bên góc tường kia gặm sandwich: “Nếu gã lại dám động tay động chân, tôi sẽ thiến gã.”
“Cẩn thận khiến bản thân quay về ngục giam đó. Tôi thì chẳng sao cả, dù sao người nhặt xà phòng cũng không phải là tôi.” Lạc Ý ăn uống no đủ, dùng ngón út thích ý mà khoáy lỗ tai, biểu tình cà lơ phất phơ này khiến Neal rất muốn đập hắn, càng muốn đem hắn bỏ vào trong phòng tắm dưới vòi hoa sen mà thao hắn trận.
Mang theo tâm tình nguy hiểm đó, gã tựa đầu chậm rãi hướng về phía Lạc Ý, ở bên tai đối phương đè thấp giọng: “Một ngày nào đó tôi nhất định sẽ thao cậu đến cái mông nở hoa, chờ xem, đồ điếm.”
Thanh niên Châu Á cười rộ lên, đáp trả: “Tôi đợi, đồ chó săn.”
Bữa tối tập thể hỗn loạn qua đi, công ty dường như nhớ tới phần bổ sung, mấy tên mặc đồ mê màu kia lại mở rộng cửa mà tiến vào, bắt đầu phát thưởng. Đoàn người trước đó đã từng hưởng qua ngon ngọt nhất thời tâm tình tăng vọt, tựa như đem toàn bộ phân tranh và oán giận ở dưới làn khói nhẹ nhàng kia mà biến mất, một nhóm người thậm chí chưa đủ với K phấn cùng thuốc lá, liền bắt đầu vươn tay lấy thêm đá cùng bạch phiến.
Neal hai ngón tay kẹp một điếu thuốc, đưa cho Lạc Ý: “Thử lại không? Đảm bảo lần này rất sảng.”
Người đó còn lo sợ mà đánh bật ngón tay của gã: “Cút mẹ nó đi, anh muốn tôi đem điếu thuốc này bỏ vào trong mông anh hả?”
“Được rồi, cậu cứ tiếp tục giả tinh khiết đi, đứa con ngoan đạo của thánh Mary.” Neal cười nhếch mép mà rút tay lại.
Lạc Ý liếc mắt nhìn đám người đang chìm ngập trong chướng khí kia, hỏi gã: “Không đi lấy cái tốt hơn hả?”
“Tôi không ngu đến thế.” Neal thưởng thức điếu thuốc trong tay mình. “Cậu có biết không, trong tay tôi đã từng cầm qua biết bao thứ gây nghiện? Tôi khá rành mấy cái thứ này — chỉ một điếu thuốc thì chẳng sao, nhưng nếu dính vào mấy cái thứ mạnh hơn, coi như cả đời đi tong.” Gã dùng bật lửa châm thuốc, hít sâu một ngụm, nhắm mắt lại, nét mặt lâng lâng ở dưới làn khói xanh mà trong suốt hư huyễn.
Lạc Ý nhìn người đàn ông đang đắm chìm trong khoái cảm, trong ánh mắt màu hổ phách lạnh lùng không có chút tâm tình gì, sau đó cầm lấy bộ quần áo màu trần bì mà đám người kia phát đi tới chỗ giường của mình.
Một lát sau, Neal đi theo hắn, nằm ở trên cái nệm trải thô mà lẩm bẩm: “Tôi ghét nhất màu trần bình, nó làm tôi nhớ tới đám quần áo có số trong ngục giam trên đảo Rex.”
Lạc Ý chẳng để ý tới gã, trợn mắt nhìn chằm chằm vào đám hoa văn dơ bẩn ở trên trần nhà, yên lặng mà nghĩ: Ngày mốt … Ngày mốt.
XXXXXXXXXXX
Ngày kế, Bắc Đảo, hội sở câu lạc bộ Nguyệt Thần.
Trên ghế sofa trong đại sảnh, người đàn ông đang ngồi với cái tư thế khác nhau. García bất động thanh sắc mà nhìn quét quanh vòng, quả nhiên không nhìn thấy được thân ảnh của Edman, xem ra cái tên mập đó bị đám cảnh sát dọa sợ không nhẹ, co đầu rút cổ ngồi yên trong biệt thự, dù chết sống thế nào cũng không dám dính dáng tới câu lạc bộ này nữa.
Bí thư hội trưởng Olivier đứng ở ngay giữa phòng, cười mỉm nói mấy câu khách sáo, rốt cục tiến vào chủ đề chính: “Theo thường kỳ thì câu lạc bộ sẽ bắt đầu hoạt động ngoài trời vào lúc : sáng, toàn bộ công tác chuẩn bị đều đã được sắp xếp, chỉ chờ những người đang ngồi đây khai triển tài năng mà thôi. Dựa theo quy định, thì mỗi người sẽ chọn ra một cây súng ngắn, hiệu nào cũng được, đạn phát viên, mã tấu đặc chế hai thanh, một cái kính viễn vọng bội số lớn, một chiếc xe jeep việt dã, một tài xế kiêm bảo tiêu.
XIn cho tôi được một lần nói dong dài quy tắc sau đây: Trong khu vực săn bắn, thì mỗi hội viên có thể tự do bắn giết các nhân thú mặc sắc phục trần bì, nhưng số lượng bắn giết mỗi người không được vượt quá , mỗi ngày từ giờ tối đến giờ sáng hôm sau là thời gian cấm săn bắn. Doanh địa Nam Đảo bao gồm cả khu vực đất trống chung quanh là khu vực an toàn, không được trong khu vực an toàn bắn giết nhân thú, nhưng cho phép phục kích ở đường nhỏ đi ngang qua khu vực an toàn.”
Olivier theo nguyên tắc mà đọc hết lượt đống quy tắc, nhưng hội viên ngồi đó đều không yên lòng chịu nghe, vừa gấp rút chờ đợi ngày mai tới, cuối cùng, khi được hỏi có ai không tham gia hoạt động lần này hay không, thì không ai giơ tay cả. Tuy rằng Dạ Oanh ở đây có thể nói là cực phẩm, hơn nữa câu lạc bộ còn thiết lập ra một phần tiền thưởng khá lớn cho việc “bảo vệ động vật hoang dã”, Dạ Oanh cực kỳ tích cực quấn khách, nỗ lực mà “mê sắc quên săn”, nhưng hầu nhưng toàn bộ hội viên ở đây ai cũng mê sắc lẫn mê săn.
—- Chỉ có một ngoại lệ. Khi Olivier ra phía sau, bí mật quan sát các hội viên mới: Sau khi nhận được báo cáo của người phụ trách Dạ Oanh tối hôm qua xong, y không khỏi có chút hoài nghi người đàn ông có bề ngoài anh tuấn kia có phải đang che giấu chức năng yếu kém của mình; hoặc là nói, cái người đang nắm trong tay gần nửa thị trường súng ống đạn được toàn cầu, ánh mắt thật sự cao tới nỗi, ngay cả vưu vật ngàn dặm chỉ một cũng thấy chướng mắt?
Vậy có chút phiền nha, y phiền não mà suy nghĩ, nếu như là cái vế sau, thì đây chính là chuyện từ lúc thành lập câu lạc bộ tới nay chẳng bao giờ xảy ra cả, nếu bị truyền đi quả thật tổn hại danh dự — ai biết cái tên García kia có thể ở trên mạng mà nói: Dạ Oanh của Nguyệt Thần? À, thì đều là đám bình thường không đáng nhắc tới … Trời, nếu như chuyện này truyền tới lỗ tai của công tước Avdija … Nói không chừng sẽ đem y bỏ vào trong cái hồ cá mập mà nghiêm phạt!
Olivier âm thầm rùng mình một cái, quyết định đem chuyện này báo động đúng lúc, sau đó dù có xảy ra chuyện gì thì trách nhiệm cũng không rơi vào trên đầu y.
Ban đêm cùng ngày đó, Rio vừa mới tắm xong, thì chuông cửa liền vang lên.
Anh nhanh chóng chỉnh sửa bộ dáng ngụy trang của mình, mặc áo tắm dài màu trắng, kéo đai lưng, đi ra mở của.
Ngoài cửa là hai gã đàn ông cường tráng mặc âu phục hắc sắc, dùng thái độ cung kính nói: “Mr.Jan, xin lỗi quấy rối thời gian nghỉ ngơi của ngài, công tước Avdija muốn mời ngài tới uống một tách trà, rất hân hạnh được đón tiếp.”
Avdija? Rio không ngờ tới, khi anh còn đang suy nghĩ tìm cách, tính toán làm thế nào tiếp cận được con trai tưởng của vị công tước bị tước quyền kia, thì đối phương chủ động đưa lên cửa rồi.
Đây là một mở đầu làm ít công to, hay là dự đoán bất thường đây? Anh suy tư vài giây, quyết định dù thế nào cũng phải nắm bắt lấy cơ hội khó có được này — từ thông tin tư liệu mà sở nắm được, thì Avdija rất ít lộ diện ở trong câu lạc bộ, tổ chức sự vụ hoặc các việc khác đều do Olivier tự mình xử lý, so với việc săn bắn súng thực đạn thực, thì người đó lại hứng thú với nét mặt tràn đầy hưng phấn đi săn thú mà không cần phải hoạt động thân thể hơn.
Mà phòng khách trong xã hội thượng lưu này với Rio mà nói, tựa như là không gian vũ trụ gì đó, anh hoàn toàn không nhớ được năm sản xuất cùng nơi sản xuất của từng chai rượu, càng không nhớ rõ được con ngựa, tổ tiên của loài ngựa đua là ai —- Bạn thật sự không thể trông cậy vào một tuần huấn luyện cường hóa, có thể đem một người bình thường biến thành một quý tộc chân chính được, anh nhiều lắm cũng chỉ có thể giả mang bộ dáng của hàng cao cấp thậm chí còn chưa xé niêm phong.
Hôm nay lại có thể có được một một cơ hội từ trên trời giáng xuống thế này, dù cho là mạc danh kỳ diệu hoặc là nguy cơ ẩn phục, Rio cũng quyết định phải bắt được.
“Rất vinh dự,” Anh đưa ra biểu tình chiêu bài —- một nụ cười nhìn như bình dị gần gũi, nhưng tràn ngập kiêu căng và cảm giác xa cách (vì cái biểu tình này, mà lúc trước anh ở trước gương phải luyện tập không dưới lần, mới qua cửa được của thầy dạy lễ nghi), nói với bảo tiêu: “Có thể chờ tôi thay đồ được không?”
Qua phút sau, Rio dưới sự hướng dẫn của bảo tiêu, xuất hiện ở trong nội bộ hội sợ, một tòa nhà có bề ngoài khá giống với tòa thành Âu Châu. Đi qua một cánh cửa gỗ hồ đào màu tối đầy hoa văn phong phú, trước mắt là một phòng khách xa hoa trang sức, trong không gian rộng mở chỉ có hai cô gái đang dịu dàng mà pha trà.
Không, không phải chỉ có người, ở trên sân thượng còn có người kia, bóng lưng bị tầng tầng màn trắng cách trở, chỉ có thể thấy được đường viền mơ hồ, rất dễ khiến người khác bỏ qua, nhưng theo chức nghiệp nhạy cảm mà Rio nhanh chóng phát hiện được người đó.
Nữ hầu pha trà xong, liền quỳ gối làm lễ, rồi an tĩnh mà lui ra, cửa gỗ không tiếng động đóng lại, phòng khách nhất thời trở thành một phòng triển lãm tác phẩm nghệ thuật vắng vẻ.
Rio không có tâm tình thưởng thức mấy trân phẩm khó gặp này. Sau vài giây suy luận, anh bằng trực giác của mình lựa chọn một chỗ xuất phát, đi qua xốc lên từng lớp mành, nhìn qua khá tùy ý, sau đó cùng người đó song song đứng ở trước lan can sân. “Trong phòng có rất nhiều nổi danh, ngài rất thích tác phẩm nghệ thuật, phải không, công tước?”
“Đúng vậy, thế nhưng tôi càng thích ánh mắt của những người khi nhìn thấy những tác phẩm này của tôi hơn.” Người đàn ông kia dùng khẩu âm nước Anh mà nói, cách dùng từ quy phạm đến gần như kiềm giữ.
Rio lập tức có khái quát sơ bộ dành cho hắn: Cảm giác về sự ưu việt được hun đúc từ sự dạy dỗ lâu đời của gia tộc, mang nét quý tộc không thể tự kềm chế. Điểm này từ trang phục của hắn cũng có thể nhìn ra được, dùng một dây vải buộc mái tóc quăn ngang vai sau đầu, cửa tay áo cổ áo tràn đầy đăng ten, áo sơmi trắng bằng tơ, dùng nút áo bằng bảo thạch trên áo gi lê màu lam viền bạc ôm người, tràn ngập phong tình tao nhã Baroque, tựa như một vật sống mới bước ra từ bức tranh tranh sơn dầu thời Trung cổ.
Dung mạo tuấn tú lịch sự tao nhã, màu da tái nhợt hiếm thấy, nhưng đôi mắt đen nhánh dường như hút lấy người, ánh mắt chớp động, tựa như mép giếng dưới ánh trăng, một tầng ánh sáng nhộn nhạo khoe khoang không ngừng —- người đàn ông còn trẻ dùng tư thế như điêu như khắc mà dựa vào lan can, chính là Avdija, mục tiêu của chuyến đi lần này của anh.
“Có thể hiểu được.” Rio hơi hơi gật đầu. “Tôi cũng có không ít đồ quý, thế nhưng điều khác với công tước đây, chính là chúng không phải càng cổ thì càng có giá trị, mà lại càng mau đổi mới thì càng có giá. Trên thực tế, tôi cũng thích ánh mắt của bọn người khi nhìn thấy nó, nhất là khi tôi dùng nó đặt lên trán của chúng.”
Avdija có chút bất ngờ nhìn anh, dường như vì giật mình vì trong giọng nói tỏa ra phần bạo lực xích lỏa, mặc dù hắn biết rõ thân phận đối phương — một người đứng đầu gia thế súng ống đạn dược, nhưng nhìn bề ngoài của người đó, hoàn toàn không giống dạng thích giết người làm vui.
Nhưng Rio lại cười rộ lên trước: “Tôi nói quá thô tục à? Xin lỗi, công tước bỏ qua giùm.”
“Không, nói vậy cũng khá hay.” Avdija nói. “Anh so với tưởng tượng của tôi còn thú vị hơn nhiều, Mr.Jan, tôi nghĩ chúng ta có thể thành bạn đó, anh có thể gọi tôi là Gestalt.”
Rio cũng không cho rằng chỉ mới một lần gặp mặt thì có thể cùng Avdija trở thành bạn bè, đó như sự tán thành về mặt xã hội — đối phương thừa nhận thân phận của anh, càng cho anh quyền lợi có thể cùng hắn trực tiếp nói chuyện với mình. Đương nhiên, chính là dùng thái độ mà vua Arthur đối đãi bàn tròn với kỵ sĩ của mình. Bàn tròn, không có nghĩa là cùng ngồi cùng đẳng cấp, mà là một loại khoan dung ban ân.
Thế nhưng Rio không quan tâm tới những thứ này, ahnh chỉ cần thuận theo khúc quanh, có vẻ tự tin mà tùy tính: “Như vậy anh cũng có thể trực tiếp gọi tôi là García.”
Avdija trong mắt xẹt qua thưởng thức, vươn tay về phía anh: “Thật vui khi biết anh, bạn của tôi.”
“Tôi cũng vậy.” Rio rất lễ tiết mà bắt tay cùng hắn, cảm giác được một làn da ẩm ướt lạnh lẽo, tựa như lớp vẩy của động vật máu lạnh.
Anh không thích người đàn ông âm nhu hoa lệ này, dù là từ nhiệm vụ nhà nước, hay là mặt cảm giác cá nhân. Nhưng lúc này anh vẫn giấu loại tâm tình này, bày ra bộ dáng đầy thâm hoài thiện cảm.
“Thứ lỗi tôi mạo muội hỏi câu, hoạt động ngày mai anh có tham gia không?” Rio hỏi.
Avdija không trả lời trực diện mà hỏi ngược lại: “Anh biết săn cáo không?”
“Đi săn cáo?”
“Đúng vậy, đó là hoạt động đầu tiên lâu nhất trong lịch sử. Chúng tôi mang theo con ngựa tự mình thuần dưỡng cùng với súng săn hợp tay, hưởng thụ không khí nông thôn tươi mát, nhàn nhã đi chơi quanh trang viên, mang lấy cảm giác vì dân trừ hại, cùng với những cô gái nông thôn dung mạo tốt có một đêm sương sớm tình duyên, đây chính là một trong các sở thích của quý tộc. Thế nhưng, còn hơn việc khiến bản thân dính lấy mùi máu tươi cùng mùi thuốc súng, tôi càng thích đứng nhìn. Những con mồi giật mình, mệt mỏi, những người thợ săn thành thạo, từng bước ép sát, tất cả tựa như buổi trình diễn hài kịch ở sâu khấu rừng rậm, thú vị tới cỡ nào cơ chứ! Điều khác biệt duy nhất chính là, trên sân khấu bình thường, vai diễn ngã xuống rồi khi khép màn vẫn còn có thể sống lại được, đợi sân khấu tiếp theo mà lên, tiếp tục những lời kịch ngàn đêm một câu, còn ở sâu khấu chân thật này —“
Avdija hướng về phía khu rừng rậm ở phía xa vươn ra hai bàn tay, tựa như vị nhạc trưởng đang làm thủ thế chỉ huy dàn nhạc: “Từng sinh mạng chỉ có lần, mỗi lời thoại đều không thuộc về riêng ai, ai cũng không biết cành hoa hồng của tử thần sau khắc sẽ quăng ra cho ai — cảm giác hoàn toàn bất ngờ đầy đặc sắc này, chẳng lẽ không phải là một vở kịch so với bất kì vở kịch nào đều càng rung động lòng người hơn sao?” Hắn say mê nhắm mắt lại, tựa như đang lắng nghe giai điệu nghe không được từ thần linh, nhờ vào tiếng gió thổi xào xạc mà lan truyền ra tứ phía — đó là một màn trình diễn, dùng sinh mạng để diễn.
Con mẹ mày ở đó mà rung động lòng người! Rio trong lòng tức giận, đây không phải là cáo, mà đây chính là những con người hoàn toàn chẳng khác gì mày đó! Hay là mày cảm thấy bản thân cao quý tới mức thoát ly khỏi phạm trù nhân loại luôn rồi? Lúc này, anh rất có cảm giác muốn đem cái tên cặn bã này ném xuống từ trên cao, nhưng nghĩ tới nhiệm vụ, anh cắn răng nhịn xuống, mang theo nụ cười ngưỡng mộ mà ép bản thân phải nói ra mấy câu thoại đầy buồn nôn: “Tuy rằng bản thân tôi với mấy sân khấu hài kịch gì đó không có hứng thú, nhưng tôi không thể không thừa nhận, tưởng tượng của anh đủ sức để hóa thần kỳ, đây mới chính là điểm đặc sắc thực sự! Còn hơn mấy con dã thú chỉ số thông minh không đủ, nhân thú mới là đối tượng săn bắn có tính khiêu chiến cao cùng thú vị nhất, tôi rất mong muốn thể nghiệm sáng ý của anh.”
Vị công tước này tựa như con mèo được vuốt ve, lộ ra vẻ mặt đầy thích ý: “Anh thật đầy sức sống, García, nhưng không quá chú ý lao dật kết hợp.” Hắn ám chỉ mà nói. “Anh không cảm thấy Dạ Oanh là một loài chim có tiếng kêu đầy êm tai dễ nghe hay sao?”
Rio tiếc nuối mà nhún vai; “Tôi biết nếu tôi nói ra sẽ đắc tội với người, nhưng bản thân tôi không thích nói dối — nhưng mấy con chim này này không có lông chim phiêu lượng toàn thân, không có khí chất nội hàm, thực sự khó khiến tôi rung động.”
“Khí chất và nội hàm?” Avdija quay đầu đi nhìn anh. “Anh muốn dạng khí chất nội hàm thế nào?” Dưới ánh trăng, khuôn mặt nghiêng của hắn càng thêm úc lệ khiếp người, tản mát ra mùi hương mốc meo, từ trang nhã đến tình sắc chỉ cách đường, biến hóa cực nhanh khiến Rio trở tay không kịp. “Như tôi sao?”
“Đúng, giống như ngài vậy …” Anh ho tiếng rồi lắp bắp nói.
Mang theo cảm giác chinh phục đầy kích thích, Avdija nở nụ cười, hắn không ngại có thêm tình nhân hầu hạ mình, nhất là một đại ca nắm trong tay súng ống đạn được mạnh mẽ cùng với tướng mạo đúng theo dạng mà hắn thích.
Hắn thản nhiên mà tự đắc đến gần hai bước, dùng ngón tay thon dài trắng nõn rút ra một cái khăn tay trong túi áo xếp thành hình cánh hoa, chậm rãi, khiêu khích mười phần mà nhét vào cổ áo của đối phương, kề sát vào khuôn mặt nghiêng của đối phương, thanh âm thấp mà nói: “Nếu như anh có thể săn được một con cáo mỹ lệ giảo hoạt nhất, đem tặng cho tôi, tôi sẽ thưởng cho anh … chờ mong phần thưởng của tôi đi, sẽ khiến cho anh tâm đãng thần trí.”
Đến tận khi trở lại phòng của mình rồi, Rio mới có thể rửa mặt để tỉnh táo lại, thay bộ mặt thanh tỉnh thành bộ mặt chán ghét. Anh không thể chịu nổi nữa mà đem cái khăn tay tơ lụa phun đầy nước hoa trong cổ áo mình ra, chuẩn bị quăng vào cái thùng rác đựng đồ bẩn bên cạnh, suy nghĩ lại, anh sợ rằng người dọn dẹp sẽ nhặt được, khiến sự tình phức tạp thêm, nên lại nhặt lên từ thùng rác, ném vào một chỗ sâu ở trong ngăn kéo tủ âm tường.
Anh cứ tưởng rằng Avdija là một tên cặn bã xem mạng người như rác, hôm nay xem ra, cần phải thay bằng từ mới rồi: Cặn bã dâm loạn xem mạng người như cỏ rác. Chỉ có trời mới biết tại sao cái tên đó lại cảm thấy hứng thú với bản thân mình, nhớ lại cái ánh mắt hồi nãy hắn nhìn mình, lộ ra dục vọng tà ác tục tĩu, phảng phất con nhện cái vừa giao phối vừa ăn ngấu nghiến con đực, từ mỗi lông chân trên người đều phun ra nọc độc.
— Quỷ nó thiệt, trên báo mà cục cung cấp, vì sao không nói là hắn còn có sở thích quyến rũ hội viên nam chứ? Rio căm tức suy nghĩ, nếu biết vậy nói người hóa trang hóa trang cho mình xấu chút vậy.
Nghĩ tới bản thân vì hoàn thành nhiệm vụ, còn phải tự mình dâng lên cửa để làm cho người ta câu dẫn, càng không thể chịu được chính là, không thể nào cường ngạnh mà từ chối, từ mặt với đối phương … Rio bị đè nén tới mức muốn phun máu.
Thật hy vọng nhiệm vụ chết tiệt này sớm kết thúc! Anh lại tắm rửa lần nữa, cọ rửa mùi nước hoa sạch không còn một mẩu, sau đó uống viên thuốc rồi nằm xuống giường, vừa đợi cơn buồn ngủ tói, vừa yên lặng mà nghĩ: Ngày mai … Ngày mai …
Theo lời dặn của bác sĩ, giảm phân nửa rồi tiếp tục giảm phân nửa cũng không phải khiến cho anh lo lắng không đủ sức chống chọi, có thể do Quỷ Hồn Debby đã chậm rãi rời đi không còn dây dưa anh nữa, nên anh chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Anh mơ tới cậu nhóc của anh khoác tay Molly đang ôm bó hoa đứng ở hôn lễ màu trắng. Lời chúc mừng tựa như từng cái móng vuốt, nắm chặt anh, khiến cho anh không cách nào né tránh, duy trì cảm giác thống khổ dày vò.
Anh còn mơ tới K.Green toàn thân đẫm máu, diện mục không rõ. Khi anh giơ súng, đem tên đang chuẩn bị chạy trốn kia hạ gục, thì không ngờ lại phát hiện hai người họ đang xích lõa ôm nhau trên chiến trường xác chết khắp nơi.
Ánh mắt K.Green hàn lãnh, nhưng thân thể lại nóng rực. Phần đàn ông của anh ghim trong cơ thể hắn nhưng con dao của hắn lại ghim sâu trong tim anh.
Đuổi theo tôi. Anh nghe hắn nói, hãy đuổi theo tôi, đến tận địa ngục …
Rio đột nhiên giật mình tỉnh giấc.
Ngoài cửa sổ nắng sớm mờ mờ, ngày săn bắn của nữ thần Artemis đã tới.