Editor: Mai_kari
Beta: Kaorikawa
“Rời giường! Mọi người, lập tức rời giường! Mặc đồ vào!”
Khi một tiếng quát vang lên, rất nhiều người đang nằm trên giường chợt giật mình nhảy dựng lên, còn một số người thì xoay mình vùi đầu vào chăn, làm bộ như không nghe thấy.
Vài tên đàn ông mặc quân phục mê màu nhịn không được dùng cây cảnh côn kim loại gõ vào khung giường, cửa sắt mở rộng ở phía sau bọn họ: “Nhanh lên đi, từ hôm nay, các người bắt đầu làm việc! Ai mà lề mề, thì có chuyện hay để xem đó!”
Rất nhiều người trong miệng huyên thuyên oán giận thái độ ác liệt của công ty này, nhưng câu nói cuối của chúng khiến họ lập tức ngồi dậy: “Bữa sáng đã ở sẵn trong sân rộng, người ra sau không có đồ ăn thì đừng có trách tụi này!”
Vài phút sau, mọi người chen chúc chạy ào vào sân rộng ở phía trước sân rộng, từ trong vali lớn giành giật lấy hot dog hoặc sandwich, cùng với những bình nước khoáng.
Mấy tên đại hán da màu nhìn chàm chằm đám người lang thôn hổ yết mà ăn sạch định mức đồ ăn của chính mình, đã số người bởi vì vậy chỉ có thể ăn no được phần mà oán giận không ngớt, can đảm tiến lên phía trước muốn đòi thêm thức ăn thì bị mấy cây gậy gõ trở lại.
Tên đại hán dẫn đầu nhìn đồng hồ chút, dùng giọng lớn tiếng nói: “Hiện tại đã h phút, các người còn có phút để nghĩ ngơi và hồi phục, trước h, các người phải rời khỏi doanh địa này, tiến vào rừng.”
“Tiến vào rừng làm gì?” Có người hỏi, “Rốt cục các người muốn tụi tôi làm việc gì?”
Ánh mắt phiền chán của người đó nhìn lướt qua đoàn người: “Cái gì cũng không cần làm — chỉ cần sống sót là được rồi.”
“Sống sót? Có ý gì?” Mọi người liền bắt đầu châu đầu vào.
Người kia không có ý trả lời, chỉ tiếp tục tuyên bố: “h sẽ ở ngay doanh địa chuẩn bị bữa tối, người bị loại thì không có cơm ăn. Trong túi đồ lao động các người đang mặc có một kim chỉ nam, lạc đường thì cứ hướng thẳng nam mà đi. Nếu như tôi là các người, thì trước khi bầu trời tối đen sẽ lập tức chạy về doanh địa, bằng không các người sẽ được cảm nhận buổi tối ở rừng là thế nào, tôi đảm bảo nó còn khủng bố hơn ban ngày rất nhiều.”
“Các người chỉ cho có bữa ăn? Vậy bữa trưa thì sao?” Người hồi nãy lại bất mãn mà lên tiếng.
Người kia tàn bạo trừng mắt liếc nhìn người đó. “Trong rừng tự có thức ăn, nếu có bản lĩnh thì tự kiếm lấy, không có bản lĩnh thì nhịn đói đi! Tôi cảnh báo các người, đừng nên nhảy xuống nước, trong mấy hố nước đó có cá mập, cá mập hổ, cá mập mũi búa, cá mập trắng, cái nào cũng có thể tùy tiện lấy mạng các người đó, nếu như không muốn thành phân cá mập, thì nên ngoan ngoãn ở yên trên đảo đi.”
Gã lại đưa tay lên nhìn đồng hồ, khẩn cấp mà kêu: “Đã đến giờ rồi, nhanh chóng xuất phát đi! Chạy! Chạy!”
Đoàn người khe khẽ nói nhỏ, không có một ý định nhúc nhích. Ở xung quanh doanh địa là rừng cây um tùm, sâu thẳm rậm rì, có vẻ hiểm ác đáng sợ dị thường, không ai có ý định từ bỏ nơi nơi ẩn núp an toàn này để chạy vào trong khu rừng rậm rạp kia.
Người đàn ông kia dường như đã dự liệu trước, cười lạnh nhìn bạn mình cho ánh mắt. Bên góc của doanh địa có một cánh cửa có khóa bằng điện tử, cánh cửa kim loại mở ra vang lên tiếng loảng xoảng, con mãnh khuyển hình thể cực đại lao ra khỏi chuồng, nhe răng chảy nước miếng, cuồng hãn phóng ra phía sân rộng.
Mọi người bị màn bất thình lình này khiến cho sợ tới ngây người, đến tận khi mấy con chó ào tới mặt mình, mới có người thét chói tai: “Chạy! Chạy mau!” Sau đó chạy ra ngoài doanh địa mà cuồn cuộn chạy.
Ở ngoài doanh địa là một khu đất trống thảm thực vật thưa thớt, đoàn người hoảng loạn mà chạy ào ra lăn lộn, ở phía sau là một đám chó dữ hung mãnh không ngừng đuổi theo. May mắn là, mấy con mãnh khuyển đã được huấn luyện này dường như cũng không có ý định thực sự tấn công, chỉ đem toàn bộ bọn người đó đuổi ra hết vào rừng, sau đó vui vẻ mà quay ngược vào trong nhận thưởng.
“Làm tốt lắm, con ngoan.” Người đàn ông kia đem từng thùng thịt tươi máu đỏ ra tặng cho chúng nó.
Neal lôi kéo Lạc Ý, dùng hết sức lực nhờ có được do bữa ăn hồi nãy mà chạy trốn, đến tận khi chui sâu vào rừng, mới bị đám thảm thực vật chi chít ẩm ướt làm giảm tốc độ lại.
Đánh giá đám mãnh khuyển không có ý định tiếp tục đuổi theo, gã mới dừng bước lại, đỡ thân cây thở dốc: “… Mẹ nó, mấy tên khốn đó rốt cục muốn làm gì chứ? Lại thả chó ra cắn chúng ta? Đem chúng ta bức vào trong rừng, có âm mưu gì chứ?”
“Ai biết được.” Lạc Ý thuận miệng đáp, đánh giá bốn phía: Một đám cây cỏ và bụi cây chiếm lĩnh mặt đất, hỗn loạn vô số thực vật, hầu như không có chỗ đặt chân, những cây cao to không biết tên cao ngất đâm xuyên bầu trời, ở chỗ cao thước mới mở rộng cành lá, tranh đoạt ánh sáng quý giá. Bọn họ đang đứng dưới một tàng cây đại chương, dưới lòng bàn chân là những rể cây trồi lên mặt đất.
“Cậu chẳng lẽ không cảm thấy toàn bộ chuyện này rất quỷ dị hay sao? Nhớ lại mấy bộ phim điện ảnh, 《Death row》(), còn có một bộ mà quên mất tên rồi, … Chính là đem một đám người nhốt vào trên đảm để cho bọn họ chém giết lẫn nhau, cuối cùng chỉ có duy nhất người có khả năng mới có thể sống sót rời đi, có vô số camera ẩn dấu đang âm thầm, đem toàn bộ cuộc chiến sinh tử của chúng ta trở thành một tiết mục truyền hình chiếu lên mang, để kiếm hơn thu nhập từ quảng cáo và lượt xem. Quỷ tha ma bắt. Tôi không muốn trở thành một cây rút tiền cho đám người không nhân tính kia.” Neal kích động mà nói liên tục với Lạc Ý, nhưng chợt nhìn thấy biểu tình đọng lại của người phía sau.
“— Đừng nhúc nhích.” Thanh niên Châu Á thấp giọng nói. “Ngàn vạn lần đừng nhúc nhích.”
Neal không hiểu gì hết mà đứng thẳng bất động, trong lòng chợt cảm thấy ngàn dự triệu bất tường. Sao thế? Gã không tiếng động mà làm ra khẩu hình miệng.
Lạc Ý dùng tốc độ cực kỳ thong thả mà tiếp cận gã, đột nhiên đưa tay ra hướng về phía vai phải của gã, nắm lấy vật gì đó rồi vung mạnh vào thân cây. Động tác này điện quang thạch mà hoàn thành, Neal thậm chí còn chưa kịp thấy rõ được tay hắn, chỉ cảm thấy bên tai xẹt qua tiếng gió thổi.
Chờ tay hắn lần thứ hai xuất hiện trong tầm mắt gã, trong bàn tay còn cầm một cái đuôi rắn dài nhỏ màu xanh biếc, thân hình do bị đập mạnh vào thân cây mà mềm oặt đi, không cam lòng co rúm.
Neal toát ra một thân mồ hôi lạnh: “Rắn! Có độc à?”
“Tiên xà, tuy rằng lực sát thương của nó kém rắn hổ mang, nhưng cắn cái cũng khiến anh chịu đựng khá nhiều đó!” Lạc Ý nói, bỏ qua con rắn đang co quắp kia, “Cẩn thận, ở khu rừng trên đảo này khắp nơi đều là sinh vật nguy hiểm, bò cạp, rắn độc, còn có những con muỗi vằn châu Á truyền sốt xuất huyết.”
Neal có chút khẩn trương nhìn chung quanh mọi nơi, nhìn chung quanh chỉ có một mảng lục sắc, xanh sẫm, xanh biếc, xanh bích, xanh nhạt, những màu xanh nâu loang lổ phức tạp, tầng tầng bắt đầu khởi động tựa như thủy triều giống nhau. Trong nháy mắt gã có cảm giác sợ bị đám thực vật thực vật xanh nuốt sống ăn tươi.
Gã liền nhìn vào người bạn đồng hành cùng mình. Chẳng biết từ khi nào, khí tức trên người thanh niên châu Á luôn mang sự cà lơ phất phơ, lỗ mảng tục tằng từ từ biến mất, phảng phất như bị khu rừng nguy cơ tứ phía này hấp thu hết. Tuy rằng vẫn là mái đầu vàng khô vàng, cùng với bộ đồ lao động màu cam như áo tù nhân vẫn che lấp đi phẩm vị của hắn nhưng con mắt màu hổ phách tựa như động vật họ nhà mèo, lại ẩn nấp đầy phong duệ trầm tĩnh, khiến cho tên đầu lĩnh mafia cũng khó mà nhìn thẳng.
Quỷ nó … Tựa như đang ở gần một ác ma vậy … Neal có chút mờ mịt mà nghĩ, trong lòng cảm giác được một sự tự nhiên khó nói thành lời, tựa như một con chim vẹt màu sắc sặc sỡ trong lòng, trong nháy mắt tiến hóa thành một con chim ưng to lớn móng vuốt sắc sảo.
“Tiếp theo cậu tính sao?” Gã do dự mà hỏi, đồng thời phát hiện ở dưới đám lá cây nằm ở dưới bùn chui ra một con sâu giáp xác mưu toan bò lên trên chân gã, gã lập tức nhảy dựng lên đạp mạnh nó thành một đám chèm nhẹp màu xanh lá. “Dù sao tôi cũng không có ý định ở lại khu rừng quỷ quái này! Tôi về kiếm đường về — Từ doanh địa chạy ra hồi nãy, chúng ta nên chạy vào mấy con đường bằng phẳng, chứ không nên chui vào cái đám rừng đầy độc vật chết tiệt này!”
“Đường? Có phải dạng đường vừa đủ để cho một chiếc xe chạy hay không?” Lạc Ý nhếch khóe miệng, thoạt nhìn như châm chọc. “Không! Tôi tuyệt không tới gần nó.”
Neal phiền táo vừa giận vừa nóng mà nói: “Tôi hỏi cậu lần cuối, là cậu theo tôi đi đường đó mà về, hay là một mình ở lại trong khu rừng quỷ này?”
“Tôi chọn cái sau!” Lạc Ý không chút do dự trả lời.
Neal trừng mắt nhìn hắn, trong lòng lửa giận càng lúc càng tăng, cắn răng nói: “Cậu đừng có hối hận, đến lúc đó hối hận cũng không kịp đâu.”
Lạc Ý lơ đểnh xoay người đi.
Neal chỉ cảm thấy một một cổ ác khí xông thẳng lên đỉnh đầu, liền đưa tay nắm lấy mảnh vải trên vai hắn kéo ngược lại. Không ngờ đối phương trở tay nắm cổ tay gã, vặn một cái, dễ dàng đặt gã lên thân cây. Vỏ cây thô ráp cà phía sau lưng gã khiến gã đau, nhưng so ra vẫn kém với cảm giác chấn động mà đối phương gây ra cho gã: Gã luôn cho rằng mình rất giỏi đánh nhau, ngay cả thầy dạy võ cho gã cũng khen gã có thiên phú, hôm nay dĩ nhiên lại bị một thằng MB nằm lấy động mạch cổ đặt trên thân cây, mà chính mình không cách nào đáp trả lại!
… Gã thực sự quá sơ suất! Thân thủ như vậy, làm thế nào có thể là một MB được cơ chứ?
“Mày đến tột cùng là ai?” Neal ảo não âm trầm hỏi, song song đáy lòng sinh ra một sự thất vọng không hiểu: Gã cứ tưởng rằng ở dưới tình huống ác liệt này, đối phương ngoại trừ dựa vào gã ra thì sẽ không còn cách nào khác, gã thậm chí đã hạ quyết tâm, vừa đi ra khỏi cánh rừng quỷ quái này sẽ lập tức làm hắn đến khi nào thỏa mãn thì thôi … Hôm nay xem ra, căn bản đây chính là vọng tưởng.
“Mày không cần biết.” Lạc Ý lạnh nhạt mà nói, đồng thời buông tay ra. “Được rồi, chúng ta cũng nên mỗi người đi một ngả đi.”
Neal tâm loạn như ma mà nhìn hắn, nói không rõ trong lòng là cảm giác gì, cuối cùng lựa chọn xoay người rời đi.
Từ trong túi móc ra kim chỉ nam, gã xác định phương hướng chút, hướng tới vị trí đến trong ấn tượng mà đi. Sau hơn phút cẩn thận mà đi, gã từ giữa những cành lá nhìn thấy được con đường mà mình muốn, đang định chui ra khỏi rừng cây thì chợt nghe thấy tiếng động cơ xe hơi.
Đường nhìn của gã từ giữa những tán cây, thấy ở trên đường có thân ảnh rất quen thuộc, đang thất kinh mà cuồn cuộn chạy trên đường — là tên da đen.
Tiếng súng lập tức một trước một sau vang lên. Thân thể của tên da đen tựa như một bao cát vô hình bắn trúng, ngã gục về phía trước trên con đường, từ cánh tay cùng đùi bắt đầu chảy máu. Gã đó run rẩy thân thể, phát ra tiếng kêu thê lương, hai chiếc xe việt dã ở phía sau chạy tới, đậu ở cách đó mấy thước.
Từ hai chiếc xe lần lượt bước xuống hai tên đàn ông, một người mặc trang phục săn bắt cầm một cây súng trường săn bắn, một người mặc đồ mê màu, thoạt nhìn như là tài xế kiêm bảo tiêu.
Hai tên mặc đồ săn bắt tựa như quen biết nhau, liền mỉm cười tới bắt chuyện.
“Hey, Dylan, anh chậm một chút đi, con mồi này là do tôi bắt được nha.”
“Thật sao, sao tôi cảm giác đạn của tôi lại nhanh hơn nhỉ? Hơn nữa tôi bắn là chân, nếu không nó có thể tiếp tục ôm tay mà chạy đó. William, anh chịu thua đi.”
“Không nha, Dylan, người nên chịu thua là anh mới đúng.”
“— Được, chúng ta không đáng vì một chuyện nhỏ này mà lãng phí thời gian. Nếu không thể khẳng định được quyền sở hữu con mồi, thì cứ dựa thẳng vào quy định chung đi.” Người đàn ông kia lấy trong túi ra một đồng tiền vàng, ngón tay bắn ra, đồng tiền trong cơn gió mà xoay vòng trong không trung rồi rơi xuống, bị hai tay người đó nắm lại. “Mặt hay chữ?”
“… Mặt.” Đối phương nói.
“Tôi đoán chữ.” Người đó mở lòng bàn tay ra, mặt chứa chữ hướng ra lên trên, an tĩnh nằm ở trên da người đó. Người đó nhịn không được nở nụ cười. “Thật ngại, Dylan, tôi thắng rồi.”
Đối phương tiếc nuối mà nói: “Được rồi, nó là của anh. Dù sao cũng còn con mồi khác.”
William từ chiếc giày rút ra một cây chủy thủ, đi tới chỗ tên da đen. “Thật may mắn. Con mồi đầu tiên của tao lại rất như dự định ban đầu của tao. Mày biết không, sọ của mấy con gấu đen này, có thể làm được cái tàn thuốc đó … “
Tên đa đen kinh khủng tuyệt vọng nhìn lưỡi dao sắc bén trong tay người đó, kéo cái chân bị thương giãy dụa đứng dậy muốn tiếp tục chạy, lại bị đối phương cước đá thẳng vào chỗ bị thương, phát ra kêu thảm thiết không giống tiếng người. Gã lại một lần nữa té ngã xuống mặt đất, bụi bặm bám vào mặt, xuyên thấu qua sương mù màu vàng, bỗng dưng gã nhìn thấy được một khuôn mặt ở trong những tán cây bên đường.
Hy vọng yếu ớt như được châm ngòi, tựa như một người rơi xuống nước nắm được cây rơm, gã trừng to mắt, mấp máy môi, hướng tới người nhìn trộm kia kêu lên tiếng gọi không lời — Cứu mạng! Cứu tôi!
Neal khiếp sợ nhìn cảnh tượng đó, bắt đầu tiêu hóa tin tức mà hai tên đàn ông kia nói …. Dự cảm bất tường trước đó giờ đã thành hiện thực, hơn nữa so với tưởng tượng của gã còn ghê gớm hơn! Gì là tiết mục TV chứ, con mẹ nó, đây là săn bắn — rõ ràng là biến con người thành con mồi, săn bắn người sống!
Dường như vạch trần được lớp sương mù phiêu đãng phía trên ao đầm, toàn bộ những chỗ mà gã nghi ngờ trước đây đều đã có được lời giải thích. Cái công ty chiêu mộ kia tuyển chọn đám người không nhà không cửa, dùng đãi ngộ hậu đãi dụ dỗ, dùng chất có hại miễn phí khống chế, rồi để họ tự mình nguyện ý leo lên cái đảo rừng rậm này, để một đám người khác xem họ như dã thú mà săn bắn, đem bọn họ từng người biến thành thi thể!
… Thực sự quá quỷ quái rồi, mình cư nhiên lại đụng tới cái chuyện mạc danh kỳ diệu này! Neal kinh hoàng, phẫn nộ mà hoành suy nghĩ, mẹ nó, dám đem tao biến thành con mồi …. Tìm được cơ hội có được khẩu súng, còn không biết ai săn ai đâu.
Gã hít sâu vài hơi, thong thả lặng yên không một tiếng động lùi về phía sau. Còn tên da đen xui xẻo kia, gã vốn không dự định sẽ tìm cách cứu trợ, đừng nói đối phương đã từng đắc tội gã, dù cho là người quen, ở dưới tình huống này cũng là tự bảo vệ mạng của mình vẫn là quan trọng hơn.
Tên da đen nhìn thấy khuôn mặt gã từ từ biến mất, hy vọng yếu ớt bùng lên như ngọn lửa chợt bị một thau nước lạnh tạt vào dập tắt, lại từ tro tàn kia mà bùng lên một sự hận ý ác độc điên cuồng. Gã ở dưới lưỡi dao đang đâm xuống kia yếu ớt mà khởi động phân nửa người, chỉ vào rừng cây thét chói tai: “— Đó! Còn người! Còn người!”
Con mẹ nó! Neal hung hăng chửi bới một câu, xoay người chạy nhanh.
Đạn theo luồng gió bắn sát qua người gã, gã liền xoay người, trong thời khắc sinh tử đó, gã bất chấp cái gì mà rắn độc độc xà, trong đầu chỉ có ý niệm duy nhất: Chạy! Chạy mau!
Thảm thực vật rậm rạp trên mặt đất cản trở bước chân gã, gã không chút để tâm đến những cành cây ở dưới đất cà rách mắt cá nhân của gã, dùng hết toàn bộ khí lực mà chạy về phía trước. Địa hình gồ ghề khiến gã vài lần té ngã, gã mang mặt đầy máu đứng dậy, tiếp tục chạy …
Một cái rễ cây trồi trên mặt đất lại khiến gã té ngã, lúc ngã sấp xuống thì đầu của gã đụng vào thân cây, trước mắt chợt tối đi. Chờ đến khi đường nhìn rõ hơn, thì gã lại thấy khuôn mặt quen thuộc kia — chưa bao giờ bằng giây phút này, gã lại cảm thấy khuôn mặt này lại khả ái thánh khiết như thiên sứ thế này.
“… Trước đó cậu đã biết, phải không?” Gã thở hồng hộc mà bắt lấy ống quần của đối phương. “Tôi mặc kệ cậu là ai, trà trộn vào đây có mục đích gì, khẳng định trước đó cậu đã có được kế hoạch chu toàn, phải không … Nếu vậy, xem tôi như phần kế hoạch của cậu đi, tôi thề tuyệt đối sẽ không phá hư chuyện của cậu, mang theo tôi cậu sẽ không mệt nhóc gì, tôi sẽ là một trợ thủ rất tốt … Thế nào?”
Lạc Ý nhìn vào con mắt mặc lục nhiễm máu của gã, tựa như một con dã thú đang sản sinh dục vọng sinh tồn cực mạnh, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn mà bén nhọn chớp động … Có thể tạm thời dùng gã được, hắn nghĩ, sau đó đưa tay kéo đối phương đứng dậy.
Móc ra bình nước nhỏ còn lại từ hồi bữa sáng, hắn giúp Neal rửa sạch vết thương.
“Địa phương quỷ quái này vừa ẩm ướt lại nhiệt.” Neal cắn răng chịu đựng đau, vừa chảy mồ hôi vừa oán giận.
“Đây là một hải đảo ở ngay giữa Thái Bình Dương, ôn độ chí ít ℃, độ ẩm hơn %, ở trong tình hình này nếu vận động quá mức hơn nửa giờ sẽ xuất hiện tình trạng mất nước.” Lạc Ý hờ hững mà nói.
“— Vậy mà cậu còn dùng nước rửa vết thương cho tôi?” Neal kinh ngạc nhìn hắn. “Nếu chúng ta hết nước thì sao bây giờ?”
Lạc Ý mỉm cười. “Yên tâm đi, có thể tìm được nước để uống, chỉ ít chống đỡ vài ngày cũng không vấn đề gì.”
“Vài ngày? Trời tối cậu cũng không định quay về doanh địa hay sao?”
“Không, tuy rằng ở đó có sẵn bữa tối, nhưng mày không lo vì vậy mà chúng càng khống chế ta triệt để hay sao, nửa đêm sẽ không bỏ ma túy vào máu phổi của mày à? Nếu đã vậy thì dù cho mọi người có phát hiện ra chân tướng, thì cũng không dám chạy trốn, chỉ có thể đần độn mà chờ chết.”
Neal không khỏi rùng mình một cái, quyết định chết cũng không quay về. “Vậy tiếp theo làm gì?” Gã hỏi.
“Tao cần một thứ chứa nước, đồ ăn, thừa dịp mặt trời chưa lặn thì tìm một nơi ẩn nấp, sau đó làm nhiều vũ khí giản dị cùng bẩy rập, tranh thủ bắt lấy tên thợ săn đơn độc, đoạt lấy súng của nó.” Người thanh niên Châu Á nói.
Neal trong mắt chợt xuất hiện tia sáng, đó chính là khoái cảm chiến đấu kích thích cùng mùi máu tươi bỏ mạng đã hoài niệm khắc sâu. “Bắt cái đám người muốn săn giết chúng ta sao? Thật tốt, để mấy cái tên chỉ biết sống an nhàn sung sướng kia biết một cái, ai mới là con mồi chân chính.”