Rời khỏi xưởng quân giới Long tiếp tục đi dọc theo sông Xen về phía đông.
Nơi này là một khu doanh trại nhưng không phải doanh trại của quân đoàn một mà là doanh trại đang giam giữ những người còn sống của quân đoàn ma pháp Lý gia.
Nơi này cùng với xưởng quân giới cùng doanh trại của quân đoàn một tạo thành một hàng với doanh trại của quân đoàn một ở giữa.
Hiên tại doanh trại này đang giam giữ sáu mươi siêu phàm giả, trong đó có năm người đã đạt mức tiêu chuẩn trong khi số còn lại đều là học đồ.
Vì là nơi giam giữ siêu phàm giả nên nơi này được phòng thủ rất nghiêm ngặt, các tháp canh được đặt xung quanh giữ một khoảng cách hai trăm năm mươi mét so với doanh trại trên mỗi tháp canh đều được đặt súng chống tăng.
Những vị trí canh gác đều có một súng máy binh sĩ canh gác gần bên trong trên tay đều là M eo còn đeo cả mình chống tăng và mìn thông thường.
Với lượng hỏa lực khủng khiếp như thế này bất kỳ siêu phàm giả nào có động tĩnh đều sẽ bị bắn chết ngay lập tức.
Nếu không phải không có địa lôi Long còn hận không thể chôn toàn bộ xung quanh doanh trại này.
Hiện tại Long đang có ý định đào tạo lại đám lính này để bọn hắn làm việc cho mình, đương nhiên quân đoàn ma pháp cũng không phải dễ xử lý như những đội quân phàm nhân thông thường, bọn hắn dù bại trận những vẫn rất kiêu ngạo không chịu khuất phục.
Lựa chọn những lúc như thế này của Long chính là đánh, đánh cho bọn hắn nghe lời mới thôi.
Đương nhiên Long sẽ không để binh lính của mình đi đánh lũ này, dù sao những vũ khí đó đều là vũ khí giết người không phải vũ khí đánh người, không cẩn thận lại đưa người ngửi mùi đất lúc đó Long hối hận còn không kịp.
Lựa chọn của Long chính là dùng Đức Bình đi đánh bọn hắn, mỗi ngày Đức Bình sẽ chọn ra hai mươi tên để đánh, đánh cho đến khi bọn hắn bầm dập cầu xin tha thứ mới thôi đám học đồ này còn chưa có tư cách dùng chiến trận để đối phó với ông ta.
Sau đó Long sẽ tiếp tục hành hạ bọn chúng bằng những bài tập khắc nghiệt, mặc dù thể chất của bọn chúng vượt trội hơn người bình thường rất nhiều nhưng cũng không chịu được Long hành hạ.
Đầu tiên Long chia sáu mươi tên này thành sáu đội năm đội mười một người cùng một đội năm người do năm tên siêu phàm giả tiêu chuẩn lập nên.
Sau đó hắn sẽ lập ra một kế hoạch hành hạ như chạy hai mươi km trong một giờ,… cho tới khi vắt kiệt sức lực của bọn hắn, đội nào kém nhất phải chịu phạt giống như cách đào tạo quân đội nhưng còn khắc nghiệp hơn cả quân đội.
Sử dụng phương pháp nghe lệnh và chịu phạt rèn giũa bọn hắn bản năng tuân lệnh, nếu không tuân lệnh sẽ chịu không ít đau khổ.
Đã từng có kẻ không chịu được hành hạ liền muốn tìm cách trốn thoát, hắn cấu kết với vài người nữa ý đồ bỏ trốn trong đêm.
Quả thật bọn hắn suýt nữa thành công đã có mười binh sĩ bị bọn hắn git chết nhưng cuối cùng bọn hắn đều trở thành những cái xác bị vứt ngoài cửa doanh trại cho đám không an phận này nhìn.
Ngày hôm đó những siêu phàm giả đại nhân này bị cho nhịn đói nguyên một ngày, sau đó trong tình trạng bụng rỗng tuếch tiếp tục bị hành hạ nguyên một ngày nữa.
Đội nào xếp cuối cùng vậy thì chúc mừng các ngươi được thưởng thêm một ngày nhịn đói nữa.
Từ hôm đó đám người này đều trở nên thật thà hơn, nghe lệnh hơn rất nhiều.
Đương nhiên cũng không còn ai dám bỏ trốn, ngoài cổng trại thi thoảng vẫn có quạ đen bay tới tha đi vài khúc xương nhưng vẫn còn chưa mất đi tính hoàn chỉnh cùng một vài miếng thịt vẫn dính trên xương.
Đứng trên tháp canh quan sát những tù binh phía dưới đang tập hợp dưới lệnh của một binh sĩ phàm nhân Long nở nụ cười chiến thắng.
Mặc ngươi không phục thế nào lão tử sẽ hành hạ cho tới khi ngươi phục mới thôi.
“Xem ra đám người này đã có thể sử dụng được.”
“Thần đề nghị chúng ta tạm thời sử dụng số lượng hạn chế với những người này.
Hiện tại vẫn chữa hoàn toàn xác định bọn hắn có thể kiểm soát hay không.”
Đức Bình đứng một bên đưa ra ý kiến sau lời của Long, điều ông ta nói cũng không sai đám người này vẫn chưa thể hoàn toàn kiểm soát không ai biết sau khi rời khỏi trại bọn hắn có muốn trốn hay làm gì khác, tốt nhất nên chia ca sử dụng sẽ dễ dàng hơn.
Bây giờ cũng là lúc vứt củ cà rốt cho bọn hắn, cây gậy sử dụng suốt thời gian qua là quá đủ rồi.
Rời khỏi nơi giam giữ Long tiếp tục men theo sông Xem đi về phía đông, không mất quá lâu trước mặt Long lại xuất hiện một khu vực nhà xưởng lớn đang trong quá trình xây dựng.
Nhìn quy mô khu nhà xưởng này lớn gấp đôi quy mô của quân xưởng, nhưng ở đây lại không có lính canh của quân đoàn một.
Thực chất đây là khu nhà xưởng của những thương đoàn lớn nhất gồm Trương gia, Tào gia cùng Phạm gia.
Ba nhà này cũng là đối tượng hợp tác mới của Long hiện nay, trong những nhà xưởng này cũng sản xuất những mặt hàng mới nhất Long giao cho bọn hắn gồm xà phòng và than tổ ong.
Khi Long tới nơi đã có một đoàn người chờ sẵn dẫn đầu của đoàn người này là ba người đàn ông ăn mặc sang quý, người ở giữa nhìn qua đã qua lục tuần nhưng trên mặt lại vẫn giữ được thần thái khỏe mạnh không giống một lão già sắp ngửi mùi đất chút nào.
Lão chính là gia chủ Trương gia Trương Yên Thành người đã mua toàn bộ công nghệ than tổ ong từ phía Long, đương nhiên Long sẽ không đơn giản đem công nghệ bán đi như vậy, mỗi tháng Trương gia sẽ phải giao ra ba thành lợi nhuận của mình vào thương khố đây chính là cái giá Trương gia phải trả để có được công nghệ sản xuất.
Đứng bên trái Trương Yên Thành là một người đàn ông trung niên chưa tới ngũ tuân trên khuôn mặt mang theo chút gian xảo của một thương nhân, người này chính là gia chủ Tào gia Tào Mông Đức, bên phải Trương Yên Thành cũng là một người cùng tuổi với ông ta, chỉ có điều vị này trông gầy yếu hơn rất nhiều khuôn mặt đã nhăm nheo khí sắc cũng không tốt tựa như ông ta có thể xuống lỗ bất cứ lúc nào, ông ta chính là gia chủ của Phạm gia Phạm Lãi.
Tào gia cùng Phạm gia đều nhận thầu chung sản xuất xà phòng hai nhà này không mạnh bằng Trương gia nên lựa chọn liên minh, thực chất lĩnh vực của Phạm gia là thuyền vận chuyển một phần ba thuyền vận chuyển của lãnh địa chính nằm trong tay Phạm gia, nếu không phải nhìn thấy lợi nhuận kếch xù từ xà phòng Phạm gia cũng không muốn tham gia vào.
Cũng giống như Trương gia hai nhà Tào, Phạm cũng phải nộp ba mươi phần trăm lợi nhuận hàng tháng vào thương khố.
Riêng phạm gia Long còn đặt hàng bọn hắn đóng thêm năm tàu viễn dương.
Phạm gia ngoài trừ sở hữu đội tàu cũng sở hữu cả xưởng đóng tàu.
Tuy vậy Phạm gia lại chỉ sở hữu một xưởng đóng tàu có khả năng đóng tàu viễn dương, những xưởng còn lại đều thuộc sở hữu của Lý gia bây giờ chính là của Long.
Chậc chậc nghĩ tới đột nhiên có thêm một đống tài sản, đúng là muốn giàu nhanh tốt nhất nên đi cướp.
Hoa gia không tính trong này, Hoa gia cùng thương đoàn của bọn hắn là thương đoàn lớn nhất phương bắc, những thương đoàn lớn của lãnh địa Lý gia còn chưa đủ đẳng cấp để so sánh với Hoa gia.
Lần này đi tới lãnh địa Phương gia Hoa Nguyệt Ánh cũng cử người đi theo, một phần bởi vì lúc Hoa Nguyệt Ánh bị bắt hoạt động của thương đoàn cũng bị phong tỏa, rất nhiều tài sản của Hoa gia đều bị đám quý tộc nuốt sạch.
Ngoại trừ tài sản tại lãnh địa Hoa gia có thể coi như mất hết toàn bộ, tổn thất là vô cùng khủng khiếp.
Muốn đám quý tộc kia nhả ra đồ mình nuốt vào đương nhiên là điều bất khả thi, lần này người Hoa Nguyệt Ánh cử đi chủ yếu nhằm cứu vớt lại một chút tổn thất và khôi phục lại các mối quan hệ làm ăn.
Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, Hoa gia hùng bá phương bắc nhiều năm như vậy đương nhiên có hậu chiêu muốn nuốt hết thì không thể nào.
Lần này Long tới đây thực chất chỉ để khảo sát một chút mà thôi không có gì quan trọng, tất cả các vấn đề đều đã được thống nhất từ lần mua bán trước.
Về phần đám người này có muốn trốn thuế hay không không phải do Long quyết định, không phải tự nhiên Long thành lập thương đoàn, cũng không phải tự nhiên hắn giao việc sản xuất các sản phẩm này cho bọn chúng.
Nếu chúng an phận Long cũng sẽ vui vẻ cùng chúng chia sẻ lợi ích, còn nếu không hắn không ngại có thêm vài xưởng sản xuất.
Bắt cả nhà tịch thu tài sản xung công quỹ, không cần bỏ tiền bỏ công sức nhưng thành quả cuối cùng nằm trong tay Long sẽ rất vui lòng..