Chương
“Tuyết Nguyệt đang mang thai đứa con của cháu.”
Bầu không khí đông cứng lại.
Mẫn Tuyết Nguyệt vội vàng đẩy Vinh Sở Lâm một cái.
“Anh điên rồi! Chúng ta đã nói từ trước là sẽ không bàn đến vấn đề này mà!”
Trái ngược với vẻ lo lắng của cô ấy, ba Mẫn và mẹ Mẫn đều trở nên vô cùng tức giận.
“Tuyết Nguyệt, những gì nó nói là sự thật sao?”
“Ba, mẹ, con…”
“Nếu như con từ chối sự sắp xếp việc cưới xin của chúng ta thì cũng không sao, chúng ta không quan tâm nữa, ấy vậy mà còn chưa kết hôn đã có thai, đến cuối cùng con có còn tôn nghiêm của mình hay không? Làm sao tôi có thể sinh ra một đứa con gái không có liêm sỉ như vậy?” Mẹ Mẫn tức giận gầm lên.
Cả bà ta và ba Mẫn đều là những người có suy nghĩ rất truyền thống và bảo thủ.
Nghe thấy những điều đi ngược lại với quan niệm truyền thống như vậy, bọn họ đương nhiên sẽ vô cùng tức giận.
Đây cũng là lý do quan trọng khiến Mẫn Tuyết Nguyệt không muốn thông báo với gia đình về việc cô ấy đã mang thai.
Cơ thể Mẫn Tuyết Nguyệt cứng đờ.
Còn ba Mẫn thì cúi người xuống nhặt chiếc cần câu mà mình đã ném xuống đất, không nói một lời đi về phía của Vinh Sở Lâm và Mẫn Tuyết Nguyệt.
Khí thế ác liệt, mặt đầy phẫn nộ.
“Hôm nay tôi phải đánh chết đôi nam nữ không biết xấu hổ các người!”
Ba Mẫn nổi giận đùng đùng cầm chiếc cần câu đi về phía bọn họ, như muốn làm gì đó với Mẫn Tuyết Nguyệt và Vinh Sở Lâm.
Mẫn Tuyết Nguyệt bị hành động này làm cho sợ hãi, liên tục lùi về sau.
Vinh Sở Lâm bỗng nhiên đứng bật dậy, kịp thời bắt được chiếc cần câu.
“Bác trai, làm sao bác có thể nhẫn tâm mà làm như thế với con gái mình ạ?”
“Buông tay! Bây giờ người mà tôi muốn đánh nhất là cậu đấy!”
Ba Mẫn trợn tròn mắt, tiếp tục gầm lên.
“Từ khi còn bé, Tuyết Nguyệt nhà chúng tôi đã luôn nhận được sự giáo dục tốt nhất, là một đứa trẻ vô cùng nghe lời và ngoan ngoãn, nhưng kết quả là nó lại bị cậu làm cho hư hỏng. Bây giờ nó làm ra chuyện bại hoại như vậy thì tất cả đều là nhờ công lao của cậu. Tôi không chỉ muốn git chết nó, mà ngay cả cậu tôi cũng không muốn buông tha!”
Vinh Sở Lâm nghiến răng, nắm chặt cần câu, bình tĩnh mở miệng nói.
“Bác muốn đánh muốn giết gì thì cứ nhắm vào cháu, xin đừng làm hại đến cô ấy.”
Thậm chí đã đến lúc này rồi mà anh ta vẫn nghĩ đến việc phải bảo vệ Mẫn Tuyết Nguyệt.
Nhưng mà hành động này không hề ngăn được cơn thịnh nộ của ba Mẫn, mà ngược lại càng khiến ông ta tức giận hơn.
“Cậu cho rằng cậu nói vậy thì tôi sẽ nghe lời cậu sao? Nếu hôm nay tôi không đánh chết hai người các người thì tôi không phải họ Mẫn! Hai anh chị đã làm bại hoại thanh danh của gia đình tôi!”
Ba Mẫn dùng sức giật lại chiếc cần câu trong tay Vinh Sở Lâm về, giơ tay lên muốn đẩy người của Vinh Sở Lâm ra!
Chỉ trong nháy mắt, Mẫn Tuyết Nguyệt dùng thân mình đứng chắn trước mặt Vinh Sở Lâm.