Chương
Vút… bốp!
Vinh Sở Lâm không kịp phản ứng, đã nhìn thấy chiếc cần câu quất ngang qua khuôn mặt của Mẫn Tuyết Nguyệt.
Cú quất này, trực tiếp khiến cô ấy bị thương ở mặt, tai và một bên đầu.
Mẫn Tuyết Nguyệt cảm thấy đầu óc mình choáng váng, bước chân không ổn định, trong tiềm thức ngã về hướng của Vinh Sở Lâm.
Trái tim của Vinh Sở Lâm chợt run lên.
Vội vàng ôm lấy cô ấy, sắc mặt tái mét.
“Tuyết Nguyệt!”
Bởi vì ông ta đã dùng hết sức, nên làn da mỏng manh của Mẫn Tuyết Nguyệt ngay lập tức xuất hiện một vết thương, chảy máu ngay tại chỗ.
Anh ta đau lòng đến mức vội vã lấy khăn giấy để băng bó vết thương cho cô ấy.
“Tuyết Nguyệt!”
Mẹ Mẫn thấy vậy thì ngay lập tức bổ nhào đến, chắn ngay trước mặt Mẫn Tuyết Nguyệt, nổi giận đùng đùng đứng đối chất với ba Mẫn.
“Tức giận thì tức giận, làm sao ông có thể dùng sức đánh con gái tôi như vậy!”
Tất cả những phẫn nộ vừa rồi đều bị dập tức ngay tức khắc khi hai má của Mẫn Tuyết Nguyệt đổ máu.
“Tránh sang một bên! Hôm nay tôi cần phải git chết chúng nó!”
Ba Mẫn đã bị tức giận làm cho mù mắt, hoàn toàn không hề cảm thấy tội lỗi hay xót xa cho vết thương do chính mình gây ra cho con gái, thậm chí vẫn còn muốn tiếp tục đánh người. Chính điều này đã khiến cho mẹ Mẫn vô cùng tức giận.
“Ai cho phép ông đánh con gái tôi? Ông có còn trái tim không? Ông đánh nó ra nông nỗi này, ông có còn nghĩ tới cảm giác của một người mẹ như tôi là như thế nào hay không? Ông đánh lên người nó, nhưng trong lòng tôi lại rất đau!”
“Bây giờ bà đang bênh ai vậy? Nó đã dám làm những điều vô liêm sỉ như vậy, bị đánh là đúng rồi, sao bà còn trách tôi? Ai là người làm chủ cái gia đình này! Cút ra ngay! Nếu không tôi cũng sẽ đánh bà luôn đấy!”
“Ông đánh tôi ư! Nếu ông dám đánh tôi, tôi sẽ báo cảnh sát việc ông bạo lực gia đình!” Ba Mẫn và mẹ Mẫn đứng cãi nhau ngay tại chỗ.
Nhưng đúng vào lúc này, Mẫn Tuyết Nguyệt lảo đảo chạy ra khỏi vòng tay của Vinh Sở Lâm.
Cô ấy dùng một tay che đi bên má đang chảy máu của mình.
Máu tươi chảy ròng ròng qua các kẽ ngón tay, như thể bộc lộ sự thất vọng và cái gai bi thương ở bên trong đôi mắt của cô ấy vậy.
“Thực ra hai người chưa từng xem con là con gái của hai người.”
“Trong suy nghĩ của hai người, con chỉ là một con rối, nhất định phải làm theo những gì mà hai người sắp xếp từ trước. Thậm chí con còn không có quyền được lựa chọn.”
“Cả hai người đều nói là vì muốn tốt cho con, nhưng trên thực tế những sự sắp xếp từ trước đó đều là vì thể diện và lòng hư vinh của hai người mà thôi.”
“Từ nhỏ đến lớn con chưa từng được làm một con người, con cùng lắm chỉ là một con rối trong tay hai người. Con cần phải ngoan ngoãn, nghe theo những mong muốn của hai người mà sống. Thậm chí con còn không thể tự mình đưa ra quyết định ngay cả khi bản thân thích một ai đó… ha, bây giờ đã là cái thời đại nào rồi, mà lại có thể có người cho rằng chưa kết hôn mà có thai là điều sỉ nhục cơ chứ.”
“Xin lỗi chứ cái trò chơi này con chơi chán rồi, con quyết định sẽ không dựa theo mong muốn của hai người mà sống nữa.”