Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
Editor: vylethuy
"Bình tỷ, tôi không có!"
"Cậu không có? Cho nên rốt cuộc cậu làm gì? Vì sao đột nhiên mua nhiều đồ đắt tiền như vậy, cậu lấy đâu ra tiền?"
Có hơi kích động, giọng hút thuốc của Binh tỷ càng thêm nghẹn ngào.
Cô đứng lên, ánh mắt lại làm cho người ta sợ hãi.
"Tiểu Lộc, trước kia cậu nói muốn đến Dạ Mị múa, tôi đã cảm thấy không thích hợp.
Nhưng cậu nói trong lòng cậu tự hiểu rõ.....Trong lòng cậu hiểu rõ, chính là đến nơi đó câu dẫn một người đàn ông có tiền sao? Tiểu Lộc, đây là không có đường về.
Ước mơ của cậu thì sao? Cuộc thi múa của cậu thì sao? Dạ Mị là nơi nào, sao có thể săn được người đàn ông tốt trong đó! Tiểu Lộc, cậu thật sự muốn rơi vào sao?"
Lâm Lộc rốt cuộc nghe hiểu.
Cậu nhanh chóng giải thích.
"Bình tỷ, chị hiểu nhầm rồi! Lúc trước tôi không trở về, không phải là đi lêu lổng! Tôi càng không đến Dạ Mị tìm kim chủ! Chỉ là bạn của tôi bị thương, tôi rất lo cho anh ấy, cho nên đến thăm nhưng anh ấy bận quá, tôi đợi rất lâu, trong lòng kia rất lạnh, làm tôi có hơi sốt....Sốt đến đầu óc mê muội, tôi cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, cho nên anh ấy để tôi ngủ lại ở đó, nhưng khỏi bệnh tôi cũng tính toán rời đi rồi, tôi không tính quay lại đó nữa! Quần áo đúng là của anh ấy, điểm tâm cũng.....Xác thật là tiền trong thẻ anh ấy mua.
Bình tỷ, tôi sai rồi, về sau tôi sẽ không liên quan đến anh ấy nữa.
Nhưng hiện tại chúng tôi cũng không có quan hệ, về sau lại càng không có! Bình tỷ, chị đừng nóng giận, tôi thật sự không có nơi nào để đi!"
Lâm Lộc cuống quít biện bạch, lại cũng không biết những lời này của bản thân đã tiết lộ ra ít chuyện.
Nhưng Bình tỷ lão luyện như vậy, sao có thể bỏ lỡ bại lộ trong lời nói của cậu?
Sự tức giận của Bình tỷ biến mất.
Sắc mặt cô phức tạp cực kỳ, ánh mắt nhìn Lâm Lộc cũng thay đổi.
Đau lòng và sầu lo, xuất hiện luân phiên ở trên mặt cô.
Cô nhìn Lâm Lộc hồi lâu.
Khi mở miệng nói, giọng khàn khàn.
"Người bạn này của cậu, chính là kẻ có tiền trước kia cậu đi theo?"
Lâm Lộc sửng sốt.
Cậu không muốn thừa nhận, rồi lại không thể nói dối Bình tỷ.
Môi đóng mở vài lần cũng không nói nên lời.
Nhưng Bình tỷ nhìn thần sắc của cậu, sao có thể không đoán ra đáp án?
Càng phức tạp.
Hồi lâu, cô mới thở dài, lại châm một điếu thuốc.
Trong căn phòng tràn ngập làn khói sặc người.
"Các cậu hợp lại?"
"Tôi....."
"Cho nên, là không có."
"....."
"Cậu đợi suốt đêm đi tìm hắn, hắn lại bận chuyện của mình, làm cậu bị đông lạnh chờ đến đêm khuya.
Tiểu Lộc, cậu cũng ngã bệnh, sốt đến hôn mê không về nhà được, chắc là bệnh nặng một trận.
Nhưng hôm nay cậu lại tự mình quay về, không ai đưa cậu đi.
Tôi đoán, hắn cũng chưa cho cậu tiền.
Cho nên đợi lát nữa cậu phải đến Dạ Mị múa, bán mạng đi kiếm tiềm làm lộ phí thi.
Có phải không?"
Bình tỷ phun ra một ngụm khói, ngước mắt nhìn lên.
Lâm Lộc cảm giác ánh mắt của cô như tia X quang, chiếu rành mạnh những tâm sự cậu cố che giấu trong lòng.
"Đứa nhỏ ngốc này, cậu đây là tính toán cái gì?"
"Bình tỷ, chị thật sự hiểu lầm rồi.
Lúc đó tôi tự tiện, cho nên mới chờ rất lâu.....Hơn nữa chúng tôi không có quan hệ gì nữa, đương nhiên anh ấy sẽ không phải cho tôi tiền! Cũng không cần phải đưa đón tôi, rốt cuộc đường lại khó đi, chính tôi cũng không phải không biết đường, đúng không? Chỉ là tôi nghe nói anh ấy bị thương nên đến xem thôi, vốn dĩ xem xong nên đi rồi.
Không nghĩ phát sinh ra chuyện gì.....Là tôi bị ma quỷ ám ảnh, về sau không đi.
Bình tỷ, tôi sẽ không dính vào, tôi....Tôi không cầu anh ấy gì cả."
Lâm Lộc biện bạch nói năng lộn xôn.
Rất kỳ quái, mỗi một câu của cậu đều là sự thật, trong lòng cậu cũng đã tiếp nhận sự thật từ lâu.
Nhưng hiện tại, nhìn đôi mắt Bình tỷ, trong lòng cậu lại càng ngày càng khó chịu.
Giống như bị đào một cái lỗ trống thật lớn, thoạt nhìn bên ngoài không đổ máu, cậu cũng không biết kêu đau như thế nào, nhưng mỗi lần gió thổi qua, đều đáp lại sự lạnh băng.
Chỉ là không có người biết, càng không có trái tim người đau.
Thời gian lâu rồi, ngay cả Lâm Lộc cũng sắp quên, vốn dĩ trong lòng cậu bị tổn thương rất nặng.
Càng giải thích, trong lòng Lâm Lộc lại càng khó chịu.
Cậu không nói được nữa.
Đành phải nhẹ xoa khóe mắt lung tung một chút, cầm hộp điểm tâm lên.
"Bình tỷ, thuốc của chị cay quá, bay đến mắt tôi không thoải mái.
Tôi đi xem Tiểu Mỹ, cho con bé ít đồ ăn."
Nói xong, cậu cũng không đợi Bình tỷ đáp lời, cuống quít xoay người đi lên cầu thang.
Bình tỷ không nói gì, càng không giữ lại.
Cô nhìn theo bóng dáng Lâm Lộc, mãi cho đến khi Lâm Lộc quẹo khỏi cầu thang vẫn không rời mắt.
Trong phòng, Tiểu Mỹ ngoan ngoãn nằm ở trên giường.
Cô bé ôm đầu gối, đọc một quyển truyện tranh.
"Hôm nay ngủ sớm như vậy?"
Lâm Lộc nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của cô bé, trong lòng ấm áp.
Cảm giác ủy khuất bị đè nén ở đáy lòng cũng không rõ ràng như vậy nữa.
Cậu đi đến mép giường, đưa hộp điểm tâm qua.
"Ca ca cho em điểm tâm.
Em đánh răng chưa?"
"Vẫn chưa! Nhưng cũng không có việc gì, em đánh lại một lần nữa là được! Tiểu Lộc ca ca, anh thật tốt!"
Thấy điểm tâm, mặt Tiểu Mỹ tức khắc sáng lên.
Cô hoan hô một tiếng, ngồi dậy, nhưng sau đó lại lui trở về.
Ngay cả khuôn mặt tròn tròn kia, cũng đột nhiên không còn huyết sắc, trắng đến có hơi trong suốt.
Lâm Lộc hoảng sợ.
Cậu vội đỡ lấy Tiểu Mỹ, khẩn trương hỏi.
"Tiểu Mỹ, em làm sao vậy?"
"Em có hơi choáng váng đầu.
Không có việc gì đâu Tiểu Lộc ca ca, qua hai ngày thì tốt rồi."
"Tại sao lại choáng váng đầu?"
"Mẹ nói là bệnh trước đây tái phát.
Nhưng mẹ nói không liên quan, chỉ cần em ngoan ngoãn nằm trên giường.
Chờ thêm một khoảng thời gian, em lại có thể đi ra ngoài chơi."
Cô bé ăn điểm tâm, trên gương mặt tái nhợt lộ ra vẻ tươi cười.
"Nhưng mà em biết, là mẹ gạt em.
Lần trước lúc bị bệnh, chị y tá cho rằng em đã ngủ rồi, nói qua với mẹ, có lẽ sẽ đến một ngày, em sẽ mãi mãi nằm ở trên giường, cuối cùng không đứng dậy được.
Nhưng em muốn làm tiểu công chúa, tưởng tượng múa ở rừng rậm như trong truyện.
Mẹ vẫn luôn không đồng ý, em rất đau lòng.
Nhưng may là Tiểu Lộc ca ca đã đến rồi! Tiểu Lộc ca ca, tuy rằng đến bây giờ em vẫn chưa thể nhớ kỹ động tác anh dạy cho em, nhưng em rất chăm chỉ luyện tập.....Cho nên anh đừng chê em ngốc, không được tức giận bỏ đi, được không?"
Thì ra, trong lòng Tiểu Mỹ, bởi vì Lâm Lộc ghét bỏ cô bé ngốc nên mới rời đi mấy ngày nay không về nhà.
Cô bé đã bị bệnh, lại còn lo lắng có thể cậu sẽ mãi mãi không trở lại.
Lâm Lộc đau lòng, cậu ôm lấy Tiểu Mỹ.
"Tại sao anh có thể ghét bỏ Tiểu Mỹ ngốc được chứ.
Em như là em gái nhỏ của anh vậy, vừa đáng yêu vừa ngoan, ca ca thích em còn không kịp.
Tiểu Mỹ, em dưỡng thân thể cho tốt, chờ em hoàn toàn khôi phục, ca ca sẽ chọn một đoạn nhạc, biên đạo một bài múa cho em, đảm bảo còn xinh đẹp hơn so với công chúa trong sách! Em học xong liền biểu diễn cho Bình tỷ xem, được không? Anh đưa em đến sân khấu ở học việc đế quốc, em có thể múa ở sân khấu cao cao, loại cảm giác này, giống như toàn thế giới đều thuộc về em.....Cho nên em phải nhanh tốt lên, ngàn vàn lần không thể suy nghĩ bậy bạ! Nghe hiểu chưa?"
Nghe được có thể múa ở trên sân khấu chân chính, đôi mắt Tiểu Mỹ bừng sáng lên.
Cô bé dùng sức gật đầu.
"Vâng! Tiểu Lộc ca ca, em nhất định sẽ nỗ lực nghỉ ngơi, nhanh chóng khỏe lại, sau đó cùng ca ca học múa! Hiện tại em liền ngủ ngay đây.
Mẹ đã nói, ngủ nhiều, bệnh sẽ mau khỏi."
"Rất ngoan.
Em ngủ đi, rất nhanh sẽ khỏi bệnh thôi."
Nói xong, Lâm Lộc tắt đèn giúp Tiểu Mỹ, chờ cô bé ngủ rồi, mới đứng dậy tắt đèn.
Ra đến cửa, cậu quay đầu lại nhìn thoáng qua Tiểu Mỹ đang ngủ.
Cô bé im lặng ngoan ngoãn, cuộn ở trong chăn thở nhẹ nhàng chậm chạp.
Nhưng trái tim Lâm Lộc lại rất nặng nề.
Tiểu Mỹ và Bình tỷ, tuy rằng thời gian cậu quen biết hai người chưa lâu, lại cho cậu một cảm giác quen thuộc.
Cùng ở bên bọn họ, Lâm Lộc giống như có được một gia đình chân chính.
Bọn họ như người nhà, lải nhải cậu cũng lo lắng cho cậu.
Làm trong lòng cậu trở nên ấm áp, tựa như phần hạnh phúc này có thể kéo dài đến thiên hoang địa lão.
Nhưng giờ phút này, tựa hồ trong ảo giác mỹ mãn lại ấm áp hạnh phúc ảo này, xuất hiện một vết rách dữ tợn.
Cậu chưa từng nghĩ tới Tiếu Mỹ lại bị bệnh, còn nghiêm trọng như vậy.
Thế nhưng đã tới nông nỗi "Nói không chừng nào một ngày lại nằm ở trên giường, rốt cuộc không đứng dậy được".
Đột nhiên, Lâm Lộc nhớ tới bước chân nặng nề mới vừa rồi của Bình tỷ với vẻ tiều tụy.
Trong lòng cậu cả kinh.
Một suy nghĩ hiện lên trong đầu: Bộ dáng của Tiểu mỹ, thoạt nhìn thật suy yếu đến sự tàn nhẫn.
Lúc này đây, cô thật sự có thể biến nguy thành an "Ngoan ngoãn nắm ở trên giường mấy ngày" liền không có việc gì sao?
(Truyện chỉ được post tại tài khoản w//a//t//p//a//d VyLeThuy.
Còn lại đều là repost.
Nhất là cđ s..t.r.u.y.e.n nha)
.............!
Tiểu Mỹ ngủ say, Lâm Lộc đến Dạ Mị làm việc như cũ.
Nhưng cậu cố ý đi sớm nửa tiếng, sau đó ở đường, rẽ vào một cửa hàng đồ chơi.
"Ông chủ, có thỏ con không?"
"Có, rất nhiều loại! Cậu muốn loại nào? Lớn bao nhiêu?"
Ông chủ xoay người đi lấy con thỏ bằng bông.
Lâm Lộc chờ đến nhàm chán, thở thẩn nhìn một kệ thú bông bằng lông nhung.
Đột nhiên, ánh cậu trì trệ, thế nhưng không rời.
Giữa một đống thú bông ngây thơ dí dỏm mèo con gà con thỏ con heo con, đột nhiên xuất hiện một con sói đơn độc, lập tức bắt được tầm mắt Lâm Lộc
"Thỏ bông đều ở chỗ này.
Cậu muốn loại nào?"
"Cái này là được."
Tùy tay chỉ một con thỏ đáng yêu, ánh mặt Lâm Lộc vẫn dừng lại ở trên người con sói kia, như thế nào cũng thu không lại.
Ngơ ngẩn nhìn hồi lâu, cậu đột nhiên hỏi.
"Cái kia bao nhiêu tiền? Tôi cũng muốn."
Mười phút sau.
Lâm Lộc ôm hai món đồ chơi nhỏ bằng nhung ra ngoài.
Thỏ con bị lấy lụa bọc lại, biến thành một món quà đáng yêu.
Một cái khác, lại bị Lâm Lộc gắt gao ôm vào trong ngực, chỉ lộ ra một gương mặt bằng nhung cực kỳ nghiêm túc.
Ôm vào trong ngực Lâm Lộc mới phát hiện, con thú bông kỳ thật ra là husky.
Chẳng qua là do phong cách tả thực, từ xa nhìn lại có hơi giống sói, nhưng nhìn lại rất dễ nhận ra.
Biểu cảm của nó rất đặc biệt, lạnh lùng, lộ rõ vẻ mỹ mạo của husky không bỏ sót.
Mắt hơi hơi nhếch lên, dữ tợn lại nghiêm nghị, có vẻ lại ngầu lại đẹp trai.
Ánh mắt đầu tiên, khiến cho Lâm Lộc nhớ tới Ninh Trí Viễn.
Đầu óc còn chưa quyết định, tay lại móc ví tiền ra.
Chờ đến khi Lâm Lộc phát hiện ra, đã ôm thú bông mới mua đứng ở trên đường cái.
"Rõ ràng là thú bông lông nhung, biểu cảm lại hung dữ như vậy.
Trách không được sẽ bị đặt ở trong góc, hẳn là trẻ con sẽ không thích món đồ chơi như vậy đi?"
Dùng ngón tay chọc chọc mặt husky, lại nghĩ đến Ninh Trí Viễn.
Lâm lộc nhịn không được cười khổ một tiếng, nhẹ giọng nói.
"Cùng lắm so với anh ấy chân chính, mày cũng không tính là hung dữ.
Không có người mua mày, vậy đi theo tao đi.
Được không?"
Thú bông đương nhiên sẽ không nói.
Nhưng bộ dáng dữ tợn kia, dường như có thể làm Lâm Lộc bổ não ra nếu Ninh Trí Viễn ở chỗ này, sẽ đánh giá tại sao mình lại có hành vi ấu trí như vậy.
"Mày sẽ không nói, cũng sẽ không mắng tao.
Như vậy cũng không tồi."
Lâm Lộc tự mình trấn an một câu, lại đưa thú bông đến trước mắt nhìn nhìn.
Càng nhìn trong lòng càng mềm nhũn, cậu nhịn không được dán mặt ở bộ lông xù của husky cọ cọ, rất quý trọng mà ôm ở ngực.
Sau đó thở dài một hơi thật sâu.
Sắp đến thời gian biểu diễn ở Dạ Mị rồi.
Lâm lộc rất sợ đến trễ, bước đi vội vàng, căn bản không nhìn xung quanh.
Cậu cũng không thể phát hiện, ở đường cái đối diện, một chiếc xe Bentley màu xám bạc dừng lại.
Cửa sổ xe hạ xuống một nửa, lộ ra nửa bên gương lạnh lùng mặt.
Biểu tình Ninh Trí Viễn nghiêm trang lại mang theo chút hung dữ, chuyên chú nhìn về phía bóng dáng Lâm Lộc.
Ở trên mặt hắn, dưới sự che phủ của kính râm, là một đôi mắt sao hơi hơi trợn lên.
"Đó là thứ gì? Lớn lên xấu như vậy, tại sao Lâm Lộc lại thích mấy thứ đồ kỳ quái này!
"A......"
Tiểu Chu nhìn con thú bông trong ngực Lâm Lộc, lại nhìn biểu tình của nó không khác biệt lắm với ông chủ của mình, thế nhưng nhất thời không còn lời gì để nói.
.