Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
Editor: vylethuy
"Rốt cuộc trong ngực cậu ta là cái thứ gì?"
Giọng nói Ninh Trí viễn vững vàng hỏi.
Tiểu Chu ngồi ở ghế phó lái, nỗ lực xác định một chút, lại trả lời không rõ ràng.
"Là thú bông sao? Hình như.....Là chó?"
"Chó? Cố ý chạy rời khỏi tôi chạy đi đâu, lại vì mua một con chó xấu xí? Đầu óc Lâm Lộc có phải hư rồi không!"
"À....Cũng không tính là xấu.
Tôi cảm thấy, cũng khá xinh đẹp....Nói không chừng, Lâm ca lại rất thích loại khí phách hung hãn này, còn có hơi ngu ngu."
Nhẹ giọng nói một câu, Tiểu Chu nhịn không được nhìn thoáng qua ông chủ nhà mình.
Thật là, càng nhìn càng giống!
Suy nghĩ phun trào mênh mông ở trong lòng, nhưng nhìn thoáng qua sắc mặt của Ninh Trí Viễn, Tiểu Chu vẫn quyết định câm miệng bảo toàn bình an, đừng nói bậy.
"Thế mà lại thích loại đồ vật này, thật không hiểu phẩm vị."
Nhéo nhéo giữa mày, Ninh Trí Viễn muốn phun một hơi.
Nhìn thấy Lâm Lộc hết thảy vẫn như bình thường, hắn cũng không biết tức giận mới tốt, hay là nên thở phào nhẹ nhõm mới tốt.
Vừa rồi đột nhiên nhận được tin tức Lâm Lộc rời đi, trong lòng hắn lộp bộp một chút.
Không nói hai lời, trực tiếp lái xe chạy về công ty.
Còn đến chậm một bước, Bạch Vụ và Lâm Lộc đã rời đi từ sớm.
"Cái đám phế vật cái người! Ngay cả ngăn cậu ta lại cũng làm không được?"
Giận dữ gầm lên, nhóm nhân viên đều sợ tới mức không dám ngẩng đầu lên.
Trong lòng nhóm nhân viên âm thầm kêu khổ —— Bạch Vụ cũng nói, lão nhân gia ngài đã chuẩn bị phòng tốt rồi, chờ bọn họ chơi ba người.
Chúng tôi gan lớn đến đâu mà dám ngăn cản? Lỡ làm lão nhân gia ngài nghẹn ra chuyện tốt xấu gì....Đúng không?
Im lặng vẫn là im lặng, không ai dám nói chuyện.
Mắt nhìn Ninh Trí Viễn như hỏa long phun ra lửa giận chạy vào phòng xép.
Nhưng tiếng rít gào và đập bình hoa như trong dự đoán của bọn họ, cũng không xảy ra.
Rất nhanh Ninh Trí Viễn đã ra ngoài, sắc mặt xanh mét, lại có chút mất hồn vía.
"Trong phòng thủy tinh vỡ đầy đất, còn có vết máu sau cửa! Máu cũng là hình dạng của dấu tay......Cậu ta gõ cửa ở bên trong?"
Không ai có thể nghe hiểu lời hắn nói.
"Vừa rồi các người lại không có ai đi vào nhìn một cái?"
—— Nhìn một cái? Nhìn cái gì?
Nhóm nhân viên đưa mặt nhìn nhau.
Đó chính là địa bàn cá nhân của Ninh Trí Viễn.
Ai không sợ chết như vậy, dám tùy tiện xông vào "Nhìn một cái"?
Huống chi, mệnh lệnh nói không cần cho cậu ta ra cửa, không phải chính Ninh tổng ngài nói sao?
Ninh Trí Viễn đứng tại chỗ, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
"Hôm nay là ai trực ban."
"A......"
Nhóm nhân viên ngươi nhìn ta, ta nhìn xem ngươi.
Cuối cùng tầm mắt nhìn về phía bàn làm việc của ban bí thư, tập trung ở phòng vệ sinh.
Trong phòng vệ sinh, thư ký trực ban nhìn gương, đang dùng cây kéo nhỏ cắt kẹo cao su đang dính trên tóc của mình.
Vừa rồi Bạch Vụ nhấn xuống rất mạnh, quấn lên cả một mảng tóc lớn.
Cô đã rất cẩn thận, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là chó gặm tóc mái, trọc một mảng đỉnh đầu, từ xa nhìn lại như là kẻ điên.
"Chết tiệt! Cái tên tiểu kỹ nữ Bạch Vụ kia! Còn có Lâm Lộc......"
Tức muốn hộc máu, cô cũng không hạ giọng xuống.
Đối mặt với gương nhìn trái nhìn phải, càng nhìn càng nén giận.
"Tiện nhân tiện nhân tiện nhân! Hắn chính là trả thù ta hạ thấp nhiệt độ điều hòa ngày hôm đó! Tiện nhân! Tại sao không đông chết hắn! Lần sau đừng để lọt vào trong tay ta! Nếu không nhất định ta phải lộng chết hắn! Ninh tổng không phải mắt mù, mình tốt tính thục nữ ở trước mặt anh ấy như vậy, thế nhưng muốn sủng hai tên kỹ nữ kia! Chờ ta đáp được lên Ninh tổng, xem ta lộng chết các ngươi như thế nào!"
Mắng đến nơi đây, cô ảo tưởng một chút cuộc sống được Ninh Trí Viễn sủng hạnh.
Tức khắc trên mặt hơi đỏ ửng, còn nhìn gương cố ý ưỡn ưỡn ngực.
"Dáng người mình như vậy, không tốt hơn nhiều so với hai tên tiểu tiện nhân kia sao? Ninh tổng sớm muộn gì cũng biết, mình mới là thích hợp với anh ấy nhất......"
Thư ký trực ban còn đang õng ẹo tạo dáng, còn cố ý kéo kéo cổ áo chữ V thật sâu xuống, thật nhiều thịt.
Son lên đôi môi đỏ thẫm, mang cái mũ che khuất tóc, lại làm bộ như không có việc gì, ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi ra phòng vệ sinh.
Lại không nghĩ rằng, thế nhưng ngoài cửa có một đám người vây đứng.
Thư ký trực ban hoảng sợ —— những người này nhìn ánh mắt của cô, tại sao như nhìn thấy người chết vậy?
Lại vừa quay đầu, Ninh Trí Viễn tách mọi người ra, đã đi tới phía trước.
Tư thế kia tự như người trời hạ phàm, lạnh lùng nhìn cô.
.