Bấy giờ, Từ Thanh Đào cũng phải bội phục bản lĩnh mở mắt nói dối của Trần Thời Dữ.
Thân là phóng viên, cô tưởng mình đã có bản lĩnh nói mò vô cùng cao siêu, không ngờ rằng, núi cao còn có núi cao hơn.
Hẳn là dùng mặt đánh tay của cô.
Không hiểu sao Trần Thời Dữ có thể nghĩ ra lý do kinh thiên động phách này.
Đúng là kỳ tài quỷ dị.
Cô không nhịn được mà bật cười.
Rất lâu sau mà chẳng thấy cô nói gì, Trần Thời Dữ nói: “Sao vậy?”
Từ Thanh Đào để ý, có vẻ anh rất thích dùng câu hỏi khi đối thoại với cô.
Đặc biệt là khi anh phát hiện cảm xúc cô không đúng cho lắm, thì anh luôn hỏi cô “Sao vậy?”.
Dù rằng đây chỉ là một chi tiết rất rất nhỏ bé.
Nhưng, khi nhớ tới gã bạn trai cũ luôn nói chuyện với cô bằng câu trần thuật để đưa ra mệnh lệnh, trước khi ăn một bữa cơm thì luôn đưa ra quyết định kỹ càng thay cho cô, hoàn toàn không quan tâm đến cảm giác của cô, dường như anh ta chỉ đang thông báo cho cô một tiếng mà thôi.
Chứ chẳng phải chuyện đặc biệt gì đáng để nhắc tới.
Chỉ là, cô cảm thấy, cảm giác được người khác quan tâm đến mình từng giây từng phút.
Cũng, rất tốt đấy chứ.
“Không có gì đâu anh.” Từ Thanh Đào không tự nhịn được nữa, khoé miệng cô hơi nhếch lên: “Chỉ là, em cảm thấy hình như anh nói vậy hơi quá.”
“Quá lắm à?” Liếc nhìn lòng bàn tay của cô: “Sao anh vẫn cảm đây là sự thật mà nhỉ.”
Tốt lắm Thời Tiểu Dữ, được lắm Thời Tiểu Dữ.
Còn mở mắt nói dối thì sẽ hơi bị xốc nổi đấy nhé!!
Cuối cùng, cô vẫn không tài nào lay chuyển được Trần Thời Dữ, chiếc Bentley dừng ở cửa tiệm thuốc rồi anh mua thuốc bôi, bôi cho Từ Thanh Đào một chút.
Bệnh viện cách đó không xa, hai người cũng không xuống xe, sau khi mở thuốc bôi ra, trong xe toả ra mùi hương nhàn nhạt từ thuốc.
Trần Thời Dữ bôi thuốc cực kỳ tỉ mỉ, nhìn từ góc độ này của Từ Thanh Đào, vừa hay có thể trông thấy mi mắt của anh hơi rủ xuống.
Không biết gương mặt này có “trưởng thành” thế nào nữa, ở khoảng cách gần thế này mà cô vẫn không thể soi ra được chút tì vết nào.
Lông mi thẳng mà dài, bóng râm rơi trên gương mặt.
Sắc trời đã chập tối, đèn đường ngoài cửa sổ xe hắt vào, tạo ra thứ ánh sáng mờ mờ nhạt nhạt.
Thời tiết đương độ tháng mười một, Trần Thời Dữ mặc không quá dày, nhìn sơ qua thì có cảm giác rằng, hình như anh chỉ để ý đến phong độ bên ngoài chứ không để ý đến cảm giác ấm áp.
Vì đã tan tầm nên anh không mặc trang phục trang trọng, bên ngoài là một chiếc áo kiểu thoáng khí màu đen, bên trong là một chiếc áo màu đen ngắn tay.
Trong xe toả ra hơi ấm, có mấy chiếc nút của áo khoác thoáng khí đã được mở bung ra, anh không kéo hết lên giống bình thường.
Lộ ra phần cổ áo trắng bệch, xương quai xanh bên trái thấp thoáng như ẩn như hiện, phía trên có một nốt ruồi nho nhỏ màu đỏ, vô cùng bắt mắt.
Bầu không khí trong xe bỗng tĩnh mịch vô cùng.
Từ Thanh Đào không tự chủ được nữa, ánh mắt của cô rơi vào chiếc nhẫn bạch kim trên ngón áp út của anh.
Đã qua khá nhiều ngày kể từ lúc cô tỏ tình, dường như đến tận bây giờ cô mới có cảm giác mình đã đáp xuống mặt đất – bấy giờ cô mới thấy mọi thứ chân thật.
Giờ đây, người đàn ông trước mắt này đã thuộc về cô.
Bỗng, trái tim cô vô cớ đập liên hồi.
Cho đến khi ân thanh của Trần Thời Dữ vang lên, chẳng có ý tốt gì cả: “Nhìn đủ chưa?”
Từ Thanh Đào mới lấy lại tinh thần: “.”
Vừa hay tầm mắt của cô hãy còn rơi vào cổ áo người đàn ông.
Trần Thời Dữ ngồi thẳng dậy, hào phóng mà dụ dỗ cô: “Nếu vẫn chưa nhìn đủ, thì anh có thể mở thêm một chiếc cúc ra.”
Cặp mắt phượng bình thường lạnh lùng.
Mà lúc này đây, như đang liếc mắt đưa tình, như muốn câu hồn đoạt phách người ta vậy.
… Không cần đâu nhé!
…
Từ bệnh viện ra, Bentley không chạy thẳng về Bách Nguyên Nhất Hào.
Mà lăn bánh đến trung tâm thành phố.
Từ Thanh Đào nhìn thời gian, cũng sắp đến giờ cơm chiều rồi.
Từ khi hai người ở bên nhau, vì công việc nên thời gian chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, thời gian cùng ăn cơm tối với nhau cũng tương đối ít ỏi, nhưng ít nhất là họ cũng có đôi ba lần cùng ra ngoài ăn, thế nên, ngay từ đầu, Từ Thanh Đào cũng không để ở trong lòng quá nhiều.
Bentley dừng ở dưới lầu nhà hàng.
Cô đi theo Trần Thời Dữ đến một nhà hàng kiểu Pháp trông tương đối bí mật, bấy giờ mới chậm chạp nhận ra rằng, đây không phải là hẹn hò chứ??
Trái tim đập nhanh mà chẳng có lý do gì.
Thú thật thì, thời gian này đã xảy ra quá nhiều chuyện, làm cho cô không có thời gian để suy nghĩ về mối quan hệ giữa mình và Trần Thời Dữ.
Kinh nghiệm yêu đương của cô không nhiều, kinh nghiệm trong một năm qua lại ngắn ngủi với người yêu cũ kia không có giá trị tham khảo, thậm chí, đó còn là một nỗi xấu hổ, sỉ nhục khá to lớn.
Huống hồ chi, cho tới bây giờ, cô thừa nhận mình khi đó cô có lòng riêng nên mới chọn yêu Tống Gia Mộc, tám mươi phần trăm trong ấy chỉ đơn thuần là vì muốn kết hôn.
Đến độ tuổi thích hợp, gặp được người trông có vẻ thích hợp, cứ vậy mà bình đạm sống đến hết đời.
Đến nỗi, thậm chí là bây giờ cô không thể phân định được nữa.
Trần Thời Dữ chỉ đơn thuần là đang dẫn cô đi ăn cơm tối, hay là anh đang hẹn hò với cô.
Nhưng, không nghĩ tới còn đỡ, một khi đã nghĩ tới thì cảnh tượng lúc ở Bình Hải bỗng hiện rõ mồn một ngay trước mắt, khi đó cô “tự mình đa tình” cho là anh muốn cô.
Mức độ xấu hổ không thua kém gì so với việc mình muốn đăng ký tại chỗ và tình nguyện tham gia chương trình phi hành gia quốc gia, để kiếp này cô được phóng thẳng lên vũ trụ và không bao giờ quay lại Trái Đất này nữa!!
Đè nén ý nghĩ này xuống.
Chờ đồ ăn được bưng lên, Từ Thanh Đào đã quên béng hết tất cả mà chén sạch.
Mấy ngày nay, một là bị Trình Gia Di làm cho tức giận đến no nê, không ăn được cơm, hai là vì giảm béo quá mức.
Bây giờ bụng mới kêu lên hai tiếng.
Hơn nữa, không biết Trần Thời Dữ trúng tà gì nữa.
Mà “bóng ma tâm lý” mang tên “thân thể mềm mại” kéo dài từ chiều tới tối vẫn chưa chịu dứt, cứ khăng khăng khẳng định tay của Từ Thanh Đào vẫn đang trong quá trình hồi phục, không thể dùng sức quá nhiều.
Anh cắt gọn bò bít tết.
Cắt xong thì thôi, thế mà anh còn định đút cho cô nữa chứ!!
Đây là hành vi dính người gì vậy?!
Từ Thanh Đào trông thấy người đàn ông vô tư đưa miếng bò bít tết tới bên miệng cô, cô hơi hết hồn.
Mặc dù cô không ghét việc thân mật dính lấy nhau với Thời Tiểu Dữ.
Nhưng mà, đây là nơi công cộng đấy!
Nếu không có một tấm bình phong che chắn.
Từ Thanh Đào có chết cũng sẽ không ăn miếng bò bít tết này.
Cũng may mà ánh đèn lờ mờ, không ai trông thấy tai cô đã đỏ bừng hết lên.
Sau khi ăn xong miếng thịt mà Trần Thời Dữ đút, nhìn dáng vẻ anh ngo ngoe rục rịch muốn đút cho cô miếng thứ hai, Từ Thanh Đào vội vã nói: “Anh Thời Dữ ơi!”
Ngay cả “anh” cũng gọi rồi.
Có thể đo được mức độ căng thẳng của cô ngay tại giờ phút này.
Trần Thời Dữ dừng lại, nhướn mày nhìn cô, dường như anh không hề ý thức được sự khác thường của chính mình.
Từ Thanh Đào xoắn xuýt rất lâu, cô nghiêm túc giải thích: “Thật ra em cảm thấy tay của em đã đỡ hơn nhiều rồi, em có thể tự ăn được.”
Anh làm vậy sẽ khiến cho em nghĩ rằng.
Không phải cô đã tát vào mặt Trình Gia Di, mà là cô đã đấm vào bê tông cốt thép. jpg
Mặt Từ Thanh Đào hơi đỏ, thầm giải thích: “Hơn nữa, với dáng vẻ này, người ta sẽ cho là chúng ta tới đây chỉ để quay video yêu đương rồi đăng lên Douyin đấy.”
Mất mặt lắm đó anh T.T!!
Thế nhưng, sau khi cô nói xong thì lại sợ Trần Thời Dữ hiểu lầm rằng mình đang từ chối việc thân mật với anh.
Vội bổ sung thêm: “Ý của em là, lúc ở bên ngoài thì không cần làm vậy đâu, nhưng trong nhà thì sao cũng được.”
May mà Trần Thời Dữ không nói gì, anh cũng không có ý định đút cho cô nữa.
Sự khác thường này khiến cho Từ Thanh Đào cảm thấy có gì đó không hợp với lẽ thường tình.
Không nghĩ ngợi gì mà tìm tới “quân sư quạt mo” của mình ngay tắp lự.
Mở khung trò chuyện của Tạ Sênh, cô đi thẳng vào vấn đề: [Tớ cảm thấy hôm nay Trần Thời Dữ hơi khác thường.]
Tạ Sênh: [?{
Tạ Sênh: [Cậu tự nhìn lại xem, xem xem tớ đã gửi cho cậu bao nhiêu tin nhắn, mà cậu chỉ trả lời nhiều đây thôi á?]
Từ Thanh Đào sững sờ, cô kéo lên.
Phát hiện ra rằng, kể từ khi hot search Weibo bắt đầu nổ ra, Tạ Sênh điên cuồng spam tin nhắn WeChat sang cho cô.
Từ Thanh Đào: [.]
Từ Thanh Đào: [Trước đó mải đấu đá trên mạng với Trình Gia Di nên không thấy được.]
Tạ Sênh: [Ha ha, tớ tin cậu mà (ngón tay cái like)]
Tạ Sênh: [Trần Thời Dữ làm gì cậu?]
Từ Thanh Đào do dự một chút: [Anh ấy đút cho tớ ăn, bỗng nhiên đút cho tớ.]
Từ Thanh Đào: [.]
Tạ Sênh: […]
Tạ Sênh: [Tớ cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã cho chó độc thân tớ đây ăn cơm chó nhé.]
Dường như cảm thấy chia sẻ chuyện riêng tư này với Tạ Sênh, cũng hơi hơi ngại.
Nhưng thật sự thì bây giờ cô không có kinh nghiệm yêu đương, vì vậy cô không thể không gửi một vài biểu tượng cảm xúc dễ thương sang để “bán manh” [] làm nũng.
Rất nhanh sau đó, Tạ Sênh không thể chống lại viên đạn bọc đường của Từ Thanh Đào được nữa, cô ấy đành tha thứ cho phẩm giá không nhân tính của cô.
Tạ Sênh: [Chồng cậu đút cho cậu, đây không phải là chuyện rất bình thường à?]
Tạ Sênh: [Không phải hai người đang hẹn hò à?]
Lại nhắc đến từ “hẹn hò” này nữa.
Trái tim Từ Thanh Đào nảy lên một cái.
Dù rằng…
Trước kia cũng ra ngoài dùng bữa chung với Trần Thời Dữ.
Nhưng sau khi xác nhận quan hệ, đây là lần đầu tiên.
Nghĩ ngợi một lúc, cô trả lời: [Tớ cảm thấy anh ấy không giống trước, vì trước đó bọn tớ cũng có ra ngoài ăn cơm mà.]
Cô đặt điện thoại xuống, thấy được dòng tin nhắn cuối cùng của Tạ Sênh: [Phải hay không thì cậu hỏi thẳng chồng cậu là được chứ gì?]
Nói thì nói thế, nhưng hỏi thẳng thì có vẻ hơi kỳ.
Cơm nước xong xuôi đã là bảy giờ rưỡi tối.
Từ Thanh Đào còn có một phần báo cáo chưa chỉnh lại, cô nhìn thời gian, thấy cũng không còn sớm nữa nên trở về Bách Nguyên Nhất Hào.
Sau khi đợi thang máy, Từ Thanh Đào vô thức ấn tầng hai.
Thế mà Trần Thời Dữ lại lườm cô: “Em xuống tầng hai à?”
Từ Thanh Đào:?
Lúc ngẩng đầu, cô thấy hơi mờ mịt: “Không phải chúng ta dừng ở tầng hai hả anh?”
Trần Thời Dữ: “Chuẩn bị về à?”
?
Anh, không phải chuẩn bị đi về à, không phải ăn cơm xong rồi thì phải về nhà à, chẳng phải việc này rất bình thường sao!
Dường như, loáng thoáng cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Nhưng Từ Thanh Đào vẫn vô thức nói ra lý do: “Em còn bản báo cáo chưa làm xong, tối nay em muốn tăng ca.”
“À.” Giọng của Trần Thời Dữ vẫn không thay đổi gì.
Sau một lát, Từ Thanh Đào cho là anh sẽ không nói gì nữa, thế mà trong thang máy không mấy rộng rãi này lại vang tới thanh âm của anh: “Gấp lắm à?”
Từ Thanh Đào hơi chần chờ, không biết anh có ý gì, ăn ngay nói thật: “Hơi gấp, sáng mai phải giao cho tổng chủ biên.”
Cô nhịn không được bèn hỏi một câu: “Có chuyện gì hả anh?”
“Không có.” Trần Thời Dữ nói: “Chỉ là, ban đầu định lát nữa hẹn em đi xem phim.”
Ánh mắt anh rơi vào trên người cô.
Trong ngữ khí còn mang theo hàm ý gì đó đầy sâu kín: “Nếu em bận thì đành thôi vậy.”
…
“Đợi đã.” Không hiểu sao Từ Thanh Đào lại đứng thẳng người dậy, đổi giọng: “Thật ra, em nghĩ lại rồi, không hẳn là rất gấp.”
Trần Thời Dữ nhíu mày: “Không phải sáng mai phải giao cho tổng chủ biên à?”
Từ Thanh Đào: …
Mặt cô không đổi sắc: “Việc ngày mai có thể làm thì sao phải làm trong tối nay cơ chứ.”
Cửa thang máy mở ra, nhưng không có ai ra ngoài.
Trần Thời Dữ thầm cười, không thấy vẻ khó chịu của cô gái nhỏ, dùng vẻ mặt “tất cả đã trong dự đoán”, nhấn vào tầng sáu.
Đã đến nước này, Từ Thanh Đào có ngốc hơn nữa thì cũng biết Trần Thời Dữ cố ý trêu đùa mình.
Khi cơn quẫn bách qua đi, thứ cảm xúc mang tên thẹn quá hoá giận ùn ùn kéo đến, nhưng, dù đã nổi giận nhưng giọng vẫn mềm mỏng: “Anh cố ý!”
Cô trừng mắt liếc anh.
Lực sát thương không lớn, đôi mắt hồ ly nhìn anh như anh lên chút vô tội, như thể là đang hờn dỗi.
“Anh cố ý gì chứ?”
“Anh cố ý.” Từ Thanh Đào càng nghĩ càng giận: “Anh biết rõ mà còn cố hỏi!”
Bây giờ, suy nghĩ lại một chút.
Cô phải phát hiện ra ngay từ lúc ăn món Pháp mới đúng.
Chỉ là ăn cơm tối thôi mà, ai đâu rảnh rỗi đến nỗi bày biện trên bàn một đống hoa hồng, lại còn điểm thêm hai ngọn nến cơ chứ.
Rõ ràng anh đã lên kế hoạch xong xuôi cho những việc tối nay, vừa rồi còn cố tình trêu chọc cô để nhìn thấy cô xấu hổ nữa.
Tại sao lại có người đàn ông xấu xa có tính cách ác liệt như vậy cơ chứ T.T!!
Hơn nữa, điều khiến cô buồn bực hơn nữa chính là.
Nếu biết trước đây là lần hẹn hò đầu tiên sau khi hai người xác nhận quan hệ, cô đã trang điểm xinh đẹp hơn rồi.
Không đến nỗi chỉ mặc mỗi một chiếc váy dài.
Đến màu của túi xách cũng không hợp với váy nữa T.T!!
Dường như ý thức được mình đã đùa quá trớn, Trần Thời Dữ níu cánh tay cô lại, kéo cô đến bên cạnh mình, có ý dỗ dành: “Giận rồi à?”
Khi đó cô cách anh rất gần, đã sớm vượt qua giới hạn thân mật.
Mùi tuyết tùng thoang thoảng trên chóp mũi.
… Thì, cũng không đến nỗi giận.
Giọng điệu Trần Thời Dữ nghe có vẻ tuỳ ý khoáng đãng, còn tỏ vẻ vô tội: “Chẳng phải là do đây là lần đầu tiên anh yêu đương nên không có kinh nghiệm gì à.”
Anh nói đến đây, ngữ khí câu tiếp theo tự dưng nghe có vẻ hơi kỳ lạ: “Không giống như vài người nào đó, đã là cao thủ tình trường.”
Đào nào đó là cao thủ tình trường: …
Đừng tưởng rằng dùng “vài người nào đó” thay thế là cô sẽ không nghe ra được là anh đang ám chỉ mình đấy nhé!
Hơn nữa, cô nào phải cao thủ tình trường.
Mối tình đổ máu trước đó chỉ đơn giản là lịch sử đen mà thôi!!
Nhưng, khi nghe Trần Thời Dữ lên án.
Từ Thanh Đào vẫn thấy hơi chột dạ.
Như thể là…
Cô giống cái gì mà “đàn ông tồi” nhất thế gian vậy.
Thế nhưng, khi nghe anh nói anh đang nói yêu đương.
Lòng cô lại như bông mây nở rộ.
Tâm trạng tốt đẹp này kéo dài mãi cho đến khi họ đã đi đến cổng rạp chiếu phim.
Bây giờ có khá nhiều phim đang chiếu, sợ phải đợi và nhìn thấy cái cảnh thẳng nam Trần Thời Dữ chọn mấy bộ phim về chiến tranh, thảm họa… những bộ phim không thể hiểu nổi, Từ Thanh Đảo đã chọn một bộ phim nghệ thuật về tình yêu.
Gần đây lướt trên Weibo thấy cũng khá nổi.
Rất nhiều người đề cử trên Weibo của họ, hẳn là khá hay.
Trần Thời Dữ như có điều cần suy ngẫm mà cứ nhìn nhìn cô.
Sau đó, khi ánh mắt của Từ Thanh Đào nhìn sang, anh rất thẳng thắn mà lựa ghế tình nhân ở ngay hàng cuối cùng của rạp.
Hàng cuối cùng.
Ghế tình nhân.
…
Cứ coi như là chưa ăn thịt heo đi, nhưng cũng đã thấy heo chạy [].
[] Câu này thường được hiểu là tuy chưa đích thân trải nghiệm một việc gì đó nhưng ít nhất cũng biết là nó sẽ diễn ra thế nào.
Ngay trước một giây cuối cùng khi anh xác nhận, Từ Thanh Đào rất muốn nhắc nhở anh rằng, trong rạp chiếu phim có camera!!!
Nếu bị quay lại thì đúng là nhục nhã không có cái lỗ nào để chui xuống!!
Nhưng, cô cũng có thể tưởng tượng ra được, một khi mình nói ra câu nói này.
Chắc chắn đối phương sẽ nói một câu “À, em không cần lo sẽ xảy ra chuyện gì gì đó với anh đâu.”
Thậm chí cô còn có thể tưởng tượng ra cái dáng vẻ cà lơ phất phơ ấy nữa chứ.
Cô giáo Tiểu Đào không thèm làm thế đâu nhé:)
Chỉ là, trong mười lăm phút chờ phim chiếu, Từ Thanh Đào vẫn không quan tâm lắm.
Sau đó len lén nhìn thoáng qua Trần Thời Dữ, phát hiện đối phương đang xem giới thiệu vắn tắt trong điện thoại, cô lặng lẽ lấy khăn giấy trong túi nhỏ ra.
Quay đầu, vờ như mình đang dùng di động để soi gương.
Sau đó, cô lấy khăn ướt lau sạch son môi, chầm chầm, từng chút, từng chút một.
Thật sự là cô cảm thấy mình đã làm rất kín đáo.
Kết quả, không ngờ là, vừa mới chùi đi được một nửa, cô chợt nghe thấy tiếng cười khẽ của Trần Thời Dữ.
Quay đầu lại, cô thấy ánh nhìn trêu ghẹo từ đối phương.
Mang theo chút phóng đãng, thanh âm mập mờ: “Cũng không cần phải lau sạch hết như vậy đâu.”
Từ Thanh Đào: “.”
Trần Thời Dữ như có ẩn ý gì đó, giọng anh hạ xuống rất rất thấp, anh nói: “Lát nữa chỉ ăn một ít thôi, sẽ không trúng độc đâu.”