Được, chỉ ăn một ít.
Còn không trúng độc nữa chứ.
Từ Thanh Đào cảm thấy sự xấu hổ của mình đã hoàn toàn biến mất.
Trần Thời Dữ này, sao lần nào anh cũng có thể bày ra vẻ mặt tỉnh bơ đó rồi thốt ra mấy câu buồn nôn như thế vậy hả!!
Nói như kiểu cô là người chờ mong được hôn anh vậy.
Được rồi, dù rằng cũng có một chút.
Nhưng ai lại nói ra ngoài miệng như vậy cơ chứ T.T!!
Cô nhanh chóng thoa lại son mà mình đã bôi đi.
Hôm nay cô mang một cây son có màu đậm hơn cây màu hồng đậu, tư thế kia như thể là đang hận mình không thể hạ độc chết lão háo sắc đó!!
Hung hăng trang điểm xong xuôi.
Cô nhìn điện thoại đến ngây ngốc, cuối cùng, ngẫm lại thì thấy mình cũng có một anh bạn trai như thế cơ mà, độc nhất chẳng đâu có được.
Nghĩ rồi lại nghĩ.
Rồi cô vẫn lau đi một chút, chỉ để lại một lớp mỏng mỏng.
… Lớp son mỏng này chính là phòng tuyến quật cường sau cuối của cô giáo Tiểu Đào!
Trần Thời Dữ không chú ý tới nội tâm sóng cả mãnh liệt của cô, mạch não của cô gái nhà anh lúc nào cũng đặc sắc cả.
Chỉ là, khi đứng dậy, anh tiện tay lấy túi xách nhỏ của cô, trông anh rất tự nhiên mà đeo nó lên vai mình.
Từ Thanh Đào sững sờ, bỗng dưng mặt cô hơi đỏ lên.
Thầm nghĩ, dù bây giờ Thời Tiểu Dữ xun xoe nịnh nọt thì cô cũng sẽ không tha thứ cho anh dễ dàng như vậy đâu!
Chỉ là, cơ thể lại không thèm nghe theo sai bảo, cứ thế mà đi theo bên cạnh anh.
Ngay cả anh nắm tay mình lúc nào cũng không biết.
Ban đầu, anh nắm tay cô đi về phía trước, sau đó, không hiểu sao tư thế lại đổi thành mười ngón đan xen.
Lòng bàn tay nóng rực, hình như nhiệt độ ấy đang muốn thông qua bàn tay cô rồi truyền ra khắp toàn thân, Từ Thanh Đào cảm thấy mặt và tai cô đã đỏ hết lên rồi.
Dáng vẻ trông chẳng có chút tiền đồ nào.
Rõ ràng trước đó đã hôn nhau rồi.
Chỉ là, hình như, cứ tĩnh lặng nắm lấy tay nhau như thế này.
Trông họ rất giống một cặp tình nhân bình thường, hình như việc người yêu đeo túi xách cho cô chưa từng xảy ra.
Trong ấn tượng, cô và Tống Gia Mộc không thường hẹn hò.
Một năm yêu đương kia cũng là khoảng thời gian sự nghiệp của Tống Gia Mộc đang trên đà phát triển, một ngày hai mươi bốn tiếng đồng hồ đều bận rộn, đừng nói đến chuyện hẹn hò, ngay cả gọi điện thoại cũng phải xếp hàng. Mà khi anh ta có thời gian thì đều dành hết cho Trình Gia Di.
Ngẫm lại thì, khi đó mình cũng quảng đại thật đấy.
Một năm yêu nhau không có gì đáng kể cả, cứ vậy, không kiên trì nhưng cũng không chia tay:)
Thật ra, tính cách của Từ Thanh Đào cũng bao hàm một phần “nước chảy bèo trôi”.
Có lẽ là do ảnh hưởng từ gia đình, cô cứ cảm thấy, đến đúng lúc ấy thì con người ai nấy đều phải kết hôn rồi sinh con, cũng bởi vì khát khao muốn thoát khỏi quá khứ quá lớn, mà ngay thời điểm ấy lại xuất hiện đúng người, nên cứ mơ mơ hồ mà yêu nhau.
Tình yêu ngọt ngào mà những cô gái bình thường đã có, tình yêu thiếu thốn giữa đời thường, một sinh mệnh từng khuyết thiếu tình yêu thương.
Qua thời gian dần trôi, mỗi giờ mỗi phút qua đi, tình yêu ấy đang lấp đầy trái tim cô.
Cô là cung Song Ngư điển hình, cô thiếu cảm giác an toàn.
Khát vọng mãnh liệt, mối tình đầu duy nhất.
Trong vô thức, cô hơi dùng sức mà nắm lấy từng ngón tay Trần Thời Dữ.
Tầm mắt của đối phương hướng tới, Từ Thanh Đào vờ như không có chuyên gì.
Ha ha.
Dắt chồng hợp pháp của mình thì có làm sao?
Chỉ tiếc rằng, chút cảm giác rung động ấy không kéo dài quá lâu.
Đến cửa soát vé, cô cầm vé, cũng có ý thức mà buông lỏng tay Trần Thời Dữ ra, lúc nhận kính D, tay cô trống không, lòng cũng trống rỗng.
Cô thấy hơi khó chịu.
Bỗng dưng cô không muốn xem phim nữa.
Khi ý nghĩ này chợt xuất hiện, một lần nữa, tay trái của cô lại được người đàn ông nắm lấy.
Dường như anh cũng chú ý tới cảm xúc của cô đang sa sút, Trần Thời Dữ quay đầu: “Sao vậy?”
Giờ phút này, lòng Từ Thanh Đào như có thứ pháo hoa nào đó đang nổ tung.
Cô cố kìm nén nhịp tim đập mạnh mẽ của mình lại, rồi mới nói: “Không có gì, em muốn mua bắp ăn.”
Không hẳn là cô rất rất muốn ăn bắp rang.
Hôm nay rạp chiếu phim đã đẩy ra một thùng bắp rang bơ tình nhân.
Chắc chắn tên thẳng nam thuần khiết như vàng k Thời Tiểu Dữ không có cảm giác nghi thức này.
Xem phim tại rạp thì phải chụp ảnh vé rồi đăng lên tường nhà, thế thì mới có thể coi như là đã xem hết phim!
Hơn nữa, cô rất muốn cùng anh ăn bắp rang bơ tình nhân kia.
Mặc dù thùng bắp rang bơ này trông có vẻ rất thiểu năng.
…
Nếu không mua cho cô thì anh chết chắc rồi đó!!
Cũng may mà, dường như Trần Thời Dữ cũng nhận ra vừa nãy mình đã đắc tội cô.
Nên bây giờ cũng ngoan ngoãn nghe lời, cơ bản là, cô muốn ăn cái gì thì anh mua cái đó.
Từ Thanh Đào thấy đủ thì thôi, cũng không dám mua quá nhiều.
Chút tâm tư này của cô hẳn là đã có thể đi hết hai vòng Thái Bình Dương, cô còn lo lắng rằng, lỡ đâu lát nữa mua nhiều quá rồi Trần Thời Dữ phải cầm đồ, anh không thể nắm tay cô nữa thì sao.
Cảm xúc đã bị anh khống chế từ trên xuống dưới.
Khi Trần Thời Dữ chú ý tới, anh không nhịn được mà thấy buồn cười, giọng cũng vô thức mang theo chút cưng chiều: “Tại sao lại không vui vậy hả tiểu tổ tông?”
… Ai là tiểu tổ tông hả!
Bất thình lình nhớ tới lúc học trung học.
Anh hay ăn hiếp cô, cố ý gọi cô là “chị Đào”, vô duyên vô cớ gọi cô như thế làm gì, nghe có vẻ như cô rất già.
Khi đó cô còn không biết tại sao mình lại tức giận như vậy chỉ vì một cách xưng hô.
Bây giờ chợt nhớ lại mới nhận ra, hẳn là vì cô không muốn bị người mình thích gọi là chị.
“Em chỉ đang nghiêm túc suy nghĩ một vấn đề mà thôi.”
“Ừ, em nói thử xem.”
Ngữ khí anh nói chuyện với cô như đang dỗ trẻ con vậy.
Rõ ràng là anh cũng chỉ lớn hơn cô gần một tuổi thôi mà.
“Chẳng qua là, em cảm thấy.” Trông Từ Thanh Đào rất nghiêm túc: “Nếu như mua quá nhiều đồ.”
“Ăn sẽ béo?”
Cô gái nhà anh lắc lắc đầu.
Sau đó, trông cô nghiêm túc thẳng thắn, thầm nói: “Thế chẳng phải là anh phải dùng hết hai tay để cầm đồ ăn vặt à, còn nắm tay em thế nào nữa.”
Dường như anh cũng không ngờ rằng.
Chuyện khiến cô để ý lâu đến thế chỉ nhỏ bé nhường này.
Trần Thời Dữ hơi ngây người.
Sau đó, anh phản ứng lại rất nhanh chóng, trái tim như bị đánh thẳng vào mà hơi run rẩy, lưỡi hơi ngứa ngáy.
Vấn đề đầy nghiêm túc mà Từ Thanh Đào đang thận trọng suy nghĩ.
Chợt nghe thấy Trần Thời Dữ cười.
… Ý gì đây?
Cái này có gì đáng để chế giễu à:)
Kết quả là, ngay sau đó, cô cảm giác đầu mình bị xoa xoa một cái.
Cô giáo Tiểu Đào cảm thấy kiểu tóc mình tỉ mỉ chải chuốt đã bị rối tung hoàn toàn rồi!
Kẻ đầu têu hoàn toàn không nhận ra vấn đề gì từ mình cả, anh cà lơ phất phơ đáp lại: “Em yên tâm, chỉ cần tay chồng em không gãy thì sẽ luôn nắm lấy tay em.”
Ồ.
Cũng không cần thê thảm đến vậy đâu.
“Còn nữa.” Trần Thời Dữ ngừng lại, bỗng nhiên cúi người xuống.
Hôm nay Từ Thanh Đào đi ra ngoài lại không đi giày cao gót.
Giờ phút này, sự chênh lệch chiều cao giữa hai người được phát huy đến mức vô cùng tinh tế.
Anh sát lại gần cô, mùi tuyết tùng càng thêm nồng đậm.
Sợi tóc sượt ngang qua gương mặt cô, độ nóng của hô hấp đập bên tai, cô mẫn cảm rụt cổ lại, lỗ tai c đỏ lên ngay tức thì, sau đó nghe được Trần Thời Dữ nói, giọng anh mang theo chút mê hoặc: “Không cần đáng yêu như vậy đâu, nếu không anh sẽ không nhịn được mà hôn em ở đây đấy.”
…
Cho đến khi vào rạp, trong đầu Từ Thanh Đào vẫn còn vang vọng câu nói kia của Trần Thời Dữ.
Nói cô đáng yêu.
Thử hỏi thử xem, có ai không biết cô giáo Tiểu Đào rất đáng yêu đâu?
Còn cần anh phải nói à.
Nhưng không hiểu sao cô vẫn thầm thấy vui vẻ.
Có lẽ, vì đã có câu nói khẳng định kia của Trần Thời Dữ.
Bỗng dưng Từ Thanh Đào cảm thấy mình nắm tay anh cũng là một chuyện quang minh chính đại.
Đặc biệt là, trong phòng chiếu phim rất tối, dù có tia sáng từ quảng cáo của màn hình, cô cũng khó lòng mà thấy rõ đường đi dưới chân.
Không có cảm giác an toàn của ánh mắt, căn bản là Từ Thanh Đào đi sát theo Trần Thời Dữ, suýt chút nữa đã nép cả người mình vào lồng ngực anh.
Trong bóng tối, cô nghe thấy Trần Thời Dữ cười một tiếng: “Từ Thanh Đào, ôm ấp yêu thương gấp gáp quá rồi đấy.”
Nghe anh nói ôm ấp yêu thương, Từ Thanh Đào oán thầm một câu tự luyến!
Cũng không thèm tranh cãi như trẻ trâu với anh làm gì.
Nhưng bốn chữ này nghe quen tai quá.
Hình như khi cuộc hôn nhân của bọn họ vẫn là hôn nhân hờ, Trần Thời Dữ cũng từng nói thế một lần.
Đêm đó cúp điện ở sảnh tiệc rượu giới tài chính.
Cô vội vã không kịp chuẩn bị gì mà ngã nhào vào lồng ngực anh, Trần Thời Dữ biếng nhác hỏi một câu: “Chiêu ôm ấp yêu thương này dùng nhiều năm rồi mà vẫn chưa thấy chán à?”
Như thể là anh đang nói chiêu này cô đã dùng từ nhiều năm trước vậy.
Chỉ có đôi ba lần ngã sấp xuống vì chứng quáng gà mà thôi, ít đến nỗi một bàn tay còn chưa đếm hết được ấy chứ.
Bấy giờ, những tình tiết từng bị bỏ quên bỗng dưng lan tràn khắp trong tâm trí cô.
Trong trí nhớ bỗng hiện ra hình ảnh mùa hè năm lớp mười một, hội trường xếp theo hình bậc thang, màn hình đang chiếu phim “Một thuở tình thơ”, giọng ông già Blaise già nua lại vang lên một lần nữa:
“But every once in a while you find someone who’s iridescent, and when you do, nothing will ever compare.”
“Một ngày nào đó con sẽ gặp được một người rực rỡ như cầu vồng, sau khi con gặp người này sẽ cảm thấy những người khác chỉ là mây bay mà thôi.”
Dường như thời thiếu nữ của cô.
Lần đầu tiên trong đời biết rung động.
Nghĩ quá xuất thần, đã đến chỗ ngồi lúc nào mà cô cũng không biết.
Từ Thanh Đào nhanh chóng gác lại những suy nghĩ lung tung trong đầu.
Chuyện xưa đã là chuyện của bao nhiêu năm trước, không chừng là ký ức của mình có vấn đề.
Lại nói, bây giờ cô đã yêu đương với Trần Thời Dữ rồi mà, thì cứ xem như đó là thật đi thôi.
Lật lại những nợ nần cũ kỹ của năm kia ra, nói với anh rằng, rất có thể anh mới là mối tình đầu của em.
Bị anh nghe thấy được.
Sẽ chỉ khiến cảm giác tranh công rõ ràng hơn cả, thậm chí nó sẽ hơi quá đà.
Bộ phim không dài.
Xem hết hai tiếng, là một bộ phim nghệ thuật về tình cảm thanh xuân đầy đớn đau.
Nói về hai nhân vật nam nữ chính, họ quen biết nhau từ thuở nhỏ, vì nhiều nguyên nhân nên chia tay sau khi tốt nghiệp cấp ba, sau đó thì đường ai nấy đi.
Nhiều năm sau, họ gặp lại nhau, nhân vật nữ chính đã có gia đình mới, mà nhân vật nam chính thì cũng đã có vợ.
Hai người về lại chốn trường xưa, họ gặp mặt nhau một lần nữa trong buổi họp phụ huynh cho con của mình.
Cẩu huyết hơn chính là, chẳng những hai đứa con của hai người cùng trường, mà còn là bạn học cùng lớp, thậm chí, vị trí ngồi của chúng cũng giống họ năm đó.
Cô gái phía trước, cậu trai phía sau.
Lúc họp phụ huynh, nhân vật nam chính cùng nhân vật nữ chính tựa một đôi bạn gặp lại nhau sau nhiều năm, sau khi trò chuyện và cười đùa với nhau, họ ngồi xuống và coi bài tập của con mình.
Vì tăng ca quá mỏi mệt, nhân vật nam chính dần ngủ thiếp đi trên bàn học.
Vừa tỉnh dậy, các phụ huynh trong phòng học chẳng thấy đâu nữa, trên bảng đen viết thời gian đếm ngược đến ngày thi đại học như năm đó, cô gái mà mình ngưỡng mộ ngồi ngay đằng trước, bím tóc đuôi ngựa nhẹ nhàng lắc lư theo mỗi nhịp cô viết chữ.
Anh vô ý thức đưa tay ra, giật giật tóc của cô.
Đổi lấy cái trừng mắt hung hăng từ nhân vật nữ chính, nhân vật nam chính bỗng bật cười, sau đó cười đến rơi lệ.
Cuộc đời vội vã qua đi, mấy chục năm ròng đã cạn.
Thời thanh xuân, nào có ai chưa từng gặp chàng trai tương tư qua bao năm tháng cơ chứ.
Những cái tên viết vội trong nhật ký là bí mật chẳng thể mở lời.
Những tương tư chưa nói thành lời trở thành bao niềm tiếc nuối.
Năm đó, gặp nhau ngày tốt nghiệp, ai cũng biết sẽ không còn gặp lại nhau nữa.
Mùa hè cấp ba năm đó, khi chạng vạng, khi cánh tay kề cận bài thi, khi ánh mắt anh dán chặt vào cô.
Kết phim, lời bộc bạch dần dần vang lên trong rạp.
“Điều khiến bạn thấy hoài niệm chính là, vào thời khắc chạng vạng của mùa hè năm ấy, có một thiếu niên ngồi bàn sau đang ngủ quên trong phòng học.”
Từ Thanh Đào còn cho rằng, có lẽ kiểu phim nghệ thuật thanh xuân đau đớn sẽ rất khó coi.
Không ngờ, xem đến phần sau thì cô cảm thấy hơi ngược, cô rất ít khi rơi nước mắt, trong rạp vang lên tiếng thở dài của đôi ba người, Từ Thanh Đào cũng len lén lau nước mắt.
Đây là bad ending gì vậy trời! T.T!!
Kết quả là, vừa quay đầu lại, thế mà cô lại thấy Trần Thời Dữ trông rất bình tĩnh, cảm thấy không ổn lắm.
Từ Thanh Đào hít hít mũi: “Anh không cảm thấy rất đau lòng ư!!”
“Đau lòng thật.”
Đúng là phối hợp rất ăn ý!:)
Không hề thấy chút đau lòng nào cả:)
Từ Thanh Đào còn chưa hết hy vọng, nghĩ linh tinh rồi lướt Weibo để xem bình luận của bộ phim.
Quả nhiên, trên Weibo cũng toàn là cảnh quỷ khóc sói gào.
Cô tự lẩm bẩm: “Anh nói xem, tại sao người ta yêu nhau mà lại chia tay cơ chứ.”
Đặc biệt là cảnh phim cuối cùng, rõ ràng là nhân vật nữ chính rất thích nhân vật nam chính, nhưng tại sao cô ấy lại tùy tiện chấp nhận người nào đó cả một đời vậy chứ T.T
Trần Thời Dữ nhướng mắt: “Đúng vậy.”
Không hiểu sao cô lại nghe được chút cảm giác quái lạ từ giọng điệu này của anh.
Có chuyện gì vậy chứ?
Cô giáo Tiểu Đào cảnh giác. jpg
Lỗ tai hồ ly dựng đứng lên.
Ánh mắt anh lành lạnh: “Em cảm thấy là vì nguyên nhân gì nào, cô giáo Tiểu Đào.”
Bốn chữ cuối cùng, cô sửng sốt khi nghe thấy hương vị của từng tiếng nghiến răng.
Từ Thanh Đào bỗng ngồi ngay ngắn lại: “… Không biết.”
Nhưng trong lòng lại hiện lên một ý niệm mà cô chẳng thể ức chế nó lại được.
Đó là vì…
Không có ai may mắn nhiều như cô, thiếu niên mình rung động thuở thanh xuân, sau bao năm ròng rã, thiếu niên ấy vẫn ở bên cô như thuở ban đầu.
Không ai có thể giống cô, tiêu hao hết may mắn của kiếp này.
Để được nghênh đón lần tương ngộ đầy long trọng của cuộc đời.
…
Nhưng, cho đến khi phim kết thúc, Trần Thời Dữ không hề hôn cô.
Hại Từ Thanh Đào lo lắng trong hai giờ.
Cái quỷ gì vậy!
Quả nhiên, biết ngay mà, là do anh đang chém gió!
Dù không hôn môi thì cũng không sao.
Nhưng Từ Thanh Đào nói không nên lời, không hiểu sao mình lại thấy thất vọng.
Khi rời khỏi rạp chiếu phim cũng đã là mười giờ, vừa hay là lúc cuộc sống về đêm của người trẻ tuổi bắt đầu.
Số lượng người trong trung tâm mua sắm nhiều gấp đôi so với khi họ đến.
Vừa uống một chút nước, Từ Thanh Đào cảm giác bụng dưới của mình hơi trướng.
Đưa túi xách và vật tùy thân cho Trần Thời Dữ, cô đi vệ sinh trong trung tâm thương mại.
Đi ra rồi rửa tay xong, cô soi gương chỉnh sửa lại tóc.
Nhìn môi mình có một màu nhàn nhạt, nghĩ thầm, dù sao thì cũng không hôn, vậy nên cô thẳng tay trang điểm lại.
Chí ít thì khi đi cùng Trần Thời Dữ trông vẫn rất xứng đôi!!
Lề mà lề mề trang điểm lại xong, không biết cô chợt nhớ tới cái gì.
Lặng lẽ lấy điện thoại ra hỏi một câu trên baidu: Hôn môi thì cần có kỹ thuật gì?
Đây không phải là hứng thú nhất thời của Từ Thanh Đào.
Mà là do, trong mấy lần trước hôn nhau, cô phát hiện kỹ thuật hôn của mình quá kém!!
Sẽ không bị Trần Thời Dữ lén chế giễu đâu nhỉ?
Cô cũng chỉ tùy tiện tra Baidu một chút.
Nhưng kết quả lại nhảy ra loạn xì ngầu hết cả lên.
Lại còn có một từ khoá liên quan:
“Lúc hôn môi người yêu có thích sờ ngực không?”
… Cái quỷ gì vậy trời!
Dù vậy, ma xui quỷ khiến thế nào, cũng có thể là vì lòng hiếu kỳ nên Từ Thanh Đào ấn vào.
Ngay khi big data phát hiện ra động thái của cô, nó ngay lập tức đẩy nội dung liên quan cho cô một cách điên cuồng.
Thấy vậy, mặt Từ Thanh Đào đỏ lựng, thậm chí là cô còn chưa kịp thoát kết quả tìm kiếm mà đã vội tắt điện thoại đi.
Vỗ vỗ nước lạnh vào mặt, nhiệt độ nóng rực mới dần hạ xuống.
Khi ra khỏi phòng vệ sinh, vừa hay nhìn thấy mấy nữ sinh hỏi WeChat Trần Thời Dữ.
Trông người đó không lớn tuổi lắm, hẳn là sinh viên gần đó.
Mặc trang phục trẻ trung xinh đẹp vây quanh anh.
Hôm nay Trần Thời Dữ không mặc âu phục, chỉ tùy ý mặc áo khoác, nhìn qua cũng chừng hai mươi mấy tuổi.
Anh đeo túi của cô chẳng khiến người ta thấy đường đột, thứ thế khoáng đãng mà tuỳ tiện tựa trên lan can.
Ưu thế về dáng người nổi bật phát huy vô cùng tinh tế, hận gương mặt kia có thể chiêu dụ bao nhiêu là ong bướm.
Từ Thanh Đào chợt nhớ tới, hình như hồi cấp ba anh cũng được yêu thích vô cùng.
Nữ sinh tỏ tình với anh chắc phải xếp hàng từ trường trung học phụ thuộc tới Paris mới xuể.
Không thiếu mấy cô hoa khôi lớp hoặc là hoa khôi trường.
Học bá hay gái hư, cần kiểu gì thì có kiểu đó, nhưng hình như chưa từng thấy anh quen ai hồi cấp ba bao giờ.
Cho dù là được hỏi thêm WeChat, thần sắc Trần Thời Dữ cũng lãnh đạm.
Mặc dù nhìn không ra vẻ không kiên nhẫn, nhưng trông anh lạnh lùng muốn chết, hờ hững và vô cùng thờ ơ.
Mấy cô gái nhỏ ăn trái đắng hết lần này tới lần khác, không biết bọn họ đã nói gì.
Ánh mắt Trần Thời Dữ bỗng nhìn sang, sau đó khóe môi anh cong cong.
Chỉ thấy môi anh giần giật.
Những cô gái đang vây quanh anh bỗng như gặp phải sét đánh, sau đó khóc lóc thê thảm mà chạy vụt đi.
Nhưng cũng không gây trở ngại đến việc cô đã ăn hết một bình giấm chua:)
Thời Tiểu Dữ rác rưởi!
Ăn mặc phong phanh như vậy là cố ý không tuân thủ nam đức chứ gì!
Cẩn thận kẻo gãy mấy cái xương đấy!
Cô rầu rĩ không vui, Trần Thời Dữ nhanh chóng kéo cô qua.
Kéo cô tới bên cạnh mình.
Gần anh một cách đầy bất ngờ.
Từ Thanh Đào nói, cố ý ra vẻ rất tức giận: “Vừa rồi anh nói gì với bọn họ vậy.”
Trần Thời Dữ tuỳ ý nói: “Không quét mã, cảm ơn.”
…
… Đúng thật là, không hổ danh là anh.
Thời gian còn sớm, hiếm khi được cùng Trần Thời Dữ dạo phố.
Từ Thanh Đào không muốn về sớm như vậy.
Vừa hay gặp có sự kiện được tổ chức trong trung tâm mua sắm.
Mấy vạn khí cầu trên bầu trời đêm chuẩn bị trút xuống.
Từ Thanh Đào có lướt thấy hoạt động này trên Tiểu hồng thư.
Không ngờ lại gặp phải.
Nhớ tới việc, bây giờ mình và Trần Thời Dữ không có ảnh chụp chung.
Tấm ảnh chụp ở quán thịt nướng kia cũng không thể download được nữa, sau đó, tuy rằng có chụp bù nhưng cũng vì mình quên chụp ảnh mà bỏ lỡ.
Lúc bắt đầu hoạt động, Từ Thanh Đào dắt anh đi vào hiện trường.
Trần Thời Dữ tùy ý để cô kéo tay mình, một tay anh đút trong túi, hờ hững đi theo phía sau cô.
Cặp mắt phượng kia luôn luôn lộ ra vẻ bạc bẽo mà giờ phút này lại rất dung túng.
Trung tâm có nhiều người.
Từ Thanh Đào sợ phải chen chúc nhau, cô chọn đứng ở chỗ xa xa.
Cô giơ tay không chụp được ảnh hai người.
Thế là cô đưa điện thoại giao cho Trần Thời Dữ chụp, chỉ là, lúc đưa điện thoại cho anh, mắt phải của cô nháy một chút, Từ Thanh Đào cảm giác không ổn lắm, nhưng cũng không nghĩ gì nhiều.
Đến khi Trần Thời Dữ lướt qua, sau đó có giao diện nhảy ra, thế nhưng lại không phải là máy ảnh.
Mà là màn hình tìm kiếm vừa nãy của Từ Thanh Đào.
Nền trắng chữ đen, vô cùng rõ ràng.
Thanh tìm kiếm hiện ra sắc nét:
“Lúc hôn môi người yêu có thích sờ ngực không?”
Ánh mắt Trần Thời Dữ ngưng trệ.
Để ý thấy anh bỗng dưng không có động tĩnh gì.
Từ Thanh Đào cũng ngẩng đầu nhìn lại, sau đó nhìn thấy giao diện.
Bỗng trầm mặc.
…
Không khí tĩnh lặng đến chết lặng.
Không có bất kỳ báo hiệu gì, Từ Thanh Đào cảm giác mình sắp bốc hơi tại chỗ mất rồi.
Nửa ngày sau, Trần Thời Dữ nhíu mày, quả thực là không cần che giấu ý xấu làm gì nữa: “Bình thường em tìm kiếm những thứ này à?”
…
Đừng nói là cô giống ma cuồng hôn nhé, xin cảm ơn.
Giọng Từ Thanh Đào như tiếng muỗi hừ hừ, lúng ta lúng túng nói: “… Không phải.”
Thật ra, lúc đầu, thứ cô tìm kiếm là kỹ thuật hôn.
Nhưng nếu nói điều này ra, cô sẽ mất mặt không có lỗ chui lần thứ hai.
Nói rồi, hai người đều im lặng.
Nhưng sự mập mờ lại bắt đầu toả lan dần trong không khí.
Hình như nó đang muốn báo hiệu cho chuyện sắp xảy ra.
Ngay lúc này, hàng vạn quả bóng bay màu trắng hồng trút xuống, kéo theo đó là những tiếng hò reo đinh tai nhức óc.
Như sói ẩn mình đã lâu, nay đôi mắt anh trầm xuống, bộc phát dã tính.
Từ Thanh Đào chỉ cảm thấy mình đã bị một sức mạnh lớn kéo lại, sau đó hormone đầy nam tính xâm lăng.
Trong góc quay lưng lại với mọi người, tình cờ bị che khuất bởi một ngọn đèn đường vàng mờ ảo.
Dường như tiếng hoan hô của tất cả mọi người chẳng liên quan gì đến bọn họ.
Như là đang tán tỉnh, không giống với bất kỳ nụ hôn nào, tay anh không còn vòng qua cổ cô như trước nữa.
Răng cô bị cạy ra, hơi thở bất chợt trở nên gấp gáp vì hành động của anh, chiếc nhẫn bạch kim trên ngón áp út lạnh như băng khiến cô trở nên nhạy cảm.
Sau đó, bên tai cô vang lên giọng điệu ẩn giấu ý cười của Trần Thời Dữ, tim cô bị chấn động, như điện giật mà tê tê dại dại.
“Bây giờ đã biết đáp án chưa?”