Tuy rằng bà chủ không muốn biết chút nào cả.
Nhưng bây giờ bà chủ đã cảm nhận được rồi!
Dạo gần đây, Từ Thanh Đào cảm thấy cuộc sống sinh hoạt về đêm của bọn họ diễn ra hơi bị nhiều.
Chỉ là, chưa đợi cô suy nghĩ cho rõ ràng, mạch suy nghĩ đã chìm nổi lên xuống theo động tác của Trần Thời Dữ.
Không thể không thừa nhận rằng, trong chuyện này, quả thật là Trần Thời Dữ có tài năng hơn người, hơn nữa, mặt anh còn vô cùng mặt dày dặn.
Cô còn cho rằng anh chỉ đang đùa với mình trên ghế sô pha mà thôi, nhưng rồi, không biết do hứng thú ác ý nào ghé thăm nữa, anh cứ muốn ép cô phải thừa nhận.
Từ Thanh Đào ngồi trong lòng anh, tai đỏ bừng bừng như sắp rỉ máu.
Tay bị anh nắm lấy để cảm nhận, giờ đây, đầu ngón tay non mịn của mọi ngày bị ép chặt lấy, tôn lên làn da trắng đến kinh người.
Người đàn ông này còn cố tình không chịu bỏ qua cho cô, anh cười xấu xa, giọng nói trầm thấp, dù cũng gấp thật đấy nhé anh vẫn thong thả mà nhìn cô.
Ép cô nói ra mấy lời xấu hổ đó.
…
Rốt cuộc là anh còn muốn để cho cô giáo Tiểu Đào thừa nhận cái gì vậy hả T.T!
Thân là một tổng tài bá đạo, rốt cuộc là anh còn muốn so đo gì với nam sinh cấp ba vậy hả T.T!!
Đến cuối cùng, Từ Thanh Đào đã mệt hết hơi luôn rồi.
Sau khi anh vừa dụ dỗ vừa lừa gạt mà ôm cô vào phòng tắm, nhưng rồi cũng không thể hoàn thành xong xuôi chuyện tắm rửa này.
Đèn ngủ ở Bách Nguyên Nhất Hào sáng đến tận lúc rạng sáng.
Mới không chịu nổi nữa mà tắt vụt đi.
…
Hơn nữa, cũng vì mấy chuyện xấu xa trước lúc ngủ đó của Trần Thời Dữ.
Đã hại cô lâu lắm rồi không nằm mơ lại bỗng dưng nằm mơ thấy một giấc mơ.
Trong mơ, cô quay về lúc học cấp ba, một mình cô ở trong phòng tập múa luyện múa.
Bầu trời bên ngoài đã tối tự bao giờ, ước chừng thời gian, chắc là sắp đến giờ tự học buổi tối.
Trong giấc mộng, tuy bạn học Tiểu Đào cảm thấy giờ này mà tập múa thì hơi là lạ.
Nhưng vì cảnh tượng trong mơ quá sức chân thực, gần như là cô không ý thức được mình đang nằm mơ.
Càng kỳ lạ hơn nữa đó chính là, một lúc sau, Trần Thời Dữ lại xuất hiện ở cửa.
Hình như anh cố ý đợi cô tan lớp, sau khi đứng ở cửa một lúc thì mới đi vào phòng tập múa, tìm vị trí cửa sổ rồi đứng dựa vào.
Xuyên qua tấm gương, có thể cảm giác được ánh mắt của thiếu niên đang rơi trên người cô.
Thực ra, đến đoạn này thì vẫn có thể coi đây là một giấc mơ bình thường.
Chẳng qua là, đoạn video mà Trần Thời Dữ quay trộm buổi chiều hôm đó đã để lại ấn tượng quá sức sâu sắc trong lòng Từ Thanh Đào.
Đến tối, giấc mộng buổi đêm vẫn tiếp tục câu chuyện đó.
Nhưng ngay sau đó, điều khác thường chợt đến, Trần Thời Dữ bỗng dưng tiến lại rồi dựa gần vào cô, sửa lại lỗi sai trong động tác múa của cô.
Đến đoạn này, học sinh cấp ba – bạn học Tiểu Đào đã thấy hơi mơ mơ hồ hồ rồi, dù đang ở trong mơ cũng không thể nào hiểu được rằng, một người ngoài ngành như Trần Thời Dữ lại chỉ dạy người trong ngành như cô ư? Nhưng vì cô của lúc cấp ba có tính tình vô cùng ngoan ngoãn, tất nhiên là cũng không cảm thấy có gì đó sai sai, cứ ngốc nghếch bị anh đánh lừa chỉnh sửa động tác cho mình.
Lại thêm biểu cảm của thiếu niên nữa chứ, trông rất tự nhiên và nghiêm túc.
Thậm chí, anh còn bày ra dáng vẻ cương trực từ trên cao nhìn xuống, không sao nhìn ra được chút chột dạ nào.
Khiến người ta không tự chủ được mà tin tưởng vào.
“Như thế này phải không?”
Giọng nói của cô gái ngọt ngào vô cùng, chất giọng của năm mười mấy tuổi ngọt đến nỗi có thể chắt ra nước.
Sau đó cô nghe thấy giọng nói thanh thanh rành mạch của anh: “Không đúng. Xuống chút nữa.”
Không hiểu bằng cách nào mà hai người đã dính lại rất gần nhau.
Trần Thời Dữ ở trong giấc mơ không mặc đồng phục trường mà anh mặc áo sơ mi trắng cởi hàng cúc đầu.
Trên người anh có mùi xà phòng dễ ngửi, không biết là anh dùng nước giặt nhãn hiệu gì nữa.
Lúc học cấp ba, Từ Thanh Đào thấp hơn so với bây giờ tầm mấy phân, thể trạng cũng mảnh mai và nhẹ nhàng hơn.
Đứng từ góc độ bên ngoài cửa sổ nhìn vào, cô gần như đã chôn mình trong lòng Trần Thời Dữ, bị anh che chắn chặt chẽ.
Anh cụp mắt nhìn cô.
Ánh mắt bao phủ bởi một mảng sương mờ mờ.
Chính tại lúc này, giấc mơ bắt đầu trở nên kỳ lạ.
Thậm chí Từ Thanh Đào còn chưa kịp phản ứng lại, mà nội dung giấc mơ quái lạ này đã phóng thẳng đến hình ảnh giới hạn độ tuổi +, khiến cho cô trở tay không kịp.
Mùa hè, phòng tập múa không có điều hòa, hơi nóng hừng hực phả lên từng cơn.
Hơi thở phả ra rồi quyện hoà vào trước gương, tạo thành hơi nóng hầm hập, trước mặt gương, năm ngón tay của cô với khớp xương ửng đỏ đang bị các ngón tay với khớp xương rõ ràng của thiếu niên tách ra, không cho phép cô chối từ, sau đó, mười ngón tay đan vào nhau, ép ra mồ hôi làm ướt đẫm buổi tối mùa hạ này.
Rõ ràng là, trong mơ thì chắc là sẽ không có ảo giác nghẹt thở gì.
Nhưng Từ Thanh Đào lại cảm thấy không khí càng lúc càng loãng, dần dần, cô thấy mình chỉ hít thở thôi mà cũng thật khó khăn biết chừng.
Nên cô bị nóng đến mức choàng tỉnh.
Kết quả là, vừa mở mắt ra đã đụng phải ánh mắt hừng hừng lửa tình của Trần Thời Dữ.
Từ Thanh Đào: “…”
Hừm!
Cô nói rồi mà, sao cô lại cảm thấy càng lúc càng nóng, hóa ra là nóng thật:)
Liếc nhìn thời gian, là sáu giờ ba mươi phút sáng.
Từ Thanh Đào không thể không khâm phục thể lực của anh, một ông chủ như anh – người ngày ngày ngồi trong văn phòng làm việc, không phải là cơ thể nên bị công việc bào mòn hay sao! Vì sao mà, sau tám tiếng làm việc ban ngày, khi quay về mà anh vẫn còn có thể lăn lộn với cô cả một đêm vậy chứ!
Chiến tranh vừa chấm dứt đã bao lâu đâu, sao đã lại bắt đầu nữa rồi?
Tối hôm qua, là ai nói bản thân mình mệt mỏi rồi lừa cô chủ động? Đây chính là mệt mỏi đấy sao???
Nhớ tới câu dỗ dành đó, dường như nó vẫn còn thoảng bên tai.
Từ Thanh Đào bỗng đỏ mặt.
Lần sau cô mà còn tin tên đàn ông chó này, thì cô giáo Tiểu Đào sẽ không tên là Đào nữa:)
Chỉ là, bao lời muốn nói đều bị chặn ở trong cổ họng.
Cuối cùng, khi đến bên miệng, cũng chỉ còn mấy tiếng thở gấp vỡ vụn.
Lần này cô lại ngủ một giấc nữa.
Cuối cùng thì Từ Thanh Đào cũng đã đưa ra được kết quả so sánh đối chiếu.
Dù là bạn học Trần Thời Dữ lúc cấp ba hay là tổng tài bá đạo Thời Tiểu Dữ.
Thì đều rất cứng:)
…
Vì nguyên nhân giấc mơ này nên vào lúc ăn sáng, Từ Thanh Đào không dám nhìn thẳng vào mặt Trần Thời Dữ, cũng bởi vì cô thấy chột dạ và áy náy.
Theo lý mà nói, cuộc sống về đêm của cô giáo Tiểu Đào rất phong phú, sao lại đói khát đến mức mơ thấy nam sinh cấp ba cho được.
Nghĩ đến tuổi tác hiện giờ của bản thân mình.
Đúng là chẳng khác gì đang phạm pháp cả.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Từ Thanh Đào lướt Weibo một chút.
Độ hot của tối qua vẫn còn đó, hơn nữa, ngay lúc sáng sớm tinh mơ, Weibo chính thức của đài Truyền hình Vân Kinh đã đăng tải video quảng cáo gốc lên Weibo.
Có khán giả trên tivi đợi từng lượt quảng cáo một.
Cố ý vào dưới Weibo chính thức của đài truyền hình lướt lại lần nữa.
Bây giờ thì lượt bình luận đã hơn mười nghìn rồi:
“Ai hiểu cho tôi được đây, tối qua, vì để xem bà chủ, tôi ôm máy tính đợi xem phát lại cả một đêm (thắp nến. jpg)”
“Đặc biệt còn lướt đi lướt lại trên mạng nữa chứ, đúng thật là, xem một vạn lần mà vẫn muốn hô lên hai chữ quá đẹp!!”
“Xem lại lần nữa thì vẫn thấy kinh ngạc như thế…”
Đến chỗ này, đa số các bình luận trông có vẻ rất bình thường.
Câu tiếp theo thì trở nên quái lạ.
“Tôi thì không giống vậy, bây giờ tôi chỉ muốn biết tối hôm qua bà chủ có hoạt động về đêm hay không. jpg”
Từ Thanh Đào: “…”
Sau câu này, nội dung của các bình luận tiếp theo đã bị bẻ cong hoàn toàn:
“?”
“Nói thật, không dám giấu giếm gì, tôi cũng nghĩ như vậy.”
“Lâu lắm rồi bé mới ship CP ngọt ngào như CP tối hôm qua.”
“Ai hiểu được cảm giác muốn phát điên lên của tôi khi ship CP tối qua. jpg”
“Cũng đã tám giờ rồi mà bà chủ vẫn chưa dậy để online Weibo ư? Xong rồi, tôi công bố, bởi vì mệt đến mức không thể dậy nổi!”
Bình luận cuối cùng này đã khiến đầu Từ Thanh Đào nổ tung.
Còn chưa kịp đợi người phụ trách bên phía ekip chương trình thông báo cô chia sẻ bài Weibo, Từ Thanh Đào đã dùng tốc ánh sáng chỉnh sửa giới thiệu xong xuôi.
@ Tiểu Đào năng động: Rất may mắn khi có thể tham gia cảnh quay này, đem nghệ thuật dân gian lưu truyền xuống (tung hoa).
Vừa đăng tải lên, bình luận đã nhảy lên ngay tức thì.
Kể từ sau khi có nhiều fan CP kỳ lạ đó, phần bình luận của cô cũng trở nên kỳ lạ vô cùng:
“Hả?”
“Hả? Vừa nói chị chưa dậy xong thì chị đã chia sẻ Weibo rồi?”
“Xem ra là do bà chủ chột dạ (đầu chó)”
“Ừm… Chúng ta có thể vờ như mình không biết…”
“Hy vọng bà chủ không chỉ lưu truyền được nghệ thuật dân gian, quan trọng nhất là cũng phải truyền lại cho đời sau…”
“Kết quả của việc truyền lại cho đời sau không quan trọng… Đối với tôi mà nói, quá trình mới quan trọng…”
“Nếu như vào buổi tối, lúc đi ngủ á, chị mà thấy sợ thì em có thể trông chừng chị cùng với ông chủ, ý của em là em có thể ngủ dưới gầm giường.”
“Vẫn còn có thể đăng Weibo ư? Xem ra là do ông chủ không được rồi (đầu chó).”
…
Mấy lời bất lịch sự bên trên thì cũng đành thôi đi.
Nhìn thấy câu cuối cùng đó, Từ Thanh Đào vô thức chửi thề trong lòng.
Anh “không được” chỗ nào cơ chứ.
Phải là “anh được quá” mới đúng, có được không!
Nhớ đến sáng nay, khi cô mơ mơ màng màng tỉnh dậy, trên người bị bao phủ bởi nhiệt độ nóng bỏng.
Mặt lại ửng đỏ lên thêm lần nữa.
Mắt thấy bình luận này càng lúc càng nhiều lượt like, sắp xông lên vị trí thứ nhất đến nơi rồi.
Từ Thanh Đào mới đột nhiên nhớ ra là Trần Thời Dữ cũng theo dõi Weibo của cô.
Thế là cô vội xóa bình luận này đi.
Nếu như để Thời nhỏ mọn nhìn thấy bình luận Weibo nói anh không được này…
Người xui xẻo kia sẽ là ai? Người mệt mỏi sẽ là ai? Còn không phải là cô giáo Tiểu Đào sao T.T!!
Sau khi xóa xong, Từ Thanh Đào lại tiện tay mở Weibo của Trần Thời Dữ ra.
Từ tối hôm qua cho đến bây giờ, số lượng người theo dõi anh đã lên đến hai trăm nghìn người, nhưng ngoại trừ hoạt động đăng video làm sáng tỏ đó ra, thì Trần Thời Dữ không đăng tải bất kỳ thứ gì nữa.
Dường như bao sự vui thích của cộng đồng mạng không hề liên quan gì đến anh.
Từ Thanh Đào cắn cắn đũa, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang ở bàn bếp.
Cô lại mở video này ra, xem lại một lượt.
Giờ đây, những nghi hoặc cuồn cuộn dấy lên trong cô từ tối qua lại bỗng dưng trồi lên.
Trong lòng khó chịu vô cùng, muốn biết liệu Trần Thời Dữ tiện tay giữ đến hiện giờ rồi bỗng nhớ ra mình có lưu trữ đoạn video này, hay là anh vẫn luôn lưu nó ở trong điện thoại a a a a!
Không nghĩ đến chuyện này thì thôi, vừa nghĩ đến thì Từ Thanh Đào như đang mắc xương trong cổ họng.
Đến nỗi, dù có gặp phải hiểm nguy thì cũng muốn đi hỏi cho rõ ngọn ngành.
Vừa hay Trần Thời Dữ rót cho cô một ly sữa bò, anh đưa đến trước mặt cô.
Từ Thanh Đào không có tâm trạng để uống, níu lấy cánh tay anh một lát.
Trần Thời Dữ nhướn mày nhìn cô, sau đó ngồi xuống: “Muốn anh đút cho em à?”
Từ Thanh Đào: “.”
Trong lòng anh.
Hình tượng của cô trong lòng anh là hình tượng gì, thì mới khiến cho lòng anh có ảo giác đến bữa ăn sáng mà cô cũng muốn anh đút?
Tuy Từ Thanh Đào rất rất thích làm nũng ở trước mặt anh.
Nhưng cũng không khoa trương đến mức độ này.
“Không phải.” Cô lặng lẽ phản bác: “Chỉ là em đang có chuyện muốn hỏi anh thôi.”
“Ừm. Yêu em chính là sự bảo đảm lớn nhất với em.” Trần Thời Dữ bỗng dừng lại, giọng điệu bình thản: “Em còn muốn hỏi gì không?”
Từ Thanh Đào: “…”
Có phải anh cảm thấy mình rất hài hước nên dù có mất đi một cô vợ thì cũng không sao cả?
Nhìn thấy dáng vẻ cà lơ phất phơ này của anh, tâm trạng vốn đang căng thẳng của Từ Thanh Đào cũng thả lỏng theo rồi.
Dứt khoát “sống chết mặc bay”: “Em chỉ tò mò, chẳng phải là tối qua anh đã đăng một video à.”
Trần Thời Dữ nhìn chằm chằm vào cô.
Trong mấy giây ngắn ngủi, Từ Thanh Đào cảm thấy tim mình đập nhanh vô cùng, thử thăm dò anh: “Video lâu như vậy rồi, anh tìm được ở đâu thế?”
Trong một khoảnh khắc, phòng khách tĩnh lặng đến lạ.
Trần Thời Dữ vẫn ung dung liếc nhìn cô một cái, bình thản mở miệng: “Lúc trước anh lưu trong điện thoại cũ.”
Anh vừa nói xong thì Từ Thanh Đào lại sững sờ.
Không thể bắt bẻ được chi tiết nào trong câu trả lời của Trần Thời Dữ, video này có từ rất lâu trước kia, việc anh lưu trữ ở trong điện thoại cũ cũng là chuyện rất bình thường.
Nhưng mà, chắc là sẽ không có khả năng mỗi lần anh đổi điện thoại thì sẽ chuyển video này vào trong điện thoại mới đâu nhỉ?
Vừa mất thời gian lại… lại vừa không nghĩ ra lý do tại sao anh lại để ý đến video đó như vậy nữa.
Chỉ là, trong nháy mắt ấy, nếu nói lòng cô không thấy mất mát là giả.
Thậm chí, đến chính Từ Thanh Đào còn không biết bản thân mình đang thấy mất mát vì điều gì.
“Hóa ra là vậy.” Giọng nói của cô buồn bã.
Nhưng lại không ngẩng đầu để nhìn thấy ý cười chợt lóe qua đôi mắt Trần Thời Dữ.
Rất nhanh sau đó anh đã khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, nhưng giọng nói thì nghe chẳng nghiêm chỉnh chút nào: “Thất vọng đến mức này rồi ư?”
“Cái gì?”
Trong giây lát, Từ Thanh Đào không sao nghe ra được hàm ý trong lời nói của Trần Thời Dữ.
Nhưng chưa đến mười giây, Từ Thanh Đào bỗng nhận ra.
Cô thất vọng á? Có gì đáng để cô phải thất vọng cơ chứ? Chẳng lẽ thấy thất vọng vì anh không lưu trữ video này mọi lúc mọi nơi ngay bên cạnh?
…
Trời.
Từ Thanh Đào cảm thấy bản thân mình che giấu cảm xúc rất tốt, sao lại dễ dàng bị nhìn thấu như vậy?!
Hơn nữa…
Mất mặt quá đi mất!!
Suýt thì đã viết thẳng lên mặt nguyên câu “Hy vọng rằng, sau bao nhiêu năm trôi qua, anh chưa từng quên mình”.
Thế thì có khác nào đã viết mấy chữ “ảo tưởng sức mạnh” đến nỗi không thể viết được nữa đâu?
Từ Thanh Đào cảm thấy ngón chân của cô đang đào trên đất.
Chẳng mấy chốc đã có thể đào ra một tòa thành, ngốc nghếch thêm vào một câu, vẫn cố mà cãi cùn: “Ai thất vọng chứ. Em chỉ thuận miệng hỏi thôi.”
“Ừm.” Trần Thời Dữ gật đầu, nói ra câu chứa chan bao hàm ý: “Anh còn tưởng là em đang hy vọng mỗi ngày anh đều lấy video đó ra xem một lần cơ.”
Từ Thanh Đào: “.”
Cô! Không! Có!
Dẫu rằng lúc trước cũng có chút chút suy nghĩ tưởng bở như vậy, nhưng ngay trong giờ phút này, tất cả đều tan biến thành tro bụi rồi.
Chiếc cổ mảnh khảnh của Từ Thanh Đào đỏ ửng lên một mảng lớn, rồi nó dần lan lên trên mặt.
Trời ạ, xấu hổ chết mất, sao cô lại cảm thấy Thời Tiểu Dữ sẽ là kiểu người thâm tình như thế cơ chứ a a a a T.T!!
Vào lúc cô cúi đầu gặm nhấm nỗi đau, dáng vẻ “chỉ cần mình không xấu hổ thì kẻ xấu hổ là người khác”.
Trần Thời Dữ lại ôm tâm tình vui vẻ nói thêm một câu: “Nhưng mà, cũng không phải là không được.”
Từ Thanh Đào: “?”
Trần Thời Dữ nhìn cô, ý tứ sâu xa: “Nếu đổi thành dáng vẻ tối qua của em, thế thì rất thích hợp để mỗi tối anh lấy ra xem một lần.”
?
Tối qua cô có dáng vẻ gì?
Bất chợt, sau khi Trần Thời Dữ nói xong câu này, trong đầu cô đột nhiên nảy ra một hình ảnh không thể nào diễn tả bằng lời được.
Anh dỗ cô lên trên, âm thanh nức nở dài ngắn đan xen, lắc lư qua lại, là một bữa tiệc thị giác tuyệt vời.
Chỉ trong nháy mắt, mắt hồ ly trợn tròn vì lời nói quá sức trắng trợn của anh.
Nếu bây giờ mà cô có đuôi, thì chắc là lông tơ trên đuôi đã dựng đứng hết cả lên rồi.
Xấu hổ tới nỗi, vành tai đỏ đến mức muốn nhỏ máu tới nơi rồi.
Thời Tiểu Dữ, anh có biết xấu hổ không vậy hả!! Ai lại cho anh cơ hội quay kiểu video quỷ quái đó cơ chứ!!
Từ Thanh Đào tức đến mức nói không nên lời: “Anh, anh biến thái thật đấy.”
“Có mỗi thế mà cũng bảo anh biến thái?” Trần Thời Dữ bật cười: “Anh cảm thấy anh vẫn rất đứng đắn.”
Dường như trong lời nói còn ẩn giấu ẩn ý, anh nói: “Suy cho cùng, anh cũng không có hứng thú với trẻ vị thành niên.”
Từ Thanh Đào: “.”
Em cảm ơn anh vì anh vẫn chưa giống súc vật đến vậy!!
Vốn dĩ cô đang vô cùng hung hăng kiêu ngạo.
Nhưng sau khi cô nghe thấy anh nhắc đến chuyện bản thân anh không có hứng thú với trẻ vị thành niên, không biết sao cô lại chợt nhớ đến giấc mơ lúc sáng của mình.
Hình bóng nam sinh cấp ba nào đó cứ lởn vởn vờn quanh trong đầu cô, không sao xua tan đi được.
So sánh qua lại một chút, cứ như thể là bản thân cô có bản mặt rất dày vậy.
Từ Thanh Đào bỗng thấy nghẹn họng.
Thế nhưng, có vẻ như cô không có cách nào phản bác lại được.
Trần Thời Dữ biết cô gái nhà anh có da mặt rất mỏng.
Trêu chọc thì chỉ được trêu chọc một chút mà thôi, trêu chọc quá đáng thì sẽ phải trả một cái giá rất đắt.
Thế nên sau đó Từ Thanh Đào không nói chuyện, Trần Thời Dữ cũng không bắt nạt cô nữa.
Chỉ là, lúc chuẩn bị đi ra ngoài, Từ Thanh Đào tiện tay chọn một chiếc cà vạt trong tủ quần áo.
Từ sau khi bắt đầu làm trong ngành truyền thông cá nhân, thu nhập của Từ Thanh Đào cũng tăng lên như bay.
Khi trước cô dùng tiền lương ít ỏi để mua một cái cà vạt trị giá tám trăm tệ cũng thấy đau lòng, bây giờ thì đã có thể chi hai nghìn tệ để mua cà vạt mà mắt không thèm chớp lấy một cái.
Đương nhiên là, có chết thì cô cũng không thừa nhận vì mua cà vạt cho Trần Thời Dữ nên cô mới không thèm chớp mắt.
Lúc mua túi mấy nghìn tệ cho bản thân mình, cô phải đi đi lại lại ngắm ngắm rồi xoắn xuýt tận hai tuần liền. jpg
Trong tủ quần áo có một chỗ được thiết kế riêng để chứa cà vạt.
Hàng ngoài cùng là những cái mà Từ Thanh Đào mới mua thêm cho Trần Thời Dữ.
Sau khi chọn một chiếc cà vạt màu xanh coban và thắt lại cho anh, Từ Thanh Đào đang định lùi một bước nhỏ về đằng sau.
Thì đã nghe thấy Trần Thời Dữ cất tiếng hỏi: “Sao hôm nay em lại nghĩ đến việc hỏi anh về chuyện video?”
Từ Thanh Đào không thể ngờ rằng, đã qua lâu như thế rồi mà anh vẫn chưa chịu bỏ qua vấn đề này.
Nhưng bản thân cô thì không thể trưng ra khuôn mặt dày dặn mà nói “Bởi vì, thật ra là em cảm thấy ánh trăng sáng mà anh nói có thể là em” được, nếu như hỏi ra mà lại nhận được đáp án phủ định, lấy tính cách sĩ diện của Từ Thanh Đào, có khả năng là cô sẽ mất mặt đến nỗi bốc hơi ngay tại chỗ mất thôi.
“Em chỉ thuận miệng hỏi anh thôi.” Từ Thanh Đào lẩm bẩm một câu: “Chỉ là vì em thấy tò mò thôi.”
Ánh mắt của cô rơi vào chiếc cà vạt, cuối cùng, cảm xúc đã giành chiến thắng trước lý trí, dò hỏi vấn đề ở sát ngay ranh giới nguy hiểm này một cách uyển chuyển vô cùng: “Chẳng phải trước đó anh nói anh từng có ánh trăng sáng hồi ở nước ngoài à? Trong điện thoại còn lưu video của nữ sinh khác nữa, cô ấy nhìn thấy mà không biết ghen à.”
Trông Trần Thời Dữ như là đã nghe thấy chuyện gì đó rất thú vị: “Ánh trăng sáng?”
Ha ha, bây giờ anh không muốn thừa nhận nữa phải không?!
Từ Thanh Đào giúp anh nhớ lại một chút: “Hồi trước, lúc ở trong quán lẩu, anh từng nói là anh có người mà anh thích.”
Còn nói là cô ấy coi anh như cái lốp xe dự phòng nữa.
Nhưng, không biết xuất phát từ tâm lý gì mà sau câu nói ấy.
Từ Thanh Đào kịch liệt phủ nhận cách nói “lốp xe dự phòng” này.
“Ồ.” Trần Thời Dữ chậm rãi nói: “Nhớ ra rồi, đúng là đã từng có một người như vậy. Nhắc đến cô ấy làm gì, chưa nhắc đến mà đã ghen rồi à.”
Anh dừng lại một chút: “Suy cho cùng, cô ấy cũng đã kết hôn rồi mà.”
Từ Thanh Đào: “.”
Lần ở trong quán lẩu, Trần Thời Dữ cũng dùng lý do này để thoái thác.
Đã kết hôn rồi, ánh trăng sáng của anh.
Từ Thanh Đào chợt cảm thấy, nếu cứ tiếp tục vấn đề này thì trông có vẻ hơi tế nhị.
Thế nhưng, não bộ như thể là không chịu nghe lời khống chế vậy, bật thốt ra một câu: “Chỉ đơn giản là vì em thấy hơi tò mò, cái người…”
Bỗng dừng lại, Từ Thanh Đào mới tiếp tục: “Ánh trăng sáng của anh đó, bây giờ đang làm gì?”
Đáng tiếc thay, Trần Thời Dữ không trả lời.
Trong nháy mắt ấy, Từ Thanh Đào không thể miêu tả được cảm giác trong lòng mình.
Vừa cảm thấy hơi may mắn vì anh không tiếp tục đề tài này, lại vừa cảm thấy hơi mất mát.
Đến cổng, đường đến cao ốc Kim Mậu và Hằng Gia ngược hướng nhau.
Bình thường thì Từ Thanh Đào và Trần Thời Dữ sẽ tách nhau ra, mỗi người một ngả rồi đi làm từ chỗ này.
Giống như mọi người, sau khi kiểm tra xem bản thân có mang thẻ nhân viên hay chưa, Từ Thanh Đào chuẩn bị lên xe.
Nhưng rồi, ngay một giây trước khi cô lên xe, đột nhiên cánh tay của cô bị Trần Thời Dữ túm lấy.
Sức lực giữa nam và nữ cách biệt quá lớn.
Gần như là chỉ trong nháy mắt, trọng tâm của Từ Thanh Đào không còn vững vàng nữa, thế là cô vội xoay người lại rồi vịn vào anh.
Cũng không biết sao mình lại ở trong lòng anh nữa rồi.
Ở trong nhà thì không sao.
Nhưng mà, giữa ban ngày ban mặt thế này, còn đang ở dưới tầng mà họ lại ở trong tư thế thân mật đến nhường này, Từ Thanh Đào lại mắc chứng bệnh vừa xấu hổ vừa sợ hãi nữa rồi!
Hơn nữa, khoảng cách gần gũi thế này đã vượt qua giới hạn của “thân mật” mất rồi.
Từ Thanh Đào mơ hồ cảm thấy, hình như Trần Thời Dữ định nói cái gì đó à?
Quả nhiên, ngay giây sau, anh đã chậm rãi mở miệng hỏi cô: “Từ Thanh Đào, có phải là em đã quên gì rồi không?”
Từ Thanh Đào: “?”
Chỉ lo lắng mỗi chuyện bản thân mình sẽ quên thẻ nhân viên, bởi vì sẽ bị trừ lương đó:)
Nhưng cô đã nhanh chóng nhận ra được rằng, chắc chắn chuyện mà Trần Thời Dữ nói đến không phải là thẻ nhân viên.
Chắc không phải là nụ hôn chào buổi sáng đâu nhỉ…
Như thế thì sẽ bị sét đánh chết thật đó, hôn môi ở trong cái khu người đến người đi như thế này thì sẽ bị người qua đường nghĩ là cặp đôi não tàn đó T.T!!
Trần Thời Dữ cũng không để cô do dự quá lâu, anh cụp mắt xuống: “Nụ hôn chào buổi sáng của anh đâu?”
Từ Thanh Đào: “.”
Cô! Biết! Ngay! Mà!
Trông Trần Thời Dữ vô cùng bình thản, anh nói: “Bình thường, lúc ở trong nhà, vợ đeo cà vạt cho chồng thì sẽ hôn chồng mình.”
Ồ.
Thế ra, bây giờ cô giáo Tiểu Đào còn phải xin lỗi anh đấy à?
“Nhưng anh nể tình em mới vi phạm lần đầu, thế nên anh bỏ qua cho sự lơ là của em.” Trần Thời Dữ cười ra tiếng: “Bây giờ bù lại, hiểu không?”
Sức lực của anh lớn, Từ Thanh Đào biết, nếu hôm nay cô không hôn anh, thì người đàn ông có trái tim mong manh này sẽ dây dưa mãi không chịu buông ra:)
Cô giáo Tiểu Đào vội vội vàng vàng lén lút liếc mắt nhìn xung quanh, khu Bách Nguyên vào lúc sáng sớm không có người qua lại, thế là cô kiễng chân lên, nhanh chóng hôn lên môi anh một cái.
Vốn dĩ đây chỉ nên là một cái hôn nhẹ – vừa chạm là tách ra luôn.
Không ngờ rằng, Trần Thời Dữ không nói năng gì mà cứ thế giữ lấy gáy cô rồi trao nụ hôn sâu.
Lúc tách nhau ra, anh lùi lại.
Theo thói quen mà mút lấy cánh môi cô, để lại một lớp nước bóng loáng đầy ái muội, thế thì mới được coi như là đã kết thúc.
Từ Thanh Đào thở gấp, mặt lại ửng đỏ.
Chỉ nghĩ đến việc mau chóng lên xe để không bị ai nhìn thấy.
Lại không nghĩ đến chuyện mình sẽ bị Trần Thời Dữ ngăn lại.
Lần này Từ Thanh Đào tức giận thật rồi!
Siết chặt nắm đấm. jpg
Nhưng câu tiếp theo của Trần Thời Dữ lại khiến cô sững sờ ngay tại chỗ.
Giọng nói của người đàn ông bình thản vô cùng: “Chẳng phải vừa nãy em tò mò về ánh trăng sáng của anh đang làm gì à.”
Không hiểu sao trái tim cô lại đập nhanh hơn.
Trần Thời Dữ cụp mắt nhìn cô, hàng mày hơn nhếch lên, dường như anh đang đưa ra lời giải đáp cho cô: “Nếu cô ấy đã kết hôn rồi.”
Câu nói sau cuối, anh nói vô cùng chậm.
Ánh mắt cứ mải miết rơi trên mặt cô như thế.
“Thế thì, chắc là bây giờ vừa kết thúc một nụ hôn chào buổi sáng với chồng của cô ấy.”