Sau hôm đó, Từ Thanh Đào không thể tập trung làm việc được.
May mắn là đang ở thời điểm cuối năm, thời gian để cô mất tập trung và ngây ngốc cũng không còn nhiều, tất cả mọi người trong “Đệ nhất kinh tế tài chính” đều trở thành chó, thân là hạt giống, là trọng điểm đào tạo của Nghiêm Linh, tất nhiên là Từ Thanh Đào bận rộn hơn so với người khác nhiều.
Quả thật là, chỉ mong sao hai mươi tư giờ nhân lên thành bốn mươi tám giờ để dùng.
Trước khi đến hội nghị thường niên, trong công ty xảy ra một đoạn nhạc đệm nho nhỏ.
Laura nộp đơn từ chức, điều này đã khiến cho tất cả mọi người thấy bất ngờ.
Suy cho cùng, cũng đã đến cuối năm rồi, ít nhất thì cũng phải lấy tiền thưởng cuối năm rồi hẵng đi chứ.
Hơn nữa, tình hình kinh tế năm nay ra sao thì mọi người đều nhìn thấy cả, chắc chắn sẽ không dễ tìm công việc mới trong khoảng thời gian đầu năm.
Chỉ là, trước chuyện từ chức của cô ta, Từ Thanh Đào lại không có biểu hiện gì.
Hai người cũng từng xích mích đôi ba lần, cùng trong công ty nên càng khó xử, không phải là cô không biết rằng, trước đây, trong mấy lần cô lên hot search, Laura cũng “đục nước béo cò” mà bắt nhịp rồi mắng mỏ cô. Từ Thanh Đào lười so đo tính toán với cô ta, suy cho cùng, trước đây từng có một Dương Hân từ chức, bây giờ thì lại có thêm một Laura nối bước theo sau.
Người không biết chắc là sẽ cho rằng, là do cô lấy danh nghĩa vợ của chủ tịch Hằng Gia ra để chèn ép người trong công ty:)
Song song với việc hội nghị thường niên đang đến gần, Từ Thanh Đào nhớ đến chuyện cô từng đồng ý với Nghiêm Linh rằng mình sẽ múa.
Tuy rằng, so với việc quay video tuyên truyền, múa trong hội nghị thường niên không tính là chuyện lớn lao gì cả, nhưng Từ Thanh Đào vẫn nghiêm túc lựa chọn trang phục mình sẽ mặc trong hôm đó.
Thế là, bây giờ, khi nhớ đến mới chợt nhận ra, hầu như quần áo của cô vẫn còn đang ở trong khu Xuân Điền.
Cũng chính là chỗ Từ Thanh Đào ở trước khi cô chuyển đến Bách Nguyên Nhất Hào.
Khi đó cô cũng không có dự định sẽ sinh sống lâu dài ở khu Xuân Điền, nguyên nhân tiên quyết khiến cô lựa chọn khu chung cư cũ kỹ này là vì nó cách công ty khá gần.
Nguyên nhân tiếp theo là vì giá phòng khá rẻ, thật ra mà nói, cô không có thói quen thuê chung phòng với người khác, ở vùng đất Vân Kinh này, chỉ cần là phòng có thang máy, thì về cơ bản, giá thuê sẽ dao động khoảng hơn bảy, tám trăm tệ một tháng.
Cũng có thể là vì giá phòng rẻ.
Nên công tác quản lý an ninh và quản lý tài sản bên này có mà cũng như không, vậy nên sau đó mới xuất hiện chuyện gặp phải kẻ giết người.
Cách đây không lâu, nghi phạm đã bị đồn cảnh sát bắt giữ, Từ Thanh Đào theo dõi tình hình thụ án trên mạng, hình như gã đã bị kết tội tử hình.
Đến cả hoãn án cũng không có, thời gian chấp hành là năm sau.
Khi nhìn thấy tin tức này, lòng Từ Thanh Đào chợt thấy hốt hoảng trong giây lát.
Bỗng dưng trong đầu cô lại hiện lên lại hình ảnh tối hôm đó cô nói lời ly hôn với Trần Thời Dữ.
Cô còn cho rằng, cả đời này, giữa cô và Trần Thời Dữ thực sự không còn duyên phận gì nữa.
Lúc học cấp ba sai lầm một lần, khó khăn lắm mới động viên tinh thần của bản thân, bảo ban chính mình phải nắm bắt cơ hội thứ hai, không muốn mình phải ôm niềm tiếc nuối ấy đến già.
Nghĩ đến chuyện họ suýt thì phải xa cách nhau, cô thấy sợ hãi không thôi.
Hôm nay nhớ lại mà vẫn có thể khiến cho Từ Thanh Đào đổ mồ hôi lạnh đầy người.
Chiều nay Trần Thời Dữ định đến đón cô tan làm.
Nhưng nhớ đến chuyện mình phải đi lấy quần áo, bèn bảo anh báo lão Dương đến đón là được.
Trong mấy phút ngắn ngủi cúi đầu xem điện thoại.
Tạ Sênh đã bắt đầu “lẩm bẩm” oán trách: “Tớ nói này, cậu như thế là đủ rồi đó, cậu với chồng cậu ngọt ngào quá mức cho phép rồi đó, mới có cả ngày không gặp mặt nhau thôi mà, cần phải xem điện thoại bao nhiêu lần mới đủ vậy hả?”
Bị bạn tốt nhắc nhở, mặt của Từ Thanh Đào đỏ ửng lên: “Cũng không đến mức ngọt ngào quá mức đâu.”
Cô nghiêm túc biện giải cho bản thân mình một chút: “Tớ chỉ muốn nói với anh ấy một chút mà thôi, tớ nói tối nay tớ muốn quay về khu Xuân Điền lấy quần áo, bảo chú Dương đến đón tớ.”
Tạ Sênh hỏi: “Sau này cậu định sẽ sống ở Bách Nguyên Nhất Hào luôn à?”
Từ Thanh Đào: “… Chắc là vậy, tớ với anh ấy cũng đã kết hôn rồi mà, sống chung với nhau thì có gì lạ đâu.”
“Cậu không thấy lạ nhưng tớ thấy lạ.” Khó khăn lắm mới mới hẹn được Từ Thanh Đào, cái người mà trong đầu chỉ toàn là yêu đương, ra ngoài chơi một lần, Tạ Sênh cũng hỏi ra nghi ngờ mà bản thân cô ấy đã chôn giấu trong lòng từ rất lâu: “Tớ cảm thấy tò mò lắm luôn, sao cậu yêu cậu ta nhanh thế nhỉ? Lạ thật đấy? Chẳng lẽ là Trần Thời Dữ biết bỏ bùa gì gì đó à?”
Từ Thanh Đào: “…”
Cô chột dạ uống một ngụm trà sữa: “Cũng không hẳn là yêu anh ấy nhanh.”
Khi đó mạnh miệng sống chết không chịu thừa nhận chuyện này.
Bây giờ, khi có dịp nói ra với Tạ Sênh, hình như cô không khó chịu đến thế: “Bởi vì lúc trước tớ từng thích anh ấy rồi.”
Cô vừa nói xong câu này.
Thì không khí tĩnh lặng một chốc.
Nhưng, ngoài ý muốn là Tạ Sênh lại tiếp nhận chuyện này rất nhanh chóng.
Bây giờ thì đến lượt Từ Thanh Đào thấy tò mò: “Sao trông cậu không kinh ngạc chút nào vậy?”
Tạ Sênh: “Bởi vì lúc đó tớ thấy chuyện cậu kết hôn với Trần Thời Dữ khá kỳ lạ, tớ quen biết cậu bao năm nay rồi, nhưng tớ còn chưa từng thấy lá gan của cậu lớn đến nỗi có thể tùy tiện tìm một người đàn ông để kết hôn, không những thế, người này không phải ai khác mà còn là Trần Thời Dữ nữa chứ.”
Dường như chợt nhớ ra điều gì đó, Tạ Sênh bỗng kinh ngạc thốt lên: “Thế là, bởi vì khi đó cậu vẫn có ý với cậu ta nên cậu mới cầu hôn à?”
Từ Thanh Đào: “…”
Cũng không hoàn toàn là vì nguyên nhân này, có được không.
Nhưng, ngay khi cô định phản bác lại, thì bỗng dưng không thể tìm ra được lý do gì để phản bác.
Sau khi thừa nhận mình thích anh, bao nhiêu dấu vết lúc trước cũng dễ giải thích hơn hẳn.
Cũng bởi vì cô thích anh, thế nên, dù là trước kia hay là hiện tại, dù xa cách nhau bao nhiêu năm và nay đã gặp lại, từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy anh, cô vẫn sẽ giẫm lên vết xe đổ lúc trước, không cách nào cứu chữa được.
Tình cảm không hề mất đi, nó chỉ đang say giấc dưới đáy biển sâu, đợi anh mang cơn bão đến.
Từ Thanh Đào cảm thấy, nếu cho cô thêm chút dũng khí.
Có khi cô sẽ dám thẳng thắn thừa nhận ngay trước mặt Trần Thời Dữ.
Tạ Sênh càng phân tích càng cảm thấy bản thân mình rất đúng, đếm đếm đầu ngón tay, giống như là vừa phát hiện ra thế giới mới vậy: “Tớ nói mà, bảo sao lúc cậu yêu đương với Trần Thời Dữ lại giống như người yêu cũ cứ lo được lo mất, lúc cậu yêu đương với Tống Gia Mộc, cậu không hề như vậy, cậu có biết không, tuy rằng tớ cảm thấy, lần nào cậu đi tìm Trình Gia Di thì trông cậu cũng rất tức giận, nhưng cậu lại bằng lòng khoan dung cho anh ta nhiều lần rồi cứ đi tìm Trình Gia Di như vậy.”
Cô ấy cảm thán: “Lúc đó tớ còn cảm thán tình yêu thật vĩ đại biết bao.”
Nhưng bây giờ nghĩ lại thì…
Chẳng phải là tình yêu vĩ đại gì, mà thực ra, cô không để ý đến vậy.
Cô lại nói sang vài chuyện khác với Tạ Sênh thêm một lúc, bấy giờ thì xe của lão Dương mới đến.
Màn đêm trong ngày đông đến sớm, mới sáu giờ mà hoàng hôn đã đi đến cùng.
Đã lâu rồi không đến khu chung cư Xuân Nguyên, trước đó mấy tháng, vì phải sửa chữa trạm tàu nên con đường ngoài khu có đầy ổ gà.
Kiểu dáng như xe Bentley mà muốn đi vào thì hơi khó khăn, đương nhiên, quan trọng hơn cả phải là, xe đắt tiền như vậy mà đi vào, lỡ may bị trầy xước chỗ nào thì cô giáo Tiểu Đào sẽ thấy lòng mình đớn đau vô cùng!!
Cô bèn nói lão Dương đợi cô ở bên đường đối diện khu chung cư.
Còn cô thì xuống xe, đi thêm mấy bước đến đơn nguyên chung cư [].
[] Đơn nguyên chung cư là định nghĩa để mô tả những căn hộ đơn lẻ tập trung xung quanh một nút giao thông đứng bao gồm thang bộ và cả thang máy. Loại hình chung cư kiểu đơn nguyên này hiện đang dần thay thế cho những dạng khác và trở thành kiểu chung cư được xây dựng phổ biến nhất hiện nay ở nước ta.
Trước đó không lâu, ở Vân Kinh, tuyết vẫn cứ rơi mãi không ngừng, trong mấy ngày nay thì tuyết tích tụ lại, vẫn chưa hề tan đi.
Cô đi giày cao gót, định mở đèn pin điện thoại lên, cẩn thận bước đi.
Đồ đạc cần thu dọn cũng không quá nhiều.
Chỉ cần lấy mấy bộ đồ mặc trong mùa đông mang về Bách Nguyên Nhất Hào là được.
Lúc lúc nói ra câu này, chính bản thân Từ Thanh Đào cũng không nhận ra được điều gì.
Cô đung từ “về” cho Bách Nguyên Nhất Hào.
Cô có nhiều đồ đạc, căn phòng ba mươi mét vuông hồi trước cô thuê đã bị chất chồng chất đống bởi vô số đồ đạc của cô.
Cùng với việc chuyển dần dần đồ đạc của mình sang Bách Nguyên Nhất Hào như con kiến chuyển nhà, phòng thuê này cũng trống trải hơn một chút.
Chỉ mới trôi qua có nửa năm ngắn ngủi.
Hình như số mệnh đã có những biển chuyển mạnh mẽ đến nghiêng trời lệch đất.
Về thăm chốn cũ một lần nữa, cũng là lần đầu tiên, lần đầu tiên cô chợt nhận ra căn hộ mình từng ở trong một năm vô cùng lạnh lẽo.
Rõ ràng là Bách Nguyên Nhất Hào vừa to lớn vừa rộng rãi hơn nó, nhưng hình như, ở nơi đó, vì có sự tồn tại của một người nào đó nên trông mới giống một ngôi nhà hơn.
Lấy mấy bộ quần áo rồi để vào trong túi.
Từ Thanh Đào liếc mắt nhìn giờ, cô định về trước khi Trần Thời Dữ về đến nhà, thế nên động tác xuống tầng cũng rất nhanh nhẹn.
Đến cổng của đơn nguyên chung cư, bước chân của cô chợt dừng lại.
Thật ra, lúc vừa mới bước vào cổng, cô cũng đã cảm thấy hơi sai sai, cảm giác được có một ánh mắt nào đó cứ nhìn chằm chằm vào mình.
Sắc trời chập tối, khiến người ta sởn hết tóc gáy.
Có kinh nghiệm lần trước bị hung thủ giết người bám theo.
Từ Thanh Đào vô cùng sợ hãi, đồng thời, cô nắm chặt lấy vật dụng phòng sói ở trong túi.
Cùng lúc đó, cô cúi đầu rồi bước chân chạy thật nhanh về hướng của lão Dương.
Cứu mạng T.T
Cô giáo Tiểu Đào không thể, ít nhất thì cũng không nên nên xui xẻo như vậy cơ chứ, “được” gặp kẻ giết người ở cùng một nơi những hai lần cơ á?!
Nhưng, ý tốt không đến mà ý xấu thì lại linh.
Vừa ra khỏi đơn nguyên chung cư không lâu, đã cảm thấy cổ tay mình bị người khác dùng sức nắm lấy.
Từ Thanh Đào sợ hãi kêu lên một tiếng, theo phản xạ có điều kiện, cô mở vật dụng phòng sói ra rồi xịt.
Nước ớt cay xè phun ra như một màn sương vậy, lẫn lộn trong đó, cô thoáng nghe thấy giọng của một người đàn ông – một giọng nói vừa lạnh lùng vừa quen thuộc, song song với đó, âm thanh rên rỉ kêu đau cũng vang lên.
Động tác của Từ Thanh Đào chợt sững lại.
Ngàn vạn lần cũng không thể nào ngờ được rằng, người mà cô gặp ở cổng đơn nguyên chung cư không phải là ai khác, mà người này chính là Tống Gia Mộc – người đã lâu không gặp.
Đã qua một khoảng thời gian khá dài sau lần Tống Gia Mộc bị mất mặt ở trên Weibo, kể từ đó tới nay, Từ Thanh Đào không nghe thấy tên anh ta ở trong giới giải trí nữa.
Thi thoảng cũng có nghe thấy tình hình gần đây của anh ta, nghe nói là đã từ chức rồi ra nước ngoài nghỉ ngơi, Từ Thanh Đào nghĩ thầm, gia đình anh ta cũng có nhiều tiền, cho dù mấy năm không đi làm thì anh ta cũng không đói chết được.
Chắc anh ta ở nước ngoài vẫn đang sống rất tốt.
Kết quả là, hôm nay gặp lại nhau, chợt cảm thấy hình như cuộc sống của anh ta cũng chẳng tốt đến vậy.
Tuy rằng vẫn có thể nhìn ra được là, anh ta đã cẩn thận tút tát chỉnh trang lại bản thân mình một lượt, nhưng quầng thâm dưới mắt và sự mệt mỏi giữa hai đầu lông mày là thứ mà anh ta không tài nào che giấu được.
Lại cộng thêm việc vừa bị cô xịt cho cả người đầy nước cay, trông có vẻ hơi buồn cười.
Lúc bấy giờ, cả hai người đều không mở miệng nói chuyện.
Mắt của Tống Gia Mộc đỏ hoe, không biết là do bị nước cay kích thích hay là đỏ hoe bởi vì nguyên nhân khác nữa.
Khoảnh khắc khi anh ta nhìn thấy Từ Thanh Đào, tất cả mọi từ ngữ đã được sàng lọc và chuẩn bị kỹ càng từ trước đó đều bay biến hết đi.
Anh ta đã ra nước ngoài mấy tháng nay rồi.
Lần đầu tiên là vào lúc Từ Thanh Đào xảy ra chuyện ồn ào với Trình Gia Di trên hot search Weibo, Tống Gia Mộc không biết.
Anh ta chỉ nghĩ tới chuyện, làm cách nào để có thể giải thích hết tất cả những điều này cho Từ Thanh Đào.
Anh ta định, sau khi điều chỉnh tâm trạng cho thật tốt ở nước ngoài, thì sẽ quay về nước rồi bắt đầu lại với cô thêm lần nữa.
Dẫu rằng, cô với Trần Thời Dữ đã ở bên nhau, thế thì đã sao?
Chẳng lẽ giữa bọn họ không có chút gì đáng để cô để tâm hay sao, đã ở bên nhau nhiều năm như vậy rồi mà, chẳng lẽ hết thảy mọi thứ đều là ảo ảnh à?
Anh ta biết, Từ Thanh Đào hay cả nể, cô dễ mềm lòng.
Vậy nên anh ta mới còn lại chút cơ hội sống sót.
Nhưng, hôm đó, một người bạn lướt thấy hot search trong nước đã kinh ngạc đưa điện thoại cho anh ta xem: “Gia Mộc, đây không phải là bạn gái cũ và bạn gái hiện tại của cậu à, sao cả hai người bọn họ đều lên hot search vậy?”
Lúc đầu, anh ta chỉ cho rằng là do Từ Thanh Đào không cam tâm, gả cho Trần Thời Dữ xong thì cô đã có năng lực báo thù Trình Gia Di.
Hơn nữa, lý do cô báo thù Trình Gia Di cũng rất đơn giản, cho dù anh ta thầm thấy không thích cho lắm, nhưng cũng rất vui mừng, mừng vì cô vẫn còn tức giận vì chuyện anh ta dành tình cảm cho Trình Gia Di.
Nhưng, ngay khoảnh khắc anh ta mở hot search đó ra.
Khoảnh khắc đó, tất cả những chuyện cũ và bao sự thật trong nhiều năm nay chợt xuất hiện ngay trước mặt anh ta.
Thậm chí, suýt chút nữa là Tống Gia Mộng đã không thể đứng vững được nữa.
Vài ba thứ mà anh ta cho rằng là do mình mắc nợ Trình Gia Di đó.
Vài ba thứ mà anh ta cho rằng là do Từ Thanh Đào tùy hứng và trẻ con đó.
Vài ba thứ mà “anh ta cho rằng là do” ấy, hoá ra tất cả đều là sai lầm hết thảy!
Giờ phút này, bao nhiêu điều mà anh ta từng làm trong mấy năm nay như một cái bạt tai, đánh cho anh ta máu chảy đầm đìa.
Khoảnh khắc chứng kiến mọi chân tướng được phơi bày, thậm chí, đến cả dũng khí quay về nước gặp Từ Thanh Đào mà anh ta cũng không còn nữa.
Sao anh ta dám cho rằng bản thân mình vẫn còn cơ hội làm lại cơ chứ?
Sao anh ta lại dám cơ chứ?
“Đào Đào.”
Tại giây phút gặp lại cô, bao lời giải thích đã được chuẩn bị trước đó đều tan biến và trở thành một sắc trắng mờ nhoà.
Tống Gia Mộc nghe thấy âm thanh của chính mình, giọng nói đang run rẩy: “Xin lỗi.”
Không còn là “Chúng ta nói chuyện đi” nữa.
Giữa cô và anh ta, đã không có bất kỳ điều gì để nói nữa rồi.
Từ Thanh Đào không ngờ rằng, trong cuộc đời này của mình, cô vẫn có thể nghe thấy lời xin lỗi đến từ Tống Gia Mộc cơ à?
Đúng thật là hơi khó để tưởng tượng đến.
Nếu không phải là do bây giờ trời đang tối, có khi cô còn nghĩ bản thân mình đang nằm mơ giữa ban ngày ấy chứ.
Cái kẻ được mệnh danh là “con cưng của trời”, cao ngạo và xa xôi không thể với trong ấn tượng đó, sẽ có ngày kẻ ấy nói lời xin lỗi với cô ư?
Chẳng phải câu mà anh ta thích nói với cô nhất là…
“Làm sai chuyện gì thì phải kiểm điểm lại bản thân mình nhiều hơn” à?
Nhưng, lời xin lỗi và vẻ mặt thâm tình muộn màng này còn rẻ rúng hơn so với cỏ.
Từ Thanh Đào cũng không có hứng thú hỏi vì sao anh ta lại ở dưới khung chung cư nhà mình, cô xoay người đi ra ngoài.
Ngay một giây sau, ánh mắt của Tống Gia Mộc rơi vào chiếc túi trong tay cô.
Rõ ràng là cô đang thu dọn hành lý để chuyển ra ngoài.
Nhớ đến bản thân mình đứng đợi ở dưới khu chung cư cô ở mấy ngày liền mà vẫn không nhìn thấy cô đi ra.
Lòng thấy nhói đau như bị dao cùn cứa qua cứa lại vậy, giọng nói khàn khàn: “… Bây giờ em ở cùng với cậu ta à?”
Từ Thanh Đào vẫn không để ý đến anh ta.
Giờ đây, cái kiểu không thèm nhìn, không thèm quan tâm này còn khiến anh ta thấy khó chịu hơn nhiều so với việc Từ Thanh Đào cãi nhau một trận với anh ta.
Anh ta thà rằng, thà rằng cô trách anh ta, hận anh ta, còn đỡ hơn là cô không để ý đến anh ta một chút nào.
Anh ta sợ rằng, sợ rằng cô sẽ cứ thế mà buông bỏ anh ta thật.
Tống Gia Mộc lại đứng chắn trước mặt cô một lần nữa: “Chẳng lẽ đến một lời nói mà em cũng không muốn nói với anh à?”
Lại bị chặn thêm lần nữa, Từ Thanh Đào cũng hết nói nổi rồi.
Cô hiểu Tống Gia Mộc, biết rằng, nếu hôm nay không nói cho rõ ràng thì khả năng anh ta không để cho cô “rời đi trong vinh quang” khá cao.
Dứt khoát khoanh tay lại, bình tĩnh mở miệng: “Anh muốn nghe tôi nói cái gì?”
Cô sinh ra tại một hòn đảo nhỏ ở phương Nam, từ trước đến giờ, giọng nói vẫn luôn mang theo chất giọng ngọt ngào mềm mại đặc biệt của người phương Nam.
Nhưng Tống Gia Mộc không hề ngờ rằng, cũng sẽ có một ngày giọng nói của cô lạnh lùng không cảm xúc như thế.
“Anh muốn nói lời xin lỗi với tôi, vậy thì sao? Muốn nghe tôi nói ra câu tha thứ cho anh à?”
“Anh không có ý này.”
“Thế thì có ý gì.” Từ Thanh Đào cảm thấy hơi buồn cười.
Tống Gia Mộc mà nói ra lời “xin lỗi” đó với cô thì cô cũng đã biết, nhất định là anh ta đã biết được hết mọi việc.
Thế thì đã sao? Sau khi chứng kiến những điều cô từng trải qua cùng quá khứ giăng đầy màu máu đó, anh ta thấy bản thân mình đã sai mất rồi, thế là nhẹ nhàng bước đến nói lời xin lỗi với cô, bao nhiêu hành vi như xát muối vào vết thương của cô mà anh ta từng làm trong quá khứ sẽ được tha thứ à?
“Đào Đào, anh biết bây giờ anh đã không còn tư cách để ở bên cạnh em, nhưng anh không hiểu, không hiểu vì sao lại là Trần Thời Dữ.”
Tống Gia Mộc: “Anh thực sự không thể hiểu được, rốt cuộc là cậu ta tốt hơn anh ở chỗ nào mà có thể khiến em không chịu buông tay cậu ta ra, dẫu cho bao năm đã trôi qua.” Dường như là tự hỏi tự trả lời vậy, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nếu như anh không xóa tin nhắn đó của cậu ta, có phải là em sẽ không thích anh đúng không?”
Nói đến câu cuối cùng, giọng nói của anh ta hơi run rẩy: “Anh biết mà, ngay từ cái khoảnh khắc mà Trần Thời Dữ về nước ấy, anh đã thua mất rồi, không những thế, từ trước đến giờ, căn bản là anh vẫn chưa từng thắng, thuở đầu, rõ ràng người em thích là anh, vì sao đến cuối cùng em lại lựa chọn cậu ta?”
Nhưng mà, trong chuyện tình cảm, vốn dĩ chẳng hề tồn tại thứ gọi là “người đến trước” và “kẻ đến sau”.
Trong hàng ngàn hàng vạn người, không ai sớm một bước mà cũng chẳng ai chậm một nhịp, ngay khoảnh khắc gặp được anh, vừa khéo đuổi kịp, chỉ cần khoảnh khắc đó đã định đoạt được rằng, người đó chính là anh.
Nghe anh ta tự lẩm bẩm mấy lời nói lộn xộn.
Xóa tin nhắn gì còn chưa nói ra cho rõ ràng nữa mà?
Từ Thanh Đào hơi nhíu mày, im lặng trong một khoảng thời gian dài, tựa như là một câu trả lời không tiếng động.
Lực kéo nơi cánh tay cô của Tống Gia Mộc càng lúc nhỏ đi, càng lúc càng vô lực, cho đến khi anh ta chậm rãi hỏi: “Sau này, đến cả cơ hội làm bạn với em mà anh cũng không còn nữa sao?”
Giọng điệu vô cùng cẩn thận và hèn mọn.
Tựa như là, truy hỏi hay khẩn cầu chẳng còn khác biệt gì nữa, như đang kính dâng hết thảy.
Từ Thanh Đào hơi kinh ngạc.
Tông Gia Mộc – người có lòng tự tôn còn cao hơn cả trời đó, mà giờ đây, bao nhiêu cao ngạo trong anh ta như đã vỡ tan hết thảy.
Rõ ràng là đang đứng, rõ ràng là cô phải ngẩng đầu thì mới có thể trông thấy anh ta.
Nhưng bây giờ hai người đều có một loại ảo giác, rằng, anh ta mới chính là tín đồ cam tâm tình nguyện quỳ sụp xuống nền đất.
Cả đời này Từ Thanh Đào chưa từng thấy anh ta nhếch nhác đến vậy.
Nước mắt của anh ta rơi xuống đất.
Giọng nói như nghẹn ngào.
“Đến cả cơ hội làm đường lui thứ hai của em mà anh cũng không còn nữa ư?”
“Đến cả cơ hội làm lốp xe dự phòng của em mà anh cũng không còn nữa sao?”
Nếu một ngày nào đó, có người nói với Từ Thanh Đào rằng.
Sau này, sẽ có ngày Tống Gia Mộc cam tâm tình nguyện làm lốp xe dự phòng cho ai đó, có lẽ là cô sẽ cảm thấy mình đã nhìn thấy ma.
Trước đến nay cô chưa từng ngờ được rằng, rồi sẽ có một ngày, người đàn ông này bật thốt ra những lời hèn mọn đến vậy.
Quan trọng nhất là, đối tượng ấy còn là cô.
Dường như thân phận của hai người đã hoàn toàn đổi ngược lại cho nhau vậy.
Cái dáng vẻ cẩn thận khát cầu chút tình cảm bé mọn rẻ rúng đó của anh ta, như đã khiến cho cô nhìn thấy bản thân mình trong quá khứ.
Anh ta từng nói thế nào.
Có lúc Từ Thanh Đào cảm thấy bản thân mình đã quên mất rồi, nhưng cũng có lúc cô lại nhớ, nhớ rõ ràng vô cùng.
Kiên quyết đến nỗi không gì có thể lay chuyển được, cô tách từng ngón tay anh ra.
Gạt cánh tay đang đặt trên tay mình xuống.
Từ Thanh Đào im lặng một lúc, rồi cô chậm rãi nói: “Tống Gia Mộc, đừng để tôi cảm thấy anh thật rẻ tiền nữa.”
“Thực sự rất mất mặt.”
Có đôi lúc, có những vũ khí sẽ giết chết một người mà không cần thấy máu.
Tựa như một quả bom không tiếng nổ vang dội ở bên tai anh ta.
Tống Gia Mộc sững sờ mấy giây.
Sau đó chậm rãi che mặt mình lại, đầu tiên là khẽ cười, bả vai run rẩy.
Tựa thiếu niên bị bỏ rơi chỉ biết đau khổ bật khóc trong thinh lặng.
Nhưng vào cái giây phút Từ Thanh Đào xoay người, lại chẳng có dũng khi để…
Tiến lên túm lấy góc áo của cô.
Thành thật mà nói, trước kia Từ Thanh Đào cũng từng ảo tưởng rằng, rồi sẽ có một ngày Tống Gia Mộc hối hận ôm chân cô mà đau khổ khóc lóc.
Nhưng mà, khi ngày này đến thật thì cảnh tượng ấy lại diễn ra trong sự xấu hổ tột cùng.
Hơn nữa, cô thực sự không còn quan tâm đến nữa.
Dẫu anh ta hối hận, dẫu anh ta đau khổ khóc lóc, bất kể thế nào cũng như nhau cả thôi, bởi lẽ, trong lòng Từ Thanh Đào, anh ta chỉ giống như là người dưng chẳng quen chẳng biết.
Thực sự là cô không có bất kỳ cảm xúc gì để bày tỏ.
Hoặc là nói, đặt bất kỳ cảm xúc nào vào anh ta đều trở nên lãng phí.
Lúc rời đi, đèn đường đã hỏng trong khu chung cư Xuân Điền vẫn chưa được sửa.
Từ Thanh Đào chỉ có thể bật đèn pin điện thoại của mình lên, cô cẩn thận sờ soạng rồi đi về phía trước, sợ trên đường đi sẽ vấp phải thứ gì đó.
Lúc mở đèn, xung quanh được chiếu sáng.
Đồng thời, cô cũng không bỏ lỡ vẻ ngỡ ngàng chợt lóe lên trong ánh mắt Tống Gia Mộc.
Lòng thầm vang lên âm thanh “lộp bộp”.
Lại một trận sấm rền nổ vang trong đầu cô.
Tống Gia Mộc không biết cô bị quáng gà.
Nhận ra được điều này khiến cho trái tim cô đập nhanh hơn, có một thứ gì đó hoàn toàn được hé mở trong đầu cô.
Hơn nữa, không chỉ có vậy, hôm nay Từ Thanh Đào cảm thấy vận may của mình không được tốt cho lắm.
Dựa theo kinh nghiệm của lúc trước mà nói, hễ sau khi cô gặp Tống Gia Mộc thì cô sẽ xui xẻo nguyên một ngày.
Cái cảm giác không ổn cho lắm này đã hoàn toàn linh nghiệm ngay khi cô ra đến cổng chung cư, ở làn đường đối diện, cô trông thấy chiếc xe Bentley mà lão Dương lái đến, nhưng lão Dương ở đâu thì lại chẳng thấy.
Thay vào đó là Trần Thời Dữ đang đứng dưới đèn đường.
Không biết anh đã đến từ lúc nào, cũng không biết anh đã đứng đấy bao lâu.
Khu chung cư Xuân Điền là một khu chung cư cũ, diện tích chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay.
Đứng ở cổng, nhìn một cái là thấy hết mọi chuyện đã diễn ra bên trong.
Đặc biệt là, cô và Tống Gia Mộc – hai người lớn vẫn còn sống sờ sờ đang đứng đó.
Chỉ cần đó là một đôi mắt không bị mù lòa, hẳn là sẽ nhìn thấy rất rất rõ.
… Nhưng mà, nói không chừng mắt Thời Tiểu Dữ bị mù thì sao QvQ.
Từ Thanh Đào chợt thấy bước chân của mình đã trở nên nặng nề hơn.
Vươn đầu cũng là đao, mà rụt đầu cũng là đao, cô đi đến trước mặt anh, giọng điệu chột dạ rõ đến mức ngay cả bản thân mình cũng có thể nhận ra: “Anh đến từ bao giờ thế?”
Nhưng khi nghĩ lại một chút thì mới thấy, vì sao cô phải chột dạ?
Không thẹn với lòng, cô với Tống Gia Mộc chẳng xảy ra chuyện gì cả T.T!!
Trần Thời Dữ chậm rãi nói: “Vừa mới đến.”
Từ Thanh Đào thở phào một hơi.
Sau đó anh lại nói tiếp: “Thế nên anh vẫn chưa phát hiện ra rằng, vợ của anh ở cùng một khu chung cư với bạn trai cũ của cô ấy.”
Từ Thanh Đào: “.”
Thế này… không phải là anh đã thấy hết rồi sao!!
Hai mắt của Từ Thanh Đào tối đen như mực: “Em cảm thấy là em cần phải giải thích một chút.”
“Ừm.” Trần Thời Dữ trưng ra biểu cảm lạnh nhạt: “Giải thích một chút, giải thích vì sao cô giáo Tiểu Đào lại phạm phải sai lầm mà các cô gái hay phạm phải vậy?”
Từ Thanh Đào: “.”
Thời Tiểu Dữ, anh đủ rồi đó!
Cô lẩm bẩm một câu: “Anh có thể dành chút tin tưởng cơ bản cho cô vợ nhỏ của mình được không, kiểu người như em ấy à, đã từng nhìn thấy cuộc đời rộng lớn rồi thì sao lại quay đầu lại ăn cỏ cho được.”
Dừng lại một lát, Từ Thanh Đào lầu bầu: “Cho dù anh không tin vào thái độ làm người của cô giáo Tiểu Đào thì anh cũng không nên nghi ngờ ánh mắt của cô giáo Tiểu Đào chứ!”
Ai lại vứt bỏ ánh trăng, không cần ánh trăng để đi nhặt trân châu cơ chứ!
À, có Tống Gia Mộc.
Ngoại trừ anh ta ra thôi:)
Trần Thời Dữ chỉ định trêu chọc cô, nhưng rồi anh lại thấy Từ Thanh Đào không hề có cảm giác an toàn, cô giải thích rất nhiều.
Đột nhiên anh thấy hơi hối hận vì bản thân mình ngứa miệng, bất đắc dĩ thở dài: “Không phải anh không tin em, anh chỉ không tin vào năng lực ý chí của người đàn không khác mà thôi.”
Từ Thanh Đào: “.”
Người đàn ông chó chết này, sao cái miệng này của anh biết cách ăn nói dữ vậy?!
Tựa như một khúc nhạc đệm nhỏ, cứ vậy mà lặng lẽ qua đi.
Từ Thanh Đào mở cửa vị trí phó lái, ở bên ngoài đứng cả nửa ngày trời, muốn đông lạnh đến nơi rồi, cô ngoan ngoãn chui tọt vào bên trong rồi ngồi xuống.
Mãi cho đến khi Trần Thời Dữ đứng ở bên ngoài thắt dây an toàn cho cô, đóng cửa xe lại.
Vừa mới đứng thẳng người dậy, vừa khéo đối mắt với Tống Gia Mộc đang bước ra khỏi khu chung cư.
Đã lâu lắm rồi, kể từ lần đính hôn trước đó.
Đây là lần thứ hai hai người đụng mặt.
Là đàn ông thì đều không muốn nhếch nhác trước mặt tình địch của mình.
Chỉ là, ánh mắt ấy lại khiến cho Tống Gia Mộc không thể không nhớ đến, mùa hè năm lớp mười hai ấy.
Nhà trường tổ chức cuộc thi đấu bóng rổ, lớp mười một đấu với lớp mười hai.
Sau khi kết thúc hiệp một, sân bóng rổ như bị lật tung lên bởi tiếng la hét.
Từ Thanh Đào mặc quần áo cổ vũ, eo thon chân dài, không biết ai là người khởi xướng náo nhiệt, ngây ngây ngốc ngốc mà bị đẩy đến trước mặt anh ta.
Trong ấn tượng của anh ta, Từ Thanh Đào là em họ của Trình Gia Di, từng nghe thấy Trình Gia Di nhắc đến mấy lần, Từ Thanh Đào thích anh ta.
Thế nên, theo lẽ thường tình, chai nước cô đang cầm trong tay là dành cho anh ta.
Vẻ ngoài của cô xinh đẹp, Tống Gia Mộc cũng vui vẻ nhận lấy, tiếng hò hét trên sân bóng rổ càng to hơn trước.
Liếc mắt sang thì lại thấy tiền đạo của lớp A nhặt áo đồng phục bóng rổ lên, đi về hướng thảm cỏ xanh.
Anh ta nhớ bạn nam này tên là Trần Thời Dữ, vì ngoại hình của hai người tương đương nhau nên họ thường hay được điểm tên trong trường.
Chỉ là, vào lần đầu tiên nhìn thấy Trần Thời Dữ.
Tống Gia Mộc không có ấn tượng tốt với anh.
Hơn nữa, ánh mắt thiếu niên đó nhìn anh ta cũng tràn đầy địch ý.
Cứ như thể là anh ta đã chiếm đoạt con mồi của anh vậy.
Sau đó, sau khi kết thúc trận đấu, anh ta đi ngang qua tầng hai cùng với đồng đội.
Ngay phía dưới con đường cỏ xanh, dưới bóng cây giữa ngày hè, Tống Gia Mộc thấp thoáng thấy bóng dáng Từ Thanh Đào đang chạy bước nhỏ lên phía trước.
Anh ta cho rằng cô đang đến tìm mình.
Vô thức mở miệng muốn gọi tên cô.
Mãi cho đến khi cô chạy về hướng của thiếu niên vừa nãy đó, trong lòng còn đang ôm chai nước vừa mới mua, biểu cảm rụt rè và ngọt ngào – cũng là biểu cảm mà trước giờ anh ta chưa từng thấy, hai cánh môi gợi cảm hé mở mấp máy, hình như đang giải thích điều gì đó.
Ở trước mặt anh ta, Từ Thanh Đào luôn mang biểu cảm ngây ngốc và thường hay cúi đầu, bây giờ thấy được dáng vẻ này của cô, lòng anh ta bỗng xuất hiện cảm giác khô khốc, đang định cúi đầu nhìn cho rõ hơn một chút.
Đột nhiên Trần Thời Dữ cởi áo khoác đồng phục của mình ra rồi khom lưng phủ lên đầu của thiếu nữ, động tác mạnh mẽ đến nỗi khiến cho cơ thể Từ Thanh Đào lắc lư hai cái, sau đó bị anh ấn vai kéo cơ thể ổn định trở lại.
Như đã cảm nhận được điều gì đó, trực giác nhạy như dã thú phát huy tác dụng, cứ vậy, anh ngẩng đầu lên, khó tránh khỏi việc va phải tầm mắt của Tống Gia Mộc.
Cách một tầng lầu, ánh mắt ấy lạnh nhạt mà uy nghiêm đến đáng sợ, thiếu niên không hề che giấu bản tính chiếm hữu của bản thân mình.
Hung ác như chó sói.
Tống Gia Mộc bỗng ý thức được.
Năm đó Từ Thanh Đào nói những gì với thiếu niên ấy.
Cô đang dỗ dành người nọ.
Đến tình yêu vừa chớm nở của bản thân mình mà mình còn không nhận ra.
Trần Thời Dữ, vừa nãy đưa nhầm người, không phải do tôi cố ý đâu.
Cô nói, đưa nhầm người…
Mãi cho đến tận giờ phút này.
Hình như, hình như anh ta mới hiểu rõ, vốn dĩ anh ta không hề có tư cách gì để hối hận.
Chính anh ta chỉ như là một sai lầm trong cuộc đời cô.
Từ khi bắt đầu cho đến những giây phút sau cuối, anh ta chưa từng thắng.