Hôm quay về khu chung cư Xuân Điền rồi gặp lại Tống Gia Mộc đó chỉ giống như là một khúc nhạc đệm nho nhỏ.
Sau này Từ Thanh Đào cũng không còn gặp lại anh ta nữa.
Thậm chí, đó cũng là điều nằm trong dự đoán của cô.
Có thể mấy lời Tống Gia Mộc nói trong chiều hôm đó là những lời hèn mọn nhất mà cả đời này anh ta từng nói ra.
Không biết là do anh ta xúc động hay là vì sau khi thấy cô nên cảm thấy xấu hổ đến nỗi mất khống chế nữa.
Có thể là sau đó nhớ lại thì chợt thấy xấu hổ, bị cô xem thường ngay tại chỗ, không còn mặt mũi đối diện với cô nữa.
Dù thế nào đi chăng nữa, thì Tống Gia Mộc cũng đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của cô theo cách ấy.
Sau này, nghe Tạ Sênh nói, hình như anh ta đã từ bỏ thân phận công dân trong nước, theo bố mẹ chuyển đến New York, dự định định cư ở Mỹ.
Có lẽ về sau cũng sẽ lựa chọn phát triển ở phố Wall [].
[] Phố Wall có rất nhiều các ngân hàng tài chính, sàn giao dịch chứng khoán cũng như trung tâm môi giới tài chính đặt trụ sở chính ở đây, đặc biệt sàn giao dịch New York cũng nằm ở đây. Điều này đã biến phố Wall trở thành nơi lưu chuyển tiền tệ lớn nhất ở New York nói riêng và nước Mỹ nói chung. Giao dịch được diễn ra liên tục ở phố Wall. Chính vì thế mà khi nhắc đến phố Wall New York, người ta sẽ nghĩ ngay rằng đây là nơi “tiền không bao giờ ngủ”.
Suy cho cùng, cũng đã mất mặt thành ra như vậy ở khắp các trang mạng trong nước rồi mà, giới tài chính ở Vân Kinh cũng chỉ to bằng bàn tay mà thôi.
Đắc tội với cả chủ tịch và vợ chủ tịch của Hằng Gia.
Thì, ngày sau, dù có lăn có lộn thế nào thì cũng không thể lăn lộn nổi.
Hôm Tống Gia Mộc ra nước ngoài ấy, thời tiết tốt đến bất ngờ.
Từ Thanh Đào vừa hoàn thành xong kế hoạch một năm cho năm tới, tranh thủ thời gian đến quán cà phê dưới cao ốc Kim Mậu để tám chuyện với Tạ Sênh.
Một lần nữa nhắc đến tên của anh ta.
Nó thực sự giống như là chuyện của đời trước vậy.
Không biết vì sao mà Tạ Sênh lại nhắc đến chuyện hôn lễ của cô và Trần Thời Dữ.
Hai người đã lãnh giấy chứng nhận kết hôn từ trước, công khai trên mạng một lượt, nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa nghe thấy Từ Thanh Đào nói về kế hoạch tổ chức hôn lễ.
Nói ra thì Từ Thanh Đào cũng thấy hơi xấu hổ.
Thực ra, không phải là cô chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ nhắc nhở Trần Thời Dữ về hôn lễ.
Nhưng mà, cô cảm thấy hình như bản thân mình đang đặc biệt mong đợi một thứ gì đó.
Đến chính bản thân cô cũng không rõ mình đang chờ đợi điều gì nữa.
Chuyện hôn lễ bị Từ Thanh Đào giả vờ ngơ ngơ ngẩn ngẩn đánh lừa cho qua.
Tạ Sênh không nói gì nữa, chỉ nhấn mạnh thân phận phù dâu của mình.
Từ Thanh Đào nghĩ thầm, cái này có gì hay ho đâu mà phải nhấn mạnh.
Cô ấy chính là là bạn thân duy nhất của cô ngay từ thuở bé, chẳng lẽ cô còn có thể tìm được người khác làm phù dâu ư?
Tám chuyện đến một giờ rưỡi chiều, chuyến bay bay đến New York của Tống Gia Mộc cũng đã khởi hành.
Một chiếc máy bay vút ngang qua bầu trời biên biếc xanh, kéo ra một vệt mây dài.
Tạ Sênh chợt cảm thán bâng quơ: “Cậu nói xem, có phải là vận mệnh của con người rất đỗi thần kỳ không?”
Từ Thanh Đào vẫn còn đang hưởng thụ cà phê của mình, thuận miệng đáp một câu: “Cái gì cơ?”
“Thì là, người đã định trước là phải ở bên nhau, ngang dọc ngược xuôi, đến cuối cùng cũng sẽ ở bên nhau, không phải điều này rất thần kỳ à.”
Nói đến cô và Trần Thời Dữ, mặt của Từ Thanh Đào lập tức ửng đỏ.
“Cũng bình thường thôi mà.”
“Nhưng cũng phải cảm ơn Tống Gia Mộc đấy.” Tạ Sênh trêu chọc: “Nếu không phải vì mắt anh ta bị mù, không chừng cậu và Trần Thời Dữ cứ thế mà bỏ qua nhau rồi.”
Hình như chợt nhớ ra điều gì đó, Tạ Sênh nói thêm: “Nhưng mà tớ cũng rất tò mò đấy, cậu kết hôn với Trần Thời Dữ là vì cậu thích cậu ta, vậy thì lúc đó Trần Thời Dữ bị mất não hay sao mà lại đồng ý với cậu thế nhỉ?”
Từ Thanh Đào đang định phàn nàn sao gọi là mất não cơ chứ, cái từ hình dung quỷ quái gì vậy.
Chẳng lẽ không thể vì anh thèm muốn sắc đẹp của cô giáo Tiểu Đào à? Tin tưởng vào giá trị nhan sắc của cô nhiều thêm một chút đi, được không hả!
Nếu Tạ Sênh hỏi cô vào thời điểm hồi tháng năm, căn bản là Từ Thanh Đào sẽ trả lời như vậy, sở trường của cô là tự lừa mình dối người, đồng thời, cô sẽ thông qua cách lừa mình dối người để che giấu cảm xúc thật sự của bản thân.
Dựa vào sở trường này của mình, bản thân cô cũng sống tạm bợ được hai mươi mấy năm rồi.
Thế mà, bây giờ, khi Tạ Sênh hỏi cô, cô lại không thể trả lời được.
Từ trước đến giờ, đến cả bản thân cô vẫn luôn trốn tránh, trốn tránh lý do vì sao khi đó Trần Thời Dữ lại đồng ý kết hôn với cô.
Cô vẫn luôn cảm thấy, hẳn là đáp án đó sẽ khiến cô vừa mong đợi mà cũng vừa sợ hãi.
Tạ Sênh hoàn toàn không chú ý đến diễn biến tâm lý của cô, vẫn đang luyên huyên không ngừng: “Đã nhiều năm trôi qua rồi, chẳng lẽ đến tận bây giờ Trần Thời Dữ vẫn còn thích cậu đấy à, thế thì cũng nặng tình quá rồi đấy, đến con kiến bò qua mà nhìn thấy thì cũng phải thốt lên một câu “đỉnh quá vậy trời”, nếu đó là sự thật, thế thì lúc thấy cậu và Tống Gia Mộc ở bên nhau hồi học đại học, chẳng phải cậu ấy đã đau lòng đến chết rồi à. Nhưng chắc là khả năng này sẽ không xảy ra đâu nhỉ? Chẳng phải cậu nói cậu ấy có mối tình đầu rồi à?”
Những gì cô ấy nói sau đó, Từ Thanh Đào không còn nghe vào tai được nữa.
Chỉ nghe thấy mỗi cậu “chẳng phải cậu ấy đã đau lòng đến chết rồi à”, trái tim cô như bị dây mây có gai quấn lấy, khiến cô không tài nào hít thở được.
Vội vã kết thúc chủ đề này.
Từ Thanh Đào như đang chạy trốn mà quay trở lại cao ốc Kim Mậu tiếp tục làm việc.
…
Nháy mắt đã đến giao thừa.
Công việc trong năm cũ bề bộn khiến Từ Thanh Đào không có quá nhiều thời gian mà suy nghĩ nhiều vấn đề.
Khó khăn lắm cô mới được nghỉ tết bảy ngày, buổi tối, đột nhiên Trần Thời Dữ nói với cô một câu.
Anh hỏi cô có đồng ý quay về nhà cũ của nhà họ Trần trong dịp năm mới hay không.
Lúc nghe thấy Trần Thời Dữ nhắc đến chuyện này, lòng của Từ Thanh Đào nảy lên một cái.
Kết hôn đã lâu nên hai người càng ngày càng hiểu rõ về đối phương hơn.
Gia thế của Từ Thanh Đào là đặc thù.
Tuy rằng, trong xã hội này, không hiếm những đứa trẻ mồ côi mất cả bố lẫn mẹ, nhưng sau khi sống nhờ sống gửi mà còn phải sống thê thảm đến vậy, e rằng cô là người đầu tiên.
Thế nên, cơ bản là chuyện lớn trong đời cô chỉ cần do bản thân cô quyết là xong.
Bây giờ, nghĩ ngợi đôi chút thì vẫn thấy, đứa trẻ có cả bố lẫn mẹ thật hạnh phúc biết bao, nhìn bản thân cô mà xem, vì thiếu kinh nghiệm sống nên mới lựa chọn cuộc sống nát bét, trải qua hai mươi năm cuộc đời rối tinh rối mù:)
Vẫn may mà vận số khá tốt, gặp được Trần Thời Dữ.
Còn về Trần Thời Dữ.
Lúc học cấp ba, Từ Thanh Đào cũng hiểu sơ sơ một chút.
Anh sinh ra trong một gia đình quyền thế, tài phiệt lâu đời, theo lý mà nói, Trần Thời Dữ thuộc kiểu con cưng của trời – là đứa trẻ ngậm thìa vàng mà sinh ra đời. Khoảnh khắc anh sinh ra, anh đã đứng ngay ở vạch đích – thứ mà biết bao nhiêu người chẳng thể đánh đổi được dẫu có phải dùng hết cuộc đời.
Mà, trong mười mấy năm đầu đời, đúng thật là Trần Thời Dữ có được hạnh phúc mỹ mãn, mãi cho đến cái năm anh học lớp mười hai ấy, trong nhà xảy ra biến cố, chỉ trong một đêm, cả bố và mẹ của anh đều qua đời, anh trở thành một thiếu niên không bố không mẹ.
Trước tuyên bố về chuyện Trần Dụ Sinh rơi máy bay, mãi cho đến tận bây giờ, tứ phía phương tiện truyền thông, mỗi bên đều đưa ra một kiểu.
Bên ngoài có rất nhiều tin đồn, phần lớn đều chỉ ra rằng, là do tranh đấu trong gia đình quyền thế, Trần Kiều – chú hai của Trần Thời Dữ là kẻ giết người.
Nhưng lại không có chứng cứ gì để chứng minh, đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi nên không một ai có thể bắt ông ta được.
Mãi cho đến khi vây cánh của Trần Thời Dữ đủ cứng cáp rồi, tích luỹ vốn liếng đủ mạnh rồi quay trở về Vân Kinh, thâm nhập vào Hằng Gia, bấy giờ mới có thể xem như Trần Kiều đã hoàn toàn mất đi dáng vẻ bệ vệ.
Chỉ cần dùng đầu ngón chân nghĩ chút thôi cũng biết, nhà họ Trần không phải là một gia tộc dễ chung sống.
Đặc biệt là, kể từ sau khi Trần Thời Dữ về nước, anh đã xuống tay xử lý hàng loạt nhân sự trong nội bộ Hằng Gia, thủ đoạn của anh vừa sắt đá vừa mạnh mẽ, dù người nhà họ Trần sống hay chết, anh vẫn cứ “thay máu” nội bộ xí nghiệp gia tộc, đổi thành thân tín của bản thân mình.
Có thể tưởng tượng được rằng, nhà họ Trần không hề hài lòng với anh.
Sau khi Từ Thanh Đào và anh sống chung một nhà, có khi Trần Thời Dữ gọi điện thoại mà không ngần ngại cô đang ở bên.
Có mấy lần, rõ ràng đã thấy rằng đó là người nhà anh gọi đến, nhưng Trần Thời Dữ lại không thèm liếc nhìn một cái nào, cứ thế mà thẳng tay ngắt máy.
Thế nên, lúc anh nhắc đến chuyện quay về nhà cũ của nhà họ Trần, Từ Thanh Đào thầm xoắn xuýt.
Cũng bởi thế mà đến cả động tác ăn cơm của cô cũng chậm lại.
Chú ý đến cảm xúc của cô, Trần Thời Dữ nhìn cô rồi hỏi: “Sao thế?”
Từ Thanh Đào đặt đũa xuống, thành thật đáp lời: “Không có gì. Chỉ đang nghĩ linh tinh mà thôi.”
Trần Thời Dữ: “Chuyện gì?”
Ngay sau đó mới nhớ đến chuyện mà bản thân mình vừa mới đề cập đến.
Ở cái đất Vân Kinh này, nhà họ Trần cũng được xem là gia đình giàu có số một số hai, Từ Thanh Đào e sợ cũng là chuyện rất đỗi bình thường.
Đến cả vãn bối nhà họ Trần cũng sợ anh.
Sinh ra trong một gia đình máu lạnh như vậy, người ngoài chỉ nhìn thấy sự vẻ vang, chỉ có mỗi bản thân anh biết là nơi ấy nhỏ nhen, ích kỷ đến mức nào.
Dường như là, tuy rằng anh chỉ tùy tiện đưa ra yêu cầu như vậy, nhưng ít nhiều gì thì cũng đã doạ cô sợ mất rồi.
Trần Thời Dữ dừng lại một chút, định tìm chủ đề khác để cho qua.
Ai ngờ rằng, Từ Thanh Đào xoắn xuýt cả nửa ngày trời, bấy giờ cô mới chậm rãi mở miệng: “Em chỉ đang nghĩ mặc đồ gì đi thì thích hợp hơn.”
Trần Thời Dữ: “?”
Hiếm khi thấy được biểu cảm hơi kinh ngạc của anh.
Dẫu chỉ trôi qua trong giây lát, nhưng Từ Thanh Đào cũng đã tóm được.
Có ý gì vậy?
Chẳng lẽ việc nhìn thấy dáng vẻ cô giáo Tiểu Đào nghiêm túc chọn quần áo khiến người ta kinh ngạc lắm à?!
Cảm thấy bản thân mình hơi nhục nhã!
Mặt của Từ Thanh Đào hơi đỏ lên, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sao anh lại nhìn em bằng ánh mắt ấy, chẳng lẽ em nói sai rồi à? Suy cho cùng, đây cũng là lần đầu tiên em đi đến nhà anh, chẳng lẽ em không nên nghiêm túc lựa chọn quần áo à.”
Khoảng chừng mấy giây, Trần Thời Dữ mới như đã tỉnh táo lại.
Không hiểu sao, lòng anh như có gì đó được thả lỏng.
Từ Thanh Đào còn chưa ăn xong cơm mà đã bị anh ôm vào trong lòng.
Động tác quá mạnh mà cô lại không kịp đề phòng, Từ Thanh Đào cho rằng anh lại muốn làm loạn, thế là cô vội đẩy lồng ngực anh ra: “Làm gì thế, còn đang ăn cơm đó!”
Cái lý do ăn cơm này, lần trước đã dùng một lần rồi.
Không có tác dụng gì.
Dẫn đến việc, có một khoảng thời gian Từ Thanh Đào không dám nhìn thẳng vào bàn ăn.
Khó khăn lắm mới quên đi được, anh còn không biết xấu hổ mà lại muốn làm thêm lần nữa đấy à.
May mà lần này Trần Thời Dữ chỉ muốn ôm cô mà thôi.
Từ Thanh Đào bị anh ép phải ngồi vào trong lòng anh, biết được là mình không thể thoát ra được, cô dứt khoát tìm tư thế thoải mái để ngồi.
Cũng không trì hoãn việc ăn cơm.
Chỉ là, từ bản thân mình tự ăn trở thành anh đút cho cô ăn.
Nói thật, có những lúc cô thực sự không thể hiểu nổi, rốt cuộc là Trần Thời Dữ học được mấy cái hành vi xấu xa khó hiểu này từ đâu!
Sao lại có nhiều tư thế tán tỉnh hoa hoè loè loẹt như thế vậy hả T.T!!
Đút mấy miếng bánh sữa, Trần Thời Dữ buông đũa xuống, anh liếm môi cô, nếm thử hương vị ngọt ngào.
Từ Thanh Đào nghe thấy giọng nói của anh: “Mặc gì cũng rất đẹp.”
Sau đó uyển chuyển ngầm bày tỏ một câu, cắn vào tai cô: “Không mặc gì là đẹp nhất.”
Từ Thanh Đào: “.”
Trong nháy mắt, tai cô đỏ ửng, cô nhéo nhéo cánh tay anh: “Anh có thể nghiêm túc một chút được không, em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đó. Lần đầu tiên em gặp mặt người nhà của anh, em vẫn muốn mặc đẹp một chút.”
Con dâu xấu thì vẫn phải gặp mặt bố mẹ chồng, một cô con dâu xinh đẹp như cô thì càng phải cẩn thận hơn khi gặp mặt bố mẹ chồng đấy!!
Trần Thời Dữ ôm eo cô, bởi vì dựa vào nhau quá gần, nên lúc nói chuyện, hơi thở của anh phả vào bên gáy cô: “Vừa nãy em nghĩ đến chuyện này à?”
Từ Thanh Đào: “Không thì sao chứ.”
“Không có gì.” Trần Thời Dữ đùa nghịch với tay cô: “Anh còn cho rằng em không muốn đi.”
“Sao lại không muốn đi cơ chứ, con dâu xinh đẹp thì cũng phải gặp mặt bố mẹ chồng chứ.”
Cuộc đối thoại nhạt nhẽo không chút dinh dưỡng này chỉ duy trì được trong mấy câu.
Trần Thời Dữ bỗng vùi vào hõm vai cô, giọng nói hơi khàn khàn: “Chỉ là anh đang lo lắng, lo em sẽ không thích.”
Anh vừa nói ra câu này, trái tim Từ Thanh Đào đập chệch một nhịp.
Từng nghĩ về rất nhiều chuyện, về rất nhiều lý do vì sao Trần Thời Dữ chẳng đả động gì đến chuyện quay về nhà họ Trần, nhưng trước giờ cô chưa từng ngờ được rằng, là do anh đang sợ cô không thích.
Giọng nói vô lực đến nhường này, sao lại được phát ra từ miệng của người đàn ông kiêu ngạo này cơ chứ.
Thế mà anh lại đang lo lắng rằng cô không thích.
Thế mà anh lại đang tự ti đấy sao?
Đầu cô trống rỗng chừng mấy giây.
Cô hoàn toàn không thể tiếp nhận được một Trần Thời Dữ thế này, nó khiến trái tim cô nhói đau.
Có một gia thế tốt như vậy, bối cảnh tốt như thế.
Dù là anh của hồi cấp ba hay anh của bây giờ, đối với cô, họ đều cách biệt nhau một trời một vực.
Cô không thể tưởng tượng ra được nguyên nhân vì sao anh lại nói ra câu này.
Sự tự ti và không dám chắc chắn trong chuyện tình cảm, khoảnh khắc này, cô mới biết rằng, không chỉ có mỗi mình cô có cảm giác ấy.
Từ Thanh Đào thấy trái tim mình như bị một đôi tay nào đó mạnh mẽ bóp chặt, đầu mũi hơi hơi chua xót.
Trong một khoảnh khắc, cô cảm thấy chính mình không tài nào nói ra thành lời cho được.
“Sao em lại không thích cho được.” Từ Thanh Đào nuốt sự chua xót xuống, lẩm bẩm: “Chỉ cần là chuyện có liên quan đến anh, em đều thích cả.”
Cô còn cố gắng nhấn mạnh thêm một câu, nhưng vì hơi ngại ngùng, thế nên cô nói rất nhanh: “Nhưng em thích anh nhất.”
Chỉ mới đây thôi, không khí vẫn còn nặng nề vô cùng, thế mà, chỉ vì lời nói này của cô mà bao nặng nề đã tan đi ít nhiều.
Trần Thời Dữ bật cười, ôm cô càng chặt hơn trước, nhưng lần này, rõ ràng là anh đang có ý đồ xấu xa.
Trước khi cô kịp nhận ra thì áo sơ mi của cô đã bị kéo ra khỏi làn váy, bàn tay to với các đốt ngón tay rõ ràng của người đàn ông dễ dàng len lỏi vào bên trong.
Bên tai Từ Thanh Đào vang lên giọng nói hư hỏng của anh: “Thích nhất là chỗ nào của anh?”
Từ Thanh Đào: “.”
Anh có thể nghiêm túc hơn ba giây được không?
No ấm cái gì chứ.
Dường như ý thức được tiếp theo sau đây sẽ xảy ra chuyện gì, hơi thở của cô dần dồn dập hơi.
Bị bàn tay trái của anh kiên nhẫn đùa bỡn, theo động tác của anh, bị dẫn dắt theo nhịp điệu ấy, từng chút từng chút một, rồi lại trêu chọc cả thân thể anh.
“Chỗ này à?”
Lồng ngực rắn chắc, cúc áo sơ mi mở ra, lộ ra xương quai xanh sâu hoắm, nốt ruồi đo đỏ chói mắt người ta.
“Hay là chỗ này?”
Lòng bàn tay chạm vào nhiệt độ cực nóng, đầu ngón tay gần như đã quen thuộc, nhẹ nhàng chạm vào.
Cũng đã biết trước là anh không nghiêm túc được mấy giây:)
Nhưng vì công việc quá sức bận rộn, lần sinh hoạt vợ chồng gần đây nhất đã là chuyện của hai ngày trước.
Đương độ hai mươi mấy tràn trề nhựa sống – sung sức vô cùng, đến sức lực để khống chế bản thân sau khi được nếm trải mùi vị ấy cũng giảm sút không phanh.
Bị trêu chọc vài ba lần, cơ thể Từ Thanh Đào đã mềm ra thành vũng nước.
Khi lý trí vẫn còn đang hiện hữu, cô đỏ mặt lẩm bẩm một câu: “Quay về phòng đã.”
Lúc làm nũng thì mang theo âm giọng phương Nam, so với bánh sữa trên bàn, e là còn mềm mại hơn.
Đáng tiếc thay, trên phương diện này, Trần Thời Dữ không chịu nghe kiến nghị của cô bao giờ.
Mãi cho đến những giây phút sau cuối, Từ Thanh Đào vẫn không được thoả ước nguyện quay về phòng ngủ.
Trước khi anh hôn xuống, cô đã học được cách mở miệng.
Trong phút chốc, hô hấp như đã vỡ vụn thành từng mảng.
Trong lúc mơ màng, vẫn còn nhớ đến việc nhắc nhở Trần Thời Dữ chú ý một chút.
Vừa nãy cô giáo Tiểu Đào đã cẩn thận thầm chọn một chiếc áo len cổ thấp hở xương quai xanh rồi đấy T.T!!
Đáng tiếc thay, cuối cùng, kế hoạch mặc chiếc áo len cổ thấp ấy đã hoàn toàn phá sản.
Hôm quay về nhà họ Trần, trong tâm tình phẫn nộ và bất bình, Thanh Đào phải mặc áo cao cổ, may mà da của cô trắng sáng, mặc áo cao cổ vẫn rất xinh đẹp, còn tôn lên chiếc cổ thon dài của cô.
Lúc thay đồ trước gương, cô có chút ngại không dám nhìn thẳng vào mình, lúc nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, tai đỏ như thể sắp nhỏ ra máu.
Thời Tiểu Dữ này, anh đúng là một chú cún.
Sao anh không tự nhìn lại thử xem, sao lần nào cũng cố chấp phải để lại dấu vết gì gì đó ở những chỗ thế này vậy chứ!
Bởi vì phải đi gặp người lớn, lúc Từ Thanh Đào thay quần áo, cô chỉ hỏi đơn giản về tình hình gia đình của anh một chút.
Ngoại trừ bố mẹ đã khuất của anh ra, thì cả ông bà nội đều còn sống, còn có một người cô và một chú hai.
Lúc nhắc đến Trần Kiều, rõ ràng là Trần Thời Dữ không muốn nói đến, Từ Thanh Đào cũng có thể hiểu được biểu cảm này của anh nên cô không hỏi nữa.
Cô chọn cho Trần Thời Dữ một chiếc áo khoác đen trong phòng thay quần áo, gần như tỷ lệ dáng người anh đã chạm đến mức hoàn hảo, nếu không mặc áo khoác thì đúng là đang lãng phí tỷ lệ đầu và bả vai này.
Sau đó cô lựa chọn cho mình một chiếc áo khoác đôi, nhưng nhạt màu hơn anh một chút, bên trong mặc một chiếc váy ngắn sọc trắng, trông rất đoan trang xinh đẹp, ngắn hơn đầu gối mấy phân.
Kết hợp với một đôi bốt dài, chỉ đeo một đôi tất da mỏng, chẳng thèm quan tâm đến thời tiết.
Trần Thời Dữ vừa nhìn thấy thì nhíu mày, bình tĩnh cảnh cáo một câu: “Đổi.”
Từ Thanh Đào: “.”
Cô giáo Tiểu Đào cũng rất cứng đầu: “Ngồi xe đi mà, em sẽ không lạnh.”
Mùa đông mà không đi tất da thì sao còn gọi là mùa đông T.T!!
Trần Thời Dữ nhìn cô với ánh mắt lạnh nhạt.
Từ Thanh Đào: QvQ
Ngay sau đó, anh đột nhiên khom lưng xuống, đôi tay lớn túm lấy chân nhỏ của cô.
Một bàn tay đã bao phủ trọn vẹn.
Từ Thành Đào vừa mới xỏ tất da xong, động tác này của anh khiến cô suýt thì đứng không vững, vội ôm lấy bả vai anh.
Vì là dân múa nên độ mềm dẻo của cơ thể cũng tốt hơn đôi chút, chân nhỏ thon dài bị gập trước ngực như thế, lòng bàn chân mềm mịn giẫm lên tay anh, xuyên qua lớp tất màu đen mà vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại của làn da.
Chưa đợi cô phản ứng lại, tất vừa xỏ xong đã bị kéo ra.
Để lộ ra cặp đùi trắng nõn, như thể là có thể vắt ra sữa bò vậy.
Trên phương diện yêu cái đẹp, có thể nói là, Từ Thanh Đào đánh đâu thắng đó.
Cứ phải mặc váy, chết cũng không muốn đổi sang chọn quần thu đông giữ ấm, trời ạ, Trần Thời Dữ có cái gu thẩm mỹ gì thế hả, tiên nữ nhỏ sao lại mặc quần thu đông dưới váy cho được??
Thế là Từ Thanh Đào liều chết cũng không chịu, chân nhỏ vùng vẫy đạp rồi đá lung tung vào lòng anh, nhưng sức lực lại không lớn, giẫm đạp loạn xạ linh tinh mấy cái, cũng không biết là cô đang giẫm vào trái tim anh hay là lòng bàn tay anh nữa.
Bấy giờ Trần Thời Dữ quỳ một chân xuống đất, nửa quỳ ngay trước mặt cô.
Vừa nãy Từ Thanh Đào đã bị anh ôm lên trên ghế, không biết bây giờ bàn chân mình đang giẫm lên cái gì nữa, nóng đến hoảng hồn.
Nhưng, ngay sau đó cô đã nhận ra được.
Rồi đầu óc “chết máy”.
Giờ đây, đến cả suy nghĩ muốn làm ầm làm ĩ với anh cũng không còn nữa rồi.
Chỗ đó của Từ Thanh Đào vẫn còn hơi sưng lên, cô bỏ chân xuống, khát khao sống mạnh mẽ, ngoan ngoãn chuẩn bị đi mặc quần. jpg
Nhưng rõ ràng là cô cũng có thể cảm nhận được rằng, mình không thể rút đôi chân nhỏ ra được nữa.
Bàn tay đang nắm cổ chân cô dần nắm chặt hơn, bị bóp nên thấy hơi đau.
Trần Thời Dữ ngước mắt lên, cười như không cười mà nhìn cô, giọng nói biếng nhác: “Từ Thanh Đào, em không thể chơi được nữa rồi à?”
Từ Thanh Đào: “.”
“Chỉ lo trêu chọc mà không muốn dập lửa đúng không?”
“.”
Được đà thuận lợi, Trần Thời Dữ dần hướng lên trên, sau đó anh nghiêng người đè lên, nhỏ giọng cảnh cáo cô: “Làm người thì phải có trách nhiệm một chút, được không nào?”
Cô giáo Tiểu Đào không làm người cũng được. jpg
Cô lắp bắp mở miệng: “Nhưng em, tối qua em vẫn cảm thấy không được khỏe cho lắm.”
“Anh biết.” Trần Thời Dữ hôn lên vành tai cô, đè thấp giọng xuống, đưa ra lời đề nghị mà cũng là lời dụ dỗ mập mờ: “Thế thì dùng chân được không?”