A Kiệt theo Tần Tu Trạch trở lại phòng ngủ.
Tần Tu Trạch đi đến bên giường, bàn tay trong chăn nhẹ nhàng chạm vào cơ thể đang nằm úp sấp của Tô Thần, động tác nhẹ nhàng, giống như sợ dùng sức lớn hơn sẽ làm người kia vỡ ra.
Nhìn điệu bộ cẩn thận từng li từng tí của Tần Tu Trạch, bộ dáng ôn nhu săn sóc, A Kiệt có chút không chịu nổi, nằm trên giường là người trưởng thành chứ có phải em bé thủy tinh đâu.
A Kiệt giễu cợt nói: "Mày nếu có thể ôn nhu trên giường thì bây giờ đã không đến nỗi như bây giờ rồi." Phỏng chừng đến gia đình Tần Tu Trạch, hắn cũng không dịu dàng như vậy.
Tần Tu Trạch không để ý việc A Kiệt trào phúng, hắn cầm tay Tô Thần ra khỏi chăn, sau đó lui về sau một bước nhường vị trí cho A Kiệt.
Lúc vào phòng lần đầu, Tô Thân bị lật nằm úp nên A Kiệt nhìn không rõ gương mặt cậu, chỉ căn cứ vào việc nhìn thấy cơ thể gầy yếu để đoán rằng độ tuổi không lớn lắm.
Lúc này nhìn kĩ chút, y mới phát hiện người đang mê man trên giường lớn lên thật là...!Giống như được tỉ mỉ vẽ lên, đặc biệt là đôi lông mày nhẹ nhàng nhíu lại và đôi môi hồng nhạt khẽ mím, có vẻ vô cùng khó chịu, làm người khác nhìn vào sinh ra lòng thương tiếc!
Bộ dáng điềm đạm xinh đẹp, không giống loại mỏng manh như con gái mà có vẻ mềm mại quyến rũ!
Nhìn Tô Thần, A Kiệt từ trước đến nay không có hứng thú với nam giới cũng hiểu được Tần Tu Trạch vì sao lại coi trọng người này.
Bởi vì người này có thể dễ dàng làm người khác sinh ra dục vọng chiếm hữu, muốn che chở!
A Kiệt sau khi xem mạch xong, nói: "Cơ thể cậu ấy yếu từ trong bụng mẹ, không cần uống thuốc nhiều, từ từ điều dưỡng là được, thỉnh thoảng vận động chút, ăn uống ngủ nghỉ đúng giờ." A Kiệt xem bệnh cho Tô Thần xong thì đưa phương thuốc cho Tần Tu Trạch, sau đó tức giận bước ra ngoài, vừa đi vừa oán giận Tần Tu Trạch thật biết cách làm khổ người khác, sau này vết thương nhỏ mong đừng có gọi y nữa.
A Kiệt rời đi, Tần Tu Trạch trước tiên vào phòng tắm lấy khăn ướt, sau đó hắn lấy lọ thuốc mỡ A Kiệt đưa bôi lên vết thương cho Tô Thần.
Làm xong thì Tần Tu Trạch bước vào phòng tắm tắm nước lạnh, tiếp đó vào nhà bếp nấu thuốc cho cậu, theo lời A Kiệt nói đắp lên nơi kia của Tô Thần khoảng phút.
Chuẩn bị xong hết thì trời đã sáng, Tần Tu Trạch bận rộn với Tô Thần cả đêm.
Tần Tu Trạch một đêm không ngủ có chút mệt mỏi, hôm nay hắn dự định ở nhà chăm sóc Tô Thần, không đến công ty.
Tần Tu Trạch kéo rèm cửa sổ xuống, sau đó quay lại giường chui vào ổ chăn của Tô Thần, nghiêng người ôm cậu vào trong lồng ngực của mình.
Không lâu sau liền nặng nề ngủ thiếp đi.
Bởi vì rèm cửa sổ đóng nên trong phòng khá tối.
Tô Thần vừa tỉnh dậy, đầu óc có chút mơ hồ.
Cậu chỉ cảm thấy khắp người đều đau, giống như bị xe cán qua, suýt nữa mất hết cảm giác!
Tô Thần khó khăn di chuyển cơ thể, phát hiện mình bị một người chặt chẽ ôm vào trong ngực, căn bản không nhúc nhích được bao nhiêu.
Tô Thần nghi hoặc quay đầu nhìn người kia, khi thấy gương mặt ngủ say của Tần Tu Trạch, đầu Tô Thần ong một tiếng.
Cậu lúc này hoàn toàn tỉnh táo, trong nháy mắt nhớ lại tất cả mọi chuyện.
Có thể vì biết trước đây là chuyện sớm muộn, Tô Thần đã sớm chuẩn bị tâm lý, cho nên dù sự việc đã xảy ra, Tô Thần cũng không cảm thấy quá khó tiếp thu, ngược lại lại có cảm giác mình đã được giải thoát.
Tô Thần nhìn xung quanh, thấy là căn hộ gần trường thì âm thần thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải trong kí túc xá là tốt rồi.
Tô Thần hiện tại không nói được mình đối với Tần Tu Trạch hiện tại là cảm giác gì, nếu là hận thì không nghiêm trọng đến vậy, tuy Tần Tu Trạch từ đầu đã có ý đồ xấu xa đối với mình, nhưng hắn dù sao cũng giúp mình rất nhiều! Khoảng nợ hơn mười triệu của công ty cuối cùng cũng là do Tần Tu Trạch giúp đỡ, nếu tính theo cái giá này, Tần Tu Trạch đối với cậu ra giá cực kì cao, Tô Thần tự giễu nghĩ.
Nếu có một ngày cậu kiếm được hơn mười triệu, cũng sẽ không trả lại cho Tần Tu Trạch! Bất quá Tô Thần cũng biết mình căn bản không có năng lực kiếm được nhiều tiền như vậy, cậu từ trước đến giờ biết cách tiêu tiền chứ không biết cách kiếm tiền.
Trên thực tế, vấn đề chính của công ty gia đình Tô Thần là do kinh phí, lúc đó nếu không phải Tần Tu Trạch phá hoại thì khoản vay ngân hàng lúc đó gần như đã xong rồi.
Hơn nữa có hai nhà đầu tư ban đầu đã quyết định đầu tư cho bọn họ, sau đó cũng do Tần Tu Trạch quấy nhiễu, những chuyện tương tự vẫn còn.
Nếu Tần Tu Trạch không nhúng tay phá hoại, công ty của gia đình cậu trong hai năm sẽ cải tử hồi sinh, có điều Tô Thần không biết những việc này.
Tô Thần nhắm mắt lại, nếu chuyện đã xảy ra, cậu cũng không thể như con gái đa sầu đa cảm, cậu phải suy nghĩ kĩ sau này nên làm gì.
Trước đây Tô Thần có thể mờ ám cùng Tần Tu Trạch ở chung một chỗ, là bởi vì hai người vẫn chưa xảy ra quan hệ.
Cậu không thể còn chưa bắt đầu đã hỏi hắn khi nào thì kết thúc.
Bây giờ thì khác rồi, Tô Thần không thể tiếp tục mơ hồ ở bên Tần Tu Trạch nữa, cậu muốn nói chuyện với hắn, hai người phải cho nhau cái kì hạn, để cậu có thể tiếp tục hi vọng.
Hơn nữa, đời tư của Tần Tu Trạch có chút loạn, Tô Thần bây giờ rất chú ý tới sức khỏe của mình, sức khỏe là quan trọng nhất! Tô Thần không muốn bị nhiễm mấy căn bệnh không sạch sẽ kia.
Tuy cậu cảm thấy Tần Tu Trạch sẽ không có bệnh gì, nhưng trong lòng vẫn lo lắng, có nên đến bệnh viện kiểm tra một lần không?
Tô Thần suy nghĩ đến xuất thần, cảm giác người bên cạnh chuyển động, cơ thể lập tức cứng ngắc..