Tô Thần căng cứng cả người, giả bộ ngủ như đà điểu, hi vọng Tần Tu Trạch thấy mình tối hôm qua quá lao lực nên bây giờ vẫn còn đang say ngủ, sau đó hắn sẽ đứng dậy đi rửa mặt, đến công ty, không tiếp tục giày vò mình nữa.
Tựa hồ cảm giác được Tô Thần đang giả bộ ngủ, Tần Tu Trạch nhịn cười ra tiếng, lồng ngực phập phồng lên xuống.
Đầu Tô Thần đang tựa lên ngực Tần Tu Trạch, cậu thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ phát ra từ lồng ngực hắn.
Tô Thần biết Tần Tu Trạch nhất định là đang cố ý trêu mình.
Cậu muốn đẩy Tần Tu Trạch ra để đứng dậy nhưng cuối cùng vẫn không làm.
Tần Tu Trạch nắm chặt tay Tô Thần, đưa ngón tay cậu đặt lên môi nhẹ nhàng mút vào, âm thanh trầm thấp khàn khàn hỏi: "Đói bụng không?"
Tô Thần trốn tránh nhưng không rút tay ra.
Cậu tối qua chỉ ăn vài món điểm tâm ở vũ hội, ăn vốn đã ít lại bị giằng co rất lâu, hiện tại không biết mấy giờ rồi, Tô Thần cảm thấy có chút đói, hơn nữa cậu cũng muốn thoát khỏi vòng tay của Tần Tu Trạch, vì vậy nhẹ nhàng ừ một tiếng, lại nói: "Có chút đói".
Nói xong liền đẩy Tần Tu Trạch ra rồi đứng dậy.
Tần Tu Trạch vội vàng ôm Tô Thần lại, ôn nhu nói: "Đừng dậy, ngủ tiếp đi, lát nữa tôi đi mua đồ ăn cho cậu."
Tần Tu Trạch nói xong vươn mình đặt Tô Thần dưới thân, nhẹ nhàng cọ lên đôi môi mềm mại của cậu, hơi thở ấm áp tràn ngập môi Tô Thần.
Tô Thần sốt sắng nói: "Tần ca, anh mau đứng lên, tôi đói rồi."
Tần Tu Trạch hiện tại không muốn rời đi một giây nào, ôm Tô Thần rất thoải mái, nếu có thể làm thêm những thứ khác thì tốt hơn nhiều.
Nhưng hắn phải đi mua thức ăn cho Tô Thần, cậu mấy ngày nay chỉ có thể ăn thanh đạm, Tần Tu Trạch biết gần công ty có chỗ bán cháo cực kì ngon, muốn mua một phần cho Tô Thần, có điều chỗ đó có chút xa.
Tần Tu Trạch lưu luyến một hồi lâu mới đứng dậy.
Tần Tu Trạch vừa đứng dậy, Tô Thần liền đem mình trốn trong chăn, mãi đến lúc Tần Tu Trạch rời khỏi nhà, cậu mới chầm chập đứng dậy.
Khắp người Tô Thần đều cảm thấy khó chịu, chỉ có thể từng bước chậm rãi đi đến phòng tắm.
Tô Thần cảm thấy Tần Tu Trạch trước mặt người ngoài là giả nhân giả nghĩa, kỳ thực chính là loại mặt người dạ thú, không, còn không bằng mặt người dạ thú, cậu âm thầm mắng Tần Tu Trạch từ trong ra ngoài mới cảm thấy dễ chịu chút.
Tô Thần ngày mai sẽ nhập học, bây giờ cậu đi lại không thuận tiện lắm, cảm thấy bộ dạng của mình bây giờ không thể đi học được.
Dù sao hai ngày đầu khai giảng cũng không có lớp, Tô Thần định nhờ Vương Bân xin nghỉ cho mình hai ngày.
Không tìm thấy điện thoại của mình trong phòng ngủ, Tô Thần đi ra phòng khách, đúng lúc Tần Tu Trạch quay về.
Tần Tu Trạch thấy Tô Thần bước đi nặng nề, vội vàng nói: "Cậu đừng động." Nói xong đặt những thứ trên tay lên tủ ở cửa ra vào, hắn bước nhanh đến bên cạnh Tô Thần, mặc kệ Tô Thần có nguyện ý hay không, trực tiếp ôm cậu đến cái ghế bên cạnh.
Khi hắn đặt Tô Thần xuống, cậu khẽ nhíu mày một cái.
Tần Tu Trạch thấy Tô Thần không thoải mái, đề nghị: "Nếu không thì ăn ở phòng ngủ?"
Tô Thần lắc lắc đầu.
Tần Tu Trạch thấy Tô Thần không muốn cũng không miễn cưỡng.
Hắn mở gói cháo đổ vào nồi rồi múc một chén, đặt cùng một đĩa dưa muối trước mặt Tô Thần, sau đó hắn tự lấy thêm một phần cho mình.
Tô Thần có chút đói bụng, cậu quấy mấy lần rồi cầm muỗng lên yên lặng bắt đầu ăn.
Tần Tu Trạch gắp dưa muối đặt vào chén Tô Thần, xem cậu ăn ngon, tâm tình sung sướng nói: "Từ từ ăn, còn rất nhiều."
Tô Thần ăn một hồi mới phát hiện đôi mắt Tần Tu Trạch luôn đảo quanh trên người mình, cậu bị ánh mắt rực lửa của hắn nhìn có chút sợ hãi.
Cũng may là Tần Tu Trạch biết Tô Thần bị nhìn có chút khó chịu, thu hồi ánh mắt, nếu không Tô Thần thật ăn không nổi nữa.
Thực ra, Tần Tu Trạch hiện tại giống như một đứa trẻ có được món đồ chơi mới, còn chưa khám phá đủ, nói trắng ra là cảm thấy rất mới mẻ, cho nên hắn bây giờ nhìn Tô Thần thế nào cũng thấy vừa mắt, hận không thể luôn dán mắt lên người cậu..
Tô Thần ăn một hồi thì nhớ tới chiếc điện thoại của mình, vì thế cậu ngẩng đầu hỏi: "Tần ca, điện thoại của tôi đâu?"
Tần Tu Trạch thản nhiên nói: "Tôi quên lấy về cho cậu rồi."
Tô Thần suy nghĩ một chút nói: "Tần ca, một lát nữa tôi muốn quay lại trường."
Tần Tu Trạch cau mày nói: "Cơ thể cậu như vậy còn về trường làm cái gì?!"
Tô Thần thấp giọng nói: "Ngày mai tôi sẽ đi học."
Tần Tu Trạch nói: "Trong nửa tháng cậu không được đi đâu cả, tôi đã xin nghỉ cho cậu." Hắn vừa nãy trong lúc chờ mua thức ăn đã gọi cho trợ lí của mình, kêu y xin nghĩ phép nửa tháng cho Tô Thần, sau đó đưa phương thuốc của A Kiệt đưa cho trợ lí kêu y đi mua những dược liệu này.
Tô Thần cau mày nói: "Anh sao lại xin nghỉ lâu như vậy! Tôi nghỉ ngơi hai ngày là đủ rồi." Mới vừa khai giảng đã nghỉ nửa tháng, đến lúc cậu quay lại trường, khẳng định theo không kịp bài học.
Tần Tu Trạch hoàn toàn thất vọng: "Cậu nếu có bài nào không hiểu, có thể mời thầy giáo tới nhà dạy kèm."
Tô Thần không vui, cậu nghĩ Tần Tu Trạch can thiệp hơi nhiều vào cuộc sống của mình.
Bất quá chờ Tô Thần khỏe lại, cậu sẽ tự động quay lại trường học, sẽ không ở đây ngốc nửa tháng, đương nhiên chuyện này không cần nói với Tần Tu Trạch.
Sau khi ăn cơm xong, Tần Tu Trạch dọn dẹp bàn ăn, Tô Thần thì ngồi một bên chờ hắn, cậu muốn nói chuyện với Tần Tu Trạch.
Tần Tu Trạch dọn dẹp xong thì ôm Tô Thần trở lại phòng ngủ, Tô Thần nhìn Tần Tu Trạch nghiêm túc nói: "Tần ca, tôi muốn nói chuyện với anh."
Tần Tu Trạch có chút bất ngờ, đây là lần đầu tiên Tô Thần nghiêm túc muốn nói chuyện với hắn, vì vậy Tần Tu Trạch ngồi xuống bên cạnh cậu, hứng thú nhìn Tô Thần, hỏi: "Cậu muốn nói chuyện gì?"
Tô Thần do dự một chút, hỏi: "Tôi muốn biết, mối quan hệ hiện tại của chúng ta đến khi nào sẽ kết thúc?" Nói xong Tô Thần liền cúi đầu, hai tay không thoải mái đặt dưới chân, căng thẳng chờ Tần Tu Trạch trả lời! Tô Thần nghĩ mình nhất định phải hỏi rõ, cậu không thể mơ mơ hồ hồ ở cùng Tần Tu Trạch, cậu chung quy phải làm cho mình cảm thấy có chút hy vọng, không đến nỗi càng kéo dài càng cảm thấy tuyệt vọng!
Tần Tu Trạch nghe Tô Thần hỏi, sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống, có điều hắn dùng giọng nói dịu dàng hơn để hỏi lại: "Cậu cảm thấy khi nào kết thúc thì tốt nhất?"
Tô Thần kinh ngạc nhìn Tần Tu Trạch, không xác định hỏi: "Tôi?"
Tần Tu Trạch cười gật gật đầu.
Tô Thần không ngu ngốc nghĩ rằng mình có thể tự chọn thời điểm kết thúc, nhưng cậu vẫn tỉ mỉ suy nghĩ một chút rồi nói: "Đến khi anh có người khác thì chúng ta sẽ kết thúc." Tô Thần cảm thấy đề nghị của mình tương đối tốt, người như Tần Tu Trạch sẽ không chịu được cô quạnh trong thời gian lâu mà đi tìm người khác, bản thân mình lúc đó có thể giải thoát rồi..