Tần Tu Trạch cười nói: "Tụi bây từng gặp rồi, là người lần trước tới tìm tao."
Đông Tử kinh ngạc nói: "Mày nói Tô Thần?"
Tần Tu Trạch cười gật gật đầu.
Chu thiếu nghi ngờ hỏi: "Là ai?"
Đông Tử biểu tình cổ quái nói: "Thì là cái cậu thanh niên lần trước tới tìm Tần Tu Trạch trong lúc chúng ta đang đánh bài đó."
Nghe Đông Tử giải thích, mọi người hai mặt nhìn nhau.
Chu thiếu đầy mặt không tin nhìn Tần Tu Trạch nói: "Mày không nói đùa chứ?!" Gã cứ tưởng Tần Tu Trạch sẽ nói là Chu Nhã Thiến, dù sao việc Tần Tu Trạch dẫn Chu Nhã Thiến đến buổi vũ hội coi như đã ngầm công khai mối quan hệ của hai người.
Tuy gã biết Tần Tu Trạch không quan tâm nhiều đến Chu Nhã Thiến, thế nhưng những người như bọn họ vốn sẽ không có tình cảm thật lòng, cưới ai cũng được, đa số sẽ nghe theo sự sắp xếp của gia đình.
Nhưng Tần Tu Trạch hiện tại không nói là Chu Nhã Thiến thì thôi đi, lại nói sẽ đưa cậu trai kia tới.
Ngày đó lúc Tô Thần đến tìm Tần Tu Trạch bọn họ đều nhìn ra mối quan hệ không bình thường giữa hai người, nhưng điều này không chứng minh được gì cả.
Bọn họ một khi đã nói sẽ đem người giới thiệu với bạn bè thì đã một phần nói lên bản thân với người đó không có ý định chơi đùa như bình thường, đây là người bọn họ nghiêm túc qua lại, sau này có thể sẽ kết hôn.
Nhưng bây giờ Tần Tu Trạch lại muốn đưa Tô Thần đến giới thiệu cho bọn họ, đem một tiểu tình nhân đến chính thức giới thiệu cho anh em? Điều này thật nhảm nhí! Dù có yêu thích đến đâu thì đó cũng chỉ là nam sủng, sẽ không đi đến đâu.
Nếu nói chuyện này với người khác, bọn họ khẳng định sẽ nói rằng người này thật lố bịch.
Nhưng bây giờ người này lại là Tần Tu Trạch, một người rất đáng tin cậy, muốn làm ra loại chuyện này, bọn họ thật không biết nói gì cho phải.
Tần Tu Trạch không để ý sắc mặt mọi người biến đổi khác nhau, cầm theo gói điểm tâm cho Tô Thần lập tức rời đi.
Thật ra Tần Tu Trạch không nghĩ nhiều như vậy, chỉ thấy mình có được cái gì tốt, trong lòng vui vẻ, muốn đem đến khoe khoang với đám anh em.
Tần Tu Trạch lúc về đến nhà đã hơn nửa đêm, hắn thấy Tô Thần ngủ rất say, không nhẫn tâm đánh thức cậu, tự mình tắm rửa sạch sẽ rồi quay lại ôm Tô Thần vào trong ngực, sau đó liền nặng nề ngủ thiếp đi.
Tô Thần ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, cảm thấy mình đã khỏe, mười tám âm lịch đã quay về trường.
Tô Thần trước đó trở lại kí túc xá lấy điện thoại, lúc đến phòng ngủ cậu lập tức nhớ lại chuyện xảy ra ngày đó, nhìn thấy trên giường bừa bộn, tâm tình Tô Thần hết sức phức tạp.
Cậu vội vàng sắp xếp lại chăn gối, đem quần áo mình mặc hôm đó toàn bộ đều vứt vào thùng rác bên ngoài.
Sau đó mới quay lại lấy điện thoại, phát hiện có vài tin nhắn chưa xem, đều là của Vương Bân gửi tới.
Tô Thần gọi lại cho Vương Bân, đường dây được kết nối rất nhanh, Vương Bân vội vàng hỏi: "Cậu mấy ngày nay đi đâu? Gọi điện cũng không bắt máy? Tôi lo gần chết."
Tô Thần cười giải thích: "Tôi đến nhà dì Tần, quên mang theo điện thoại."
Vương Bân nói: "Ngày hôm đó người kia hung hăng tới tìm cậu, sau đó lại không liên lạc được, cậu không biết tôi lo lắng thế nào đâu."
Gương mặt khả ái của Tô Thần nhanh chóng đỏ lên, có chút bối rối, cố gắng gượng cười nói: "Tôi đã nói với cậu đó là bạn rồi mà, cậu không cần lo lắng!" Tô Thần bây giờ đã lên giường với Tần Tu Trạch, tiếp tục nghe Vương Bân nhắc tới hắn, cậu đặc biệt chột dạ, Tô Thần sợ bị người khác phát hiện chuyện xấu bọn họ làm, càng sợ việc bị mọi người nhìn mình bằng ánh mắt khác thường.
Tô Thần nói sang chuyện khác: "Cậu đang ở đâu? Tôi về trường rồi."
Nghe thấy câu hỏi của Tô Thần, Vương Bân tựa hồ tâm tình không tệ, "Tôi đang ở nhà đây, trong trường có hai sinh viên đạt chuẩn sẽ được đến Hà Lan trao đổi, tôi là một trong hai người đó nên bây giờ đang chuẩn bị thủ tục, chờ tôi chuẩn bị xong hết sẽ mời cậu bữa cơm."
Tô Thần cười nói: "Vậy chúc mừng cậu."
Sau khi cúp máy, Tô Thần đi đến lớp.
Giờ trưa cậu nhận được điện thoại của Tần Tu Trạch.
Tô Thần do dự một chút, cuối cùng vẫn nghe máy, cậu vừa trả lời, Tần Tu Trạch đã bất mãn hỏi: "Cậu đến trường?" Tần Tu Trạch mới vừa gọi về nhà hai cuộc điện thoại, đều không có người tiếp, hắn liền suy đoán Tô Thần chắc chắn đã quay về trường.
Tần Tu Trạch đã xin phép cho cậu nghỉ nửa tháng, ngoài miệng thì Tô Thần đáp ứng, nhưng lại âm thầm đến trường đi học, điều này làm cho Tần Tu Trạch thập phần khó chịu, có loại cảm giác mọi việc đều nằm ngoài tầm kiểm soát của mình.
Dưới cái nhìn của Tần Tu Trạch, Tô Thần bây giờ đã là người của hắn, muốn làm gì cũng phải nói trước với hắn một tiếng.
Tô Thần tuy không cam lòng, nhưng vẫn giải thích: "Cơ thể tôi ổn rồi, một mình ở nhà cũng không có chuyện gì làm nên muốn đến trường."
"Cơ thể ổn?" Tần Tu Trạch cố ý nhấn mạnh, ý tứ sâu xa hỏi.
Tô Thần biết mình đã nói sai, vội vàng cứu vãn nói: "Tôi có đem theo đệm ngồi, ngồi trên ghế vẫn ổn."
Tần Tu Trạch không hỏi thêm, chỉ nói: "Nếu có thể đi học vậy thì tối nay cậu về sớm chút nấu cơm cho tôi." Nói xong cũng trực tiếp cúp máy.
Nhìn điện thoại bị cúp, Tô Thần cắn môi, cảm thấy Tần Tu Trạch càng ngày càng xen vào chuyện của mình.
Những ngày gần đây, Tần Tu Trạch yêu cầu Tô Thần buổi trưa phải gọi điện cho hắn, báo cáo cho hắn biết mình trưa nay làm gì, ăn gì.
Nếu Tô Thần không gọi, Tần Tu Trạch sẽ gọi tới
Sau đó vào buổi tối Tần Tu Trạch sẽ quấy rối cơ thể Tô Thần trong lúc hắn bôi thuốc cho cậu, xem như đó là sự trừng phạt vì buổi trưa cậu không gọi đúng giờ.
Việc duy nhất đáng mừng chính là Tần Tu Trạch vào các thời điểm khác sẽ không làm gì cậu.
Mặc dù Tần Tu Trạch không làm gì Tô Thần, nhưng cậu vẫn ghét việc thấy hắn mỗi buổi tối, không phải chỉ vì sợ hãi việc xảy ra ngày đó, mà còn bởi vì Tô Thần cảm giác Tần Tu Trạch luôn kiểm soát mình, giám sát cậu từng giây từng phút, giống như ác ma âm hồn bất tán, cho dù Tô Thần làm gì cũng không thể thoát khỏi.
Điều này làm Tô Thần cảm thấy vô cùng bất an và khủng hoảng.
Do đó cậu gấp rút muốn về trường, xem như có thể thoát khỏi Tần Tu Trạch bằng cách này.
Nhưng vừa về trường Tô Thần liền nhớ lại kí ức buổi tối đó.
Hơn nữa cậu đang hồi phục từng ngày, cho dù Tần Tu Trạch từ sáng tới tối chỉ quy củ ôm cậu ngủ, nhưng Tô Thần có thể rõ ràng cảm nhận được sự nóng rực và cứng rắn của vật kia mỗi ngày.
Chờ cậu khỏe lại...!Tô Thần thật không dám nghĩ tiếp.
Lại nghĩ tới tối nay còn phải hầu hạ tên khốn kiếp kia, nấu cơm cho hắn, Tô Thần liền hận đến nghiến răng..