Thái độ của Tô Thần vốn đã lạnh nhạt, kiệm lời với Tần Tu Trạch, hiện tại lại càng im lặng.
Những lúc hai người bất hòa, Tô Thần sẽ không bao giờ chủ động nói chuyện với hắn.
Mà cho dù Tần Tu Trạch chủ động nói chuyện, Tô Thần mỗi lần trả lời cũng rất ngắn gọn, có thể trả lời một chữ thì không bao giờ nói chữ thứ hai, điều này làm Tần Tu Trạch thập phần khó chịu.
Tần Tu Trạch cảm thấy mình nên kéo Tô Thần lên giường mạnh mẽ mà làm, vào lúc ấy Tô Thần nhất định sẽ gỡ bỏ bộ mặt lạnh lùng, khóc lóc xin tha với hắn!
Đương nhiên Tần Tu Trạch cũng chỉ suy nghĩ một chút, bởi vì Tô Thần chưa bao giờ phản kháng rõ ràng, hắn căn bản không tìm được lí do để xử phạt cậu.
Ví dụ như lúc Tần Tu Trạch kêu cậu làm cơm tối, Tô Thần từ trước tới giờ vẫn không trốn tránh, mỗi lần hắn về đến nhà, một bàn ăn nóng hổi đã được dọn lên.
Còn lúc Tần Tu Trạch kêu cậu xoa bóp cho mình trước khi đi ngủ, Tô Thần sẽ không từ chối, mỗi lần đều làm cho hắn thoải mái chìm vào giấc ngủ.
Tần Tu Trạch kêu Tô Thần không có lớp thì về nhà, mỗi lần hắn gọi điện về, Tô Thần sẽ đúng giờ bắt máy.
Điều này làm Tần Tu Trạch căn bản không tìm được sai lầm của Tô Thần, cho nên đối với việc Tô Thần không nói chuyện với mình, Tần Tu Trạch thực sự không thể làm gì.
Hắn chỉ có thể yêu cầu Tô Thần tan học lập tức về nhà, mặc dù Vương Bân đã bị hắn đưa đi, nhưng vẫn không thể đảm bảo sẽ có Vương Bân thứ hai thứ ba xuất hiện, hoặc là trong lúc hắn không để ý, Tô Thần sẽ quen với một cô gái nào đó.
Để tránh những chuyện này xảy ra, Tần Tu Trạch chỉ có thể chú ý quan sát cậu, để Tô Thần biết cậu bây giờ đã nằm trong tay hắn!
Tần Tu Trạch vốn không phải là người nói nhiều, nhưng từ lúc ở cùng Tô Thần, hắn cảm thấy mình sắp trở thành người lắm lời luôn rồi, có lúc một mình hắn nói tới mười mấy phút, Tô Thần cũng chỉ tùy ý trả lời hai ba lần.
Tần Tu Trạch tuy khó chịu, nhưng hắn biết việc làm trước đó của mình có chút quá phận, cho nên, mặc dù thân thể Tô Thần khỏe lên từng ngày, hắn cũng chỉ nhẫn nại, chủ yếu là hắn không muốn ngày nào cũng ép buộc cậu.
Tần Tu Trạch có thể cảm giác được Tô Thần bây giờ rất không muốn cùng mình thân mặt.
Nửa tháng tiếp theo trôi qua nhanh chóng, Tần Tu Trạch nhẫn nại nhiều ngày như vậy, sớm đã không nhịn được.
Hơn nữa ngày mai hắn phải đi công tác, làm sao cũng phải đưa người lên giường một lần nữa.
Vì vậy Tần Tu Trạch kêu A Kiệt mang đến cho mình một loại rượu trái cây, cố ý dặn y chọn loại thơm, ngọt, nồng độ không quá cao.
Buổi tối Tần Tu Trạch gọi vài món ở khách sạn rồi đem về.
Lúc Tô Thần về tới, đồ ăn trên bàn đã chuẩn bị xong.
Đang là mùa đông nên ngoài trời rất nhanh tối, mới hơn sáu giờ mà đã tối tăm, trong phòng không mở đèn, chỉ có hai ngọn nến trên bàn, giống như một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến.
Còn Tần Tu Trạch thì đang ngồi trên bàn, vừa nhìn cậu vừa cười.
Tô Thần có chút bối rối, không biết Tần Tu Trạch định làm cái gì!
Tần Tu Trạch nhìn Tô Thần sững sờ đứng ở cửa, dáng vẻ không biết làm sao, hắn cười rồi đứng dậy đi đến bên cạnh cậu, cúi đầu nhìn Tô Thần hỏi: "Cậu đang chờ tôi đưa dép cho cậu thay sao?"
Tô Thần vội vàng lắc đầu, bắt đầu đổi giày, thay xong thì cởi áo khoác, áo vừa cởi ra được Tần Tu Trạch tiếp nhận, treo lên, "Nhanh đi rửa tay ăn cơm."
Tô Thần rửa tay, ngồi vào bàn, nhìn Tần Tu Trạch nghi ngờ hỏi: "Tần ca, hôm nay là ngày gì sao?"
Tần Tu Trạch ôn hòa nói: "Hôm nay không phải ngày gì đặc biệt cả, chỉ là ngày mai tôi phải đi công tác, ngày / không về được, không thể cùng cậu đón lễ tình nhân cho nên hôm nay bù đắp trước."
Tô Thần khóe miệng giật một cái, cậu không ngờ Tần Tu Trạch lớn tuổi như vậy, lại có một chút tâm tư thiếu nữ.
Hai đại nam nhân cùng nhau thắp nến đón lễ, hắn không cảm thấy kỳ quái sao?! Nhưng khi nghe Tần Tu Trạch nói ngày mai phải đi công tác, Tô Thần âm thầm vui vẻ, cho nên bỏ qua cảm giác kì quái lúc này.
Tần Tu Trạch rót cho Tô Thần một ly rượu nói: "Cái này là rượu trái cây tốt cho sức khỏe, uống nhiều cũng không bị gì, đối với sức khỏe còn có lợi." Nói xong hắn lại lấy một ly khác tự rót cho mình.
Làm xong thì cụng ly với Tô Thàn nói: "Cậu nếm thử, rượu này uống rất ngon."
Tô Thần cầm ly rượu lên nhấp một miếng, phát hiện rượu này thật sự uống rất ngon, không có vị nồng của rượu, lại có mùi trái cây thơm ngát, vị dịu nhẹ.
Tần Tu Trạch thấy Tô Thần nhấp một hớp nhỏ, nhẹ giọng hỏi: "Thế nào?"
Tô Thần thành thật nói: "Uống rất ngon."
Tần Tu Trạch cười nói: "Vậy thì uống nhiều chút, rượu này uống nhiều cũng không gây hại cho sức khỏe."
Tô Thần gật đầu, uống một hớp lớn.
Tần Tu Trạch nhìn Tô Thần uống hết ly rượu, lập tức rót lại đầy ly cho cậu, nói: "Đừng chỉ uống rượu, ăn chút đi."
Tô Thần trong khoảng thời gian này đều rất hồi hộp, bây giờ nghe Tần Tu Trạch nói phải đi công tác, trong lòng nhất thời bình tĩnh lại.
Hơn nữa rượu quả thật uống rất ngon, hơi giống nước trái cây, cậu vừa về lại có chút khát, cho nên liên tiếp uống vài ly.
Tần Tu Trạch lẳng lặng nhìn Tô Thần, hiện tại ngoài trời đã hoàn toàn tối đen, trong phòng chỉ thắp nến, tầm mắt nhìn không rõ, ánh nến nhảy nhót như đang khiêu vũ trên gương mặt trắng nõn của Tô Thần, khuôn mặt nhỏ nhắn say đến ửng đỏ tôn lên đôi mắt to sáng ngời, đặc biệt là dung nhan tuyệt mĩ khi cậu hơi cúi đầu, như được một vầng sáng nhàn nhạt bao phủ lên.
Tần Tu Trạch cảm thấy Tô Thần vào giờ khắc này rất hấp dẫn, có một loại cao quý người khác không thể xâm phạm.
Tần Tu Trạch dán ánh mắt nóng rực lên người Tô Thần, như muốn ở trên người cậu đâm thành cái lỗ thủng, làm Tô Thần thập phần khó chịu.
Tô Thần chỉ có thể uống rượu để tránh né ánh mắt làm mình khó chịu.
Cũng không cần Tần Tu Trạch rót rượu, Tô Thần tự mình bất tri bất giác đã uống hơn nửa bình.
Tần Tu Trạch thấy Tô Thần uống hơi nhiều, cầm lại bình rượu không cho cậu uống tiếp.
Chủ yếu là nếu cậu uống nhiều, đến cùng lại bất tỉnh nhân sự thì có chút nhàm chán.
Hai người ăn xong, Tần Tu Trạch liếc nhìn đồng hồ nói: "Không còn sớm, cậu đi tắm đi, để tôi dọn."
Tô Thần tửu lượng không cao, hơn nữa cậu rất lâu đã không uống rượu, lần này lại uống nhiều như vậy, lúc đứng trong phòng tắm cảm thấy đầu có chút đau, người cũng đứng không vững.
Tô Thần sợ mình té xỉu ở đây, đơn giản tắm qua loa liền đi ra.
Lúc Tô Thần đi ra, chỉ thấy Tần Tu Trạch đã đứng ở cửa phòng tắm chờ cậu.
Tần Tu Trạch mặc bộ đồ tắm rộng thùng thình, rõ ràng cũng là bộ dáng vừa mới tắm xong.
Thấy bước chân hơi nhuyễn của Tô Thần, Tần Tu Trạch vội vàng tiến lên đỡ lấy..