Edit by Tô
Beta by Tô
______________________________
Không gian ảo D mô phỏng ra khu nhà trọ, đạo diễn nói đơn giản với Cố Sâm và Kỷ Ninh một số phân đoạn quay cần chú ý ngày hôm nay rồi sau đó liền lui ra khỏi phòng, hai người chính thức bắt đầu quay phim.
…..
Thiếu niên ngồi trên chiếc giường sạch sẽ, rũ mắt xuống, từng chút từng chút một cởi bỏ quần áo mình.
Vào mấy ngày trước bất ngờ biết được hôm nay là sinh nhật Cố tiên sinh, cậu đã đề nghị muốn tặng cho Cố tiên sinh một món quà, hỏi Cố tiên sinh muốn cái gì. Sau khi người đàn ông trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng thì cong cong khóe môi, nói với thiếu niên.
“Anh muốn chụp một bộ chân dung của em.”
Đây không phải là chân dung bình thường, mà là chụp ảnh chân dung khỏa thân mà Cố tiên sinh đã đề cập từ rất sớm với thiếu niên. Lúc trước thiếu niên vẫn luôn khéo léo từ chối đề nghị này, nhưng đối mặt với ánh mắt chờ mong lần này của Cố tiên sinh, thiếu niên rốt cuộc cũng đỏ mặt gật đầu một cái.
Hôm nay cậu đi theo Cố tiên sinh đến nhà trọ, sau khi bị yêu cầu quần áo ra, Cố tiên sinh nhìn ra được cậu khẩn trương nên liền vô cùng săn sóc lui ra khỏi phòng, nói rằng một chút nữa anh vào sau.
Trên giường có mùi hương thuộc về Cố tiên sinh, mát lạnh thoang thoảng, thiếu niên dùng ngón tay lướt qua gra giường màu xám đen, trong mắt toát ra sự mê luyến, không kìm được mà nằm lên gối hít một hơi thật sâu.
Là mùi vị của Cố tiên sinh.
Cậu thực sự rất thích cái mùi này.
Đây là mùi hương tuyệt vời nhất thế gian, mỗi một phút một giây ở đây thích sự thèm ăn của cậu, cám dỗ cậu nhai nát từng thớ thịt và xương trên người đàn ông này, nuốt trọn toàn bộ cả người anh vào.
Nằm sấp trên giường một hồi lâu, thiếu niên mới miễn cưỡng đứng dậy, tiếp tục cởi cho xong quần áo của mình, duy trì tư thế nửa co rúm người, hai chân khép thật chặt đan vào nhau, có chút ngượng ngùng kêu một tiếng: “Cố tiên sinh, anh có thể vào rồi.”
“Ken két” một tiếng, cánh cửa mở ra, Cố tiên sinh đẩy cửa tiến vào, cụp mắt điều chỉnh camera, mấy giây sau ngẩng đầu lên nhìn về phía thiếu niên thì động tác chợt dừng lại, tầm mắt đặt trên người cậu thật lâu, yết hầu ở cổ họng khẽ lăn, nửa ngày không nói gì.
Cơ thể thiếu niên mảnh khảnh hết sức xinh đẹp được gra giường sẫm màu làm tôn lên, da thịt trắng nõn ngời ngời bởi vì xấu hổ trong lòng mà nổi lên một tầng màu hồng phấn nhàn nhạt, dung mạo thanh thuần dịu ngoan cúi xuống, sắc mặt đỏ bừng, không dám đối mặt với người đàn ông trước mặt mình.
“….”
Không ngờ Cố tiên sinh từ đầu đến cuối chẳng nói một lời nào mà trực tiếp bắt đầu chụp. Trong suốt quá trình chụp ảnh, anh cũng gần như không có bất kỳ trao đổi nào với thiếu niên, có mở miệng thì cũng đều là hướng dẫn thiếu niên tạo dáng khác nhau ở trước ống kính.
Lúc chụp anh không cười, vẻ mặt chuyên chú lại lạnh lùng phá lệ quyến rũ, giọng nói vô cùng bình thản, không có bất kỳ tình nào.
Dưới sự hướng dẫn của anh, thiếu niên dần thả lỏng cơ thể căng cứng, ở trước ống kính biểu diễn thân thể của mình. Các tư thế tạo dáng theo yêu cầu đều rất khéo léo không có để lộ ra bất kỳ bộ phận riêng tư nào, nhưng cũng vì thế mà toát ra sự cám dỗ chết người.
Hai người phối hợp ăn ý, chụp ảnh kết thúc rất thuận lợi, thiếu niên không mặc quần áo vào ngay mà đầu tiên kéo chăn che thân thể mình lại, bởi vì Cố tiên sinh nói anh phải kiểm tra xem hình có vấn đề gì hay không đã, nếu có bất kỳ chỗ nào cần sửa thì còn phải chụp lại lần nữa.
Người đàn ông từ đầu đến cuối đều biểu hiện rất bình tĩnh, thậm chí còn lạnh nhạt hơn so với bình thường, điều đó làm cho thiếu niên đang rúc trong chăn lộ ra thần sắc thất vọng, trong lòng có đôi chút thấp thỏm.
Cho đến nay Cố tiên sinh đều luôn khen ngợi vẻ đẹp của cậu, nhưng hôm nay cậu cuối cùng cũng đáp ứng chụp hình thì Cố tiên sinh lại chẳng ừ hử gì cả. Điều này liệu có phải nói lên rằng thân thể cậu căn bản chẳng có chút sức hấp dẫn nào với Cố tiên sinh, sau này bọn họ sẽ không còn qua lại với nhau nữa….
Điều này sao có thể….
Thiếu niên khẽ môi dưới, nghĩ đến mình có thể sẽ không giữ được Cố tiên sinh thì trong lòng sốt ruột, ngón tay vô thức siết chặt góc chăn.
Nếu sớm biết vậy cậu đã tiếp tục dây dưa với Cố tiên sinh…. Nhưng rốt cuộc là cậu có nơi nào khiến anh không thích?
Cậu không khỏi rối bời.
Rõ ràng bởi vì buổi chụp hôm nay, cậu đã cố tình ăn kiêng cùng tập thể dục trước, còn đặc biệt chăm sóc da để giữ cho cơ thể ở trạng thái xinh đẹp nhất. Chẳng lẽ lại phản tác dụng sao?
“Cố tiên sinh…” Thiếu niên ngập ngừng gọi người đàn ông, trong mắt toát ra sự khó hiểu cùng tủi thân: “Có phải hiệu quả chụp hôm nay không tốt không? Nếu biểu hiện của em khiến anh không hài lòng thì anh có thể nói thẳng với em, em không muốn làm anh không vu——”
Lời còn chưa dứt, một bóng đen đột nhiên bao phủ trước mắt cậu, nụ hôn cùng với hơi thở nóng bỏng ập xuống. Cố tiên sinh giữ lấy sau ót cậu hôn thật sâu và nặng nề, hoàn toàn bất đồng với vẻ thờ ơ mà anh vừa thể hiện mới rồi, đã điên cuồng say mê đến cực điểm.
“Anh nào không hài lòng chứ.”
Anh ôm chặt thiếu niên đang dốc vì bị hôn vào trong ngực, giọng nói khàn khàn quyến rũ.
“Em không biết bản thân em quyến rũ đến mức nào đâu, anh sắp bị em ép đến phát điên rồi… Anh vừa rồi không phải là không nói muốn chuyện với em, mà là không dám. Anh phải ép bản thân dồn sức tập trung vào việc chụp hình, nếu không chắc anh vĩnh viễn chẳng hoàn thành được bộ ảnh chân dung này mất.”
Thiếu niên nằm trong lòng anh, gương mặt đỏ bừng, ấp úng nói: “Anh có thể nghĩ như vậy, em thật sự rất vui…. Em khi nãy còn tưởng rằng anh ghét em…”
“Làm sao có thể.” Cố tiên sinh cười khẽ mổ lên môi thiếu niên, ánh mắt đen như mực, vọng như cơn sóng cuộn trào: “Có trời mới biết anh thích em nhiều bao nhiêu, muốn ăn em đến nhường nào.”
“Em cũng thích Cố tiên sinh….” Cũng muốn ăn anh giống như vậy đó.
Thiếu niên cười rạng rỡ, gương mặt tràn đầy ý tình.
“Anh thật sự không nhịn được.”
Người đàn ông trẻ tuấn mỹ nắm ngón tay thiếu niên, thấp giọng dụ dỗ cậu: “Tiểu Ninh, hãy trao bản thân em cho anh được không? Đừng sợ, anh sẽ rất nhẹ nhàng.”
“….”
Thiếu niên nhắm mắt lại, im lặng gật đầu một cái, nhẹ nhàng duỗi hai tay ra ôm lấy cổ Cố tiên sinh.
Một đêm kiều diễm.
Ánh sáng trong căn hộ dần tối đi, một lúc sau lại sáng lên, báo hiệu việc quay phim đã kết thúc. Cố Sâm đứng dậy từ trên giường, gật đầu tỏ ý xin lỗi với Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh lắc đầu, từ trong chăn chui ra, trên người đã được đổi mới quần áo mới.
Cậu vẫn cảm thấy có chút không được tự nhiên, dù sao mới vừa rồi cậu cũng cởi hết quần áo ra, tuy là quay chụp hình ảnh D khác với quay chụp thực tế, nhưng có một chỗ tốt đó là quay D có thể tiến hành làm mờ làm những vị trí đặc biệt mờ mờ ảo ảo đi. Thực tế không ai nhìn thấy gì cả, nhưng bản chất thì vẫn là….
Nhắc tới cậu còn phải cảm ơn Cố Sâm, mặc dù kịch bản yêu cầu bọn họ phải biểu hiện hết sức thân mật, nhưng trong suốt quá trình vào vai Cố Sâm rất có chừng mực. Ngay cả khi có ve đi nữa thì hắn không có hoàn toàn đặt ngón tay lên người cậu, mà vẫn giữ lại một khoảng cách nhỏ, vô cùng khắc chế.
Sau lần nghỉ ngơi giữa chừng này, đạo diễn không có đi vào không gian D mà chỉ dùng âm thanh trao đổi cùng bọn họ, cũng là muốn người xuất hiện bên trong càng ít càng tốt, tránh cho bọn họ cảm thấy không được tự nhiên.
Khi chụp, trên trán Cố Sâm cũng toát ra một lớp mồ hôi mỏng, hắn ngồi ở một bên nghỉ ngơi và từ từ tĩnh tâm lại.
Cảnh quay này hắn diễn mệt vô cùng, hắn kì thực có thể hiểu được cảm giác của Cố tiên sinh, người mình thầm mến chỉ ngồi yên ở trên giường như thế, bày ra đủ loại phòng tình đầy cám dỗ thế, còn dùng ánh mắt đó nhìn hắn. Dù chẳng qua chỉ là đang diễn trò, nhưng hắn cũng không phải lãnh đạm, làm sao có thể thờ ơ được.
Cũng may sự tự chủ của hắn tốt, không có làm ra bất kỳ hành động không ổn nào, nhưng chỉ có thể nhìn không thể chạm vào, nó thực sự rất…
Loại hành hạ ngọt ngào này khiến Cố Sâm lắc đầu, trên môi nở một nụ cười khổ, cố tình lúc này đạo diễn vẫn đang còn trao đổi riêng với hắn, nói với hắn rằng thiết bị theo dõi kiểm tra được nhịp tim của hắn quá nhanh, hỏi hắn có cần nghỉ ngơi không, càng giống như đã vô tình phơi bày ra tâm tư của hắn. Dù Cố Sâm ngày thường có bình thản đến đâu đi nữa thì giờ phút nào cũng chẳng thể giữ được bình tĩnh.
“Thật sự không sao ạ…”
Cố Sâm lắc đầu, lập tức ngậm chặt miệng, không chịu nói thêm một từ nào.
Đạo diễn thấy vậy liền không nói thêm gì nữa, để lại hai người tiếp tục điều chỉnh trạng thái. Sau khi biểu cảm hai người khôi phục không sai biệt lắm thì lại bắt đầu quay cảnh tiếp theo.
Cảnh tiếp theo chính là thiếu niên và Cố tiên sinh bắt đầu qua lại thì cuối cùng cũng tìm được cơ hội mời Cố tiên sinh tới nhà mình.
Sau một hồi hôn hít, thiếu niên choàng lấy cổ Cố tiên sinh, yêu kiều bảo cậu vì anh mà mua một chai rượu vang đỏ, chẳng bằng bây giờ tới nếm thử một chút. Cố tiên sinh cười đồng ý, thiếu niên lập tức tránh tầm mắt của anh mang rượu vang đỏ tới, trong đó có một ly rượu vang có đánh thuốc mê.
Nghĩ tới điều ấp ủ bấy lâu nay của mình sắp trở thành hiện thực, mi mắt thiếu niên cong cong, trên mặt nở nụ cười tràn đầy sự vui sướng.
Đối với việc Cố tiên sinh, cậu chẳng hề cảm thấy khổ sở, ngay cả khi cậu thật sự rất thích Cố tiên sinh. Cách thức biểu đạt tình yêu, chẳng phải chỉ để ăn thịt đối phương hay sao?
Cậu đã quyết định phải rút hết xương của Cố tiên sinh, làm thành một bộ xương hoàn chỉnh, đặt ở đầu giường ngày ngày nhìn ngắm. Như thế Cố tiên sinh chắc chắn cũng sẽ vô cùng cao hứng.
Thiếu niên ngâm nga, bưng hai ly rượu vang đỏ đi ra ngoài cùng Cố tiên sinh uống vào. Nhưng chỉ sau chốc lát, cậu bỗng dưng cảm nhận được một cơn choáng váng đau đầu mãnh liệt, trước mắt tối sầm ngã xuống. Hình ảnh cuối cùng trong tầm mắt là khuôn mặt mỉm cười của Cố tiên sinh.
Sau khi tỉnh lại, thiếu niên phát hiện mình đang bị nhốt trong một cái lồng, Cố tiên sinh treo ở ngoài lồng cậu bảng tên “Thực nhân hoa”, cũng để cho cậu nhìn thấy những thứ kia trong căn phòng thủy tinh ở phía dưới, bao gồm “Nhân ngư” hai chân bị khâu vảy cùng với “Nhân mã” nối thi thể phía sau lưng.
Tưởng tượng đến đãi ngộ sau này mình có thể gặp phải, thiếu niên đã sợ hãi đến điên rồi, tuyệt vọng ra sức co người ở trong lòng, nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào cầu xin nói: “Đừng-đừng đối xử với em như vậy, em xin anh….”
Cậu hối hận, thật sự hối hận ban đầu tại sao mình lại lựa chọn Cố tiên sinh làm mục tiêu, nếu cậu biết Cố tiên sinh là tên điên còn đáng sợ hơn cả cậu thì cậu tuyệt đối sẽ không ngu ngơ đi trêu chọc anh, cho dù mùi vị máu thịt kia tuyệt vời đến cỡ nào thì tiên quyết cũng phải còn mạng để hưởng thụ!
“Đừng sợ cục cưng, em không giống bọn họ.”
Thấy thiếu niên bị dọa đến mức muốn thăng thiên, Cố tiên sinh ngồi xổm bên cạnh lồng nở nụ cười, dịu dàng trấn an cậu: “Em không phát hiện căn phòng này có điểm khác với những căn phòng khác sao? Đây là nơi anh ở, từ hôm nay trở đi chúng ta sẽ sống cùng nhau. Thế nào, em vui không?”
“Không…” Thiếu niên bật khóc, đột nhiên túm lấy hàng rào của lồng, liều mạng cầu khẩn anh: “Xin anh hãy thả em ra đi, xin anh mà… Là do em không đúng, em đảm bảo sau này em sẽ không có ý đồ gì với anh nữa, đừng nhốt em ở nơi này…”
“Anh sẽ không nhốt em cả ngày, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời thì anh có thể cho em ra ngoài.” Cố tiên sinh mỉm cười: “Nhưng mà em có thể tự do hoạt động chỉ giới hạn ở trong phòng của anh, còn cánh cửa thông ra bên ngoài——”
Anh vỗ lên cánh cửa chất liệu kim loại được đặc chế cười bảo: “Cánh cửa này cần phải quét dấu vân tay cùng với võng mạc của anh mới có thể ra vào, chỉ có một mình anh là có quyền đi vào, còn em không thể bước ra khỏi cánh cửa này.”
“Ở lại đây với anh đi Tiểu Ninh, ngoại trừ tự do ra thì em muốn gì anh cũng sẽ cho em.”
Cách một cái lồng, Cố tiên sinh nắm tay thiếu niên, đặt xuống một nụ hôn trên mu bàn tay cậu, trong mắt tràn đầy sự si mê, khẽ nỉ non.
“Em là bông hoa đẹp nhất của anh.”
(ㆆ_ㆆ)
Anh nói thiếu niên là báu vật của anh, là tất cả của anh, nhưng thiếu niên biết tinh thần người đàn ông này đã bất bình thường từ lâu, cơ bản là không có khả năng sẽ không làm gì cậu. Trên người cậu dần bị người đàn ông xăm lên người vô số đóa hoa cùng cành lá xinh đẹp, để biến cậu thành một bông “Thực nhân hoa” hoàn hảo nhất.
Để không làm cậu đau, người đàn ông mỗi ngày chỉ xăm một chút hoa, màu sắc diễm lệ đậm màu. Nhưng thiếu niên lại mắc chứng rối loạn tâm lý, mỗi khi thuốc tê hết tác dụng cậu liền bắt đầu cảm thấy đau nhức cả người, nhất là hình bông hoa mới vừa bị xăm lên. Nó đã đau đến cùng cực, đau đến mức cậu chẳng thể ngừng rơi lệ.
“Đừng khóc Tiểu Ninh, đừng khóc.”
Thấy cậu khóc, Cố tiên sinh vô cùng đau lòng nên thả cậu ra khỏi lồng, ôm cậu hôn đến lần này đến lần khác, tiêm cho cậu rất nhiều thuốc giảm đau nhưng vẫn không dừng xăm hình, mỗi ngày vẫn vẽ lên một chút hoa lá.
Bởi vì tác dụng thôi miên của thuốc giảm đau, thiếu niên rơi vào trạng thái mê man không tỉnh táo thời gian dài, cậu biết mình không thể tiếp tục như vậy nữa, nếu không cậu sẽ không còn sức lực để chạy trốn. Vì thế sau đó cậu chủ động từ chối tiêm, dù rằng cái giá phải trả là cậu phải dốc sức chịu đựng nỗi đau đớn này.
Hoa văn cùng với sắc màu đẹp như mơ để lại dấu ấn trên cơ thể cậu, bắt đầu từ bắp chân, rồi đến tấm lưng trắng như tuyết, và dần dần lan rộng ra.
Mỗi lần nhìn thấy bản thân trong kính, thiếu niên không lúc nào không kinh hoàng tột độ, cho rằng mình đang thật sự dần biến thành một đóa hoa.
Mà những thứ ở căn phòng thủy tinh ở bên ngoài rèm cửa sổ kia, cái gọi là “Nhân ngư” cùng “Nhân mã” và những sinh vật giả tưởng khác, mỗi một ngày đều sẽ chết với số lượng lớn. Trong khoảng thời gian này, cậu thậm chí chẳng đếm được hết rốt cuộc đã chết bao nhiêu người.
Cảnh tượng tàn khốc và đẫm máu này đã khiến thiếu niên nhận ra một điều: Cậu quả thật khác biệt với người khác. Có thể có rất nhiều “nhân ngư”, nhưng “Thực nhân hoa” chỉ có duy nhất một mình cậu.
Nhưng cái này thì có ích lợi gì? Ngoại trừ không mất mạng ra thì cậu cũng chẳng có chỗ nào hơn những người đó, thậm chí bởi vì không chết mà cậu còn phải chịu hành hạ dài đằng đẵng.
Cố tiên sinh cũng không phải kè kè cậu /, anh còn phải xử lý rất nhiều chuyện. Lúc anh không có ở đây, thiếu niên chỉ có thể đợi ở trong lồng, để tránh sau khi anh rời khỏi sẽ làm ra hành động gì đó tự mình hại mình, hoặc là sắp xếp thứ gì đó.
Trước kia thời điểm Cố tiên sinh xăm cho cậu, thiếu niên đã từng có mấy lần định cướp dụng cụ xăm tập kích Cố tiên sinh, nhưng cậu hoàn toàn không phải đối thủ của anh. Sau đó Cố tiên sinh cười cho cậu xem vài bức ảnh, thiếu niên mới biết nhiều năm về trước anh chính là hạng nhất cuộc thi đánh cận chiến quốc tế, muốn đánh bại anh bằng thủ đoạn bạo lực căn bản là nói vớ vẩn.
Nhưng cậu không cam lòng cứ thế ngồi chờ chết, cậu nhất định phải bỏ trốn, còn muốn chết Cố tiên sinh.
Thiếu niên bắt đầu mỗi ngày xin Cố tiên sinh một quả táo cũng như dụng cụ hội họa, cậu đã từng học qua vẽ màu nước.
Trong lồng của cậu bày ra rất nhiều chai lọ, trong phòng thường xuyên tràn ngập mùi của màu nước. Khi cậu đắm chìm vào hội họa, tựa hồ trên người không còn đau đớn đến vậy, Cố tiên sinh cũng bằng lòng ngồi trong phòng nhìn cậu vẽ vời.
“Em vẽ đẹp lắm.”
Đến khi thiếu niên vẽ xong, Cố tiên sinh sẽ cười khen ngợi cậu, nhẹ nhàng ôm lấy cậu từ phía sau lưng, hôn đỉnh đầu cậu.
Thiếu niên vẽ một bức tranh phong cảnh, là nơi trước kia cậu muốn đến nhất. Cậu đã từng ước mong, khi cậu dành dụm đủ tiền thì đời này nhất định phải đến đó một lần. Nhưng bây giờ ý nguyện đó chẳng còn cách nào thực hiện được.
Ngoại trừ căn phòng này ra, Cố tiên sinh sẽ không để cậu đi bất kỳ nơi nào, anh nói thiếu niên là đóa hoa đẹp nhất, nhưng hoa cũng chỉ là hoa, trồng ở trong đất lại chẳng thể cử động, nếu làm tổn thương rễ cây thì sẽ khô héo mà chết.
“Với lại em phải hiểu, Tiểu Ninh.” Cố tiên sinh yêu thương hôn cậu, cười bảo: “Anh là chủ nhân của em, ở trong căn phòng ấm cúng này, không có anh tưới nước cho em, em sẽ chết. Không có anh em sẽ chết.”
Thiếu niên vô cùng sợ những lời liên quan đến “Hoa”. Cậu nghĩ, có lẽ bởi vì mình thích ăn thịt người nên người nọ mới cố ý đem cậu thành một đóa thực nhân hoa.
Cũng bởi vì nguyên nhân này nên cậu mới bị xăm đầy người, còn bị treo bảng “Thực nhân hoa”. Nhưng trước khi bị bắt, cho đến bây giờ cậu chưa từng để lộ thói quen ăn thịt người trước mặt người đàn ông, nhưng dường như người đàn ông đã sớm có chuẩn bị. Làm sao anh biết được?
“Tất nhiên là anh biết, vừa mới bắt đầu đã biết rồi.”
Cố tiên sinh nở nụ cười dịu dàng véo nhẹ chóp mũi thiếu niên, như thể anh thực sự cưng chiều người yêu bé nhỏ của mình.
“Sau khi anh biết tình huống của em nên mới cố tình đến quán bar chờ.”
“Em cũng nhìn thấy đó, anh thích tìm đủ loại người thú vị, rồi đem bọn họ cải tạo thành những sinh vật khác nhau. Cấp dưới của anh thay anh thu thập thông tin tài liệu trong suốt quãng thời gian dài, cho đến khi anh xem được ảnh của em, phát hiện em có sở thích ăn thịt người, suy nghĩ đầu tiên của anh chính là, em là một đóa hoa thực nhân hoa xinh đẹp, là bông hoa chỉ thuộc về anh.”
“Anh yêu em, Tiểu Ninh, không có anh em sẽ chết, mà không có em anh cũng sẽ chết. Chúng ta đã định sẵn kiếp này phải ở bên nhau…”
Vẻ mặt anh càng lúc càng trở nên tha thiết mà bệnh , lập tức đẩy ngã thiếu niên xuống giường, cùng anh rơi vào triền miên.
Nhưng ánh mắt thiếu niên từ đầu tới cuối đều rét lạnh, cậu đã hạ quyết tâm phải chết Cố tiên sinh, mà ngày ấy đã không còn xa.
(⊙x⊙;)
Nuôi nấng thực nhân hoa của mình nhất định phải dụng tâm, mỗi ngày cố tiên sinh đều sẽ dày công kỹ lưỡng lựa chọn thịt mang đến cho thiếu niên ăn.
Thiếu niên nói mình thích ăn thịt sống, tuy cảm thấy không tốt cho sức khỏe nhưng Cố tiên sinh vẫn thuận theo mong muốn của thiếu niên, chỉ là sắp xếp kiểm tra sức khỏe kỹ lưỡng hơn chút.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, Cố tiên sinh mang bữa tối phong phú cùng thịt người bước vào phòng. Bữa tối là hai người bọn họ hưởng dụng, còn thịt người là của riêng thiếu niên.
Thiếu niên nhìn miếng thịt đầm đìa máu trong dĩa, bất chợt đẩy về phía Cố tiên sinh, hỏi anh: “Anh có muốn ăn không?”
Cố tiên sinh ngẩn ra, cười lắc đầu: “Anh không cần, cảm ơn em, Tiểu Ninh.” Tuy anh giết người như ngóe, cho dù có giết nhiều người hơn nữa anh cũng chẳng có cảm xúc gì, nhưng anh không có cái loại đam mê ăn uống khác thường này.
“Ngay cả đồ em thích ăn nhất anh cũng chẳng muốn thử, vậy mà còn nói yêu em…”
Thiếu niên cúi thấp đầu lầm bầm, đang muốn rút dĩa về thì cổ tay đột nhiên bị Cố tiên sinh nắm lấy.
“Nếu em đã nói như vậy, đương nhiên là anh muốn ăn rồi.”
Người đàn ông bất đắc dĩ cười cười nhận lấy chiếc dĩa, dùng dao nhỏ cắt miếng thịt, ăn được vài miếng thì thiếu niên lại thúc giục anh ăn nhiều một chút. Nhưng cái cảm giác này thật sự quá tệ, mùi máu tanh nồng cùng với ăn thịt đồng loại làm cho người đàn ông khó chịu cực độ, cuối cùng vẫn buông đũa xuống, lau lau vết máu bên khóe môi, cực kỳ áy náy nói: “Xin lỗi, anh phải đi nhà vệ sinh.”
Anh đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh trong phòng ngủ rồi sau đó đóng cửa lại, có lẽ là anh thật sự không chịu nổi cảm giác ghê tởm ấy. Thiếu niên cũng chẳng để tâm anh, mà là lập tức lấy một lọ màu trong lồng ra, vặn mở nắp lọ.
Nhưng bên trong không phải màu nước, mà là bột vụn được mài từ lõi táo, mỗi ngày cậu ăn một trái táo, góp nhặt tích lũy từng chút độc tố nhỏ nhoi bên trong lõi mài thành bột, cứ như vậy mà để dành được một lọ nhỏ.
Mặc dù không được trải qua tinh luyện, thứ bột này không đủ để độc chết người, nhưng cậu chỉ cần người đàn ông trúng độc rơi vào trạng thái hôn mê là được, đến khi ấy cậu có thể tự mình cầm dao kết liễu anh.
Còn vị đắng của lõi táo của ngày hôm nay cũng không thành vấn đề, người đàn ông nói mình tạm thời có công việc, tối nay muốn làm việc cả đêm cho nên đã cố ý mang theo một ly cafe, vị đắng của cafe có thể che đi vị đắng của độc tố.
Cậu vội vàng trút bột vào trong ly cafe, không lâu sau Cố tiên sinh từ nhà vệ sinh đi ra, ngồi xuống tiếp tục ăn cơm, còn uống cạn ly cafe đen kia. Anh không nhận ra được có gì không ổn, gần như là uống cạn, thiếu niên lạnh lùng nhìn không lên tiếng.
Một lát sau Cố tiên sinh bỗng dưng ôm đầu, vẻ mặt dần dần xảy ra biến hóa, dường như có chút thống khổ. Sắc mặt của anh hơi tái nhợt, thở hổn hển từng ngụm, mở tung nút áo mình ra vẫn không làm giảm đi triệu chứng khó thở, nửa quỳ trên mặt đất.
Bỗng nhiên anh ý thức được cái gì nhìn về phía thiếu niên bên cạnh, lẩm bẩm.
“Em…”
Thấy anh như vậy, thiếu niên căng thẳng cực kỳ, càng vào thời điểm này thì cậu càng sợ kế hoạch của mình thất bại, nhưng cậu lại quá muốn cao chạy xa bay, vì vậy cậu lập tức chộp lấy con dao trên bàn, không chút do dự đâm tới vị trí trái tim của Cố tiên sinh.
Song đúng ngay lúc này, cổ tay cậu lại bị Cố tiên sinh vững vàng nắm lấy, mũi dao chỉ đâm vào được một chút, máu chảy ra nhuộm đỏ một mảng nhỏ trên chiếc áo sơ mi trắng.
Thiếu niên dùng hết sức bình sinh, vùng vẫy muốn đâm con dao xuống. Nhưng cho dù có bị trúng độc thì tay của người đàn ông vẫn có lực như cũ, hai tay của cậu cũng không thể sánh bằng một tay của người đàn ông.
Biết rằng mình thất bại, sắc mặt thiếu niên phờ phạc, cảm xúc mong manh lại căng thẳng nháy mắt sụp đổ, nước mắt cứ thế rơi xuống, hai tay vô lực rũ xuống.
Giờ phút này cậu tuyệt vọng vô cùng, thậm chí ngay cả suy nghĩ tự sát cũng có. Nhưng nào ngờ người đàn ông lại thấp giọng cười lên, không để ý vết thương cùng độc tố trong người lôi thiếu niên lên giường, một bên đè cậu lại, một bên cởi nút áo mình ra.
Đến đây câu chuyện đã gần đến hồi kết, hai người đều rơi vào trạng thái điên cuồng, sau khi cơn triền miên cuối cùng, Tiểu Ninh vẫn giết Cố tiên sinh, kéo thi thể Cố tiên sinh lảo đảo đi về phía cửa, dùng võng mạc cùng dấu vân tay của anh để mở chốt cửa.
Tuy nhiên mở khóa thất bại, Cố tiên sinh đã che giấu cậu một trong những điều kiện mở khóa: Trừ dấu vân tay và võng mạc ra, mở khóa cửa còn phải nhận diện giọng nói của Cố tiên sinh. Cho nên mỗi lần ra vào, anh cũng đều sẽ hỏi thăm sức khỏe thiếu niên hoặc chào tạm biệt, nhưng thiếu niên cho đến tận bây giờ chưa từng chú ý đến đây cũng là một trong những điều kiện tất yếu.
Mở khóa xuất hiện sai sót, căn phòng khởi động chương trình khóa, xung quanh rất nhanh có vô số nhiều bức từng kim loại rơi xuống đồng thời cắt nguồn điện, khóa căn phòng trở thành một nhà tù bóng tối bằng kim loại, hoàn toàn cắt đứt khả năng trốn thoát của thiếu niên.
Không có Cố tiên sinh cậu chính là bông hoa không có nguồn nước, không bao lâu nữa sẽ khô héo rồi lụi tàn.
Bộ phim vốn sẽ kết thúc trong bóng tối cùng với tiếng gào thét tuyệt vọng của thiếu niên, Kỷ Ninh cũng đã chuẩn bị tinh thần xong xuôi để hoàn thành nó.
Nhưng ngay lúc Cố Sâm hôn lên môi cậu, kim loại cứng rắn lại bỗng dưng bị phá nát, một tiếng nổ “Rầm” thật lớn vang lên khiến động tác của hai người lập tức dừng lại.
Kịch bản lại bị thay đổi?
Kỷ Ninh nằm ở trên giường, quần áo gần như xé xuống, để lộ ra cơ thể xinh đẹp, gương mặt khóc lóc đẫm nước mắt, mắt đỏ hoe kinh ngạc nhìn về phía cửa. Mà Cố Sâm đang ở bên trên cơ thể cậu, hai tay đang chống ở hai bên đầu cậu, cũng quay đầu nhìn sang.
Sau khi khói mù tản đi, một dáng người cao gầy lộ ra.
Quốc vương tóc vàng mặc quân phục trắng như tuyết đứng ở cửa, nhìn hai người ở trên giường, trong mắt nổi lên cuồng phong bão táp, rét lạnh cực độ thấp giọng hỏi.
“Các người đang làm cái gì đấy?”