Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương
Edit: Fio
Ngu Thanh Liên.
Ngu Thanh Liên.
Cả mũi và miệng của Quý Vô Ưu đều bị tóc quấn dày đặc, đâm vào cả da, máu me be bét. Nó gắng sức giơ tay, dùng hết sức lực để tiếng lục lạc có thể truyền đi.
Đinh linh linh, đinh linh linh.
Giữa khe hở trên miệng vại, nó dùng đôi mắt đỏ ngầu gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng ấy.
Ánh sáng chiếu rọi, trên đầu tường, Ngu Thanh Liên rốt cuộc quay đầu lại, nhìn về phía này một lần cuối cùng, khuôn mặt trong bóng tối không thấy rõ biểu cảm.
Mừng rỡ trong lòng Quý Vô Ưu còn chưa kịp dâng lên đã bị một chậu nước lạnh giội thẳng xuống.
Nàng phi qua tường.
Nhảy ra ngoài.
Không hề trở về.
Keng.
Rốt cuộc, cánh tay mất hết sức lực, năm ngón tay buông ra, chuông rơi xuống đất.
Gương mặt Quý Vô Ưu tái nhợt cứng ngắc lại, nó ngơ ngác nhìn ra bên ngoài, tia máu vằn vện trong mắt, trống rỗng đến mức thậm chí nước mắt cũng không tuôn. Cơ thể của kẻ trong vại kia vặn vẹo, lấp kín không gian, vây quanh từng bước xơi tái nó. Đại não Quý Vô Ưu trống rỗng, đã bị sợ hãi chiếm cứ từ lâu. Nó muốn chết, chết ngay buổi tối hôm ấy, chết ở trong cái vại này, chết chìm giữa tuyệt vọng lạnh lẽo. Từ nhỏ đã gặp phải rất nhiều bước ngoặt sinh tử, thế nhưng chưa lần nào khiến nó sợ hãi như thế này. Có lẽ không chỉ sợ hãi, lẫn thêm vào đó là một loại mịt mờ.
Bởi vì… Đã từng hy vọng.
Lộp bộp.
Nước mắt nóng hổi tuôn rơi. Nó thút thít nghẹn ngào ở trong vại, cảm giác hít thở không thông càng ngày càng rõ ràng, nó với kẻ nọ như da kề da, ngay trong lúc nó cho rằng mình sắp phải chết rồi thì tấm ván gỗ chặn miệng vại bỗng nhiên bị đẩy ra.
Ken két. Kẻ trong vại kia lẩy bẩy toàn thân, giống như gặp phải thứ gì cực kỳ khủng bố, rụt hết tóc lại, nhanh chóng biến thành một vũng máu. Sống sót sau tai nạn, Quý Vô Ưu ho khan dữ dội, ho ra mấy sợi tóc mảnh dài, hoá thành tơ máu trên mặt đất.
Có thứ gì đó đánh vào người nó từng chút một, Quý Vô Ưu ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn thấy những rặng mây đen tối mịt mù, trời bắt đầu mưa.
Một trận mưa đen, đục ngầu cả thế giới. Nó nghe được đủ loại gào thét khổ sở văng vẳng đến từ nơi xa, nghe được bầy quỷ đang cuống cuồng chạy trốn. Giọt mưa to lớn táp vào người, đau nhức, nhưng giờ đây nó không còn cảm thấy đau đớn nữa, thiếu niên trong vại chậm rãi đứng lên, máu me khắp người, là những vết thương.
Trời đất bao la, tầm mắt của Quý Vô Ưu cũng một khoảng trống rỗng.
Một tích tắc ngắn ngủi như vậy, lại dường như đã trải qua cả một đời, cho nó ký ức tái sinh, thay da đổi thịt.
Quý Vô Ưu vô định đi lên phía trước, mà ngay lúc này, nó nghe thấy giọng nói của người kia.
“Vậy thì, nguyện vọng bây giờ của ngươi là cái gì đây?”
Thanh niên yếm thế trong điện thần, chậm chạp bước ra giữa đêm mưa. Một chiếc ô đen, một bộ đồ xanh, cả người nhạt nhẽo như muốn hoà với cơn mưa này, bước chân giẫm qua bãi cỏ. Cả mưa lẫn máu chảy trên mặt Quý Vô Ưu, con mắt đỏ ngầu, hung tợn nhìn về phía người nọ.
Trương Thanh Thư nở nụ cười, cao cao tại thượng mỉa mai chế giễu đong đầy trong mắt: “Bây giờ vẫn là đáp án nực cười kia sao?”
— Nguyện vọng của ta… Bây giờ, có lẽ là vượt qua Trương Nhất Minh đi.
— Vượt qua huynh, một ngày nào đó có thể đường đường chính chính đứng bên cạnh huynh, lấy tư thái của đối thủ, hoặc của bạn bè, mà không còn là bộ dạng đáng thương đến bản thân cũng tự chán ghét như hiện giờ. Đến ngày ấy, các người có thể đều nghiêm túc nhìn ta một lần không?
… Nghiêm túc nhìn ta một lần.
Quý Vô Ưu không nói lời nào, nó cúi đầu, siết chặt nắm đấm, chỉ đi lên phía trước. Nó đi lên bước nào, trên mặt đất in thêm một vết máu đỏ nhàn nhàn bước ấy. Quần áo ướt, tóc cũng ướt.
Trương Thanh Thư: “Ngươi không ra được, nơi này là dưới lòng đất, khắp nơi đều là yêu ma quỷ quái, chỉ cần ngươi bị bắt được là chết chắc rồi.”
Quý Vô Ưu dừng bước, ngẩng đầu lên, nước mưa ào ạt xuống gò má tái nhợt của thiếu niên.
Trương Thanh Thư bình tĩnh nói: “Thấy chưa, đối mặt với sống chết, người cuối cùng có thể cứu ngươi chỉ là chính ngươi mà thôi.”
Quý Vô Ưu nghiêng đầu, đôi mắt chỉ còn chết lặng, giọng nói khàn khàn: “Vậy ta nên làm thế nào?”
Trương Thanh Thư đã chờ câu nói này của nó lâu lắm rồi. Vẻ mặt hắn mất hết hứng thú, gập ô lại hoá thành một cây bút trong tay, chỉ về phía Nam bầu trời: “Tồn tại của cái thôn này vốn là tội nghiệt, nếu đã là tội nghiệt ắt không cần thiết phải tồn tại. Muốn ra ngoài rất đơn giản, huỷ hoại nơi này là xong.”
“Thôn Nam có một cái vại, là căn nguyên khởi nguồn của tất cả tà ác, ngươi đập nó đi, tất cả sẽ kết thúc.”
Nắm tay của Quý Vô Ưu dần dần thả lỏng. Ánh mắt cho tới nay vẫn trong suốt sợ hãi giờ phút này lại trộn lẫn chút ẩn nhẫn giãy giụa.
Trương Thanh Thư mệt mỏi nói: “Ta biết ngươi đang suy nghĩ gì, huỷ nơi này rồi thì những kẻ theo ngươi vào kia cũng đều bị chôn cùng một chỗ với ác quỷ, cho nên ngươi không ra tay được. Nhưng bây giờ thì có hai con đường bày ra trước mắt ngươi, hoặc ngươi huỷ diệt cái thôn này, hoặc cái thôn này huỷ diệt ngươi.”
“Chuyện vừa rồi còn chưa đủ cảnh tỉnh ngươi à? Bọn họ lựa chọn vứt bỏ ngươi, bởi vì ngươi không quan trọng như thế.”
“Ngươi vừa sinh ra đã không được yêu thích, luôn luôn bị bỏ rơi. Vậy thì vì sao còn muốn đuổi theo quý mến của người khác, vì sao còn muốn cho bọn họ cơ hội vứt bỏ ngươi.”
“Vượt qua Trương Nhất Minh — ngươi có biết Trương Nhất Minh Trương sư huynh của ngươi là ai không?”
Quý Vô Ưu cắn chặt răng. Mỗi một câu nói của Trương Thanh Thư đều giống như một lưỡi dao, cứa thêm một nhát thật sâu trong linh hồn vốn đã thủng trăm ngàn lỗ của nó.
Mà có lẽ đây là lần đầu tiên Trương Thanh Thư nói nhiều như vậy, càng nói càng bực, hắn vẫn luôn là thái độ sáng nắng chiều mưa như này, yếm thế còn lạnh lùng, không giống với kẻ ác mà như người đọc sách nghèo túng bướng bỉnh hơn. Nhắc đến Trương Nhất Minh, hắn bình tĩnh trở lại, nhìn xuống Quý Vô Ưu, nụ cười như có như không: “Đại đệ tử thủ tịch của Vân Tiêu, Vấn Thiên đệ nhất Bùi Ngự Chi, hèn mọn như ngươi thì sao có thể vượt qua được hắn?”
Ầm, như sấm sét bùng nổ trong đầu.
Quý Vô Ưu ngẩng phắt dậy, con mắt đỏ như rỉ ra máu, giọng nói cũng không còn là của mình, gằn từng chữ: “Ngươi, nói, cái, gì?”
Một trận mưa đen ào ạt, bóng đêm vô tận sắp tới.
Trương Thanh Thư mỉm cười: “Hắn là Bùi Ngự Chi đó, đến ta cũng nghe tên hắn rồi, ngươi thân là đệ tử Vân Tiêu lại há có thể chưa từng nghe đến sao?”
“Cho nên, bây giờ ngươi còn cảm thấy hắn thật lòng muốn đợi ngươi tiến bộ hơn không?”
“Ngươi chỉ như một con sâu bọ đáng thương mà hắn nhìn thấy trong lúc rèn luyện mà thôi, nếu hắn thật sự muốn giúp ngươi, bằng cái thân phận chí cao vô thượng ở Vân Tiêu của hắn đương nhiên có thể thu xếp những gì tốt nhất cho ngươi — ngọn núi tốt nhất, sư phụ tốt nhất, bạn học tốt nhất, nhưng mà, không có gì cả. Hắn xem việc ngươi bị bắt nạt bị trào phúng như trò hề, sau đó nhàm chán lại tiện tay giúp đỡ.”
“Ngươi là sâu bọ được hắn cứu trợ lúc rảnh rỗi, cho nên sống chết cũng như loài sâu bọ.”
“Đã mang ngươi ra, nhưng lại không bảo vệ ngươi chu toàn. Hắn không quản sống chết của ngươi, vậy thì vì sao ngươi còn muốn quan tâm sinh tử của hắn.”
Cả người Quý Vô Ưu như rơi vào hầm băng.
Giọng nói của Trương Thanh Thư vẫn khàn khàn giống như ngã bệnh.
“Bùi Ngự Chi không làm sai, cho nên sao có thể xem như ngươi sai?”
“Ân ân oán oán quá rẻ mạt trước cửa sống còn, người không vì mình trời tru đất diệt, sống sót và mạnh lên mới nên là nguyện vọng nguyên thuỷ và bản chất nhất khi bước vào giới Tu Chân của ngươi.”
Bóng dáng Trương Thanh Thư gần như trong suốt trong mưa, cuối cùng, hắn nở nụ cười không rõ, thì thào chỉ để mình nghe được: “Vả lại, nơi này có bà ấy nên bọn chúng mới bị động như vậy. Ra khỏi thế giới dưới lòng đất này, ngươi làm sao có thể giết nổi Bùi Ngự Chi.”
Quý Vô Ưu chỉ cảm thấy đầu óc ngơ ngơ ngác ngác, nhưng đáy lòng có thứ gì đó đang thức tỉnh. Mưa to gió lớn, vạn quỷ kêu khóc, thế giới này long trời lở đất, giữa tối đen đẫm máu có người chỉ ra cho nó một con đường.
…
Bùi Cảnh chờ mưa tạnh, cơn mưa trừng phạt này rất lâu, cũng không biết bệnh thần kinh Thư Diêm kia đang phạt ai.
Đợi mưa tạnh rồi, Bùi Cảnh dự định xuất phát. Trước khi đi, Triệu Hựu Tình đột nhiên đổi ý, bước ra khỏi hang núi, nói với Bùi Cảnh: “Tôi đi chung với anh nhé?”
Chẳng thể giải thích được ý định này của cô, Bùi Cảnh hỏi trước: “Vì sao?”
Triệu Hựu Tình quét mắt ra ngoài, cũng không biết suy nghĩ điều gì, chỉ nói: “Không vì sao cả, chỉ tò mò thôi, muốn nhìn xem cấm địa vẫn luôn được lưu truyền trong thôn sẽ như thế nào.”
Bùi Cảnh suy nghĩ, mỉm cười rạng rỡ cực kì: “Thế à, vậy cũng được, có chị dẫn đường tôi cũng thuận tiện hơn.”
Triệu Hựu Tình cười nhạt: “Ở chỗ này thì tôi không gọi tên anh, kêu anh là tiểu sư phụ nhé.”
Bùi Cảnh nghe xong còn hơi buồn cười, tiểu sư phụ, dễ thương đến lạ. Có Triệu Hựu Tình dẫn đường đúng là tiện hơn rất nhiều, chí ít y không cần lo lắng lạc đường hoặc là nửa đường bị yêu to quái lớn phát hiện ra.
Trên đường đi về phía thôn Nam, nơi này không có thời gian, nhưng đến một thời gian nhất định sẽ tối om như mực.
Một trận mưa đổ xuống, quỷ đều núp hết trong phòng không chịu ra, tiền giấy trên đất sau khi bị thấm đẫm nước thì hình thành từng vũng trắng sền sệt. Mà qua khỏi cửa thôn lại là đường núi dẫn đến thôn bên kia.
Đường núi cũng giống lúc Bùi Cảnh đến, quan tài liên tiếp chất thành bậc thang, tất cả dưới đất đều là xương trắng.
Triệu Hựu Tình đã nhìn quen những thứ này từ lâu nên chẳng quan tâm, cũng không biết cô đang suy nghĩ chuyện gì.
Mà Bùi Cảnh ở trong rừng lại phát hiện đủ loại người chết vặn vẹo dữ tợn, bị móc mắt, bị gặm ăn, bị moi ruột, còn có song bào thai bị kim khâu ghép lại chết cùng một chỗ, vô cùng kỳ quái. Y nghĩ, người trong thôn này đúng thật là chết không có gì đáng tiếc.
Một cánh tay cụt rủ xuống từ trên nhánh cây, Triệu Hựu Tình không chú ý, bị nó đập vào trán.
Cô ngẩng đầu, phát hiện cánh tay ấy sớm đã hư thối nhiều ngày, toả mùi hôi thối, nhưng quần áo lại chỉnh tề. Kiểu dáng rất quen thuộc với cô, dù sao cũng là trang trí dùng trong cung mấy trăm năm không đổi của nước Ly.
Triệu Hựu Tình tỉ mỉ hồi tưởng, đến lúc nhớ lại đây là ai thì vẻ mặt hơi phức tạp.
Bùi Cảnh cũng chú ý đến, quan sát một hồi thì phát hiện năm ngón tay trên cánh tay này đã bị bẻ gãy từ khi còn sống: “Người này chết cũng thảm quá đi mất.”
Triệu Hựu Tình ấm ức nói: “Đây là một cung nữ trong hoàng cung của nước Ly, không biết sao lại bị kéo xuống. Tôi đã thử cứu rồi, nhưng mà vô dụng, ở cái chốn này có khi chết đi còn thanh thản hơn.”
Bùi Cảnh: “Đúng đó, cái nơi quỷ quái như này, người ở lâu cũng sắp điên luôn.”
Triệu Hựu Tình liếc mắt nhìn y, không nói gì.
Bùi Cảnh suy nghĩ một lát lại nghiêm túc nói: “Tâm tính của chị tốt thật.”
Triệu Hựu Tình: “Tôi cảm thấy anh không phải đang khen tôi đâu.”
Bùi Cảnh: “Đâu có, đang khen chị mà, chỉ là tôi có một vấn đề. Chị ở lì trong thôn, không vui vẻ, không muốn về trên mặt đất, lại không muốn đi đầu thai, nói rằng chấp niệm chưa tan—”
“Là vẫn còn có người chưa giết được à?”
Triệu Hựu Tình cười híp mắt: “Suy nghĩ này của anh đúng thật là do tính tình thiếu niên, cho rằng chấp niệm chưa tan là bởi có thù lớn chưa trả, ân cừu khoái ý, tốt thật.” Chẳng qua, nụ cười của cô nhanh chóng nhạt dần đi: “Đáng tiếc, chấp niệm của con gái ấy mà, bình thường đều không phải là hận thù.”
Bùi Cảnh biết mình lúc này nên ngậm miệng.
Triệu Hựu Tình cũng chỉ liếc y một cái, đã tồn tại bốn trăm năm, sớm không còn tâm tình thổ lộ cảm xúc với người khác nữa.
Bùi Cảnh càng tiếp xúc càng cảm thấy Triệu Hựu Tình mang đến cho y một cảm giác rất quen thuộc. Uể oải, mỏi mệt, không có hứng thú với mọi thứ, yếm thế…
Giống Trương Thanh Thư.
Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, bọn họ rất giống nhau.
Triệu Hựu Tình nói rằng trước nhà họ Trương có một đống hoang tàn, thật ra Bùi Cảnh cũng đoán được rằng đống đổ nát đó hẳn là vết tích nguyên thuỷ nhất của thôn Trung Liêm, mà thôn Trung Liêm vốn ở giữa khe núi sâu trong rừng.
Qua thôn Nam, y nhìn thấy một con sông chảy phía trước, nước sông màu xanh, nóng hổi cuồn cuộn, thỉnh thoảng có vài đoạn xương cốt trôi xuống từ đầu nguồn.
Triệu Hựu Tình thấy con sông kia thì hơi ngẩn người, nói: “May mà tôi đi với anh, lâu quá rồi, tôi cũng sắp quên mất sự tồn tại của con sông này, nếu không có tôi thì phỏng chừng anh tìm cả buổi cũng không tìm đến nơi được.”
Triệu Hựu Tình bước lên một bước, cắn nát ngón tay của mình, một giọt máu chảy ra khỏi đầu ngón tay rơi xuống nước sông xanh, máu của cô nhỏ vào nước sông hầm hập giống như bị băng giam cầm, tỏng… tỏng… tỏng… rất nhanh sau đó, một đầu máu ngưng tụ thành một con đường băng trải dài từ đầu sông bên này sang đến đầu bên kia.
“Đi qua đi, lúc đi thì nhớ tập trung vào, đừng nhìn đừng nghe gì hết, lòng sông có yêu quái sở trường nhìn trộm lòng người, nó sẽ mê hoặc rồi kéo anh xuống sông.”
Bùi Cảnh gật đầu: “Ừm.”
Y không có tâm ma gì sất, vượt qua ảo cảnh mê hoặc lòng người này rất dễ dàng. Bùi Cảnh bước qua cầu, thi thoảng còn cúi đầu, cách màn nước xanh nhìn nhau không nói với con quái vật đầu người thân rùa dưới đáy sông kia.
Quái vật phun bong bóng, sinh vô khả luyến().
() ý chỉ “cuộc sống này thật là nhàm chán không có gì đáng để lưu luyến cả”, dùng để miêu tả một loại tâm trạng chán nản sa sút tinh thần
Thế là Bùi Cảnh vừa đi vừa trò chuyện đôi câu với nó.
“Ông anh à, mỗi ngày mi ở đây nhìn trộm tâm tư của người khác hình như không tốt lắm nhỉ?”
Quái vật lại phun bong bóng.
“Ông anh à, mi biết cái loại hành vi như mi bị ghét bỏ bao nhiêu ở thế giới loài người chúng ta không.”
Quái vật không muốn nói chuyện.
Bùi Cảnh cười nhẹ một tiếng: “Nhưng mà không sao cả, rất nhanh thôi, cái thôn này, con sông này, thậm chí cả mi, đều sẽ không còn tồn tại nữa. Tranh thủ thời gian phun thêm mấy quả bong bóng đi.”
Quái vật: “…”
Bong bóng vỡ rồi, nó cũng tức giận rồi.
Thế là Bùi Cảnh đi được một nửa thì bên tai cũng văng vẳng đủ thứ tiếng, phần lớn là của sư tôn sư tổ.
“Bùi Ngự Chi con chán sống rồi à? Đến cầu treo úp mặt vào tường ba tháng cho ta!”
“Mười lần kinh thư, còn không phục nữa thì tăng lên hai mươi lần!”
“Con cứ làm loạn bắt nạt một người ở viện Kinh Thiên thôi, hai cái chân của con ta chặt gãy hết!”
Mới đầu Bùi Cảnh còn sửng sốt, đến khi quen rồi thì suýt nữa cười phá lên. Đây thật sự là yêu quái mê hoặc lòng người đấy à? Cảm thấy nó phô đáng yêu, à không, là phô ngu ngốc thì đúng hơn. Có lẽ những câu được bề trên dạy dỗ này quá mức ngây thơ, quái vật bong bóng không chịu được nữa nên bắt đầu chuyển đổi phong cách, trở nên kiều diễm mập mờ hơn.
“Bùi lang, ta thích chàng.” Nữ tu nào đó không biết tên.
“Thiếu hiệp có bằng lòng đồng hành cùng nhau không?” Tiểu thư ở trần gian gặp được vào lần du lịch nào đó.
“Công tử… Ưm…” Nữ yêu dâng tận cửa câu dẫn y.
Thậm chí đến cả giọng nói của Ngu Thanh Liên cũng bắt chước được.
“Ngự Chi, lòng ta sớm đã có huynh.”
Bùi Cảnh ý kiến với quái vật bong bóng: “Mi không biết ta thanh chính liêm khiết, không dính nữ sắc à?”
Với cả, quên Ngu Thanh Liên đi, bị nàng thích không phải là mập mờ, là kinh khủng mới đúng.
Lần đầu tiên Triệu Hựu Tình trông thấy có người còn có thể trò chuyện với yêu quái dưới sông này, không biết làm sao, đành đẩy Bùi Cảnh đi lên phía trước. Cô là quỷ, nơi này không có chướng ngại gì với cô.
Triệu Hựu Tình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói vọng xuống con yêu quái tức muốn hộc bóng dưới mặt sông: “Ngươi muốn bắt hắn thì phải lấy người hắn muốn cứu ra mà mê hoặc chứ, đó mới là người trên đầu quả tim hắn.”
Vãi nồi. Bùi Cảnh bị doạ rồi.
“Chị đừng hại tôi.”
Vốn đã bị chuyện của Sở Quân Dự làm cho mơ màng, giờ mà được tỏ tình, cho dù là ảo cảnh thì y cũng không chịu đựng nổi.
Bùi Cảnh vội cúi đầu xin lỗi quái vật dưới sông: “Anh bong bóng, mi đừng nghe chị ấy, ta chỉ đi ngang qua đây thôi, không có gì hay ho cả, chúc mi thọ tỷ nam sơn nhé.”
Triệu Hựu Tình cười nắc nẻ: “Tiểu sư phụ, anh sợ rồi hử?”
Bùi Cảnh đau đầu: “Tôi van xin chị ngậm miệng lại đi.”
Vì sao tất cả mọi người đều đang không ngừng lặp lại thậm chí bóng gió công khai một mực cường điệu rằng y thích Sở Quân Dự vậy! Có độc à!
Rốt cuộc là ai thích ai thế!
Vượt qua sông, bước xuống đất, trước mặt là sơn lâm hoang vu, bụi bẩn mù mịt, trên lá cây nào cũng dính đầy bụi. Một cái khe từ sâu trong rừng uốn lượn như rắn đến dưới chân bọn họ. Núi lở, đất nứt. Rừng cây đen kịt một màu, máu me không ngớt từ năm này sang tháng khác.
Nụ cười của Triệu Hựu Tình nhạt bớt, đôi mắt nhìn về phía trước.
Như xuyên qua thời không, về lại đêm hôm ấy.
Mưa đen đầy trời, đất rung núi chuyển, không khí trộn lẫn hơi máu với bụi mù. Tầm mắt chỉ thấy nhiễu nhương, thứ ập vào xoang mũi là bùn đất nghẹt thở, tiếng thét gào giãy giụa giữa lằn ranh sống chết quanh quẩn bên tai.
Trong cơn hoảng loạn và sợ hãi cực độ, nàng vô thức gào tên của hắn.
Vừa mới nhắm mắt, bốn phương trời đất hợp lại, toàn bộ thế giới sụp đổ.
Xuống dưới lòng đất.
Ngón tay của nàng nắm lấy thân cây, nhưng cây cũng chậm rãi hạ xuống, Triệu Hựu Tình cho rằng mình sẽ ngã rất đau, nhưng mà không hề. Không trung có một thanh niên, tay áo hoà với đêm mưa, gương mặt gầy gò tái nhợt, ánh mắt chán ghét lại trầm mặc nhìn xuống dưới.
Khoảnh khắc vĩnh viễn chìm vào bóng tối, có người ban cho nàng sự bất tử không tồn tại đau đớn.
Thứ hắn cho, là sự nhân từ cuối cùng.
Bùi Cảnh chú ý đến sắc mặt của cô, hỏi: “Chị có muốn chúng ta gượm lại một lát rồi hẵng đi vào không?”
Triệu Hựu Tình lắc đầu, ngón tay của cô run rẩy, thế nhưng nụ cười bên khoé môi vẫn lạnh nhạt bình thường: “Không cần, lúc làm người đã không sợ nơi này thì khi làm quỷ lại còn sợ chắc?” Cô nhìn xuống đất, nơi này đối với nàng mà nói là quá mức nhìn thấy mà phát hoảng, mỗi một biến động rất nhỏ đều không thoát khỏi tầm mắt.
Triệu Hựu Tình nói: “Có người đến trước chúng ta. Anh đoán xem, người đó sẽ là ai?”
Bùi Cảnh ngẩn người: “Chị nói, người đó là người nhà họ Trương à?”
Triệu Hựu Tình nhoẻn miệng cười: “Đúng rồi đó.” Ngón tay cô từng chút cứng ngắc lại, khẽ giọng run rẩy: “Tiểu sư phụ, xin anh nhất định phải ngăn cản được chàng ấy.”
Bùi Cảnh nghiêng đầu: “Cái gì?”
Chỉ là bọn họ còn mới đứng trước núi chưa được bao lâu, con sông bên kia bỗng truyền đến tiếng răng rắc.
Máu quỷ ngưng thành băng, từng mảnh đường nối uốn lượn trên mặt sông xanh.
Mà bên bờ bên kia, từng con ác quỷ dữ tợn bó bằng tứ chi, mặt xanh nanh vàng, đôi mắt đỏ ngầu chạy đến chỗ bọn họ.
Phía xa xa là một lão già đang gầm thét.
“Cấm địa là nơi chúng bây muốn tới thì tới muốn đi thì đi à?”
Phản ứng của Bùi Cảnh rất nhanh, y lập tức túm lấy tay Triệu Hựu Tình chạy lên núi.
“Đi mau!”