Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương
Edit: Fio
Triệu Hựu Tình nghe thấy tiếng động cũng giật nảy mình, quay đầu nhìn thoáng qua, cả khuôn mặt lập tức trắng bệch như giấy.
Cô níu tay Bùi Cảnh, run giọng: “Tất cả bọn chúng đều là người bò ra từ trong vại.”
Từ trong vại bò ra? Bùi Cảnh trông thấy vẻ mặt của cô, ngạc nhiên: “Không phải chị nói người được nuôi trong vại đều dùng để ăn hả?”
Triệu Hựu Tình: “Phần lớn dùng để ăn, một số rất ít dùng để nuôi thành quái vật như này.”
“Bọn chúng sẽ không chết, mà có chết cũng sống lại tại chỗ được. Bị bọn chúng cắn phải, cho dù là người hay quỷ thì cũng sẽ hoá thành máu ngay tại chỗ.”
Bùi Cảnh kinh hãi: “Thứ này biến thái vậy cơ á?”
Triệu Hựu Tình: “Vốn chính là đòn sát thủ cuối cùng mà bọn họ lưu lại. Lần này, xem như có cơ hội lấy ra dùng rồi.”
Cô đảo mắt nhìn lên đỉnh núi xa xa, nhanh chóng nhấc váy kéo Bùi Cảnh chạy xuôi theo mép sườn núi. Những quái vật kia giống như chó, bị nhốt trong vại lâu ngày nên thân thể vặn vẹo, sắc mặt xám đen, ngũ quan sưng phù đến mơ hồ, há mồm gào thét phi ào xuống khỏi cầu.
Triệu Hựu Tình nói: “Những quái vật này ở thế giới này khó mà giải quyết. Biện pháp duy nhất bây giờ là tìm ra Trương Thanh Thư!”
Bùi Cảnh sửng sốt: “Tìm hắn làm gì?”
Chạy cả một đường xuyên qua rừng cây trùng điệp. Triệu Hựu Tình chạy lên phía trước, ngón tay nhặt những cành khô chắn ngang cản đường rồi ném đi, bước chân dẫm lên xương trắng khắp nơi trên đất, mỗi một bước chân đều do chính cô đi qua từ năm trăm năm trước. Cuối cùng cũng chạy đến trung tâm khu rừng, là một đống đổ nát, gạch ngói chất chồng trên đất, bảng gỗ khắc hai chữ “Trung Liêm” đã mục nát trong đất bùn, ngập đầy máu đến mức không thể tách ra được.
Triệu Hựu Tình dừng bước, nói: “Anh biết Trương Thanh Thư trở về làm gì không?”
Cô giống như mỉm cười, lại tựa không hề có.
“Tôi biết, sẽ có một ngày như vậy.”
“Chàng ấy vẫn luôn là người cực đoan như thế, ác tột cùng, thiện triệt để. Sự xuất hiện cả chàng ấy, hoặc là bắt đầu của ác mộng, hoặc là kết thúc của ác mộng.”
“Chàng ấy trở về…” Triệu Hựu Tình ngắm nhìn phía trước, giọng nói nhẹ như tuyết bay: “Lần này, là để kết liễu nơi này, cũng để chính mình bồi táng.”
Bùi Cảnh: “Cái gì?”
Triệu Hựu Tình bước lên phía trước, đống hoang tàn này bị thứ gì đó khống chế, ngay cả không khí cũng quyện mùi tanh hôi sền sệt.
Cô vừa vào trong kết giới, hơi thở ngay lập tức trở nên yếu ớt, thân hình cũng chậm rãi nhạt nhoà, cả người sắp trở nên trong suốt.
Bùi Cảnh giữ chặt Triệu Hựu Tình: “Chị đừng vào đó, ở ngoài chờ đi.”
Triệu Hựu Tình nghiêng đầu liếc y, tái nhợt lại cổ quái nở nụ cười, bảo: “Sao phải chờ ở bên ngoài, người tôi luôn ngóng đợi ở bên trong, chấp niệm tiêu tan rồi thì tất cả đều kết thúc.”
Bùi Cảnh cảm thấy cô điên rồi: “Tôi kết thúc giúp chị.”
Triệu Hựu Tình bỗng nhiên nói: “Tiểu sư phụ, anh mau cứu chàng ấy đi.”
Bùi Cảnh: “Cứu ai?”
“Trương Thanh Thư.” Triệu Hựu Tình thoáng mỉm cười, đôi mắt đỏ ửng, vương giọt lệ chớp mắt là biến mất: “Cũng là cứu bạn bè của anh — chàng ấy muốn kết liễu nơi này, muốn tất cả mọi người cùng chôn một chỗ.” Ngón tay của cô dần siết chặt lại, gần như co quắp: “Cái vại kia, là nơi khởi nguồn của tất cả tội ác, là bí mật sống mãi của bầy quái vật này. Thế nhưng, đó cũng là nơi chàng ấy sống lại một lần nữa!”
Cô ở thôn này đã mấy trăm năm.
Biết tất cả mọi chuyện.
Đêm mưa. Sấm sét. Dãy núi sụp đổ. Mặt đất nứt ra.
Hoàng cung. Thiếu niên. Tài nổi khắp thành. Kinh hồng một thoáng().
() câu trước đầy đủ phải là “Tài hoa nổi khắp kinh thành”, câu sau đại khái là vừa nhìn một cái đã lưu lại ấn tượng sâu sắc mãnh liệt
Ký ức ồ ạt như thuỷ triều, nàng nhớ tới bộ áo cưới khéo léo tuyệt vời bày trong tẩm cung ấy.
Tự tay nàng thêu một năm, chỉ là chưa kịp mặc vào, chưa kịp gả đi thì trượng phu đã bị phụ hoàng kết án cực hình. Máu chảy xuống từ điện Càn Khôn, nàng vội vã chạy đến, lại bị a hoàn ngăn lại. A hoàn thưa: “Công chúa, trở về đi, người không nên nhìn thấy những thứ này.”
A hoàn che mắt nàng lại, trong thế giới đen kịt, nàng đứng chết trân giữa cơn mưa.
Tiếng gầm rú tuyệt vọng sụp đổ của thiếu niên ngày đêm đánh thức nàng khỏi cơn mơ.
Trương Thanh Thư là người lập dị, vừa chính vừa tà, không tốt cũng không xấu. Thế nhưng là người đầu tiên nàng vừa ý ở tuổi xuân xanh, vẫn luôn là thư sinh không hoà hợp với mọi người xung quanh, toàn thân uể oải quái dị này.
Thế là yêu hận quấn quýt si mê, án oán chấp niệm, khó bỏ khó phân.
Triệu Hựu Tình níu chặt tay Bùi Cảnh, lệ trong hốc mắt lăn dài, cô gần như nghiến răng nhả ra từng chữ: “Trong cái vại đó có thân thể của chàng ấy, đáy vại nối liền với một không gian khác — anh mau đi đi — anh đi ngăn cản chàng ấy! — Đừng để chàng ấy huỷ mất cái vại!”
Tan nát cõi lòng, máu tươi đã rỉ ra giữa kẽ răng.
Cô cũng muốn kết liễu nơi này, nhưng không muốn chàng ấy dùng cách này, nhưng cô không làm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn chàng ấy hồn phi phách tán.
Bùi Cảnh gật đầu lia lịa: “Chị đừng kích động, chị đừng kích động.”
Y đột nhiên nhớ lại dáng vẻ của Trương Thanh Thư, mệt mỏi, bực bội. Khi đó còn nghĩ rằng, Trương Thanh Thư cực đoan như vậy, bản thân hắn là kẻ ác bậc nhất, nếu đã muốn thanh lọc nhân gian thì sao không tự sát. Không ngờ rằng, cái tên điên này thật sự không muốn sống nữa, bảo sao lúc nào cũng chán đời bi quan.
Chỉ là hắn chết thì chết, có thể đừng kéo y theo không?
Bùi Cảnh để Triệu Hựu Tình sắp biến mất ở lại, còn mình thì đi vào chỗ sâu.
Mà từ lúc này, quái vật bất tử đuổi từ sông cũng đến cửa phế tích.
Dường như kết giới của nơi này chỉ có tác dụng với thứ trong làng, bọn quái vật vừa vào cũng lập tức đầm đìa máu, làn da rạn nứt, cuồn cuộn gân xanh, khàn giọng thét lên vì đau nhức. Chỉ là cơ thể của bọn chúng có chức năng hồi phục, thế là Bùi Cảnh vừa quay đầu lại đã ghê đến mức run rẩy khoé miệng. Đám quái vật kia biến thành người, bụng rách toạc, da nứt toác, ruột lòi ra trên đất, nhưng lại không chết được, con mắt đỏ ngầu, lao thẳng đến cắn y.
“Mẹ kiếp.”
Bùi Cảnh mắng một tiếng thô tục, chạy thẳng vào trong không ngoảnh đầu lại. Mảnh phế tích này không có đường phụ, y cứ chạy về phía trước, cuối cùng cũng thấy được một gia đình vẹn nguyên như lúc đầu.
Cánh cửa đóng chặt, sau cửa ngập vết máu.
Bùi Cảnh liều mạng đập cửa, rồi kéo, rồi giật, rồi va, thế nhưng dùng hết sức vẫn không đẩy ra được. Y rất gấp, không muốn cùng chết với bệnh thần kinh Trương Thanh Thư chút nào, vả lại, y đến cứu Sở Quân Dự cơ mà. Mắt nhìn chằm chằm vào khe cửa, y dùng kiếm Lăng Trần đâm vào, thế nhưng vẫn không mảy may chút vết tích.
Tiếng thét chói tai vọng đến càng gần.
Quay lại nhìn, là một đám quái vật giết không chết, máu me gớm ghiếc, càng lúc càng gần, răng sắc đến mức khiến người tuyệt vọng.
Bùi Cảnh lấy một tấm bùa hộ thân mà sư tổ cho mình hồi trước từ trong ngực ra, cũng không biết dùng để làm gì, dù sao trước hết cứ ngăn chặn đám quái vật kia đã.
Y nhỏ máu lên giấy, trực tiếp hất lên, lá bùa dừng ở không trung, phẳng lặng nhất thời. Tờ giấy ban đầu không có gì kì lạ, bỗng một luồng kiếm ý mênh mông sâu sắc loé lên, ánh xanh lạnh lẽo, đâm thẳng bầu trời. Uy lực của lão tổ Hoá Thần kỳ vô cùng khủng bố, gầm lên một tiếng, toàn bộ không gian nổ tung, uy áp to lớn thậm chí lan đến trong sân.
Nháy mắt, đá cây vỡ nát, quái vật sau lưng gầm rú nhức óc đinh tai.
Mà cánh cửa Bùi Cảnh nhìn chòng chọc vẫn không có lấy một vết tích.
Đây là một bức màn che chắn, một tầng kết giới.
“Những quái vật kia là thân bất tử, có lẽ cũng không trấn áp được bao lâu. Đợt lát nữa nhào tới, liệu ta có thể chết rất khó coi không?”
Bùi Cảnh giật giật khoé miệng: “Sở Quân Dự, lần này ta cứu ngươi xem như tự gieo mình vào luôn rồi đấy nhé.”
Y thật sự không hề ngờ đến sẽ có một cánh cửa như vậy, ngay cả lão tổ Hoá Thần kỳ cũng không thể mở ra. Trong sân có một loại hơi thở khiến y tuyệt vọng, tuyệt vọng lại thân thiết.
Pháp bảo mà sư tổ của y đưa cho y đều có uy lực cực lớn. Sư tổ Vân Tiêu, tu sĩ Hoá Thần viên mãn sắp sửa phi thăng, hoàn toàn xứng đáng với đại năng đỉnh cao.
Uy lực toàn phần của người như vậy mà cũng không thể rung chuyển, vậy thì kẻ sáng tạo ra thế giới hỗn độn này phải kinh khủng đến mức nào.
Không, Bùi Cảnh bỗng nhiên lạnh toát cả người.
Có lẽ… Không phải là người.
… Thế giới này còn có thứ ngự trị trên những sinh vật sống.
Y cảm thấy mắt cá chân của mình bị tóm lấy, lạnh lẽo thấu xương.
Một mùi hôi thối nồng nặc.
Bùi Cảnh cúi đầu.
Một con quỷ đỏ như máu bò bằng tứ chi chậm chạp ngẩng đầu lên, hốc mắt trống rỗng, trên mặt hoàn toàn mơ hồ.
Vào bước ngoặt sau cuối này.
Khói bụi lượn lờ sau phút nổ tung.
Trong kiếm ý cuồn cuộn bát ngát.
Y cách một cánh cửa. Lại nghe thấy được giọng nói của Sở Quân Dự vang lên, giọng nói của thiếu niên trong trẻo lạnh lùng, như tuyết phất phơ, như dáng vẻ ban đầu.
Hắn nói.
“Bùi Ngự Chi.”
… Bùi Ngự Chi.
Hắn gọi y là gì?