Sau khi rời khỏi khu Arnold, con thuyền lớn rẽ vào cảng Hoa Thủy Tiên, sau đó lại đi tàu điện ngầm vượt qua Khu hoang mạc, đi đến khu Bonita đã là việc của ngày sau.
Khu Bonita còn được xưng là bông hoa diễm lệ nhất Lan An - Thành phố của truyền hình và điện ảnh.
Thu Phong Ảnh có tiền có bất động sản, vì vậy vui ngất ngây dẫn Thẩm Thần Tinh đi làm vài thủ tục, mua vài thứ cần thiết rồi trực tiếp đến biệt thự của viện trưởng.
Căn biệt thự rộng m vuông này thiết kế theo kiểu hoài cổ, với màu sắc chủ đạo là trắng và nâu, trông hơi xưa cũ cổ kính, nhưng rất sạch sẽ, Thu Phong Ảnh đoán trước khi cô tới thì đã có người dọn dẹp.
hiển nhiên chưa từng tiếp xúc với thế giới bên ngoài, đeo kính vừa mua cố nén tò mò mà liếc nhìn xung quanh.
" Vào thôi.
Từ nay đây là hoàng cung của trẫm!"
Thu Phong Ảnh thấy vậy thì buồn cười.
Thẩm Thần Tinh lúc này cực kì giống bé mèo mới được chủ nhân thay ổ, có chút hiếu kỳ lại có chút cẩn thận mà rón rén bước vào nhà.
" Meo.
" Thẩm Thần Tinh gật gật đầu như tán đồng.
" Không được nói ngôn ngữ nguyên bản.
" Thu Phong Ảnh nhịn không được nhắc nhở.
...
" À, quên hỏi chút, cậu thích ăn gì?" Không chỉ Thẩm Thần Tinh phải thích ứng, Thu Phong Ảnh cũng nhắc nhở bản thân phải thu điệu bộ "trẫm là thiên tử" của mình đi.
Nếu không cả hai lại bị tống về mất.
" Meo...!Không có.
" Thẩm Thần Tinh từ khi sinh ra liền không có bố mẹ, chính vì không ai dạy dỗ cho nên ăn lúc đói cái gì cũng nhét vào bụng, cuối cùng bị bệnh đau đến mức nửa sống nửa chết, còn bị người nhân lúc cháy nhà hôi của.
Vì vậy đối với đồ ăn Thẩm Thần Tinh sinh ra một loại tình cảm phức tạp, không yêu thích lắm.
" Ngay cả cá cũng không thích?" Thu Phong Ảnh nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc nhịn không được vươn móng vuốt xoa xoa gương mặt nõn nà của Thẩm Thần Tinh.
" Không.
" Thẩm Thần Tinh lãnh khốc quay đầu, giọng điệu cứng nhắc.
Có lẽ là không quen bị người khác chạm vào.
"Ồ...!" Thu Phong Ảnh thu tay, có chút tiếc nuối.
Sau khi ăn xong hai bát mì mà Thu bệ hạ úp, cả hai người ai về giường nấy ngủ.
Muốn hỏi tại sao Thu bệ hạ không nấu mấy món ngon hơn? Ui da, tôi quên nói Thu bệ hạ không biết nấu ăn sao?
Thẩm Thần Tinh trở về phòng, đắp chăn mà yên lặng ngẩng người.
Thực ra cậu ta cũng không hiểu sự tình sau lại phát triển đến mức này.
Từ lúc cậu ta mở mắt đã nằm trong , trong ký ức sau khi ăn bậy bạ đau bụng thì cậu ta bị một nhân loại hãm hại, mất đi thực lực làm cậu ta trở thành con mồi ngon lành trong mắt những kẻ khác, cậu ta phải trốn tới trốn đi, sau đó mở mắt thì trốn tới rồi.
Cậu ta cảm thấy mình đã quên đi thứ gì đó cực kỳ quan trọng, nhưng khi cậu ta muốn tập trung nghĩ ngợi thì từng lời dò hỏi của bác sĩ làm cậu thật khó chịu.
Quá ồn ào.
Có lẽ nhận ra tâm tình dao động của cậu, bác sĩ vội vàng chạy vào tiêm thuốc an thần.
Cậu ta lại ngất đi.
Tỉnh dậy lại nghe thấy một âm thanh ồn ào khác.
Thật phiền thật phiền thật phiền!
Cậu hơi bực bội, rất muốn khiến kẻ trước mắt im miệng.
Sau đó cô gái kia...!Thu Phong Ảnh bước vào, thần kỳ là sau đó cô đuổi đánh kẻ khác nhưng cậu lại không cảm thấy bị làm phiền.
Ngược lại còn cảm thấy cô hoạt bát như vậy cũng rất tốt!
hỏi:...!Ta bị làm sao vậy?
Ai đó đáp: Bị ngộ độc bóng dáng đấy.
Cứ bị gương mặt của Thu Phong Ảnh chiếm cứ tâm trí làm không tài nào ngủ được, cậu ta đắp chăn cứng đờ như một chiếc mèo bị dẫm đuôi, suy nghĩ chuyện nhân sinh.
...
Sáng sớm hôm sau, Tần Thanh mang theo bọng mắt đen như gấu trúc gõ cửa biệt thự, đánh thức hoàng đế bệ hạ ngủ say như chết nào đó.
Còn về phần ? Tiểu bát cả đêm không ngủ, nói gì đến đánh thức.
Nữ vương đại nhân bị đánh thức có chút tức giận, cầm theo một cái chổi lông gà khí thế hừng hực mở cửa.
Tần Thanh:...
Tần Thanh nhìn chổi lông gà không dám vào nhà, vội vàng đưa cho cô một kịch bản, dặn dò đôi câu thì lên xe chuồn rồi.
- Tần Thanh dựng nghiệp từ hay bàn tay trắng, sau khi hắn đến thì anh em và cấp dưới vẫn cố gắng giữ vững tập đoàn, mà sau khi hắn trở về thì họ không chút do dự cho hắn ngồi vị trí cũ.
Điều này làm - kẻ chứng kiến bao hiểm ác của xã hội vô cùng cảm động, cảm động lây - người đã đưa mình ra viện, vì vậy sau khi về vị trí cũ thì lập tức dùng quan hệ tìm kiếm thù lao thích hợp trả lại cô - đương nhiên cũng có thể là do Tần Thanh biết rất ghi thù, nếu không trả thù lao sớm thì sợ bị cô ghi vào sổ.
Nhìn cái đầu bóng loáng của Thẩm đại tổng quản là Tần Thanh sợ rồi, muốn thanh toán sạch sẽ càng nhanh càng tốt, không muốn dính dáng xíu gì đến nữa.
Thu Phong Ảnh một tay cầm chổi lông gà một tay cầm kịch bản [Hoàng Thành Ký], đọc lướt qua như một cơn gió.
Kịch bản này không tệ, ít nhất với người mới xuất đạo như cô thì thực sự không tệ chút nào.
Nhân vật Đình Liên coi như là nữ , là một rắn rết mỹ nhân, nhưng tốt xấu lẫn lộn.
Cô ta là Tam công chúa của vương triều họ Đình, tên là Đình Liên.
Cũng là tỷ tỷ của nữ chính - Đình Lạc, nhưng sau này vì nam chính mà bắt đầu trở nên độc ác không từ thủ đoạn, bởi vì nam nữ chính có hôn ước nên Đình Liên bắt đầu trong tối hãm hại nữ chính, vu oan nè, ngáng chân nè, cuối cùng còn lừa gạt nữ chính hạ dược nam chính...!Nhưng mà ngoài mặt vẫn tỷ tỷ muộn muội, càng lúc càng thân thiết.
Cho đến lần đó lừa nữ chính, hạ dược nam chính rồi giả trang thành Đình Lạc, muốn gạo nấu thành cơm nhưng bị nam chính vạch trần.
Hôm sau nam chính trực tiếp dùng thủ đoạn khiến Đình Liên bị gả đi Du quốc hòa thân.
Nào ngờ Đình Liên dã tâm không dứt, đến Du quốc mê hoặc hoàng hậu và quân vương, sau khi hại chết chết hoàng hậu và nuôi dưỡng thái tử thay thì dã tâm nổi lên, cũng hạ độc hoàng đế, buông rèm nhấp chính, nắm giữ Du quốc.
Sau đó Đình Liên bắt đầu có ý định tấn công lại Đình quốc để trả thù, nhưng trước khi cô tấn công thì Đình quốc gặp nạn, Đình Liên không ra tay được ngược lại bắt đầu giúp đỡ, khiến tiểu thái tử mình một tay nuôi lớn có lý do phế truất cô, còn cô thì vì lý do "tư thông địch quốc " mà bị ban lụa trắng..