Trên đường trở về phòng, Thu Phong Ảnh cầm viên đồng xu chơi đùa, những viên kim loại phản chiếu dưới ánh trăng tỏa ra một lớp màu sắc xanh đen như độc dược trí mạng.
Trên thực tế cô đồng ý với không phải vì , hoặc là nói không chỉ vì .
Mục đính chính của cô là tìm ba mẹ và anh trai ruột của mình.
Từ năm tuổi thất bại một lần khiến cô nửa sống nửa chết, đã lâu cô không vận dụng " thần lực " để bói toán bất cứ thứ gì.
Bói toán...
Cô nhìn xuống đồng xu trong tay, bên trên đồng xu xanh đen là những hoa văn phức tạp mà người ta không hiểu thấu.
Thu Phong Ảnh nhắm mắt, bàn tay nâng lên, hai ngón cái và ngón trỏ chạm nhau, bàn tay mở ra hai bên, tạo nên tượng trưng " con mắt không tròng".
" Tri thức là không thể che lấp.
Chân Lý Chi Phụ.
"
Dứt lời cô vứt đồng xu trong tay lên, sau đó mở lòng bàn tay chờ một viên "tự do" rơi xuống.
Leng keng leng keng.
Những viên khác đều rơi xuống đất, duy chỉ có một đồng xu quay trở lại bàn tay của Thu Phong Ảnh.
Thu Phong Ảnh mân mê hoa văn trên đổng xu, lẩm bẩm.
" /.
Trung tâm.
Tử vong."
" Đây là gợi ý rằng nên mang theo sao?" Thu Phong Ảnh nhếch môi, nhưng người có mắt đều biết cô không phải đang cười.
Thu Phong Ảnh cúi người lượm lại đồng xu, lẩm bẩm: " Tiểu Cẩm Chướng, Cẩm Tú, Hoa Hồng bọn họ đều ngủ rồi.
Không ai giúp trẫm nhặt đồng xu! Sáng mai phải trừ lương bổng của bọn họ!"
...
làm lơ hộ sĩ ca đêm, bước vào phòng của .
cuộn người bảo vệ phần bụng mềm mại, đây là một tư thế ngủ thiếu cảm giác an toàn.
Thu Phong Ảnh nổi hứng, bắt đầu cất giọng hát.
Nào ngờ cô vừa phát ra âm thanh thì nhảy bắn lên, như động vật nhỏ hoảng sợ chui xuống gầm giường.
Động tác của cô khiến lớp áo ngủ trượt xuống, nơi không có quần áo che lộ ra vô vàn vết thương, mấy năm trôi qua vết thương đã khép miệng, nhưng vết sẹo lại mãi mãi không lành.
Thu Phong Ảnh:...
Thu Phong Ảnh không quan tâm lắm, bắt đầu hát.
Sau khi hát ru một bài, cũng trèo trở lại giường, mắt lim dim ngủ.
Lần này cô ấy vẫn cong người, nhưng đôi mày đã không còn nhíu chặt.
Sau khi từ phòng ra ngoài thì đến thẳng phòng .
Hai đứa bé đáng yêu đang ngủ say, một trong số đó dụi đầu vào gối, mềm mại nói mớ: " Hải dương là mẫu thân, mẫu thân bao la và rộng lớn...!"
" Aizzz, ai mà có nữ nhi đáng yêu ngoan ngoãn như trẫm chứ! Tiện nghi (lời) cho Thẩm đại tổng quản quá!" Hoàng đế bệ hạ hai tay chống má, có chút tiếc nuối mà lẩm bẩm.
" Hay là trẫm trực tiếp ôm người trốn? Dù sao thiên hạ này đều là của trẫm...!"
" Thôi, vẫn là nghe lời thái thượng hoàng một chút...!" Cuối cùng Thu Phong Ảnh vẫn từ bỏ, một là đôi song sinh thân phận đặc thù, nếu cô mang cô bé ra ngoài chắc chắn sẽ bị Thẩm gia gây khó dễ.
Hơn nữa ở cũng tốt hơn ở bên ngoài nhiều, không khí rất sạch sẽ.
Thu Phong Ảnh thở dài một hơi thật khẽ, bắt đầu hát ru: " Trẫm là thiên tử ~ Quân lâm thiên hạ ~ Vạn người triều bái ~ "
Hộ sĩ ca đêm nghe lời bài hát mà sững người, không ngờ hoàng đế bệ hạ ngày thường không gì không biết mà lại hát dở như vậy! Cô ấy nghi ngờ một giây sau sẽ bị giọng ca này dọa đến mức gặp ác mộng!
Trời ơi cái giọng hát này...!
Thu Phong Ảnh hoàn toàn không biết mình bị chê bai, vẫn ngâm nga: " Say nằm trên gối mỹ nhân ~ Tỉnh nắm quyền thiên hạ ~ "
Cô ấy vui sướng hát một đêm, khổ thân hộ sĩ cũng phải nghe cả đêm, nghe đến mức đôi mắt biến thành nhang muỗi, bị say bóng dáng ( chữ ảnh của Phong Ảnh là bóng dáng) rồi.
Sáng hôm sau nhìn thấy cô bước ra khỏi phòng là có xúc động muốn phun.
Hộ sĩ hoảng hốt đến tìm viện trưởng, muốn được nghỉ ngơi ngày.
" Sau vậy? Cô có khỏe không? Có cần gọi Dạ Vũ bác sĩ đến xem một chút không?" Viện trưởng nhọc lòng hỏi han.
" Em bị trúng độc rồi viện trưởng ơi.
"
" Hả?"
" Độc tố sinh học bóng dáng."
"???"
" Huhuhu, tiếng ca của bệ hạ thật khủng khiếp! Em còn tưởng cô ấy chỉ có bộ ngực giống đàn ông, em nào ngờ giọng hát của cô ấy còn giống đàn ông hơn!!!" Hộ sĩ thật sự bị dọa, cô cảm thấy tâm linh yếu ớt của mình cần được nghỉ ngơi.
" Cái, gì, giống, đàn, ông?" Từng câu từng chữ rõ ràng truyền đến bên tai, hộ sĩ cứng đờ quay đầu, khi tầm mắt chạm vào gương mặt kia, giọng nói ma tính lại vang bên tai: " Vạn dặm giang sơn tan thành mộng ~ Huy hoàng trôn vùi trong cát vàng ~ Quên đi đi bụi gai từng nhuốm máu ~ Quên đi quên đi quên đi ~ "
Hộ sĩ:...
Mắt hộ sĩ biến thành nhang muỗi, mềm oạt ngã xuống đất.
Thu Phong Ảnh:??? Uy nghi của trẫm đã lớn đến mức nói một câu là có thể dọa ngất người ta?
Thu Phong Ảnh sờ sờ cằm, nảy lên ý xấu.
Viện trưởng thấy ánh mắt đó vội vàng ra lệnh đuổi khách: " Không phải đến lấy thân phận chứng ( chứng minh thư) sao? Đây là thân phận chứng của .
Thuyền sắp đến nơi rồi, cô mau xách đồ đạc rời đi của tôi đi!"
" Thật ra...!"
" Đây là thẻ đen."
" Không phải, cái đó..."
" Bất động sản đúng không? Tùy cô lựa chọn!"
" Tôi là muốn...!"
" Cần người hả? Đây là phương thức liên lạc!" Hiển nhiên vì tống ra viện, viện trưởng đã chuẩn bị rất nhiều thứ.
" Trẫm chỉ muốn từ biệt ngươi mà thôi!" Thu Phong Ảnh tức đến mức chống nạnh hét lớn.
" Hả? À? Vậy từ biệt xong rồi đi đi." Viện trưởng xoa xoa cái trán bóng loáng, cực kỳ yêu thương tóc của mình.
" Nhưng đồ đã cho mà không nhận thì có chút thất lễ." Thu Phong Ảnh cười tươi rói, cầm mấy thứ trên bàn, nghênh ngang rời đi.
Mặc dù hơi đau lòng, nhưng tiễn được khiến viện trưởng thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra cứu được tóc của mình rồi.
Nào ngờ anh ta vừa nghĩ vậy thì bóng dáng vàng kim kia đến cửa thì đột ngột quay đầu.
" Tiểu Đức, nhớ chăm sóc tốt nữ nhi của trẫm đấy!
" Được được được.
" Viện trưởng vỗ vỗ ngực, liên thanh đáp ứng.
Sau đó, bóng dáng vàng kim dắt theo một cục đen trùi lùi, bước lên thuyền lớn.
" Đi, cho con xem giang sơn của trẫm!"
" Méo!!"
" Phản kháng là vô dụng.
Con chính là hài nhi của ta!"
" Méo!!!"
" Không được kêu ca.
"
" Meo.
Không muốn!"
" Được rồi được rồi.
Vậy gọi bệ hạ nghe thử?"
" Meo!" lại xù lông.
" Ngươi định soán ngôi?" Kẻ tâm thần phân liệt nào đó cực kỳ để ý địa vị của mình.
" Phong, Thu Phong Ảnh.".