Nghiêm Ngộ Sâm nhanh chóng lấy điện thoại ra, gọi cho Đường Trì.
Trên xe taxi, nhìn thấy màn hình báo Nghiêm Ngộ Sâm gọi, Đường Trì không nhận trực tiếp treo máy.
Bên này Nghiêm Ngộ Sâm gấp đến sắp khóc, tiếp tục gọi.
Đường Trì tiếp tục treo.
Mãi đến khi cú điện thoại thứ năm gọi đến, Đường Trì rốt cuộc không chịu nổi nữa, nhận cuộc gọi.
"Ly hôn rồi anh còn muốn thế nào?" Đường Trì buồn bực nói.
Nghiêm Ngộ Sâm nghe thấy giọng Đường Trì, vội vàng nói: "Bảo bối, em đừng nóng giận, anh không muốn ly hôn với em."
Đường Trì bật cười: "Nghiêm Ngộ Sâm anh muốn làm gì? Giấy ly hôn cũng cầm rồi, anh còn nói không muốn ly hôn với tôi?"
Nghiêm Ngộ Sâm cố hết sức biện hộ: "Không phải! Người ly hôn với em không phải anh, không phải anh có bệnh sao, thật vất vả mới thuyết phục được em không ly hôn, anh làm sao có thể đột nhiên ly hôn với em được!"
Đường Trì có chút mộng: "Anh đang nói nhảm gì vậy? Người ly hôn không phải anh, chẳng lẽ là Nghiêm Nhất Tự cùng Nghiêm Đồng? Anh đừng giả vờ với tôi, thần thái cùng ngữ khí khi nói ly hôn với tôi, rõ ràng chính là anh."
Nếu như hiện tại Đường Trì ở trước mặt Nghiêm Ngộ Sâm, Nghiêm Ngộ Sâm tuyệt đối sẽ quỳ xuống: "Bảo bối, ly hôn với em chính là Nghiêm Đồng, cậu ta đang đóng giả anh, căn bản không phải anh!"
Đường Trì sững sờ: "Nghiêm Đồng?"
Nghiêm Ngộ Sâm: "Đúng vậy, là Nghiêm Đồng, không phải anh. Ngày hôm qua anh vốn là muốn đi tìm Vương Mỹ Quyên để liên tuyến với em, nhưng vừa tới cửa tiểu khu của Vương Mỹ Quyên, Nghiêm Đồng liền đi ra. Sau đó cho đến vừa nãy, mọi chuyện đều do cậu ta làm! Anh thật sự so với Đậu Nga còn oan uổng hơn ()."
Đường Trì choáng váng: "Nhưng hôm qua tôi rõ ràng thấy anh ở cùng tên đàn ông khác."
Nghiêm Ngộ Sâm đau đầu: "Đó là Nghiêm Đồng dùng một tấm thẻ ngân hàng của anh thuê người diễn, anh căn bản không quen biết người kia, Nghiêm Đồng muốn chúng ta ly hôn, sau đó cậu ta thừa lúc sấn hư nhi nhập, cậu ta thật sự là bụng đầy ý xấu, còn muốn để anh cõng nồi cho cậu ta, bảo bối em nhất định không được rơi vào bẫy của cậu ta."
Sấn hư nhi nhập 趁虛而入: Nhắm vào chỗ thế yếu mà xâm nhập.
Nghiêm Ngộ Sâm khổ sở cầu xin.
Nội dung vở kịch xoay ngược quá nhanh, Đường Trì ngồi nửa ngày mới phản ứng được: "Cho nên, em là bị Nghiêm Đồng lừa gạt?"
Nội tâm Nghiêm Ngộ Sâm vui mừng muốn rơi nước mắt: "Bảo bối, em cuối cùng cũng tin tưởng anh trong sạch."
"Nghiêm, Đồng!" Đường Trì nghiến răng nghiến rợi, kẽo kẹt kẽo kẹt.
Tài xế taxi kinh hồn bạt vía liếc nhìn gương chiếu hậu, giống như sợ Đường Trì rắc rắc liền đem hắn ăn sạch.
"Tốt nhất lần sau hắn đừng xuất hiện, nếu không em sẽ dạy dỗ hắn đến chết, dám lừa gạt tôi, không làm hắn thăng thiên không xong!" Đường Trì cắn răng tức giận nói.
Nghiêm Ngộ Sâm liền nói: "Không cần chờ sau này, tối nay không quản dùng phương pháp gì, phải lôi cậu ta ra ngoài, bảo bối tối nay em trực tiếp dạy cậu ta thế nào làm người, nhất định phải dạy dỗ cậu ta thật tốt! Một giây anh không thể nhẫn nhịn nổi, có cậu ta không có anh, có anh không có cậu ta!"
"Nghiêm Đồng dĩ nhiên phải dạy lại, bất quá..." Ánh mắt Đường Trì mềm nhũn: "Anh... Anh có nghĩ tới muốn ly hôn với em không?"
Nghiêm Ngộ Sâm giơ tay phát thề: "Sao có khả năng đó, anh yêu em còn chưa đủ, làm sao cam lòng ly hôn?!"
Đường Trì thở phào, tâm tình khổ sở cả buổi tối, rốt cuộc tốt hơn chút, nhỏ giọng làm nũng nói: "Em bị lừa gạt đến thảm, anh có thể nói vài câu yêu em không, khiến em vui vẻ một chút?"
Nghiêm Ngộ Sâm thở phào nhẹ nhõm, cưng chiều nói: "Bảo bối, anh yêu em, yêu đến đòi mạng, không có em anh liền không sống nổi, em chính là không khí của anh, không có em, anh sẽ bị nghẹn chết." [ =)))) ]
Đường Trì khịt mũi: "Anh nói toàn lời buồn nôn gì đây."
"Anh nói thật." Nghiêm Ngộ Sâm dừng một chút, đột nhiên trầm giọng nói: "Bảo bối em bây giờ đang ở đâu?"
Đường Trì: "Đang trên đường về trại huấn luyện."
Nghiêm Ngộ Sâm: "Có thể... có thể quay lại không?"
Đường Trì không rõ: "Làm gì?"
Nghiêm Ngộ Sâm nắm chặt vô lăng: "Chúng ta trước tiên kết hôn lại đi."
Đường Trì: "..."
Có đạo lý.
Nhưng tưởng tượng rất tốt đẹp, hiện thực thì rất tàn nhẫn.
Hai người ngồi trên ghế, bị nhân viên công tác mắng đầy đầu đều là máu chó.
"Các người cho rằng cục dân chính chúng tôi là cái nhà sao? Chân trước vừa ly hôn, bây giờ giấy chứng nhận ly hôn còn chưa nóng đây, chạy đến phục hôn, đùa tôi à?" Nhân viên công tác thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Nghiêm Ngộ Sâm nói: "Xin lỗi, vừa nãy chúng tôi cân nhắc không chu đáo, không phải cố ý muốn đùa giỡn ngài."
"Tôi quản các người có phải cố ý không, thời điểm luật kết hôn đồng tính được thông qua, nhà nước đã ban hành chính sách mới, vợ chồng sau khi ly hôn, nếu muốn phục hôn, nhất định phải chờ một tháng nữa mới có thể làm thủ tục phục hôn." Nhân viên công tác xua xua tay: "Nói chung, hai người ngày hôm nay muốn phục hôn là điều không thể, không còn chuyện gì nữa thì nhanh đi về đi."
Hai người rời cục dân chính, một người sao với người kia càng nóng hơn.
"Nghiêm Đồng." Nghiêm Ngộ Sâm cắn răng: "Cậu ta xong rồi, xong đời rồi!"
Cùng ngày, Đường Trì cùng Nghiêm Ngộ Sâm không về trại huấn luyện nữa, mà đi biệt thự tư nhân của Nghiêm Ngộ Sâm.
"Chuẩn bị xong chưa?" Đường Trì nhìn Nghiêm Ngộ Sâm ngồi trên nắp bồn cầu, có chút khẩn trương nói.
Nghiêm Ngộ Sâm nghiêm túc gật đầu: "Chuẩn bị xong rồi."
Đường Trì đem đồng nhân văn đã chuẩn bị kỹ càng trước đó cho Nghiêm Ngộ Sâm.
《 Món quà sinh nhật giá năm triệu 》
Đường Trì đã thầm mến Cố Chiêu Lương rất lâu, mấy ngày nữa, chính là sinh nhật của Cố Chiêu Lương, Đường Trì muốn tặng hắn món quà sinh nhật đặc biệt ———— chiếc xe thể thao giá năm triệu...
Chiếc xe này, Nghiêm Ngộ Sâm mỗi lần nhớ tới liền thấy tức giận.
Vợ vay tiền mua xe cho cháu ngoại trai, cuối cùng còn muốn chồng đến trả nợ giúp, cho nên giữa phân đoạn, chuyện này có thể hoàn toàn hóa giải thành — vợ anh luôn ghi nhớ chuyện mua xe cho tiểu tam!
Chuyện này không thể! Tuyệt đối không thể!
Nghiêm Ngộ Sâm không ngừng làm tâm lý ám chỉ, kíƈɦ ŧɦíƈɦ tâm tình của mình, qua năm phút đồng hồ, rốt cuộc bắt đầu rơi vào hôn mê, tầm nhìn cũng từ từ trở nên mơ hồ.
Đường Trì nhận ra dị dạng, vội vã rời khỏi nhà vệ sinh, khóa trái cửa ngoài.
"Tiểu Trì! Anh mau thả em ra! Em không muốn bị nhốt trong nhà vệ sinh!" Nghiêm Đồng ngồi trên nắp bồn cầu, ủy khuất nói.
Nghe thấy danh xưng "Tiểu Trì" này, Đường Trì liền biết bên trong là người nào: "Cậu không muốn bị nhốt trong nhà vệ sinh, còn tôi không muốn ly hôn đây, Nghiêm Đồng, lần này cậu thật sự quá đáng có biết hay không?"
Nghiêm Đồng: "Em biết em quá phận, nhưng... em chỉ không muốn anh cùng người đàn ông khác mà thôi.
Đường Trì: "Anh ấy không phải người đàn ông khác, anh ấy là chồng tôi."
Nghiêm Đồng: "Em cũng có thể làm chồng anh."
Đường Trì đau đầu: "Cậu còn chưa đến vị thành niên còn muốn là chồng cái gì?"
Nghiêm Đồng: "Nhưng em thích anh!"
"Tôi không thích cậu." Đường Trì không hề nghĩ ngợi nghiêm túc nói: "Hơn nữa coi như cậu thích tôi, coi như cậu không nhìn ra chuyện tôi có chồng, cậu tốt xấu gì cũng giống như Nghiêm Nhất Tự, quang minh chính đại theo đuổi tôi không được sao, cậu cứ như vậy trực tiếp đem tôi ly hôn với chồng, cậu muốn thế nào? Cậu có biết không, cậu càng làm như vậy càng khiến tôi chán ghét cậu!"
Đường Trì nói với Nghiêm Đồng một tràng, hoàn toàn không có bất kỳ lực sát thương nào, thậm chí có chút khô khan.
Nhưng cuối cùng khi rơi vào tai Nghiêm Đồng, Nghiêm Đồng ngồi trên nắp bồn cầu, liền thấy trước mắt choáng váng: "Tiểu Trì anh... anh chán ghét em?"
Đường Trì ừm một tiếng, khó chịu nói: "Đúng vậy, tôi chán ghét cậu, chán ghét cậu biết rõ tôi yêu Nghiêm Ngộ Sâm, cậu còn đóng giả anh ấy ly hôn với tôi, cậu có biết tôi lúc đó đau khổ thế nào không? Cậu thật sự đã chọc tức tôi!"
Mí mắt Nghiêm Đồng như thất lạc rũ xuống, không ngừng đảo ngón tay, môi dưới bị cắn chảy máu.
Bên trong chậm chạp không phát ra động tĩnh, Đường Trì có chút lo lắng, gõ cửa: "Cậu tại sao không nói chuyện?"
Nghiêm Đồng: "Em sợ em vừa nói chuyện, Tiểu Trì sẽ ghét em hơn."
Đường Trì bất đắc dĩ: "Cho nên cậu dự định làm người câm trong nhà vệ sinh?"
Nghiêm Đồng hèn nhát nói: "Nếu như có thể khiến Tiểu Trì vui vẻ, em nguyện ý."
"Tôi không muốn." Đường Trì trợn mắt: "Biệt thự này tuy lớn, nhưng chỉ có cái nhà vệ sinh này, cậu ngồi trên bồn cầu làm người câm, tôi muốn đi thì đi đâu?"
Nghiêm Đồng có chút hoảng loạn: "Vậy rốt cuộc phải làm sao, Tiểu Trì mới không chán ghét em?"
Đường Trì tâm mệt nói: "Chẳng lẽ cậu không nên suy nghĩ thử sao? Cậu khiến tôi tức giận thành như vậy, còn ép tôi ly hôn, tôi tức đến mức khóc rất nhiều, bây giờ cậu còn muốn tôi nghĩ cách làm sao để nhận sai với tôi, cậu không cảm thấy mình rất quá đáng sao? Nên làm thế nào, chính cậu nghĩ, không nghĩ được thì đừng ra ngoài."
Nghiêm Đồng nghiêm túc suy nghĩ nửa ngày, thuận tay cầm điện thoại của Nghiêm Ngộ Sâm đặt trên bồn rửa tay, tra Baidu.
[ Các cách nhận sai ]
Tìm nửa ngày, Nghiêm Đồng rốt cuộc tìm được một cách tương đối thích hợp.
Anh cẩn thận nói: "Tiểu Trì, em nghĩ ra làm thế nào nhận sai với anh rồi."
Đường Trì: "Làm thế nào?"
Nghiêm Đồng nói: "Chi bằng để em viết kiểm điểm đi, hai ngàn chữ hay năm ngàn chữ đều có thể, ngàn cũng được."
Đường Trì: "..."
Đây chính là kết quả mà cậu suy nghĩ nửa giờ? Yên lặng cũng thật xuất sắc, không hổ là người bỏ học sớm, tư tưởng chỉ dừng lại giai đoạn vừa lên tiểu học.
Hơn nữa, ngài là sát thủ, ngài không thể làm chuyện mà sát thủ nên làm sao?
Sát thủ viết kiểm điểm, cũng thật là... làm người nghe phải kinh hãi.
Đậu Nga 窦娥: là nhân vật trong vở kịch "Nỗi oan của nàng Đậu Nga" do Quan Hán Khanh sáng tác.
Vở Tạp Kịch "Nỗi oan của nàng Đậu Nga" kể về câu chuyện bi thảm của nàng Đậu Nga, một cô gái trẻ. Lúc Đậu Nga còn nhỏ, mẹ Đậu Nga chết, vì cảnh nhà nghèo khó, cha nàng bán nàng cho gia đình bà Thái làm con dâu nuôi từ bé. Sau đó, chồng nàng Đậu Nga ốm chết, nàng và bà Thái sống dựa vào nhau, nhưng nàng bị thằng vô lại quấy rầy, và vu cáo hãm hại nàng bỏ thuốc độc gϊếŧ người. Quan lại xử án nhận hối lộ, bức cung nàng một cách độc ác, Đậu Nga trước sau không chịu khuất phục. Quan xử án biết Đậu Nga rất hiếu thảo, bèn tra tấn bà Thái trước mặt nàng, Đậu Nga hiếu thảo hiền lành sợ bà Thái không chịu nổi tra tấn, đành phải oan ức nhận tội, rút cuộc nàng bị xử tội tử hình.
Nhưng, cho đến khi chết, Đậu Nga vẫn kiên cường bất khuất, ở pháp trường nàng lên án một cách căm phẫn "Trời" và "Đất" đại diện cho giai cấp thống trị. Nàng kêu gào: "Đất ơi, ông không phân biệt được người tốt và người xấu, làm sao làm Đất được! Trời ơi, ông xử sai, lẫn lộn người tốt với kẻ xấu, làm sao làm Trời được!" Trước khi chết, Đậu Nga thề rằng, trời sẽ mưa tuyết, che phủ cho xác của nàng, địa phương sẽ gặp hạn hán năm liền. Lúc đó là tháng , trời mùa hè nóng nực, sau khi Đậu Nga bị gϊếŧ, trong chốc lát trời đất mù mịt, tuyết bay đầy trời; sau đó địa phương gặp hạn hán năm liền.
—————————
=> Chương : Tào đa vô khẩu.