Sau Khi Cùng Tinh Phân Bá Tổng Ly Hôn

chương 70: tào đa vô khẩu.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tào đa vô khẩu 槽多无口: Có quá nhiều chỗ để phàn nàn và không biết bắt đầu từ đâu.

Bất quá, có vẻ như ngoại trừ viết kiểm điểm, không biết nên để anh làm gì khác.

Dù sao muốn ở trước mặt Nghiêm Ngộ Sâm xin lỗi, đó là điều không thể, dù thế đối diện với tấm gương tự lầm bầm lầu bầu thật sự quá ngu.

Ngay tại lúc Nghiêm Đồng luôn đảm bảo, sẽ không tái phạm nữa, Đường Trì mới thả anh ra khỏi nhà vệ sinh.

Đường Trì cầm giấy cùng bút, đặt lên bàn trà, bĩu môi ngồi trên ghế sofa nhìn Nghiêm Đồng: "Viết đi."

Nghiêm Đồng "à" lên một tiếng, bé ngoan cầm bút lên, nhưng do dự nửa ngày, một chữ cũng chưa viết được.

Đường Trì ôm cánh tay nhìn anh: "Sao cậu còn chưa viết? Chẳng lẽ đang gạt tôi? Tôi nói cậu, nếu như không viết kiểm điểm, sau này sẽ không để ý tới cậu nữa."

Nghiêm Đồng liếc nhìn Đường Trì: "Em đã bỏ học từ sớm, trong lúc nhất thời không biết nên viết thế nào."

"..." Đường Trì hít một hơi thật sâu, không vội, không vội: "Vậy tôi đọc, cậu viết, viết xong kí tên in dấu tay."

Nghiêm Đồng suy nghĩ một chút, cảm thấy có thể được.

Đường Trì nhìn Nghiêm Đồng như đang nhìn kẻ trộm, nói: "Tôi, Nghiêm Đồng, đối với việc đóng giả Nghiêm Ngộ Sâm dụ dỗ Đường Trì ly hôn, thật sự chân thành xin lỗi."

"Tôi thật sự hơi quá đáng."

"Tôi quả thật là thiên lý nan dung."

Thiên lý nan dung 天理难容: Chỉ việc làm mà đạo trời không thể bao dung, tha thứ cho được.

"Vì vậy, tôi xin tự kiểm điểm lại những sai lầm của mình."

Nghiêm Đồng ngẩng đầu nhìn Đường Trì, ủy khuất nói: "Em còn... thiên lý nan dung sao?"

Đường Trì nhíu mày: "Không phải sao? Cậu thiếu chút nữa làm tôi tức chết, như thế còn không gọi là thiên lý nan dung?"

Nghiêm Đồng gật đầu liên tục, nghiêm túc nói: "Đúng, em thiên lý nan dung."

Đồ ngốc này... Đường Trì nhịn cười tiếp tục nói: "Tôi đảm bảo, bắt đầu từ ngày hôm nay, sẽ không tiếp tục đóng giả Nghiêm Ngộ Sâm nữa, cũng sẽ không làm bất kỳ chuyện gì bất lợi đến cuộc sống hàng ngày của Đường Trì cùng Nghiêm Ngộ Sâm, càng sẽ không gây thêm phiền phức cho Đường Trì, hết thảy đều nghe Đường Trì, Đường Trì nói đi hướng đông, tôi tuyệt đối không đi hướng tây."

"Từ đó về sau, nhất định sẽ yên ổn làm một người tốt." Đường Trì vừa nói xong, Nghiêm Đồng liền cau mày khổ sở nói: "Nhưng nếu như phải làm người tốt, em phải từ bỏ thân phận sát thủ."

Đường Trì không có vấn đề nói: "Vậy từ bỏ đi."

Nghiêm Đồng: "Nhưng nếu em không làm sát thủ, em không thể gϊếŧ người được nữa, khi đó, vạn nhất có người gây bất lợi cho Tiểu Trì thì phải làm sao bây giờ?"

Nói được lắm coi như bây giờ cậu là sát thủ, cậu cũng không giống như từng gϊếŧ người... Đường Trì nói: "Cậu yên tâm, nếu có người muốn gây bất lợi cho tôi, các chú cảnh sát sẽ bảo vệ tôi, ngược lại cậu, nếu như trong cơn tức giận cậu chọc phải người không nên chọc, nửa đời sau cậu chỉ có thể ngồi xổm một mình sau cảnh cửa sổ nhỏ trong ngục mỗi ngày, khổ cực chờ tôi đến thăm cậu."

Nghiêm Đồng hết sức nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Vậy quên đi, em muốn ở bên cạnh anh, làm sát thủ hay không, không quan trọng."

Đường Trì vui mừng sờ đầu Nghiêm Đồng: "Bắt đầu từ hôm nay, cậu không còn là sát thủ nữa, cho nên những thú dao gọt hoa quả này, không thể mang theo bên người nữa."

Hai tay Nghiêm Đồng đặt trên đầu gối, giống học sinh tiểu học đang tiếp thụ giáo dục: "Đã biết."

"Vậy mới đúng." Đường Trì liếc mắt nhìn anh, tiếp tục nói: "Nếu vi phạm cam kết, tôi sẽ... cậu sẽ..."

Nghiêm Đồng cắn răng quyết tuyệt nói: "Em sẽ tự sát!"

Đường Trì: "?!!!"

"Đừng làm càn." Đường Trì vội nói: "Nếu cậu tự sát, hai người kia cũng sống không được nữa, đây không phải thân thể của mình cậu, không thể tự sát."

Vẻ mặt Nghiêm Đồng tuyệt vọng: "Em thậm chí ngay cả quyền lợi tự sát cũng không có sao?"

Đường Trì tâm địa sắt đá vạch trần chân tướng: "Đúng, cậu không có quyền tự sát, cho nên sống tốt cho tôi, đừng có mà cực đoan."

Nghiêm Đồng ngẩng đầu lên: "Cũng không được nói tự sát sao, vậy nên trừng phạt em thế nào Tiểu Trì mới vui vẻ đây?"

Đường Trì suy nghĩ một chút, nói: "Cậu không nghe lời, tôi sẽ không thèm để ý tới cậu nữa."

Trải qua khoảng thời gian ở chung này, Đường Trì cơ bản đã thăm dò được mạch não của Nghiêm Đồng.

Đối với việc Nghiêm Đồng không có tam quan mà nói, mình ở trong lòng cậu ấy chính là đường biên ngang, nhưng Nghiêm Đồng sợ nhất không phải là chết, nhưng mình không để ý tới cậu ấy, cậu ấy sẽ khó chịu.

Sự thật chứng minh, ý nghĩ của Đường Trì là chính xác.

"Không để ý đến em nữa? Vĩnh viễn không để ý đến em sao?" Nghiêm Đồng trợn to mắt.

Đường Trì nghiêm túc gật đầu: "Không chỉ vĩnh viễn không để ý tới cậu, hơn nữa sẽ vĩnh viên giận cậu, vĩnh viễn không tha thứ cho cậu."

Nghiêm Đồng kinh ngạc nhìn Đường Trì, hồi lâu mới nói: "Thật là sự trừng phạt tàn nhẫn."

"Sợ chưa." Vẻ mặt Đường Trì đắc ý nói.

Nghiêm Đồng ừm một tiếng: "Rất đáng sợ, em chưa từng thấy chiêu trừng phạt nào đáng sợ như vậy."

Đường Trì: "Sợ rồi thì cẩn thận ở chung với hai người kia đi."

Nghiêm Đồng thở dài, mặt như dao cắt, bất đắc dĩ đáp ứng: "Cũng chỉ có thể như vậy."

Dưa theo Đường Trì tự thuật, Nghiêm Đồng nhấc bút viết vào bản kiểm điểm, cuối cùng là ký tên.

Lúc Đường Trì vào thư phòng lấy mực đóng dấu in dấu tay quay lại, Nghiêm Đồng trực tiếp cắn rách đầu ngón tay cái, ấn xuống dấu ấn bằng máu.

"Cậu có bệnh à! Không sợ đau?" Đường Trì vội vàng lấy hòm thuốc, nhìn đầu ngón tay của Nghiêm Đồng chảy ra máu tươi, tràn đầy đau lòng.

Nghiêm Đồng nhìn Đường Trì dốc lòng giúp mình băng bó vết thương, ngọt ngào nở nụ cười: "Tiểu Trì thổi một cái liền hết đau."

Đường Trì ngẩng nhìn anh, hừ thanh: "Không có lần sau."

Nói xong, cậu kề sát ngón tay Nghiêm Đồng, ôn nhu thổi hai cái.

Ánh mắt Nghiêm Đồng xưa nay rất cố chấp, giờ khắc này như ngâm mật, trầm giọng nghiêm túc nói: "Tiểu Trì anh thật tốt."

"Đừng tưởng cậu khen tôi một câu, tôi có thể không tính đến chuyện cậu quấy rối hôn nhân của tôi với Nghiêm Ngộ Sâm." Đường Trì nhắc nhở Nghiêm Đồng đang vui sướng: "Cho nên tốt nhất cậu thành thật chút cho tôi."

Nghiêm Đồng híp mắt cười: "Tiểu Trì yên tâm, có dấu ấn máu làm chứng, em sẽ không xằng bậy nữa, hơn nữa, em đã đáp ứng anh sẽ rửa tay gác kiếm."

"Kim bồn tẩy thủ?" Da mặt Đường Trì run lên, có chút lúng túng.

Kim bồn tẩy thủ 金盆洗手: Là một thành ngữ Trung Quốc, ban đầu nó dùng để chỉ một buổi lễ được tổ chức sau khi những thuyền nhân gửi thực phẩm đến cung điện Trường An của nhà Hán lên phà trên sông Weihe để biểu thị sự thành tựu của quan chức, nhiệm vụ; sau này nó được hiểu với nghĩa khác. Sau khi trở nên giàu có, xã hội đen sẵn sàng rời khỏi vị trí của họ để hưởng tuổi già và công khai tuyên bố rằng họ sẽ rửa tay gác kiếm, bây giờ nó cũng đề cập đến từ bỏ ngành công nghiệp hoặc một cái gì đó mà họ đã có trong một thời gian dài. Ý là rửa tay gác kiếm, hoàn lương.

Đây là con hát từ đâu chui ra, sao cậu còn muốn kim bồn tẩy thủ nữa?

Nghiêm Đồng nghiêm túc nói: "Tiểu Trì anh không hiểu, đây là quy tắc giang hồ của bọn em, bất luận là sát thủ gì, nếu như muốn lui ra khỏi giới sát thủ sống yên ổn, nhất định phải kim bồn tẩy thủ mới được."

Còn giang hồ nữa, nói giống như... Đường Trì có chút tò mò nói: "Sát thủ các cậu, còn có giới?"

Nghiêm Đồng ừm một tiếng: "Đương nhiên có."

Đường Trì hỏi: "Vậy trong giới của các cậu, ngoài cậu ra còn có ai nữa?"

Tuy hằng ngày Nghiêm Đồng không vi phạm pháp luật, nhưng cũng chưa từng làm chuyện phạm pháp gì, nếu trong giới bọn họ mà nói, vạn nhất Nghiêm Đồng từng tham dự gây án với người khác, đây chẳng phải liền bị liên lụy?

Lúc Đường Trì đang lo lắng, Nghiêm Đồng lắc đầu: "Không có người khác, trong giới chỉ có mình em."

"..." Đường Trì tận lực duy trì mỉm cười: "Chỉ có một mình liền gọi là giới sao?"

Dọa lão tử đây giật mình một phen, còn tưởng rằng sau lưng cậu là cái tổ chức lớn nào đó, nguyên lai cậu chỉ có một mình, đại gia ra cửa một cái tiểu đệ cũng không có.

Nghiêm Đồng thở dài: "Gần nhất khoa học phát triển quá nhanh, nghề sát thủ này cũng không dễ làm, chỉ có một mình em, hiện tại em rửa tay gác kiếm, giới sát thủ không có anh tài nối nghiệp, nghề này, xem như thất truyền đi."

Nghe Nghiêm Đồng nghiêm túc nói, trong lúc nhất thời Đường Trì cũng không biết nên tiếp lời thế nào.

Tào đa vô khẩu—

Nửa ngày, Đường Trì mới miễn cưỡng nặn ra một câu: "Vậy giới sát thủ của các cậu cũng thật thê lương, chỉ có mình cậu ở trong cái vòng này, hiện tại cũng cải tà quy chính."

Cải tà quy chính 改邪归正: Bỏ những lỗi lầm cũ làm theo con đường chính nghĩa.

"Không sao, Tiểu Trì không cần tiếc hận thay em, dù sao ở trong mắt em, Tiểu Trì anh mới là người quan trọng nhất." Ánh mắt Nghiêm Đồng cố chấp nhìn Đường Trì, ngón tay không khỏi chạm lên chóp mũi Đường Trì, trầm giọng nói: "Vì anh, việc gì em cũng đều nguyện ý làm."

———————————

=> Chương : Chồng cũ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio